[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 15



Rạng sáng một giờ, bệnh viện tư nhân cao cấp Hoa Hưng vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Bên ngoài phòng bệnh cao cấp, Cố Tuyết Tường vừa cúp điện thoại, xoa xoa đôi mắt đã hoe đỏ, cố gắng giữ vững tinh thần, qua tấm kính pha lê trong suốt nhìn vào tình hình bên trong. Cố Thanh Sương đang yên lặng nằm trên giường bệnh. Bác sĩ thu hồi ống nghe, khẽ cau mày, rồi một lát sau mới từ trong phòng bước ra.

"Cố phu nhân." Vị bác sĩ gật đầu chào.

"Tình trạng của Sương Sương. . ." Cố Tuyết Tường dừng lại, giọng khàn hẳn đi vì lo lắng: "Vẫn ổn chứ?"

Người phụ trách khám cho Cố Thanh Sương là một chuyên gia được mời từ nước ngoài, đảm nhận vai trò bác sĩ riêng của Cố Thanh Sương từ khi nàng còn ở độ tuổi thiếu niên.

Chỉ có điều, khoảng hai năm trở lại đây, tần suất tái khám của Cố Thanh Sương đã giảm đi rất nhiều.

Một là vì nàng hiếm khi phát bệnh như trước nữa, giấc ngủ cũng đã ổn định hơn, hai là vì bản thân Cố Thanh Sương rất chống đối việc khám chữa bệnh. Cố Tuyết Tường không ép con gái, thấy tình hình dần khá lên, bà cũng không muốn làm nàng thêm áp lực, miễn là Cố Thanh Sương khoẻ mạnh.

Không ngờ đêm nay, Cố Thanh Sương lại phát bệnh ngay trước mặt bao nhiêu người.

Đúng vậy, phát bệnh.

Cố Tuyết Tường đã nỗ lực che giấu chuyện này, kín kẽ đến mức "gió thổi không lọt". Ngay cả vị bác sĩ kia, Cố Tuyết Tường cũng tuyên bố ra bên ngoài rằng người được mời tới chỉ để điều trị sức khỏe thể chất cho Cố Thanh Sương.

Thật ra, từ năm 14 tuổi, Cố Thanh Sương đã mắc một chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng.

"Vào văn phòng của tôi rồi chúng ta nói chuyện kỹ hơn." Bác sĩ Vệ lên tiếng.

Bác sĩ Vệ là người Mỹ gốc Hoa. Khi còn trẻ, bà có dung mạo tinh xảo như búp bê trưng bày trong tủ kính; nay đã ngoài năm mươi, nét phong vận vẫn chưa hề phai nhạt, lúc nói chuyện luôn nhẹ nhàng và ôn tồn. Sau khi bước vào văn phòng, bà rót cho Cố Tuyết Tường nửa ly nước ấm rồi mới từ tốn mở miệng: "Tối nay tình trạng của Sương Sương thực sự rất nguy hiểm."

Cố Tuyết Tường nhíu mày: "Báo cáo kiểm tra gần đây của con bé đâu?"

"Cố tiểu thư đã hơn nửa năm rồi không đến làm kiểm tra định kỳ." Bác sĩ Vệ lấy ra một tập hồ sơ từ tủ hồ sơ y tế. "Từ mùa thu năm ngoái, các chỉ số sức khỏe của cô ấy đã bước vào giai đoạn tương đối ổn định. Tôi cũng đã thực hiện nhiều bài đánh giá tâm lý và kết quả đều cho thấy trạng thái của cô ấy đang dần cải thiện. Chúng tôi tin rằng cô ấy đang hài lòng với cuộc sống hiện tại."

"Công tác ở bệnh viện tuy vất vả, nhưng nó lại giúp cô ấy phân tán sự chú ý và giảm bớt căng thẳng tinh thần. Vì vậy, chừng nào cuộc sống không xảy ra biến động lớn, tôi cũng không khuyến khích kiểm tra quá thường xuyên."

Bệnh tình của Cố Thanh Sương rất đặc thù, hơn nữa bản thân nàng lại kháng cự việc điều trị, nên bác sĩ Vệ cũng tôn trọng ý chí của nàng.

Sau khi giải thích xong, bà mới nhắc đến tình hình tối nay: "Đồng hồ đeo tay cho thấy nhịp tim cao nhất của cô ấy đã lên tới 240, đến bây giờ vẫn còn ở mức 120. Tôi đã cho dùng thuốc, cần theo dõi đến nửa đêm xem nhịp tim có hạ xuống được không. Nếu hạ xuống, sáng mai sau khi tỉnh dậy chúng ta sẽ quan sát tiếp. Còn nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Cố Tuyết Tường lo lắng hỏi dồn.

"Chúng tôi sẽ phải tăng liều thuốc." Bác sĩ Vệ cân nhắc rồi đáp: "Hoặc thử dùng thuốc mới, nhưng cả hai lựa chọn đều có tác dụng phụ."

"Tác dụng phụ gì?" Cố Tuyết Tường hỏi tiếp.

"Việc tăng liều chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể khiến cô ấy vận động chậm chạp, suy giảm trí nhớ. Còn tác dụng phụ của thuốc mới... hiện tại vẫn chưa rõ."

Sắc mặt Cố Tuyết Tường trở nên nặng nề. Một lúc sau, bà trầm giọng phân phó: "Cứ chờ tới sáng rồi xem sao. Con bé sẽ không sao đâu."

"Được rồi." Bác sĩ Vệ khẽ an ủi: "Cố tiểu thư là người rất kiên cường. Trời cũng sẽ phù hộ cho cô ấy, nên sẽ không có việc gì đâu."

Đêm hôm đó, Cố Tuyết Tường không chợp mắt lấy một giây.

Đến ba giờ sáng, điện thoại của bà đổ chuông, là cuộc gọi từ chồng, Cố Liễu Phủ.

Cố Tuyết Tường do dự một chút rồi bắt máy. Ở đầu dây bên kia, một tiếng ho yếu ớt vang lên trước, vài giây sau giọng nói khàn khàn mới truyền đến: "Tiểu Tường, tình hình của Sương Sương thế nào rồi?"

"Vẫn ổn, chưa chết." Cố Tuyết Tường buông giọng đầy châm chọc: "Làm ông thất vọng rồi."

"Lời này... Nó cũng là con gái tôi." Cố Liễu Phủ thở dài, không vì thái độ hùng hổ doạ người của bà mà cúp máy, ngược lại còn nhẹ giọng hỏi: "Sương Sương đã lâu rồi không phát bệnh. Sao lần này lại đột nhiên. . .?"

"Do xung đột với người khác." Cố Tuyết Tường trả lời qua loa: "Tâm trạng bất ổn."

"Không thể nào, lần trước con bé đến còn rất. . ." Cố Liễu Phủ chưa nói hết câu thì bị Cố Tuyết Tường mạnh mẽ cắt ngang: "Ông không tin thì tự mình trông chừng nó mỗi ngày đi, khỏi phải ở đây giả mù sa mưa nữa."

". . ."

Bên kia im lặng, dường như đang tìm lời giải thích.

"Phiền phức." Cố Tuyết Tường mất kiên nhẫn.

Sau đó dứt khoát cúp máy, chậm rãi ngả người vào ghế, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt đỏ hoe đã đong đầy nước, nhưng vẫn không có giọt nào rơi xuống.

Tiếng bước chân vang nhẹ nơi hành lang. Cố Tuyết Tường hít sâu một hơi, điều chỉnh lại dáng ngồi thẳng, khuôn mặt trở về với vẻ uy nghiêm thường ngày.

Người bước vào là một trong những trợ lý của bà, tuổi xấp xỉ với Cố Thanh Sương, năng lực làm việc vượt trội, đủ để một mình chống đỡ một phương.

"Cố tổng, mọi chuyện tối nay đã được xử lý ổn thỏa." Trợ lý báo cáo. "Dự án mới mà Khoa học Kỹ thuật Lợi An hợp tác với tiểu thư Tịnh An, chúng ta không tiện nhúng tay. Nhưng phía ngân hàng Hoa Sinh, nơi phụ trách phê duyệt khoản vay thì đã có người của ta chào hỏi. Lần này quá trình phê duyệt sẽ gặp vài 'trục trặc nhỏ', đủ để khiến hắn đau đầu."

"Làm tốt lắm." Cố Tuyết Tường nhìn cô ấy một chút, nhàn nhạt nói: "Loại người như vậy không nên dồn ép quá mức. Dồn tới bước đường cùng, chúng sẽ liều mạng làm loạn. Chỉ cần cho chúng nếm chút đau khổ là đủ."

Trợ lý gật đầu: "Vâng, chúng tôi sẽ chú ý giữ mức độ."

Cố Tuyết Tường phất tay ra hiệu cho cô ta về nghỉ. Nhưng trợ lý lại nói: "Tôi không mệt. Ngược lại, ngài đã bận cả ngày rồi, hay là qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi. Ở đây để tôi trông Thanh Sương tiểu thư. Khi nào cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ gọi ngài và bác sĩ Vệ."

"Không cần." Cố Tuyết Tường dường như nhớ ra điều gì, bà giơ cổ tay xem đồng hồ, cau mày hỏi: "Minh Ly đâu? Có gây ra chuyện gì sau đó không?"

"Minh tiểu thư làm việc rất thoả đáng." Trợ lý đáp: "Cô ấy đã chào hỏi các phu nhân rồi rời bữa tiệc. Về tới nhà thì vào phòng và không ra ngoài nữa."

Cố Tuyết Tường cong ngón tay gõ gõ lên đùi, trầm mặt một lúc, rồi bỗng thở dài một cái.

"Ngài đừng lo quá." Trợ lý an ủi.

"Cô nói xem, là Minh Ly thích Sương Sương nhiều hơn, hay Sương Sương mới là người thích Minh Ly nhiều hơn?" Cố Tuyết Tường hỏi, giọng nói mang theo vài phần khó đoán.

Trợ lý hơi run. Dù không hiểu vì sao Cố Tuyết Tường lại hỏi như vậy, nhưng đầu óc vẫn nhanh chóng vận động tìm cách trả lời: "Hai vị tiểu thư đã kết hôn ba năm, tâm đầu ý hợp, chưa từng cãi nhau lần nào. Nhìn họ mà tôi hâm mộ muốn chết, đến mức cũng muốn có một người bạn gái để kết hôn giống vậy."

Cố Tuyết Tường khẽ xì một tiếng, "Đừng nói mấy lời sáo rỗng đó, trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi."

Trợ Lý: ". . ."

Tất cả những gì xảy ra trong ba năm qua, một trợ lý như cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tuy rằng tối nay Cố Thanh Sương có ra tay đánh người để bênh vực Minh Ly trước bao nhiêu con mắt, nhưng khó tránh khỏi có phần giữ thể diện cho Cố gia nhiều hơn là thật sự vì Minh Ly. Trái lại, sự chăm sóc của Minh Ly dành cho Cố Thanh Sương mới là chân thật. Trong mối quan hệ này, bao giờ cũng là Minh Ly nhường nhịn, bao giờ cũng là Minh Ly che chở cho tâm hồn thuần khiết của Cố Thanh Sương.

Cuối cùng, cô trả lời thật lòng: "Có lẽ là Minh tiểu thư thích Thanh Sương tiểu thư hơn."

"Ồ?" Cố Tuyết Tường nhướng mày, "Nói rõ hơn đi."

"Minh tiểu thư luôn chăm sóc Thanh Sương tiểu thư rất chu đáo. Chỉ cần là Thanh Sương tiểu thư thích, thì Minh tiểu thư cái gì cũng đều có thể học. Quan trọng nhất vẫn là, Thanh Sương tiểu thư thích. . . người khác."

"Thật sao?" Cố Tuyết Tường khẽ liếc về phía phòng bệnh.

Trợ lý không biết phải đáp thế nào. Rõ ràng là Cố Tuyết Tường đã hỏi, nhưng đáp án dường như vẫn không khiến bà hài lòng.

May mắn là bà chỉ hỏi vu vơ như tâm sự, không tiếp tục truy vấn sâu hơn.

Sau đó, không gian rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

Không biết đã im lặng bao lâu, cuối cùng Cố Tuyết Tường cất giọng, mang theo vài phần lo âu: "Từ nhỏ Sương Sương đã là đứa sống vì người khác, từng vì một người mà cho đi nửa cái mạng, cũng không biết nửa cái mạng còn lại. . . Ôi"

Thiên ngôn vạn ngữ hoá thành một tiếng thở dài não nề.

Trợ lý hiếm khi nhìn thấy một Cố Tuyết Tường mềm yếu như thế. Trên gương mặt bà lúc này là nét lo lắng mà bất kỳ người mẹ nào cũng từng có. Đó là nỗi bận lòng cho con gái trên đường đời lắm chông chênh, và cả tương lai của chính nàng sau này.

Thế nhưng, trợ lý lại cảm thấy bà đang nghĩ quá nhiều rồi. Một người như Cố tiểu thư, chào đời ở Rome*, xưa nay chưa từng trải qua khổ ải nhân gian. Không cần sớm tối chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, có thể theo đuổi công việc mình yêu thích, không phải lo cơm ăn áo mặc, an nhàn sống trong biệt thự xa hoa, quanh người là một hàng dài bảo mẫu hầu hạ... Con đường trước mắt nàng, e rằng vĩnh viễn sẽ không có lấy một gợn sóng.

*Sinh ra ở Rome: ẩn dụ về việc một người sinh ra đã ở vạch đích.

Kể cả khi vấp ngã trong tình yêu, có lẽ cũng chẳng thể khiến nàng bị tổn thương sâu sắc.

Bởi vì Cố tiểu thư không có trái tim.

Cô trợ lý ngược lại còn thấy đau lòng cho Minh Ly.

Cố Tuyết Tường thì chỉ biết lặng lẽ nhìn vào phòng bệnh, nơi con gái bà đang nằm. Trong chuyện tình cảm, người trầm mặc, ít nói như Cố Thanh Sương, mãi mãi là kẻ ở thế yếu.

Chỉ hy vọng Sương Sương của bà, đừng tiếp tục vì tình cảm mà tổn thương nữa.

. . .

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào căn phòng. Minh Ly ngồi bên mép giường, chậm rãi xoay vai.

Cô mở ứng dụng nghe nhạc một cách máy móc, nhấn vào nút phát.

Giai điệu phát ngẫu nhiên thật êm tai, nhưng Minh Ly lại chẳng nghe được một ca từ nào.

Cả đêm qua, cảm xúc cứ thế trượt dài, từ kinh hoàng, sợ hãi, đến lúc này cô đã hoàn toàn trống rỗng.

Thậm chí, cô từng nghĩ đến việc cầu cứu Chúc Hàn Tinh, nhờ cô ấy giới thiệu một bác sĩ. Nhưng lại không dám nói ra chuyện này.

Vì nếu làm vậy, cả bác sĩ và Chúc Hàn Tinh chắc chắn sẽ hỏi: "Vì sao lại xảy ra chuyện như thế?"

Cô nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là vì Thẩm Lê Đăng?

Vì một người phụ nữ mà cô còn chưa từng gặp.

Xấu hổ chết đi được.

Minh Ly không có mặt mũi nào để giãi bày những chuyện đó, cô tắt nhạc rồi vùi mình vào chăn mềm.

Ánh sáng yếu ớt trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, tâm trạng căng thẳng mới dần buông lỏng ra. Cô tự an ủi bản thân trước tiên ngủ một giấc đi đã, mọi chuyện để khi dậy rồi tính.

Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến.

Khi Minh Ly mở mắt ra lần nữa thì đã là mười giờ rưỡi sáng, cô chỉ ngủ được ba, bốn tiếng nhưng cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi đủ, đầu óc tỉnh táo hơn.

Cô nhắn tin cho Chúc Hàn Tinh. Chúc Hàn Tinh ngay lập tức gửi một tin thoại: "Chị Ly, tối qua cậu có chuyện gì vậy? Cậu làm mình sợ đấy, giờ ổn chưa?"

Tinh thần cô ấy vô cùng phấn chấn, hoàn toàn không giống người đã dậy từ hơn năm giờ sáng gửi tin nhắn cho Minh Ly.

Minh Ly mở tin thoại, nghe xong rồi trả lời: 【 Không sao, chỉ quá mệt, muốn đánh người cho đã.】

Chúc Hàn Tinh cười phá lên: "May là tối qua mình không ở cạnh cậu. Lần sau mệt thì báo sớm một chút, mình sẽ không quấn lấy cậu mà bát quái nữa."

Minh Ly đáp: 【 ... Sau này đêm khuya chớ quấy rầy.】

Mặt không cảm xúc gửi đi tin nhắn, sau đó Chúc Hàn Tinh gửi lại cho cô vài tấm ảnh, nói đoàn phim hôm nay đã khởi quay, trạng thái cô ấy rất tốt, mọi thứ đều ổn cả.

Cười đùa tán gẫu một lúc, Minh Ly bỗng hỏi: 【 Cậu có biết bác sĩ nhi khoa nào không?】

Chúc Hàn Tinh sửng sốt: "Gì cơ?! Cậu có thai à?!"

Minh Ly: ". . ."

Minh Ly phát hiện mình đã gõ nhầm: 【 Nhĩ khoa, không phải khoa nhi.】

Chúc Hàn Tinh: "Làm hú hồn, mình tưởng cậu sắp làm mẹ rồi chứ."

Minh Ly dở khóc dở cười. Cô gửi đi đoạn tin nhắn thoại đầu tiên trong buổi sáng hôm nay, cũng là câu đầu tiên nói ra sau khi thức dậy: "Hai đứa con gái chúng tôi thì sinh con kiểu gì? Nếu mình thật sự có thai được, thì lúc ấy cậu mới phải lo!"

Chúc Hàn Tinh hỏi: "Vậy cậu tìm bác sĩ nhĩ khoa làm gì? Tai cậu có vấn đề à?"

Minh Ly bật lại đoạn thoại giọng nói của cô ấy một lần nữa, rồi hậu tri hậu giác nghe lại tất cả những tin nhắn thoại trước đó thêm lần nữa.

Quả nhiên, sự minh mẫn ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Tai của cô thì nghe rõ, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ. Khi đó cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng rằng mình nghe thấy những gì.

Không như tưởng tượng sẽ vui mừng, trong lòng cô lại thấy lo lắng: 【 Có thể không phải do tai.】

Chúc Hàn Tinh: 【 Ơ? 】

Suy nghĩ một lát, Minh Ly quyết định nói thật: 【 Mình cần đi khám tổng quát.】

Và cô nhắn thêm: 【 Tối qua mình đã mất thính lực một lúc.】

Nếu ngay cả Chúc Hàn Tinh cũng chẳng biết nói gì, thì cô thật sự không biết nên tâm sự với ai nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này vốn rất ngược, khi ngọt thì ngọt đến mức khiến người ta muốn tan chảy, mà khi ngược thì như từng nhát dao róc vào xương. Đương nhiên, cảm nhận của mỗi người khác nhau, vì thế hãy cân nhắc theo sức chịu đựng của bản thân, đọc truyện vốn dĩ là để tìm niềm vui, không nên ép mình.

Tiết tấu truyện sẽ không nhanh. Minh Ly và Cố Thanh Sương đều cần thời gian để trưởng thành. Còn có nhiều nhân vật khác chưa xuất hiện, sau này mới dần ra sân. Có vài tuyến nhân vật sẽ được viết kỹ ở phần sau, còn phần đầu chỉ là câu chuyện qua góc nhìn của Minh Ly mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...