[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 19



Minh Ly không tài nào diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình. Cô lái xe lòng vòng khắp thành phố, chẳng có đích đến. Đèn xanh nối với đèn đỏ, cứ chạy rồi lại dừng, phiền phức muốn chết! Cô dứt khoát đánh lái ra khỏi thành phố.

Kim xăng hiển thị chỉ còn một nửa, nếu đến được vùng ngoại ô thì chỉ còn vạch cuối cùng.

Lời nhắc nhở hiện lên trên màn hình xe, nhưng Minh Ly tắt đi, không quan tâm. Cô dừng xe ở một nơi có phong cảnh đẹp.

Bất tri bất giác, cả buổi chiều đã trôi qua. Khi mặt trời ngả dần về tây, hoàng hôn dát vàng cả bầu trời, ráng chiều chói lọi tựa hồ muốn nhuộm cả thế gian vào trong sắc màu rực rỡ ấy.

Cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ánh sáng chiếu lên người nhưng vẫn không thấy ấm hơn chút nào.

Không gian trống trãi chỉ có duy nhất một con đường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vụt qua.

Minh Ly đứng lặng bên đường, ngẩng đầu chiêm ngưỡng thời khắc cuối ngày, mặc cho gió lạnh quét qua người đến run rẩy. 

Mãi đến khi tia nắng cuối cùng vụt tắt, vầng trăng đã lên cao, sao sáng rải đầy trời, bốn bề đã tối đen, cô mới quay lại xe.

Vừa vào xe, Minh Ly hắt hơi một cái, với tay lấy điện thoại bên cạnh.

Chỉ có tin nhắn của Chúc Hàn Tinh, nói đã làm sáng tỏ mọi chuyện, còn hỏi Cố gia có làm khó cô không.

Minh Ly nhanh chóng trả lời:【Không sao cả, yên tâm đi.】

Chúc Hàn Tinh không hồi âm, chắc lại bận việc.

Ngoài ra, không còn tin nhắn của ai khác.

Cố Thanh Sương không gọi cho cô, chẳng gửi nổi một tin nhắn báo bình an, ngay cả hai chữ đơn giản "đã tỉnh" cũng không.

Cũng đúng thôi, chuyện này đối với Cố Thanh Sương mà nói, hẳn là vô vị.

Sau khi bình tâm cả buổi chiều, Minh Ly cuối cùng cũng mở định vị hướng về "Cố viên".

Cô nghĩ mình đã đi rất xa, chắc phải tới nửa đêm mới về đến nơi, nhưng mở bản đồ ra xem, hóa ra chỉ cách có nửa tiếng đường cao tốc.

Nghĩ đến chuyện tối nay Cố Thanh Sương cũng sẽ trở về, cô lại không muốn đối mặt với nàng sớm như vậy.

Thế là Minh Ly lại vòng qua một con đường khác, ghé trạm xăng đổ đầy bình, rồi tìm một quán cơm nhỏ bên đường. Cô gọi vài món thanh đạm, ăn qua loa mà thấy ngon lạ thường.

Giữa không gian náo nhiệt của quán ăn, một mình cô ngồi ở góc khuất, mở lại bộ phim cũ trên điện thoại, đeo tai nghe vừa ăn vừa xem.

Thói quen ăn uống như thế, ở Cố gia là chuyện tuyệt đối không được phép.

Thật ra, hai mươi năm đầu đời, cô cũng chẳng có thói quen ấy.

Từ khi bươn chải kiếm sống, từ sáng sớm đến tối muộn, cô đều có những công việc khác nhau phải làm. Có đủ thời gian để ăn một bữa ngon miệng đã là hạnh phúc lắm rồi.

Khi cô rời khỏi quán ăn thì đã là tám giờ rưỡi. Minh Ly lái xe trên đường cao tốc, nhưng không đi quá nhanh.

Mười một giờ đêm mới về đến "Cố viên".

Căn biệt thự tráng lệ như một tòa pháo đài, vẫn sáng rực đèn đuốc.

Minh Ly vừa vào trong sân đã có người giúp việc đến hỗ trợ đậu xe. Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, thấy trong bếp vẫn còn bận rộn.

Minh Ly đi lấy nước uống, ánh mắt quét quanh một vòng, tiện thể hỏi dì Lưu đang nấu nướng: "Dì nấu gì thế ạ?"

"Là canh bồ câu cho phu nhân." Dì Lưu đáp: "Bà chủ tối nay chưa ăn gì, lại thấy không ngon miệng, nên tôi làm ít bánh và canh cho bà ấy ăn tạm."

"Phu nhân về rồi sao?"

"Về từ chập tối rồi."

Minh Ly nói chuyện thêm đôi câu, trong lòng đã có chút yên tâm, rồi chậm rãi lên lầu.

Cố Tuyết Tường đã về, nghĩa là Cố Thanh Sương cũng không sao. Theo tính cách của nàng, chắc chắn đã về nhà rồi.

Ba năm nay, Minh Ly tự thấy mình ít nhiều cũng hiểu được Cố Thanh Sương.

Trước khi mở cửa, Minh Ly vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Cố Thanh Sương thế nào, giả vờ lạnh nhạt? Im lặng? Hay hỏi thẳng cho rõ chuyện xảy ra chiều nay? Hay coi như chưa từng có gì?

Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô lại chợt có ý nghĩ khác.

Cô muốn hỏi về chuyện Cố Thanh Sương đánh người ở buổi tiệc tối qua, và cả việc hôm nay ở bệnh viện tránh mặt cô.

Và cũng muốn nói với nàng, rằng cô muốn quay trở lại làm một vũ công.

Ở lại nhà họ Cố không phải là kế hoạch lâu dài, sớm muộn gì cô cũng phải tìm cho mình một con đường lui.

Đầu óc Minh Ly xoay chuyển rất nhanh. Hơn nữa những lời muốn nói ấy, Minh Ly đã lặp đi lặp lại trong đầu không biết bao nhiêu lần, thuộc lòng đến mức không cần chuẩn bị, chỉ chờ cơ hội mở miệng.

Khi đẩy cửa bước vào, Minh Ly phát hiện trong phòng không bật đèn, thậm chí còn hơi nóng.

Đây không phải kiểu nhiệt độ Cố Thanh Sương ưa thích.

Cô dừng bước, tưởng Cố Thanh Sương đã ngủ, liền khẽ gọi thử: "Cố Thanh Sương?"

Không ai đáp lại.

Minh Ly tiến lên hai bước, bật đèn. Căn phòng trống không, chẳng có ai cả, cũng không có dấu vết nàng từng trở về.

Cô đứng đó hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cúi đầu lấy điện thoại ra, mở khung chat với Cố Thanh Sương.

Ngón tay run run gõ dòng chữ:【Chị còn ở bệnh viện sao?】

Cố Thanh Sương dường như đang cầm điện thoại. Chữ "Cố Thanh Sương" trên màn hình vừa biến thành dòng chữ "Đối phương đang nhập văn bản."

Nhưng chưa đầy một phút sau lại trở về như cũ, và không có tin nhắn nào gửi đến.

Minh Ly đang định gửi dấu chấm hỏi, thì một tin nhắn hiện ra:【Đi công tác. Một tuần.】

Ngắn ngọn, không dây dưa dài dòng.

Nói trắng ra là không có chút dư vị tình cảm nào.

Minh Ly biết, Cố Thanh Sương là kiểu người luôn làm theo ý mình. Bởi vì sống trong thân phận đại tiểu thư quá lâu rồi, nàng không đứng ở góc nhìn của người khác mà suy nghĩ. Nàng làm việc luôn tuỳ hứng và cũng mặc kệ cái nhìn của thiên hạ.

Lạnh nhạt và độc lập đến mức xa cách như thế.

Nhưng Minh Ly từ đầu đến cuối đều cảm thấy, bên trong Cố Thanh Sương là một trái tim thuần khiết và dịu dàng.

Ngoài lạnh, trong nóng.

Thế nhưng mãi đến lúc này, Minh Ly mới nhận ra rằng, sự hiểu biết của cô về Cố Thanh Sương còn lâu mới đủ.

Cô nghĩ rằng mình đã hiểu rõ nàng, hoá ra chỉ là bản thân cô nghĩ mà thôi.

Những lời lẽ mà Minh Ly đã chuẩn bị sẵn, giờ cũng trở nên vô dụng, giống như đấm vào bông gòn vậy. Cô cũng không có tâm tình trả lời tin nhắn của nàng.

Trước đây, chưa từng có tin nhắn nào của Cố Thanh Sương mà Minh Ly không trả lời. Dù đối phương chỉ nhắn một chữ "Ừ" lạnh lùng, thì cô vẫn sẽ ngoan ngoãn gửi lại một cái biểu cảm đáng yêu.

Những dòng trò chuyện giữa hai người không nhiều, hầu như bao giờ cũng kết bằng tin nhắn của Minh Ly.

Mà lần này, Minh Ly không làm vậy nữa. Cô tắt đi khung chat.

. . .

Minh Ly tắm rửa xong rồi bước ra, cảm thấy trong phòng hơi nóng, liền bật điều hòa.

Sau đó lại nhớ ra, thói quen này là học từ Cố Thanh Sương. Minh Ly liền giận dỗi tắt đi.

Nhưng thói quen này cũng đâu phải độc quyền của Cố Thanh Sương. Hiện tại căn phòng này là của cô, muốn làm gì chẳng được. Tại sao không thể mở chứ?

Thế là cô bật lên.

Nhưng lại cảm thấy không vui, rồi lại lần nữa tắt đi.

. . .

Chuyện này xảy ra hai lần, cuối cùng Minh Ly tức tối ném điều khiển lên bàn, hít một hơi thật sâu.

Ấu trĩ.

Minh Ly cảm thấy mình thật ngây thơ.

Đối diện với Cố Thanh Sương, cô dường như tiến cũng không được, lui cũng chẳng xong. Duy trì như hiện tại có lẽ là cách an toàn nhất.

Nhưng cô vẫn muốn một lần nữa được đứng trên sân khấu. Không trải qua thì thôi, chứ nếu đã từng, như đêm qua nhảy múa dưới ánh đèn yến tiệc ấy. Cảm giác đó thật đặc biệt, như thể lấp đầy cõi lòng trống rỗng, khiến cô tạm quên mọi phiền muộn.

Minh Ly sợ rằng nếu tiếp tục nghĩ về Cố Thanh Sương, đêm nay cô sẽ chẳng thể ngủ nổi. Vì thế, cô dứt khoát bật một bản nhạc, đứng giữa căn phòng rộng rãi mà múa.

Múa được một nửa, nhạc bỗng tắt, thay bằng tiếng chuông điện thoại inh ỏi.

Minh Ly ngẩn người mấy giây rồi mới hoàn hồn, vội cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị: Tinh Tinh.

Minh Ly bắt máy, hơi thở vẫn chưa đều, cô mất vài giây để tự điều chỉnh lại.

Chúc Hàn Tinh ở đầu dây bên kia gọi: "Chị Ly?"

Sau hai giây, giọng cô nàng có chút lúng túng: "Cậu đang làm gì đó? Có phải mình gọi không đúng lúc không?"

Minh Ly giật mình: "Đang múa."

Chúc Hàn Tinh: "... À"

Giọng điệu mang theo chút thất vọng kia khiến Minh Ly lập tức hiểu ra cô bạn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ nói: "Cậu lại nghĩ lung tung gì thế?"

Chúc Hàn Tinh bật cười: "Thì tại giờ này mà...Hôm nay thấy cậu vui vẻ rời đi như vậy, giữa người lớn phát sinh chuyện ấy cũng là bình thường thôi mà, hơn nữa hai người còn là hợp pháp."

Minh Ly: "....Đổi đề tài."

Cô thật sự không muốn bàn luận gì liên quan đến Cố Thanh Sương nữa.

"Rồi rồi." Chúc Hàn Tinh vào vấn đề: "Viện vũ kịch có nói gì chưa?"

"Chưa trả lời."

Minh Ly đã gửi hồ sơ từ tuần trước, theo quy trình bình thường thì muộn nhất là ngày mai sẽ có phản hồi.

"Vậy dạo này có rảnh không? Mình có một việc, lương hai ngàn một ngày, đi không?"

Minh Ly do dự, nhớ đến lời "nhắc nhở" của Cố Tuyết Tường lúc sáng.

"Chỉ là đóng vai quần chúng thôi. Mình với Hồ Già sẽ tới nhà hát xem múa để bồi dưỡng tình cảm, cậu ở trên sân khấu múa chính, quay mấy cảnh." Chúc Hàn Tinh nói: "Đạo diễn bảo cần người có khí chất, ngày đó cô ấy nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu rất thích hợp, liền nhờ mình hỏi thử."

"Để mình suy nghĩ thêm." Minh Ly không đồng ý ngay.

Chúc Hàn Tinh nói tiếp: "Quan trọng là cậu có thể vừa công tác ở Viện, vừa đi diễn xuất. Dù sao cậu cũng nên chuyển hướng dần đi, miễn là đừng bỏ hết trứng gà vào một cái giỏ*."

(*đừng dồn hết sức vào một việc)

"Mình biết." Minh Ly nói: "Nhưng hiện tại mình vẫn chưa hợp với màn ảnh rộng."

"Chỉ vài cảnh thôi mà." Chúc Hàn Tinh nói: "Cậu cũng không phải vai chính."

Minh Ly nghĩ ngợi rồi nói: "Được, chắc chắn trước tối mai sẽ cho cậu câu trả lời."

"OK." Chúc Hàn Tinh ngập ngừng: "Đúng rồi, sắp có họp lớp, đi không?"

"Không, cũng chẳng ai mời mình cả."

"Rồi sẽ có người mời thôi, cậu là Minh công chúa mà. Còn nữa, nghe nói lần này mấy lớp hợp lại tổ chức chung, kiểu như đại hội liên ban, nghe khá là..."

Chúc Hàn Tinh nghĩ một lúc mới ra được tính từ: "Vừa kỳ lạ, vừa kỳ quái?"

Minh Ly: "Vậy mình càng không đi."

Chúc Hàn Tinh: "Cậu không đi thì mình cũng chẳng đi, chán chết."

Hai người nói qua nói lại, rồi kết thúc cuộc gọi.

Minh Ly cầm máy sấy lên thổi tóc. Mới sấy được nửa chừng, điện thoại lại rung.

Là tin nhắn của Chúc Hàn Tinh:【 Mình sẽ đi. 】

Minh Ly không hiểu sao cô ấy lại quyết định nhanh thế, nhưng đợi sấy tóc xong rồi trả lời.

Một giây sau, Chúc Hàn Tinh bùm bùm gửi tới cho cô vài tin:

【 Nghe nói lần này nhiều người tham gia lắm, lớp trưởng đang lập danh sách gửi vào nhóm nè. 】

【 Không chỉ có lớp chúng ta, còn có lớp 7, lớp 4, lớp 2. 】

【 Cậu còn nhớ lớp 7 là lớp của ai không? Lần này cô ta cũng đi. 】

Chẳng bao lâu, Chúc Hàn Tinh gửi tới một bảng danh sách. Trên đó là từng hàng tên, lớp, và số điện thoại.

Ở hàng của lớp 7, có một cái tên được viết với định dạng khác với những cái còn lại, Thẩm Lê Đăng.

Tay Minh Ly run lên, thấy Chúc Hàn Tinh gửi tới một mẫu tin chẳng mấy ai quan tâm:

【 # Người đoạt giải Qua Xuyên, cựu trưởng đoàn múa của Nhà hát Opera Paris – Thẩm Lê Đăng hôm nay đã âm thầm trở về nước # 】
【 Thẩm Lê Đăng 24 tuổi đã trở thành trưởng đoàn múa ba-lê trẻ nhất của Nhà hát Opera Paris; 25 tuổi đoạt giải thưởng ba-lê quốc tế Qua Xuyên. Nhưng vì lý do cá nhân, cô ấy đã từ chức, trở về nước phát triển. Vừa hạ cánh, người ta trông thấy cô xuất hiện ở bệnh viện tư Hoa Hưng, nghi là do chấn thương. Chúc cô sớm bình phục. / Hoa hồng 】

【 Chúc Hàn Tinh: Mình phải nhanh chân đến xem, cô ta là người hay quỷ. 】

Minh Ly khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi khét.

Tóc bị vướng vào trong máy sấy. Cô nhanh chóng tắt đi.

Gió đã ngừng nhưng một phần tóc vẫn rối. Lúc đầu Minh Ly còn cố gắng chậm rãi gỡ nó ra. Sau hai phút, sự kiên nhẫn dần mất đi. Cô dứt khoát tìm một cây kéo, cắt phăng phần tóc rối đó đi.

Nếu cần quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Minh Ly trả lời Chúc Hàn Tinh:【 Mình đi. 】

Chúc Hàn Tinh:【 A? 】

【 Minh Ly: Bộ phim kia, mình sẽ tham gia. 】

Cô không muốn tiếp tục xoay quanh Cố Thanh Sương, không muốn vừa làm vợ, vừa làm một quân cờ bị nàng sắp đặt nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...