[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 11
Vũ khúc này được chuẩn bị từ một tháng trước. Nếu là trước kia, Minh Ly có lẽ sẽ không theo kịp tiết tấu của Xuân Liễu Y.Thế nhưng vì muốn trở lại vũ đoàn để biểu diễn, cô đã gửi video phỏng vấn cho viện kịch vũ và dành hầu hết một tháng để luyện tập.Sân khấu không lớn, hơn nữa cô và Xuân Liễu Y cũng không có tập luyện cùng nhau, nên có lúc cả hai suýt nữa đã bước ra khỏi ranh giới sân khấu.Mỗi lần như thế, Xuân Liễu Y luôn kịp thời kéo Minh Ly trở lại.Động tác tự nhiên và ăn ý, đến nỗi khán giả phía dưới ngỡ rằng đây là tình tiết đã được dàn dựng từ trước.Vũ khúc đơn mà Xuân Liễu Y chuẩn bị kỹ lưỡng nay đã biến thành một màn song vũ hoàn hảo. Khi tiết mục kết thúc, một dải lụa mỏng khẽ rơi xuống che mất nửa khuôn mặt Xuân Liễu Y, tạo nên vẻ quyến rũ mê người, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng.Dư quang của Minh Ly đảo qua cô ấy. Sau lớp lụa, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ cùng xương hàm dưới sắc sảo.Và có thể cảm nhận được, Xuân Liễu Y không hề hài lòng.Khi âm nhạc dừng lại, tiếng trò chuyện của khách khứa trong sảnh tiệc hiện ra rõ rệt. Âm thanh hỗn tạp lẫn vào nhau đến mức khó nghe rõ nội dung.Đứng giữa sân khấu tạm bợ này, ánh đèn rọi xuống người khiến Minh Ly thoáng hoảng hốt. Như thể đang trở lại ngày xưa, cô được giáo viên dẫn đi tham gia các cuộc thi múa.Khi ấy, cô một mình đứng dưới ánh đèn, trước mặt là biển người mênh mông. Dù lòng bàn tay đã rịn mồ hôi vì hồi hộp, nhưng khoảnh khắc âm nhạc vang lên, cô lập tức hòa mình vào từng nhịp trống một cách hoàn mĩ.Từng bước chân đều mang theo sự tự do, quên mình và bất chấp mọi ánh mắt bên dưới. Thong dong mà tự tin, như thể cô và sân khấu đã hòa làm một thể.Giáo viên dạy múa từng nói rằng Minh Ly sinh ra là để thuộc về sân khấu.Trên vũ đài, cô như tận lực thiêu đốt toàn bộ linh hồn của mình. Với lợi thế về vóc dáng trời ban, mỗi chuyển động của Minh Ly đều mang lại cho khán giả cảm giác mạnh mẽ, đầy sức sống.Minh Ly cũng rất thích nhảy múa. Khi còn bé, trong vô số lớp học năng khiếu mà gia đình sắp xếp, môn mà cô yêu thích nhất chính là múa.Tay dài, chân dài, vóc dáng mảnh mai, gầy gò nhưng xinh đẹp. Cuối cùng, giữa vô vàn lựa chọn, cô đã chọn múa.Ngày ấy, nhiều phụ huynh chọn múa ba lê cho con mình, mặc những chiếc váy trắng như thiên nga nhỏ. Nhưng Minh Ly lại yêu thích vũ đạo Trung Hoa hơn cả.Khi mà một ánh mắt, một nụ cười, hay một cái xoay người đều chứa đựng vẻ đẹp khó tả.Mãi đến khi trưởng thành, cô mới hiểu rằng, ẩn sau vẻ đẹp ấy là chiều sâu văn hóa được lắng đọng qua năm tháng, chính sự nội liễm và trầm ổn ấy đẫ kết tinh thành một thứ ý vị sâu xa, khó nói thành lời.Thoạt nhìn có vẻ nhu hoà, nhưng bên trong là xúc cảm mãnh liệt cùng sức sống dồi dào mạnh mẽ.Nhưng đã rất lâu rồi, cô không còn đứng trên sân khấu để nhảy múa nữa, càng hiếm khi có được những phút giây quên mình, để tâm hồn vong ngã như thế.Khoảnh khắc cúi đầu chào cảm ơn khán giả, trái tim Minh Ly bỗng đập loạn nhịp, gần như muốn phá vỡ mọi ràng buộc mà trỗi dậy mạnh mẽ.Thế nhưng, yến tiệc rực rỡ này không phải là rạp hát. Cảm xúc cuồng nhiệt ấy cuối cùng vẫn bị cô ra sức đè nén xuống.Giờ đây, cô là Minh Ly – vợ của Cố Thanh Sương.Với danh xưng đó đi kèm, cô không thể tiếp tục sống tùy hứng như trước, không thể đón gió mà lớn lên theo cách tự do và rực rỡ nhất của chính mình nữa. Trên vai cô, đã có gông xiềng.Khi phần cúi chào kết thúc, cô lại ngẩng đầu, nở nụ cười chuẩn mực dùng trong các cuộc xã giao – điềm tĩnh, khéo léo và hoàn hảo. Bỗng nhiên, bên dưới khán đài có người bật cười nói lớn: "Đây là chương trình mua một tặng một sao?"Giữa đám đông vốn chỉ đang xì xào nhỏ giọng, câu nói này vang lên đặc biệt chói tai. Tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.Một gã đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc vest xám, đeo kính, trông trẻ trung và có vẻ lịch thiệp.Một vài người cau mày, rõ ràng thấy lời hắn thô tục.Nhưng hắn chẳng bận tâm, nhún vai cười nhạt: "Chỉ đùa thôi mà. Nghe nói người nhảy vừa rồi chính là Minh Công chúa lừng danh phải không?"Ngay lập tức có kẻ phụ họa đầy châm chọc: "Công chúa gì chứ, phá sản rồi còn đâu.""Chu Bách nhảy lầu chết bao nhiêu năm rồi, ai còn coi con gái hắn là báu vật nữa ha ha ha.""Cái gì mà Chu Bách, hắn đổi theo họ vợ từ lâu rồi, gọi là Minh Bách. Không thì sao lại có tập đoàn Minh Thị?""Minh Thị lúc trước nợ hàng chục tỷ, bán tháo hết tài sản vẫn còn thiếu hai ba tỷ nữa. Cuối cùng chẳng phải cũng là Minh Công chúa phải trả sao.""Thế nên phụ nữ xinh đẹp vẫn là có giá trị nhất, ha ha ha..."Tiếng cười cợt ngày càng quá đáng, không còn chút kiêng nể nào. Đứng trên sân khấu, Minh Ly nắm chặt tay, nhưng cô đã quá quen với những lời như thế. Khi gia đình phá sản, những lời đồn đại và nhục mạ như những con sóng dữ dội xô vào cô hết lần này đến lần khác. Thậm chí có kẻ còn cố tình tìm đến quán bar nơi cô làm thêm để châm chọc, chế nhạo.Cô đã quen nhẫn nhịn."Minh tiểu thư, mấy năm nay cô nhảy ở đâu vậy?" Trong đám đông bỗng có gã đàn ông hét lớn "Tối nay sao không lên giường tôi mà nhảy? Cho tôi..."Chữ "xoa" còn chưa kịp thốt ra thì một cú đấm bay tới.Một thân hình mảnh mai bỗng bùng nổ sức mạnh kinh người. Một quyền vung tới giáng thẳng vào gò má của gã, mạnh đến nỗi vang lên âm thanh trầm đục khiến cả khán phòng kinh hồn bạt vía. Người phụ nữ túm lấy cổ áo hắn, xoay người qua vai rồi ném mạnh xuống sàn.Mọi người ban nãy còn đang thương cảm cho cảnh ngộ của nhà họ Minh, hoặc những người biết rõ chuyện về Minh Ly thì chỉ khinh bỉ nhìn gã đàn ông to béo kia, thầm nghĩ rồi hắn cũng sẽ bị nhà họ Cố xử lý thích đáng.Không ai ngờ nhanh như vậy, đã có người đã lập tức lao thẳng qua đám đông và tung cú đánh vào hắn.Người phụ nữ ấy lạnh lùng ghì đầu gối xuống ngực gã đàn ông to béo, rồi một lần nữa tung cú đấm mạnh bạo, nện thẳng vào huyệt thái dương khiến hắn đau đớn đến mức gào rú thảm thiết."Con mẹ nó mày là ai?! Tao..." Còn chưa dứt lời đã bị một quyền khác nện xuống.Đám đông rối loạn lên, nhân viên an ninh ùa vào trong, định tới ngăn lại. Nhưng Cố Tuyết Tường chỉ lạnh lùng đứng đó, một ánh mắt quét qua, uy nghiêm đủ để khiến tất cả khựng lại. Không ai dám manh động.Minh Ly ở trên sân khấu cũng sửng sốt. Người vừa ra tay lại không phải ai khác, mà chính là Cố Thanh Sương — kẻ trước nay luôn lạnh nhạt, vô tình, chưa từng chủ động can dự những gì không liên quan đến mình.Cố Thanh Sương từng luyện Taekwondo để tự vệ, Minh Ly biết điều đó.Nhưng cô không ngờ Cố Thanh Sương lại lợi hại đến như vậy, có thể dễ dàng hất ngược một gã đàn ông to lớn nặng gần 180 cân, quăng mạnh qua vai rồi nện xuống đất, đồng thời đánh tới mức đối phương không chống đỡ nổi.Gã đàn ông khi nãy còn hùng hổ giờ chỉ biết lắp bắp, mỗi lần định mở miệng lại nhận thêm một cú đấm, máu phun ra từ khoé miệng.Xung quanh chật kín người, nhưng chẳng ai dám can ngăn hay nói một lời.Mãi đến khi trong đám có người run rẩy thì thầm: "Đánh nữa là chết người mất..."Cố Thanh Sương mới chậm rãi dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, ánh nhìn lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. Kẻ vừa lên tiếng hoảng sợ đến mức chỉ muốn biến mất khỏi đó.Rồi nàng lại tung thêm một cú đấm nữa. Máu bắn lấm tấm lên chiếc váy dạ hội xinh đẹp, dưới ánh đèn rọi xuống, tạo nên một vẻ đẹp đáng sợ, vừa rực rỡ, vừa đầy sát khí.Lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Cố Tuyết Tường vang lên: "Sương Sương, đủ rồi."Cố Thanh Sương dường như hoàn toàn không nghe thấy gì, vẫn vung thêm một cú đấm nữa, lạnh lùng nhả ra từng chữ: "Đánh chết cha mày."Giọng nàng lạnh như băng, nén chặt đến mức khiến không khí xung quanh cũng đông cứng lại."Sương Sương!" Cố Tuyết Tường cao giọng nhắc nhở như muốn kéo nàng trở về, nhưng Cố Thanh Sương chẳng hề bị lay động.Ngay cả Xuân Liễu Y trên sân khấu cũng cau mày bước xuống, nắm chặt cánh tay nàng: "Cố Thanh Sương, đủ rồi!"Đôi mắt đỏ ngầu của Cố Thanh Sương chỉ khẽ dao động trong thoáng chốc, rồi nàng hất mạnh tay Xuân Liễu Y ra. Gã đàn ông bỉ ổi nỗ lực vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế, nhưng Cố Thanh Sương lại càng ép chặt hơn."Mày đã ngủ với con điếm đó rồi đúng không!" Hắn vừa chửi, vừa phun ra máu.Bộ lễ phục của Cố Thanh Sương giờ đã loang lổ sắc đỏ.Đặc biệt là đôi mắt nàng.Khoảnh khắc này, nàng dường như chẳng còn để tâm đến chứng sạch sẽ của mình nữa. Cảm giác như chỉ muốn kéo hắn xuống tận cùng huyết trì, bịt chặt cổ họng để hắn không thể phun ra bất kỳ lời nhơ bẩn nào nữa, như thể chỉ khi giết chết hắn thì nàng mới có thể bình tĩnh lại.Xuân Liễu Y không thể kéo cô ra. Cố Tuyết Tường cũng bắt đầu mất bình tĩnh.Họ biết rất rõ, nếu Cố Thanh Sương đánh chết người trước bao nhiêu con mắt thế này, dù có lý do gì đi nữa, tội danh giết người cũng sẽ không thể xóa bỏ. Và như vậy, cả đời này nàng sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Cố gia nữa.Cố Tuyết Tường sốt ruột gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, nhưng Cố Thanh Sương vẫn như không nghe thấy, tay vẫn siết chặt lấy cổ gã đàn ông. Gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay nàng, căng cứng đến mức như sắp nổ tung.Trên sân khấu, Minh Ly đứng chết lặng, trong mắt cô là hình ảnh một Cố Thanh Sương hoàn toàn khác.Tàn nhẫn, lạnh lùng, xa lạ. . .Không hiểu vì sao, Minh Ly theo bản năng lùi lại một bước. Người trước mắt dường như không còn là người cô từng quen biết nữa. Đặc biệt là khi gã đàn ông bị siết cổ bắt đầu trợn trừng mắt, nhãn cầu ửng hồng lồi ra, mặt tím tái, mà Cố Thanh Sương vẫn không chịu buông tay.Minh Ly không hề nghi ngờ: nếu cứ tiếp tục như vậy, Cố Thanh Sương thật sự sẽ giết người.Bất ngờ, Xuân Liễu Y quay đầu hét lên: "Minh Ly! Gọi cô ấy đi!"Minh Ly sững sờ vài giây. Cô cố gắng đè nén nỗi sợ đang dâng lên trong lòng, rồi lao về phía Cố Thanh Sương. Mọi người tự động tách ra nhường đường cho cô."Cố Thanh Sương!"Cố Thanh Sương hơi khựng lại.Minh Ly đến gần, ngồi xổm xuống và gọi lần nữa: "Cố Thanh Sương!"Như vừa tỉnh lại sau cơn mộng, Cố Thanh Sương khẽ run rẩy, chậm chạp quay đầu lại. Minh Ly nhìn thấy đôi mắt nàng đỏ đến mức như đang rỉ máu, đồng tử giãn rộng, không còn chút ánh sáng nào. Rồi bỗng nhiên, gương mặt nàng xé ra một nụ cười đầy quỷ dị, lúc này ánh sáng mới trở lại trong đôi mắt, như thể linh hồn nàng đang từ từ quay về.Nàng vừa định mở miệng nói điều gì đó, thì cả cơ thể bỗng đổ gục ra phía sau.Cố Tuyết Tường phản ứng nhanh như chớp, lao tới đỡ lấy nàng.