[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 10: Đêm Giao Thừa
Buổi tối, lớp học tự chọn của Đường Dật Phong kết thúc đã gần chín giờ. Lục Thức Vi còn về muộn hơn cô, và quả nhiên, năm nay lại ôm về một đống táo."Đến đây nào, ăn táo thôi!" Giọng Lục Thức Vi vang lên cùng lúc với tiếng bước chân của cô khi bước vào cửa.Đường Dật Phong dựa lưng vào ghế, quay đầu hỏi: "Cậu lại đi đâu nhập hàng về thế?"Lục Thức Vi không phục, hừ một tiếng: "Cậu mới là người đi nhập hàng ấy."Cô mở túi ra, bày đủ loại quả bình an với đủ kiểu gói khác nhau lên bàn mình, vừa lấy vừa kể cho Đường Dật Phong và Hoàng Thi Tình nghe:"Cái này là khoa tôi phát, cái này câu lạc bộ tặng, cái này là anh chị khóa trên cho, còn bên trung tâm hoạt động hôm nay có trò chơi, thắng là được táo..."Đường Dật Phong nghe cô liệt kê tường tận lai lịch từng quả táo, nhịn không được vừa giơ ngón cái vừa trêu: "Cậu giỏi thật đấy, mai mốt mở hẳn một sạp buôn táo luôn đi."Lục Thức Vi chẳng buồn để tâm lời trêu chọc, vừa treo túi vừa nói: "Thôi thôi, chọn một quả táo may mắn đi, chị tặng cho.""Không cần, hôm nay tôi có táo rồi.""Ồ? Ở đâu ra vậy, khoa cậu phát hả?""Không, người khác tặng.""Úi chà! Người khác? Ai thế, có người nào mà mình không quen nhỉ?"Lục Thức Vi vốn đã đi đến gần ban công ký túc xs, nghe xong lập tức bật chế độ buôn dưa, xoay người tra hỏi Đường Dật Phong.Không hiểu sao, rõ ràng có thể đường hoàng giới thiệu Thư Vọng, vậy mà cô lại chẳng muốn. Bỗng nhiên cảm giác mình như mấy em học sinh 13, 14 tuổi vừa viết nhật ký xong liền muốn khóa lại, muốn giữ cho mình một chút bí mật nho nhỏ."Ừm... tình cờ quen thôi." Đường Dật Phong ậm ừ cho qua.Kết quả khiến Lục Thức Vi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Ồ, được rồi, tôi hiểu rồi, không hỏi nữa."Đường Dật Phong vốn không phải người ít nói, nhưng gặp Lục Thức Vi thì cô vẫn phải thừa nhận, cô bạn này đúng là nhiều lời kinh khủng. Nhiều lời mà chẳng ai thấy phiền, đó cũng là một loại tài năng.Lục Thức Vi rất biết chừng mực trong giao tiếp. Sự nhiệt tình và thẳng thắn của cô chưa bao giờ vượt quá giới hạn, nói nhiều nhưng không bao giờ nói đến chỗ khiến người khác khó chịu. Chẳng trách quanh cô lúc nào cũng có một vòng bạn bè thật lớn.Rất nhanh, cô đổi đối tượng sang Hoàng Thi Tình, người vẫn đang yên lặng đọc sách: "Thi Tình, cậu cũng chọn một quả đi."Hoàng Thi Tình ngẩng đầu, xua xua tay lịch sự từ chối: "Không cần, không cần đâu."Lục Thức Vi chịu không nổi ai khách sáo trước mặt mình, rốt cuộc vẫn nhét cho cô một quả.Còn số táo còn lại, Lục Thức Vi chạy sang phòng bên cạnh chia cho mọi người, chỉ giữ lại một quả cho bản thân.---Hơn mười giờ đêm, phòng rửa mặt vang lên tiếng ríu rít của những nữ sinh viên đại học. Giờ này luôn là giờ cao điểm rửa mặt buổi tối, Đường Dật Phong vẫn thường né sang gần mười một giờ mới đi.Mười một giờ, ký túc xá đúng giờ cắt điện, tắt đèn.Đường Dật Phong bật chiếc đèn bàn nhỏ chạy pin, chuẩn bị bôi kem dưỡng da. Hoàng Thi Tình nằm trên giường lướt điện thoại, Lục Thức Vi vừa leo lên giường.Cô nằm sấp, mở miệng hỏi hai người trong phòng: "Tuần sau là Tết Dương lịch rồi, các cậu có kế hoạch đón năm mới gì chưa?"Cả bốn người trong phòng đều là sinh viên từ xa đến Bắc Thành học. Nhà cách khá xa, nên những kỳ nghỉ ba ngày như thế này thường sẽ ở lại trường, chỉ có dịp 1/5 hay Quốc khánh mới tính về nhà.Chu Linh thì chắc chắn sẽ đón lễ cùng bạn trai, chuyện này Lục Thức Vi mặc định luôn rồi, còn lại hai người kia thì phải hỏi xem sao.Lục Thức Vi vốn rất thích chơi, hễ nghỉ lễ là lại rủ bạn bè đi dạo khắp nơi. Bắc Thành là thành phố vừa lâu đời vừa sầm uất, trung tâm thương mại và danh lam thắng cảnh nhiều không kể xiết. Trong vòng một năm, hầu như tất cả các khu phố lớn và điểm du lịch trong thành phố, cô đều đã lượn qua cả rồi.Đường Dật Phong thì chỉ thỉnh thoảng mới đi cùng cô đến một hai chỗ, còn lại phần lớn thời gian là chạy đi làm thêm hoặc ở lại trong trường."Tôi như nào, cậu hiểu mà."Đường Dật Phong ngửa đầu, bày ra một nét mặt kiểu "tự hiểu đi"."Không phải chứ chị hai, cậu lại đi làm thêm nữa hả?"Lục Thức Vi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục: "Giao thừa đấy, một năm chỉ có một lần thôi mà, ngay cả con lừa trong đội sản xuất cũng phải nghỉ nữa là!"Đường Dật Phong chậm rãi bôi kem dưỡng, thong thả đáp: "Giao thừa cũng thích mà, lương hôm đó cao hơn ngày thường."Lục Thức Vi bĩu môi, quay sang hỏi Hoàng Thi Tình: "Thi Tình, còn cậu?"Hoàng Thi Tình vốn là người rụt rè, bình thường ít nói, hầu hết thời gian chỉ lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện: "Mình cũng chẳng có kế hoạch gì, chắc là đến thư viện thôi."Lục Thức Vi thật sự chịu thua, đúng là một con mọt sách chính hiệu, hóa ra chỉ mình cô là chẳng chịu học hành đàng hoàng."Anh chị khóa trên của bọn mình nói, giao thừa họ bao trọn một quán bar, mời sinh viên trường mình đến chơi. Hai cậu có đi không?"Kết quả vẫn là song song hai cái lắc đầu, hoàn toàn không động lòng nhân 2."Được rồi, mình đi một mình vậy!" Lục Thức Vi trùm chăn, trở mình, không thèm để ý đến hai con "lừa cứng đầu" nữa.---Thoắt cái đã đến ngày cuối cùng của năm. Tuần trước lớp tự chọn buổi tối của Đường Dật Phong vừa kết thúc, nên cô đổi ca với sinh viên làm thêm khác trong tiệm, dự định từ chiều nay cho đến hết kỳ nghỉ Tết Dương lịch sẽ làm việc ở cửa hàng quần áo.Tiệm cô làm thêm cách trường không xa, chỉ cần đi vài trạm tàu điện ngầm là đến.Lần đầu tiên Đường Dật Phong đi tàu điện ngầm là khi lên Bắc Thành. Quê cô Hải thị tuy cũng được xem là thành phố tuyến ba tuyến bốn, nhưng vì một số lý do về địa lý và kinh tế nên vẫn chưa xây tàu điện ngầm.Lần đầu đi tàu điện, cô kinh ngạc vì tốc độ thật nhanh, nhanh hơn xe buýt nhiều.Lần thứ hai đi tàu điện, cô lại để ý thấy tiếng ồn khi tàu chạy thật lớn.Còn bây giờ, đi tàu điện đối với cô đã chẳng còn cảm giác đặc biệt gì nữa. Cô đeo tai nghe, để app tự động phát playlist gợi ý trong ngày, mắt nhìn quảng cáo công viên giải trí dán trên cửa tàu, hòa mình vào dòng người lặng lẽ.Cô đang dần dần quen với mọi thứ trong thành phố mới này.---Đường Dật Phong làm thêm ở một cửa hàng quần áo thuộc chuỗi thương hiệu, nằm trong trung tâm thương mại. Ngày thường hay ngày nghỉ đều tuyển sinh viên làm bán thời gian, lương theo giờ không nhiều cũng không ít, lượng khách cũng vừa phải.Mọi thứ đều "vừa đủ", nên Đường Dật Phong mới chọn làm ở đây."Chào cửa hàng trưởng, em tới rồi ạ." Cô giơ tay chào hỏi."Tiểu Đường à, ăn cơm chưa?""Em ăn ở trường rồi."Cửa hàng trưởng là một người phụ nữ trung niên, lúc nghiêm thì nghiêm, lúc hiền thì hiền. Đường Dật Phong chào hỏi xong thì đi thay đồng phục nhân viên của cửa hàng.Đường Dật Phong lúc đầu cân nhắc chuyện làm thêm cũng từng nghĩ đến nhà hàng, quán đồ uống hay cửa hàng quần áo... Cuối cùng nhận ra bản thân thật sự không thích rửa bát rửa đĩa, nên đã chọn cửa hàng quần áo.Công việc làm thêm có nhiều dạng: có thể làm nhân viên tư vấn bán hàng, cũng có thể gấp quần áo; khi khách cần thì đi kho lấy đồ, hoặc xử lý các vấn đề phát sinh khác.Đường Dật Phong thích sắp xếp hàng hóa và gấp quần áo. Nghe thì đơn giản, nhưng lại cực tốn sức. Một khi đứng trong khu bán hàng chính là hàng giờ liền, nhất là khi đông khách, vừa gấp xong bộ này thì bộ khác đã bị xáo tung.Nếu ca tối mà gặp phải phân công sắp xếp hàng, thường sẽ làm đến rất muộn. May mà cửa hàng trưởng cũng hiểu cho sinh viên, không giữ họ đến tận khi ký túc xá đóng cửa.Dù vậy, cô vẫn thích cái cảm giác nhìn mọi thứ được sắp xếp gọn gàng trật tự, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nghe thì hơi giống chứng OCD - ám ảnh cưỡng chế, nhưng cô lại thấy thư thái. Hơn nữa, công việc này không cần phải trò chuyện quá nhiều với khách, trong lúc cơ thể cứ âm thầm vận hành theo quán tính, đầu óc cô vẫn có thể nghĩ về những bài viết của mình.Như lúc này, trong trung tâm thương mại đông đúc người qua kẻ lại, khắp nơi là những nhóm bạn đi ăn, đi chơi: hai người một đôi, ba năm người một nhóm.Các cửa hàng đều đã tháo biển Merry Christmas, thay bằng Happy New Year. Loa phát thanh trong trung tâm bật nhạc nền vui tươi rộn rã, tất cả như một dòng chảy náo nhiệt, nhưng đều chẳng liên quan đến cô.Cô không thấy cô đơn, chỉ chăm chăm nghĩ cách hoàn thiện bản thảo của mình.Trong những ngày lễ hội rộn ràng mà ai cũng vui vẻ ấy, cô không muốn nhốt mình trong cái chăn nhỏ hẹp nơi ký túc xá, nhưng cũng không thể buông mình đi chơi. Cô còn những việc riêng phải làm.Năm ngoái, số tiền làm thêm giúp cô đổi chiếc điện thoại cục gạch sang một chiếc smartphone. Năm nay, cô muốn tích cóp để mua một chiếc laptop. Giờ đây hầu hết bài tập, bài gửi dự thi, thậm chí cả các công việc làm thêm trực tuyến đều cần máy tính; không có thì chỉ đành ra phòng máy của trường, rất bất tiện.Đường Dật Phong nghĩ, đợi khi mua được máy tính rồi thì sẽ không làm thêm ở cửa hàng quần áo nữa, mà tìm một công việc online nhẹ nhàng hơn.Cực nhọc thì cực nhọc, nhưng ít ra vẫn có điều để mong chờ.Cuộc sống của cô, từ ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, đã bắt đầu thay đổi, và ngày một trở nên tốt đẹp hơn.