[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 16



Tuyết rơi xuống "Cố viên" mang lại một cảm giác nặng nề, khiến nơi này trông như một con dã thú khổng lồ đang lặng lẽ ngủ đông.

Minh Ly ăn sáng trong phòng khách, sau đó thử dò hỏi bóng gió xem tối qua Cố Thanh Sương có trở về không.

Người hầu đều nói là không nhìn thấy Thanh Sương tiểu thư.

Ngay cả Cố Tuyết Tường cũng không thấy đâu.

Trong lòng Minh Ly trùng xuống. Trước khi ra khỏi cửa, cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại của Cố Thanh Sương, dặn dò: "Nếu Thanh Sương tiểu thư trở về, hãy báo cho tôi ngay lập tức. Điện thoại của nàng còn ở chỗ tôi."

Chiếc điện thoại, là sợi dây liên hệ duy nhất, cũng là cái cớ duy nhất để Minh Ly bấu víu vào.

Người hiện đại không thể rời điện thoại nửa bước, và cho dù Cố Thanh Sương không phải kiểu người nghiện di động, thì cũng không thể nào bỏ mặc món đồ này.

Xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi "Cố viên".

Khi đang trên đường, điện thoại của Cố Thanh Sương rung lên liên hồi, tin nhắn dồn dập kéo đến.

Lúc chờ đèn đỏ, Minh Ly liếc xuống nhìn, hàng loạt tin nhắn WeChat gửi tới dồn dập, nào là hỏi Cố Thanh Sương đang ở đâu, nào là giục giã vì máy bay sắp cất cánh.

Minh Ly vốn không nắm rõ lịch trình của Cố Thanh Sương, chỉ biết hôm qua cô vừa trực cấp cứu xong, hôm nay lẽ ra không cần tới bệnh viện. Người gửi tin nhắn là bác sĩ khoa tim mạch, Hoàng Thất.

Hóa ra là có hẹn trước.

Nhưng Cố Thanh Sương không giống kiểu người sẽ có bạn ở bệnh viện.

Hay nói đúng hơn, nàng không có bạn.

Từ lúc kết hôn đến nay, ngoài gương mặt lạnh nhạt và thái độ xa cách, Minh Ly chưa từng thấy nàng dành cho ai một nụ cười thật sự.

Ngoại trừ lúc gặp Xuân Liễu Y ở buổi tiệc hôm qua. Chỉ khi đó, Cố Thanh Sương mới lộ ra một dáng vẻ khác, giống như đang đối diện một người bạn thực sự.

Trong lòng nổi lên hiếu kỳ, Minh Ly không mở khóa được điện thoại của nàng, nên không thể trả lời thay.

Chỉ có thể để mặc như vậy.

Không bao lâu sau, bác sĩ Hoàng Thất gọi điện tới.

Minh Ly nghe máy, "Chào ngài."

"Xin...chào?" Hoàng Thất nhận ra đây không phải giọng của Cố Thanh Sương, trong nháy mắt hơi ngạc nhiên, sau đó không chắc chắn mà dò hỏi: "Đây là điện thoại của bác sĩ Cố sao?"

"Đúng vậy. Nhưng hiện giờ cô ấy không tiện nghe."

"A? Vậy cô ấy đang ở đâu?" Hoàng Thất bất đắc dĩ: "Máy bay sắp cất cánh, đây là chuyến duy nhất trong hôm nay. Nếu lỡ mất, chỉ có thể chờ đến mai. Nhưng mà giờ này ngày mai là phải bắt đầu hội nghị rồi, tuyệt đối không thể chậm trễ."

Bác sĩ Hoàng nói xong một hơi, cách ống nghe cũng có thể cảm nhận được sự nôn nóng. Minh Ly không nhanh không chậm trả lời: "Thân thể cô ấy không được khoẻ, e là chuyến này không kịp. Ngài cứ đi trước, tôi sẽ cố gắng để nàng có mặt vào ngày mai. Thật ngại quá."

Không có chuyến bay thì có thể đi tàu cao tốc, tàu hoả, hoặc thậm chí là máy bay tư nhân của Cố gia.

Miễn là Cố Thanh Sương muốn, liền có một vạn phương thức cho nàng lựa chọn.

Mấy câu Minh Ly nói ra đều rất khéo léo, tiến thoái có chừng mực, kín kẽ đến mức không ai có thể bắt lỗi hay tức giận được.

Hoàng Thất cũng như một quả bóng bị xì hơi, cuối cùng xuất phát từ phép lịch sự và lòng nhân đạo mà hỏi thăm: "Bác sĩ Cố bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?"

"Chỉ là cảm vặt thôi." Minh Ly thuận miệng bịa đại.

"Cô là phu nhân của bác sĩ Cố phải không?" Hoàng Thất nói: "Là vị tiểu thư xuất hiện ở bệnh viện hôm qua?"

"Ừm." Minh Ly trả lời.

Minh Ly cảm nhận được người bên kia có điều gì đó muốn nói, rồi lại thôi. Cuối cùng cô phải mở lời: "Ngài muốn nói gì sao?"

"Cũng không có gì to tát," Hoàng Thất cân nhắc nói, "Chỉ mong cô an ủi cô ấy một chút. Việc phân công công tác lần này, bệnh viện đã cân nhắc kỹ. Chuyện hôm qua tuy không rầm rộ, nhưng dính tới Lục Song, viện đành phải sắp xếp cho cô ấy đi công tác xa. Hy vọng cô ấy có thể hiểu."

"Ôi, thật ra cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, chờ công tác kết thúc rồi về, những lời bóng gió kia cũng sẽ tan biến hết. Coi như cho cô ấy ra ngoài giải sầu đi."

Hoàng Thất là người rất nhiệt tình, chỉ dăm ba câu đã kể rõ ngọn ngành nguyên do cho Minh Ly.

Hoá ra, chuyến công tác dự hội nghị lần này vốn không hề đến lượt Cố Thanh Sương. Thế nhưng vì trận khôi hài ở bệnh viện hôm qua, viện mới đột ngột thay người, đưa thẳng nàng vào danh sách, phái đi một tuần để học tập.

Nói trắng ra, là nhắm thẳng vào nàng.

Khó trách hôm qua lúc trở về, sắc mặt Cố Thanh Sương lại khó coi đến thế.

Minh Ly nghe từng chữ, trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm, cuối cùng khách khí nói một câu cảm ơn với Hoàng Thất, đồng thời trấn an rằng, cho dù Cố Thanh Sương không kịp tới tham dự hội nghị thì cũng sẽ không để liên luỵ đến cô ấy.

Ngữ điệu ôn hòa, lời lẽ khéo léo, đủ để khiến đối phương nghe mà ấm lòng.

Hoàng Thất hàn huyên với cô thêm vài câu, cười đánh giá: "Cũng chỉ có người như cô mới có thể trị nổi bác sĩ Cố."

Minh Ly cười cười: "Bác sĩ Hoàng vất vả rồi."

Hoàng Thất: "Nào có, chuyện nhỏ thôi."

Nhưng khi điện thoại vừa ngắt, nụ cười ấy tan biến ngay lập tức, thay bằng vẻ mệt mỏi. Cô đưa tay xoa nhẹ gò má đã trở nên cứng đờ vì cố gắng cười nãy giờ. Tiếp tục lái xe đi về phía trước.

. . .

Chúc Hàn Tinh xin nghỉ phép để cùng Minh Ly đi gặp bác sĩ. Dù Minh Ly đã năm lần bảy lượt dặn cô ấy không cần đến, chỉ cần gửi địa chỉ bệnh viện là được.

Lúc Minh Ly đến nơi, Chúc Hàn Tinh đang đội mũ, đeo khẩu trang, ngồi trong một góc chơi điện thoại.

Vừa thấy Minh Ly, Chúc Hàn Tinh liền bước tới: "Tiểu Minh à, cưng sao vậy?"

Dùng ngữ khí kỳ quặc để xua tan không khí căng thẳng vốn là trò quen thuộc của Chúc Hàn Tinh, Minh Ly bất lực liếc một cái: "Không sợ bị người ta nhận ra?"

Chúc Hàn Tinh giới thiệu cho Minh Ly bệnh viện này, tuy không cao cấp bằng Hoa Hưng, nhưng cũng thuộc top đầu trong thành phố, đặt được lịch với chuyên gia cũng là chuyện cực kì khó khăn.

Dù vậy, người đến khám vẫn đông nghẹt.

Chúc Hàn Tinh lại thờ ơ nhún vai nói: "Có gì mà sợ chứ. Cùng lắm mai lên trang nhất: zhx* mang thai."

(*Zhù Hán Xīng - 祝寒星 : Chúc Hàn Tinh)

Minh Ly: "..."

Đem bản thân ra làm nguyên liệu để xào nấu chuyện cười, mặn nhạt gì cũng có đủ.

Minh Ly vừa theo cô đi đến phòng khám vừa trêu: "Có đối tượng rồi à? Mang thai ở đâu thế?"

"Đây chính là vấn đề" Chúc Hàn Tinh đi đến góc khuất chỗ cánh cửa, cong ngón tay gõ mấy cái rồi cười: "Truyền thông lá cải sẽ biên kịch giùm mình."

Minh Ly: "... Sáu điểm hài hước."

. . .

Bác sĩ cho Minh Ly làm một loạt kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng bảo cô chụp X-quang tai.

Chúc Hàn Tinh ngồi bên cạnh nghe ngóng, bác sĩ nâng gọng kính: "Hẳn là không có vấn đề gì."

"Bác sĩ, chụp tai để xác định cái gì thế?" Chúc Hàn Tinh hỏi.

"Rất đơn giản. Nếu không phải vấn đề 'phần cứng', thì là 'phần mềm'. Minh tiểu thư, dạo này cô có hay mất ngủ không?"

"Thỉnh thoảng." Minh Ly đáp.

"Vậy có từng cảm thấy như bị nghẹt thở, hô hấp không thông không?"

Minh Ly gật đầu: "Có."

Bác sĩ buông bút xuống, "Sau khi chụp xong, cô nên tới khoa tâm thần lấy số kiểm tra thêm. Có thể do áp lực tâm lý quá lớn mà sinh ra phản ứng cơ thể. Cứ vận động nhiều, ăn ngủ điều độ, đừng nghĩ ngợi quá. Cô còn trẻ, sức khỏe là tài sản quý nhất, đừng tự làm khổ mình."

Chúc Hàn Tinh nghe xong trố mắt: "Bệnh tâm thần?"

Bác sĩ: ". . ."

"Không phải." Bác sĩ bình tĩnh giải thích: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng bệnh tâm thần là khái niệm quá rộng. Trường hợp của cô ấy khả năng cao chỉ là rối loạn lo âu cơ thể hóa. Cụ thể phải chờ phim chụp, rồi kiểm tra thêm ở khoa tâm thần mới rõ."

...

Bác sĩ nói năng nhẹ như mây gió, nhìn nét mặt bà ấy cũng đủ biết đây chẳng phải bệnh gì nghiêm trọng.

Minh Ly thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước ra khỏi phòng khám, Chúc Hàn Tinh đã bắt đầu lầm bầm: "Không thể nào, trông cậu khoẻ mạnh thế cơ mà."

"Nếu có bệnh thì nên là mình á, thức khuya, hút thuốc, uống rượu, làm việc và nghỉ ngơi không có trật tự, mình còn tự hỏi không biết lúc nào sẽ lăn đùng ra chết đây này."

"Cậu sao lại áp lực tinh thần lớn? Ai dám khiến cậu mệt mỏi? Cố Thanh Sương hả? Cái đệch! Chắc chắn là Cố gia!"

". . ."

Chiếc khẩu trang trên mặt cũng không ngăn được cô ấy văng nước bọt.

Minh Ly nghe đến mệt bèn giơ tay bịt miệng cô lại, bình tĩnh nói: "Người hiện đại ai mà chẳng có chút bệnh tâm thần."

Chúc Hàn Tinh: "..."

. . .

Kết quả chụp rất nhanh được gửi về, thính lực Minh Ly hoàn toàn bình thường.

Xác nhận vấn đề không phải ở tai, cô không định đi khám ở khoa tâm thần nữa, nhưng không chịu nổi Chúc Hàn Tinh cứ lải nhải bên cạnh: "Mặc kệ có hay không cũng nên kiểm tra cho chắc"

"Chủ yếu để mình còn yên tâm. Cậu có biết hôm nay mình xin nghỉ khó cỡ nào không? Suýt nữa đã phải quỳ xuống van xin đạo diễn đấy!"

"May mà có Xuân đại ảnh hậu nói đỡ, mình mới được thả. Coi như là vì mình đi."

". . ."

Minh Ly sợ Chúc Hàn Tinh rồi, đành mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào phòng khám.

Phòng khám tâm lý khác hẳn những nơi khác, ấm áp, rộng rãi, tạo cảm giác an toàn.

Sau vài câu hỏi đơn giản, bác sĩ đưa cho Minh Ly một tờ bài kiểm tra cùng cây bút. Ngay cả Chúc Hàn Tinh ngồi bên cạnh cũng bị bắt làm bài.

Câu hỏi không nhiều, Minh Ly nhanh chóng hoàn thành.

Một lát sau, bác sĩ thân thiện hỏi thăm tình trạng sinh hoạt hằng ngày của cô, vừa hỏi vừa ghi ghi vẽ vẽ gì đó lên giấy.

Chúc Hàn Tinh nóng lòng chờ kết quả, nhìn chằm chằm bác sĩ muốn mòn hai con mắt. Vị bác sĩ quyết định 'khai đao' với cô trước: "Chúc tiểu thư, dạo này cô có phải thường xuyên mất ngủ, hay mơ nhiều, dễ tỉnh giấc?"

Chúc Hàn Tinh trả lời: "Có một chút. Công việc của tôi vốn ngày đêm đảo lộn, chuyện thường thôi."

"Tâm lý của cô nhìn chung vẫn ổn, chỉ là quá coi trọng công việc, nên nảy sinh lo âu nhẹ. Lo lắng vừa phải có thể thúc đẩy tiến bộ, nhưng nếu thái quá lại phản tác dụng. Nói đơn giản, hãy học cách buông bớt."

Chúc Hàn Tinh: ". . ."

"Vậy thì tôi phải làm sao?"

"Chút nữa trợ lý sẽ gửi một số khuyến nghị, cô làm theo là được."

Nói xong, bác sĩ quay sang Minh Ly, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Minh tiểu thư, tình trạng của cô nghiêm trọng hơn một chút. Đây là chứng lo âu cấp độ nặng, ảnh hưởng trực tiếp đến chức năng cơ thể. Nhưng đừng lo, đây là bệnh rất phổ biến thời hiện đại. Vận động nhiều hơn, tắm nắng nhiều hơn, bớt cầu toàn quá mức, mở được khúc mắc thì mới thật sự cải thiện."

Bác sĩ đơn giản căn dặn vài điều cần lưu ý, Minh Ly đều gật đầu đáp lại.

Ra khỏi bệnh viện, Chúc Hàn Tinh hiếm khi yên lặng.

Còn Minh Ly cũng không có cảm giác gì. Trước khi đến, cô lo sợ như sắp bị tuyên án. Nhưng bác sĩ nói vậy, thì cũng chỉ đến thế thôi.

Không phải bệnh nan y, không phải không thể chữa. Đây là lần đầu cô gặp tình trạng như thế, chỉ cần ăn uống tử tế, vận động nhiều, có thể sẽ tốt hơn.

Lên xe, Minh Ly cài dây an toàn, xoa xoa bàn tay lạnh lẽo: "Hôm nay cậu vất vả rồi, để mình mời cơm. Muốn ăn gì cứ nói."

Chúc Hàn Tinh ngồi bên ghế phụ vẫn im re, không nhúc nhích. Minh Ly liếc qua: "Làm sao vậy? Cũng đâu phải mình khám ra ung thư."

"Phi phi phi."Chúc Hàn Tinh cuống lên gạt đi: "Nói chuyện xúi quẩy gì thế."

Minh Ly nhún vai: "Sớm biết cậu sẽ như vậy, mình đã không gọi cậu."

Chúc Hàn Tinh liền nhăn mặt, làm Minh Ly có chút không quen.

"Đương nhiên không được. Hôm nay cậu làm rất tốt! Bạn bè để làm gì? Chính là để trong những lúc thế này dũng cảm đứng ra, giúp bạn không tiếc cả mạng sống!" Chúc Hàn Tinh nói.

Minh Ly: ". . ."

Minh Ly kệ cô ấy, trực tiếp bật định vị dẫn đường đến quán thịt nướng mà Chúc Hàn Tinh thích nhất.

Giọng nữ trong ứng dụng dẫn đường vang lên nhẹ nhàng, vui tươi, nhắc Minh Ly rẽ trái ở khúc tiếp theo, nhưng cô lo chú ý đến Chúc Hàn Tinh nên lỡ đánh tay lái sang phải.

Ngay sau đó, hệ thống lại thông báo rằng tuyến đường đã được thay đổi: con đường mới ít hơn ba đèn giao thông và còn nhanh hơn hai phút.

Thật bất ngờ, bằng một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, họ vẫn đi đúng đường.

Chúc Hàn Tinh bất ngờ trầm giọng: "Minh Ly, hay là cậu tách khỏi chị ta đi."

Minh Ly sững người: "?"

"Cậu và chị ta kết hôn vốn vì nợ nần của gia đình. Giờ nợ trả xong rồi, coi như xong. Cố Thanh Sương có thể làm gì cậu?" Chúc Hàn Tinh nói tới hùng hồn: "Cố gia giàu như thế, ly hôn cũng chẳng đáng gì. Nếu là để có cổ phần của Cố gia, thì chịu đựng áp lực cũng được đi. Nhưng rõ ràng bọn họ chẳng định cho cậu quyền lợi gì. Vậy có đáng để cậu phải chịu nhiều oan ức đến như vậy không?"

Minh Ly thoáng ngập ngừng: "Mình và Cố Thanh Sương có hợp đồng."

"Mình nhớ rõ trong hợp đồng có một điều khoản" Chúc Hàn Tinh nói: "Bất kể là cậu yêu chị ấy, hay yêu người khác, đều có thể đề nghị ly hôn."

Minh Ly chỉ khẽ ừ một tiếng.

Trong xe một thoáng im lặng. Chúc Hàn Tinh nói một cách đầy tự tin: "Nếu cậu không muốn thừa nhận yêu Cố Thanh Sương, vậy thì cậu nói yêu mình đi."

Minh Ly: "?"

Chúc Hàn Tinh càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là thiên tài, còn nổi hứng huýt sáo: "Mình có thể chịu thiệt một chút vì cậu đó, Tiểu Minh."

Khóe miệng Minh Ly giật giật, "Im đi má."


***********************

Có ai nghĩ chi tiết Minh Ly đánh lái nhầm hướng là ẩn ý nào đó của tác giả không nhỉ?

Làm mình nhớ đến một câu thành ngữ "All roads lead to Rome" - Mọi con đường đều dẫn về La Mã.

Chương trước Chương tiếp
Loading...