[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 8: Sườn om xì dầu
Mùa đông năm 2015, Thư Vọng đang học năm ba cao học tại Đại học Công nghệ Bắc Thành. Các môn lý thuyết đều đã hoàn thành, giờ chỉ còn lại viết luận văn, chuẩn bị bảo vệ, thực tập ngoài trường, tìm việc... một đống chuyện lặt vặt.Cô có rất nhiều thời gian để tự sắp xếp, không cần lúc nào cũng phải ở trường hay ký túc xá.Ba của Thư Vọng, Thư Trường Đình là giáo sư khoa Ngữ văn của Đại học Bắc Thành, còn mẹ cô Trương Tĩnh Nguyệt làm việc trong bộ phận hành chính của trường. Vì vậy từ nhỏ cô đã quen thuộc từng ngõ ngách ở đây. Thêm vào đó, Đại học Bắc Thành và Đại học Công nghệ Bắc Thành chỉ cách nhau vài con phố. Ngoài việc thường xuyên đến ăn cơm với ba mẹ, cô cũng hay chạy qua đưa đồ giúp họ như một thói quen.Lần đầu tiên cô gặp Đường Dật Phong là khi đang chuẩn bị đạp xe trở về trường Công nghệ Bắc Thành. Cô không ngờ đường phố vào ngày thứ hai sau trận tuyết lại trơn trượt đến thế.Khi nhìn Đường Dật Phong loạng choạng chạy đi, trong đầu Thư Vọng còn đang nghĩ: Có nên đưa cô ấy đến phòng y tế không? Có cần đền áo cho cô ấy không?Đây là lần đầu tiên trong đời cô đụng xe vào người khác, cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào.Cô cứ băn khoăn mãi chuyện đó mấy ngày liền, không ngờ một tuần sau lại gặp Đường Dật Phong lần nữa.Hôm ấy, khi mở cửa phòng làm việc của Thư Trường Đình, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một bóng lưng đứng ngay trước bàn của Thư Trường Đình. Một chiếc áo khoác lông vũ màu xám nhạt, bên hông còn thấp thoáng vài vệt xám mờ.Bởi vì chuyện kia cứ ám ảnh trong lòng mấy ngày, nên vừa thấy chiếc áo ấy, cô đã nhận ra người ta ngay.Trong lúc Thư Trường Đình đang xem tài liệu, Thư Vọng cứ chăm chú nhìn những vết xám trên áo của Đường Dật Phong, càng nhìn càng thấy áy náy. Cô không nhận ra rằng Đường Dật Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.---Sau khi Thư Trường Đình giới thiệu xong, hai người chỉ khẽ gật đầu coi như làm quen, không nói gì thêm."Bố, nếu không còn việc gì thì con về trước đây." Thư Vọng thu ánh mắt lại, không định trước mặt bố mình mà "nhận ra" người đã bị mình đụng xe."Ừ. Tối nay bố mời sinh viên đi ăn cơm, mẹ con cũng đi, con có muốn đi cùng không?"Thư Vọng khẽ nhíu mày, giọng điệu vừa phải nhưng từ chối dứt khoát: "Thôi ạ, con còn phải viết luận văn."Lời mời ăn cơm của Thư Trường Đình lại bị từ chối lần nữa. Ông bất lực trong thoáng chốc, chỉ đành phất tay tiễn con gái ra ngoài.Thư Vọng bước ra trước."Vậy... giáo sư, em cũng xin phép đi trước." Chuyện của Đường Dật Phong cũng nói xong, cô chào một tiếng rồi rời đi.Khi ra khỏi văn phòng, cô thấy Thư Vọng không đi, chỉ đứng cách cửa hai bước, như đang đợi mình.Hôm nay Thư Vọng mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng ngà, tóc buộc đuôi ngựa cao, vầng trán trơn nhẵn lộ ra, hai bên có vài lọn tóc con mềm mại."Chuyện hôm trước đụng phải em, tôi thật sự xin lỗi..."Thư Vọng nhìn vào mắt Đường Dật Phong, một lần nữa vì chuyện tuần trước mà chân thành xin lỗi.Đây cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn Đường Dật Phong. Lần trước cô vừa hoảng vừa luống cuống, mà Đường Dật Phong lại rời đi quá nhanh, đến một lời xin lỗi tử tế cũng chưa kịp nói.Hôm nay, Đường Dật Phong xõa tóc, dài hơi quá vai, trông tự nhiên mà không rối. Đường nét gương mặt rõ ràng, ngũ quan mang chút khí chất mạnh mẽ khác hẳn với vẻ nữ sinh dịu dàng, nhưng trên má vẫn còn phảng phất nét bầu bĩnh trẻ con.Thế nhưng tổng thể lại toát ra sự hiền hòa, chẳng có chút sắc bén nào.Đôi mắt cô ấy rất đẹp, trong trẻo và sáng rỡ, là một đôi mắt mà Thư Vọng hiếm khi nhìn thấy. Nếu dùng lời khách quan để miêu tả, hẳn là "hắc bạch phân minh, tự mang một tầng thủy quang trong suốt".Thư Vọng tiếp tục giải thích về chuyện tuần trước: "Lúc đó tôi định đạp xe lách qua em, nhưng mà đường đóng băng, lốp xe trượt nên mới đâm phải em."Lời giải thích và xin lỗi của Thư Vọng quá đỗi nghiêm túc, khiến Đường Dật Phong trái lại thấy hơi ngại ngùng.Cô mỉm cười, nụ cười mang chút hờ hững thoải mái: "Thật sự không sao đâu, chị đừng căng thẳng như vậy.""Về nhà rồi... em có thấy chỗ nào khó chịu không?" Thư Vọng vẫn lo lắng hỏi."Chỉ là chân hơi bầm tí thôi, không nghiêm trọng."---Hai người không đứng lâu trước cửa văn phòng mà vừa đi vừa nói chuyện dọc theo hành lang, rồi cùng nhau bước vào thang máy.Thư Vọng nghe xong câu kia càng thêm áy náy. Khi đó xe không chạy nhanh, lúc ngã xuống cô chỉ bị trầy xước chút da tay, vậy mà lại làm người ta bầm tím chỗ này chỗ kia.Lục Thức Vi từng nói Đường Dật Phong là người rộng rãi, vừa đúng lại vừa sai. Tính cách Đường Dật Phong vốn thoải mái, cởi mở; mấy vết thương này với cô chẳng đáng gì. Hồi nhỏ cô chạy khắp phố cũng va chạm không ít, giờ vẫn tay chân lành lặn."Vậy em còn đau không?" Thư Vọng nhớ ra gì đó, vốn muốn hỏi xem mông của cô có sao không, nhưng thấy thật khó mở miệng, nên ánh mắt đành lướt xuống dưới một chút.Đường Dật Phong lập tức hiểu ý: "Thật sự không sao, không đau, chuyện nhỏ xíu thôi mà.""Thế trên người còn vết bầm không?""Chỉ còn nhạt nhạt thôi, sắp tan hết rồi.""Đều là lỗi của tôi..."Trong thang máy có một thầy giáo khác, nghe đoạn hội thoại nửa mơ hồ này liền quay đầu nhìn hai người, rồi lại quay đi.Đường Dật Phong cũng liếc Thư Vọng một cái, hơi khó hiểu.Đến cửa tòa nhà, đã đến lúc ai đi đường nấy, vậy mà Thư Vọng vẫn chưa yên tâm."Em đã đi bệnh viện chưa? Tôi sẽ trả tiền thuốc men cho em."Thấy Thư Vọng sắp rút điện thoại, Đường Dật Phong vội xua tay: "Không cần đâu, em chỉ bôi ít thuốc là được rồi."Thư Vọng lại không nhịn được nhìn áo khoác lông vũ của cô."Áo của em có cần mang đi giặt khô không? Chi phí tôi sẽ trả.""Không cần đâu, áo này rẻ lắm, chẳng cần giặt khô. Chỉ là hơi bất tiện khi giặt nước, dạo này tôi cũng chưa có thời gian để lo cho nó thôi."Đường Dật Phong cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ, giọng điệu tươi tắn nhẹ nhàng, mang theo sự trong trẻo của thiếu nữ."Vậy... trưa nay tôi mời em ăn cơm nhé, không thì tôi thật sự thấy áy náy."Giọng Thư Vọng dịu dàng lại chân thành, khiến Đường Dật Phong cảm giác cô ấy có đôi phần giống Thư Trường Đình, có một sức hút khiến người khác như được tắm mình trong gió xuân, tự nhiên sinh ra thiện cảm.Đến mức người ta chẳng nỡ từ chối cô ấy.Đường Dật Phong không thắng nổi sự kiên trì ấy, cũng không muốn để Thư Vọng cứ áy náy mãi, đành gật đầu đồng ý.Đại học Bắc Thành có hai khu Nam – Bắc, mỗi khu đều có một nhà ăn. Thư Vọng và Đường Dật Phong chọn nhà ăn khu Bắc gần tòa giảng đường hơn, đi bộ chỉ mất vài phút.Ban đầu Thư Vọng muốn mời cô ra nhà hàng ngoài trường, nhưng Đường Dật Phong bảo ăn trong căn tin là được.Hai người vừa đi vừa trò chuyện thong thả trên đường."Tôi học đại học ở khoa Ngữ văn, bình thường hay đến nhờ Giáo sư Thư giải đáp bài vở.""Ừ, nhiều sinh viên thích tìm bố tôi để hỏi bài lắm, ông ấy cũng thích trò chuyện với sinh viên.""Giáo sư ở khoa bọn tôi nổi tiếng lắm, chắc chỉ xếp sau cô giảng viên xinh đẹp mới đến kỳ trước thôi."Thư Vọng nghiêng mắt nhìn Đường Dật Phong, mỉm cười khẽ "Ừm" một tiếng, không tiếp lời.Đường Dật Phong không nhịn được hỏi: "Thế còn chị? Cũng học ở trường bọn tôi à?""Tôi học cao học ở Đại học Công nghệ Bắc Thành, chuyên ngành kiến trúc.""Ồ, chị là dân khối tự nhiên à...""Sao thế, nhìn không giống à?""Tôi cứ tưởng chị giống giáo sư, học khối xã hội cơ."Quả thật là bất ngờ, Đường Dật Phong cảm thấy Thư Vọng trông rất giống kiểu "sinh viên văn khoa", từ khí chất cho đến cách nói chuyện đều mang cảm giác ấy.Chẳng mấy chốc, hai người đã đến căn tin khu Bắc. Bây giờ mới hơn mười một giờ, sinh viên học tiết hai còn chưa tan nên căn tin vẫn chưa đông.Căn tin khu Bắc có bốn tầng: Tầng một là các quầy cơm suất, trên cửa kính dán thực đơn theo tuần, mỗi ngày lại đổi món, có cả mặn lẫn chay; chỉ cần lấy khay chọn hai món là ăn đủ no. Tầng hai là các phần ăn nhỏ nhưng đầy đặn hơn, giá cũng cao hơn một chút, sinh viên thường đi theo nhóm bạn trong ký túc xá sẽ chọn ăn ở đây.Tầng ba tập trung các quầy đặc sản: đồ nướng trên chảo gang, lẩu nồi đất, bún gạo, đủ loại đồ ăn vặt. Tầng bốn là một nhà hàng Tây riêng biệt, bình thường ít sinh viên lên ăn, nhưng khách uống cà phê thì không ít. Nhiều cặp đôi hẹn hò ở đây, và cũng là nơi nhiều câu lạc bộ tổ chức hoạt động.Hai người dừng lại ở cửa, Thư Vọng hỏi: "Bình thường em ăn tầng mấy?""Ừm... đi một mình thì tôi ăn tầng một, còn đi với mấy bạn cùng phòng thì lên tầng hai hoặc ba.""Hôm nay em muốn ăn tầng mấy?""Tầng một đi, hôm nay là thứ năm, có sườn om xì dầu."