[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 9: Quả Bình An
Đường Dật Phong vì món sườn om mà đến, và thật sự chỉ gọi duy nhất một món sườn om."Cảm ơn dì ạ.""Ôi dào, khách sáo gì, ăn nhiều một chút nhé."Đường Dật Phong đứng trước mặt Thư Vọng lấy cơm, miệng ngọt ngào nói lời cảm ơn với dì nhà ăn, dì cũng cười tít mắt mà đáp lại.Thư Vọng đứng phía sau nhìn, trong lòng nghĩ dì nhà ăn của Đại học Bắc Thành cũng thật hào phóng, gắp cho Đường Dật Phong hẳn năm miếng sườn, đầy đến nỗi một ô khay không chứa hết, còn tràn sang ô bên cạnh.Đường Dật Phong quay sang nói với Thư Vọng: "Chị có muốn nếm thử không? Sườn om của trường tôi ngon lắm đấy."Cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong mắt ánh lên tia sáng, vẻ mặt tràn đầy mong chờ, tha thiết giới thiệu món ăn mình yêu thích.Thư Vọng bình thường không hay ăn món nhiều dầu mỡ, nhưng nhìn ánh mắt của Đường Dật Phong, cô cũng khẽ gật đầu đồng ý.Vừa nãy còn khen dì nhà ăn hào phóng, đến lượt Thư Vọng lấy cơm thì bệnh run tay của dì lại tái phát.Thư Vọng liếc khay cơm của mình chỉ có ba miếng sườn, khẽ nhướng mày.Sao lại phân biệt đối xử thế này?Quả nhiên đứa nào miệng ngọt thì mới có kẹo ăn.Thư Vọng lại lấy thêm một phần rau xào, rồi quay sang nhìn khay cơm của Đường Dật Phong.Cô dịu giọng hỏi: "Em chỉ ăn mỗi món này thôi à? Có muốn lấy thêm món khác không?""Một món là đủ rồi, giờ vẫn còn sớm, tôi cũng chưa thấy đói lắm.""Em không cần khách sáo với tôi đâu.""Không không, bình thường tôi cũng ăn ít mà.""Vậy thì được."Thư Vọng nghĩ ngợi một chút, rồi đến quầy nước mua hai cốc trà sữa nóng, đều dùng thẻ cơm của mẹ cô.Trương Tĩnh Nguyệt chê cơm canh trong nhà ăn nhiều dầu mỡ, buổi trưa thường tự mang cơm ăn trong văn phòng, nên hay để thẻ cơm cho Thư Vọng dùng, bảo cô giúp tiêu bớt số tiền trợ cấp còn dư.Hai người chọn một bàn trống, ngồi đối diện nhau, tập trung ăn sườn.Đường Dật Phong ăn uống thích những miếng to, hai má hơi phồng lên, vùi đầu ăn cơm thì gần như không nói chuyện.Thư Vọng len lén liếc cô một cái, cảm thấy nhìn Đường Dật Phong ăn cơm rất kích thích vị giác. Dù chỉ là cơm canh bình thường của nhà ăn, cô ấy vẫn ăn ngon đến vậy.Đường Dật Phong ăn tương đối nhanh, sắp hoàn thành chiến đấu thì mới ngẩng đầu nhìn Thư Vọng.Thư Vọng ăn cơm giống như nói chuyện, chậm rãi thong dong, từng miếng từng miếng nhỏ. Ăn rất yên tĩnh, khóe miệng không dính một chút cơm nào, tao nhã hơn hẳn so với cô.Thấy Thư Vọng còn một nửa chưa ăn xong, cô liền giảm tốc độ, vừa uống trà sữa nóng từng ngụm, vừa nhẩn nha gặm miếng sườn cuối cùng, như đang giải một bài toán khó.Vừa tan học chưa bao lâu, nhà ăn đã ùn ùn kéo vào một đám sinh viên đông như trẩy hội, chẳng khác nào bầy sói đói xuống núi. Nhà ăn vốn còn hơi vắng, trong chớp mắt đã chật kín người.Kẻ giữ chỗ, người xếp hàng, người chào hỏi nhau, tiếng khay chén va chạm, tiếng bàn ghế kéo dịch... đủ loại âm thanh rộn ràng nhanh chóng lấp đầy cả không gian.Giữa sự nhộn nhịp ấy, Đường Dật Phong và Thư Vọng vẫn lặng lẽ ngồi đối diện nhau, yên bình ăn bữa trưa.Ăn xong, vừa bước ra cửa nhà ăn, Đường Dật Phong liền để ý thấy trước cửa có bán táo.Không biết từ khi nào, đêm Giáng Sinh lại thịnh hành chuyện tặng táo, hay còn gọi là "quả Bình An", tượng trưng cho an lành may mắn. Những trái táo được bọc trong hộp quà rực rỡ, hộp đỏ hộp xanh, in hình trang trí Giáng Sinh, bên ngoài còn buộc thêm dải ruy băng màu sắc, nhìn thật bắt mắt. Đường Dật Phong không kìm được, nhìn lâu thêm mấy lần.Thư Vọng cũng chậm bước lại.Xung quanh, sinh viên qua lại tấp nập, không ít người dừng lại mua táo. Họ ríu rít chọn lựa, tay ai cũng cầm mấy hộp, so màu so hình, lựa bao bì mình thích.Mấy nam sinh phía sau vừa đùa giỡn vừa đi tới. Thấy người đằng sau sắp va vào Đường Dật Phong, Thư Vọng liền đưa tay kéo nhẹ ống tay áo cô, dẫn cô tránh sang bên."Em muốn mua táo à?" Thư Vọng hỏi.Đường Dật Phong lắc đầu: "Cũng chẳng có ai để tặng cả, chỉ là nhìn đẹp mắt thôi."Trước cửa không chỉ bán quả Bình An, mà còn có những bó hoa nhỏ, cả kẹo ngọt. Phần lớn đều để tặng cho người mình thích, mượn danh nghĩa lễ hội để gửi gắm chút tình cảm ngây ngô, giấu sau những chiếc hộp xinh xắn.Cũng có người mua tặng bạn bè. Đường Dật Phong nghĩ đi nghĩ lại, người có thể xem là bạn của mình, Hoàng Thi Tình không thích ồn ào, Chu Linh hôm nay chắc chắn đi hẹn hò, Lục Thức Vi thì chẳng cần cô tặng. Năm ngoái Lục Thức Vi ôm cả đống táo về nhà, như thể đi nhập hàng.Thư Vọng chớp chớp mắt, bước thẳng đến quầy táo. Cô cầm lên một hộp táo xem xét, rồi quay sang hỏi Đường Dật Phong: "Em thích màu nào?"Đường Dật Phong hơi ngẩn ra, mắt mở to nhìn Thư Vọng, chỉ phát ra một tiếng mơ hồ: "Sao?""Đỏ được không?" Thư Vọng thấy cô chưa phản ứng, liền biến câu hỏi chọn lựa thành câu khẳng định.Nụ cười trên môi Thư Vọng nhẹ nhàng, khóe miệng hơi cong lên. Cơn gió ngoài cửa thổi tung vài sợi tóc bên tai cô. Đường Dật Phong đứng chếch phía sau, ánh mắt khẽ vẽ đường nét gương mặt nghiêng nghiêng ấy.Tai nghe thấy miệng mình khẽ nói: "Được."Đường Dật Phong cầm quả Bình An, ngắm nghía trái phải, cẩn thận như cầm món đồ quý.Hộp đỏ, nơ vàng, bên trên cây thông Giáng Sinh là ngôi sao năm cánh, ông già Noel râu trắng mỉm cười với cô.Đây thật ra là lần đầu tiên cô nhận được một quả Bình An vào đêm Giáng Sinh. Không phải lớp học hay câu lạc bộ phát tập thể, không phải trung tâm thương mại hay nhà hàng tặng kèm, cũng không phải quà khuyến mãi vì điền phiếu khảo sát.Mà là có người đặc biệt mua tặng cho riêng mình.Nhìn dáng vẻ ấy, Thư Vọng thấy thú vị, giống như vừa mua một món đồ chơi cho đứa trẻ, mà đứa trẻ ôm lấy không nỡ buông.Chẳng bao lâu sau, Đường Dật Phong cũng vội vàng bước tới quầy, nói với Thư Vọng: "Để tôi cũng tặng chị một quả nhé. Chị thích màu gì?"Thư Vọng cảm thấy Đường Dật Phong thật khách sáo, cứ phải có đi có lại, nhưng cô cũng không nỡ từ chối lòng tốt của cô ấy."Vậy màu xanh đi."Quầy bán táo là do sinh viên xin phép nhà ăn mới dựng lên, chỉ một buổi trưa thôi mà đã bán đi không ít.Đường Dật Phong chen lên phía trước, chọn một hộp màu xanh không sứt mẻ, lại chọn thêm một quả táo vừa đỏ vừa to.Cô giơ giơ chiếc hộp trong tay: "Lấy một quả Bình An."Quầy do hai nữ sinh phụ trách, cô gái lo thu tiền rất nhiệt tình, chỉ vào mã QR trên bàn: "Ok, mười tệ, quét mã hoặc tiền mặt đều được nhé."Cô bạn vừa nói vừa giơ lên một bó hoa nhỏ:"Có muốn mua thêm hoa không, tặng bạn hay tặng người yêu đều hợp cả."Lúc nói, ánh mắt còn khẽ liếc về phía Thư Vọng, Đường Dật Phong chẳng nghĩ nhiều, chỉ lịch sự lắc đầu.Khi cô đem quả táo đưa cho Thư Vọng, nét mặt hân hoan không giấu nổi. Nhận táo hay tặng táo đều khiến cô vui như nhau.Thư Vọng vừa khẽ mỉm cười, đã nghe Đường Dật Phong nói:"Chúc chị Giáng Sinh an lành, đi xe bình an vô sự."Nửa câu đầu thật dễ nghe, nửa câu sau thì làm người mắc nghẹn.Thế nên Thư Vọng chỉ trả lời nửa đầu: "Cũng chúc em Giáng Sinh an lành."Bình dị mà nói một câu: Bình an, vui vẻ. Chúc người, cũng chúc ta.---Trong những tưởng tượng lãng mạn của mọi người, đêm Giáng Sinh hẳn phải là một ngày tuyết lớn. Từng bông tuyết rơi chậm rãi, trắng xóa cả mặt đất, dày đến mức có thể đắp người tuyết.Phải đội mũ len, quàng khăn thật dày, và vào lúc bóng đèn trang trí buổi tối sáng lên, sẽ cùng người yêu hoặc bạn bè bước vào thế giới cổ tích, vừa đi vừa thở ra những làn hơi trắng.Nhưng đêm Giáng Sinh năm ấy ở Bắc Thành lại chẳng có tuyết, ban ngày còn là một ngày nắng vàng rực rỡ, đêm xuống cũng không gió, không tuyết.Trưa hôm đó, Đường Dật Phong và Thư Vọng chào nhau rồi mỗi người về một hướng, người đi học, người đi làm đồ án tốt nghiệp, niềm náo nhiệt của lễ hội dường như chẳng liên quan nhiều đến hai người.Mãi đến khi Đường Dật Phong tan tiết tối, trở về ký túc xá, lấy từ trong cặp ra quả táo Thư Vọng tặng, cô mới lần nữa nếm được vị ngọt của ngày lễ.Ba chữ Đêm Bình An như từ trên lịch bước ra, từ miền đất xa xôi đầy băng tuyết bên phương Tây đi đến trước mặt cô, từ món quà lén lút của ông già Noel râu trắng biến thành quả táo đỏ au trong tay mình.Ngày 24 tháng 12 này lần đầu tiên được đánh dấu một cách đặc biệt, từ nay đã có một kiến giải mới.Hóa ra, quả Bình An phải cùng nhau trao tặng mới thật sự trọn vẹn.*Đêm Giáng sinh bên Trung Quốc gọi là đêm Bình An