[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 7: Gặp lại
"Trời đất, cậu bị sao vậy?"Đúng lúc chuông vào học vang lên, Đường Dật Phong lao vào lớp, vừa kịp ngồi xuống chỗ Chu Linh giữ hộ thì đã nghe tiếng cô bạn kinh ngạc vang bên tai.Đường Dật Phong hờ hững đáp: "Bị xe đạp tông một phát."Chu Linh vừa lôi khăn giấy đưa cho cô vừa lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ, nhìn cái áo kìa.""Ổn mà, ổn mà, chỉ là mông hơi đau thôi."Giáo viên vừa lật sang một trang PPT, liếc mắt nhìn sang. Đường Dật Phong lập tức im lặng, còn giơ tay ra hiệu "suỵt" với Chu Linh, nhận khăn giấy rồi cúi đầu lau áo. Quần và khăn quàng về giặt lại chắc sẽ không sao, chỉ có áo lông vũ là bất tiện, dù đã lau qua nhưng vẫn để lại một vết hằn rõ rệt.Lau sơ xong, Đường Dật Phong cũng nhanh chóng bỏ qua chuyện vừa rồi, lôi sách vở ra, chăm chú nghe giảng.Giờ ra chơi, Chu Linh vẫn không nhịn được, hỏi tiếp. Đường Dật Phong kể lại đầu đuôi câu chuyện, khiến Chu Linh còn bất bình thay: "Ít nhất cũng phải bắt người ta đền áo chứ!"Đường Dật Phong chỉ mỉm cười: "Lúc đó mình vội, mà áo này cũng không đắt, về giặt là xong."Châu Linh thấy lạ, liếc cô hỏi:"Cậu bị tông mà không tức à? Trông còn vui vẻ nữa."Đường Dật Phong chỉ nhướng mày không đáp.Trông cô vui ư? Cô không để ý. Chẳng phải bình thường cô vẫn là kiểu người ít nổi giận sao?---Buổi trưa, khi về ký túc xá, Lục Thức Vi cũng lập tức lặp lại màn kinh ngạc y như Chu Linh, khiến Đường Dật Phong đành giải thích lần nữa."Cậu đúng là gan lớn thật đấy, nhỡ gãy chân thì sao? Kéo quần lên cho tôi xem nào.""...Cậu thôi giùm đi. Chân tôi có gãy hay không chẳng lẽ tôi không biết à, chắc chỉ bầm vài chỗ thôi."Vừa dứt lời, Lục Thức Vi đã muốn đưa tay sờ thử, Đường Dật Phong lập tức né khỏi ghế.Cô vốn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, ngay cả bạn bè cũng vậy, cảm giác cứ dính dính sao sao ấy."Á, còn biết ngại cơ à. Thôi, không cho người ta tốt bụng thì thôi."Miệng thì trêu chọc, nhưng Lục Thức Vi vẫn chịu khó lục tủ tìm lọ thuốc bôi ném cho cô."Cảm ơn nhé.""Khách sáo làm gì. Nếu thấy có gì lạ thì mau đi bệnh viện trường kiểm tra."Lục Thức Vi xách cơm trưa về bàn mình, mở ipad lên, vừa ăn vừa xem show giải trí.Đường Dật Phong ngồi trên ghế thử co duỗi chân, đầu gối vẫn hơi nhói. Vén quần lên, quả nhiên dưới gối phải là một mảng tím bầm khá lớn, bắp chân cũng có vài chỗ trầy nhỏ.Cô vừa bôi thuốc vừa nhớ lại chuyện sáng nay. Thật ra lúc đó chỉ thoáng nhìn vài giây, vậy mà dáng vẻ của đối phương lại in đậm trong trí nhớ cô.Người đó mặc áo khoác sẫm màu, mái tóc đen buông đến tận xương bả vai, trông không giống sinh viên cùng lứa. Không biết là đàn chị cao học, hay là giảng viên trẻ trong trường nữa.Cảnh tượng này cũng rất giống mở đầu một cuốn tiểu thuyết.Lục Thức Vi tháo một bên tai nghe, gọi cô: "Hồn vía cậu về chưa đấy, cơm nguội cả rồi kìa."---Thanh niên mười tám, mười chín tuổi, sau ba năm trung học căng thẳng, vừa bước vào cổng trường đại học, trong lòng khó tránh cảm giác như lạc vào khu vườn kỳ ảo, nhìn gì cũng mới lạ, chuyện gì cũng thấy thú vị.Các câu lạc bộ, hội sinh viên dựng bàn tuyển thành hàng dài hai bên đường, thỉnh thoảng còn có đủ loại hoạt động do trường và câu lạc bộ tổ chức. Muốn tham gia tất cả cũng được, chẳng tham gia cái nào cũng chẳng sao.Không còn giáo viên chủ nhiệm quản chuyện đi trễ, về sớm hay điểm kém. Phần lớn thời gian, giáo viên hướng dẫn cũng sẽ không soi mói, thậm chí chuyện có lên lớp hay không cũng chẳng ai quản nữa. Thức đêm chơi game, ra ngoài suốt đêm, thậm chí chạy đi thành phố khác, luôn có trăm ngàn lý do để trốn tiết.Có người bận yêu đương trong khuôn viên trường, có người bận đi chơi, có người bận ôn thi nghiên cứu sinh hay thi công chức... Còn Đường Dật Phong thì phần lớn thời gian lại bận học và làm thêm.Các môn của khoa Ngữ văn không nhiều, nhưng nếu muốn học được gì thật sự, cần rất nhiều thời gian đọc và viết, mà thứ nào cũng hao tâm tổn lực. Cô tham gia câu lạc bộ phóng viên của trường cũng là để tập viết bài phỏng vấn và bài đăng cho trang công khai của trường.Ngành Tiếng Trung không chỉ có mộng mơ hoa tuyết gió trăng, mà còn có sự chăm chỉ miệt mài nơi ngòi bút.Đường Dật Phong rất thích chuyên ngành của mình. Niềm say mê học tập của cô không chỉ để đổi lấy điểm số, mà còn vì lý tưởng riêng của một cô gái tuổi đôi mươi.Chỉ là, tối nay niềm say mê ấy hơi... trật nhịp một chút.Sách Lịch sử văn học trải rộng trên bàn, mà trang này đã nằm yên suốt mười phút chưa lật sang.Trong đầu Đường Dật Phong cứ hiện lên chuyện sáng nay. Dù cố gắng, cô vẫn không kiểm soát nổi, để tâm trí mình trôi theo những hình ảnh ấy.Khi nhận ra mình đang thẫn thờ, cô hít sâu một hơi, xoay xoay cây bút trong tay, gom lại tinh thần, ép bản thân quay về với cuốn sách trước mặt.Ngoài thời gian dành cho học tập và viết lách, phần lớn thời gian còn lại cô đều đi làm thêm: xếp quần áo ở cửa hàng, dạy kèm học sinh khối xã hội, viết bài thuê... Thậm chí từng làm buôn bán nhỏ trên mạng, nhận giao hàng và lấy hộ bưu kiện. Ngoài việc học thì kiếm tiền chính là ưu tiên hàng đầu của cô.Cuối tuần, cô còn phải dạy thêm lịch sử và địa lý cho một học sinh cấp ba. Với cái mác "Đại học Bắc Thành" một trong những trường tổng hợp hàng đầu cả nước, việc tìm lớp gia sư tương đối dễ dàng.Nhà mỗi tháng gửi cho cô một ngàn tệ sinh hoạt phí, mà ở thành phố tiêu xài đắt đỏ như Bắc Thành thì số tiền này thực sự quá eo hẹp. Trừ tiền ăn, đi lại, đồ dùng và sách vở cần thiết thì chẳng còn dư là bao. Mà thật ra cô cũng không muốn tiêu tiền của nhà.Cô nghĩ, nếu có thể sở hữu năng lực "ngưng đọng thời gian" thì tốt biết mấy. Như vậy cô có thể dồn hết học tập và viết lách vào khoảng thời gian tạm dừng ấy, biến một ngày hai mươi bốn giờ thành dài hơn.Phải nỗ lực thật nhiều để tự lo cả học phí lẫn sinh hoạt phí, mà còn không thể lơ là chuyện học hành, cô chẳng còn bao nhiêu thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Cái "khoảnh khắc bất ngờ" kia giữa guồng quay bận rộn, dần dần cũng nhạt đi.Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã qua một tuần. Thứ năm tuần này là đêm Giáng Sinh. Sáng hôm đó, tiết hai Đường Dật Phong không có lớp, cô dự định đích thân đến gặp giáo sư Thư để nói rằng mình sẽ không tham gia buổi tụ họp, tiện thể cảm ơn thầy đã mời.Văn phòng giáo sư nằm trong tòa hành chính, là một phòng riêng biệt. Biển trước cửa viết: "Thư Trường Đình".Đường Dật Phong khẽ gõ cửa.Bên trong phòng truyền ra một giọng nam trầm ấm: "Vào đi."Đường Dật Phong mỉm cười lễ phép, đẩy cửa bước vào: "Giáo sư Thư, em đến tìm thầy."Phòng làm việc của Thư Trường Đình không lớn, chính giữa là bộ bàn ghế làm việc, trên bàn chất đầy tài liệu. Bên phải là giá sách sát tường, xếp la liệt những cuốn sách chuyên ngành.Nắng đông rải trên lá xanh trong góc, hơi ấm của máy sưởi khiến căn phòng dễ chịu. Thư Trường Đình mặc một chiếc len màu đỏ sẫm, tóc đã điểm bạc gần một nửa.Lúc Đường Dật Phong mở cửa, ông đang ngồi sau bàn, chăm chú viết gì đó.Những lúc không có giờ dạy, ông hầu như luôn ở trong văn phòng. Bài giảng sinh động, con người hòa nhã chẳng hề kiểu cách, nên sinh viên rất thích đến tìm ông trao đổi về môn học, ông gần như chưa từng từ chối ai."Tiểu Đường đến à? Có chuyện gì tìm thầy vậy?""Em nghe mấy anh chị bảo thầy mời họ ăn cơm, còn nhờ họ hỏi em có đi không.""Ừ, tối nay đấy, là mấy em như Lưu Chính Thanh này kia. Em cũng đến đi."Thư Trường Đình đặt bút xuống, ánh mắt hiền hòa, rõ ràng là thật lòng muốn cô tham gia.Ông không dẫn nhiều nghiên cứu sinh, mà khi bước qua tuổi năm mươi, ông lại càng thích những dịp đông vui. Thỉnh thoảng vẫn rủ học trò đi ăn, coi như một chút náo nhiệt trong những ngày bình lặng.Những sinh viên còn trong trường phần lớn đều đơn thuần chân thành. Thư Trường Đình rất thích trò chuyện với họ, lắng nghe quan niệm và cuộc sống của thế hệ trẻ. Ngay cả nhiều sinh viên đã tốt nghiệp, dù là cử nhân hay cao học vẫn duy trì liên lạc với ông, là chuyện hiếm thấy trong môi trường đại học đầy xô bồ hiện nay."Thôi, em đến là để cảm ơn thầy, nhưng tối em còn phải đi làm thêm, chắc không đi được ạ..."Thư Trường Đình mím môi, vẻ mặt tiếc nuối:"Nghe nói nhà hàng Nhật kia ngon lắm đấy, bỏ lỡ lần này chắc không có lần sau đâu. Thật sự không đi à?"Nghe ông pha chút đùa cợt, Đường Dật Phong cũng bật cười, giả vờ nghiêm túc: "Muốn thành đại sự thì phải biết cưỡng lại cám dỗ ạ."Thật ra cũng không phải cô không thèm ăn, chỉ là học trò mà Thư giáo sư mời đều là nghiên cứu sinh của ông, còn cô chỉ là sinh viên đại học, đâu tiện đường đi ăn chùa.Dù biết Thư Trường Đình không để ý, nhưng Đường Dật Phong vẫn thấy không thích hợp, trong lòng cũng ngại.Câu nói đùa khiến ông bật cười, không ép thêm: "Thôi được."Ông nghĩ đến điều gì, lại nhắc: "Người trẻ nên ra ngoài chơi nhiều một chút, nhân lúc còn trẻ, cứ trải nghiệm nhiều hơn thế giới bên ngoài."Đường Dật Phong gật đầu, hứa hẹn qua loa: "Lần sau em nhất định sẽ đi."Thư Trường Đình chỉ lắc đầu cười, không chấp cô. Thời gian tiếp xúc vừa qua, ông đã hiểu phần nào tính cách của cô: hiền hòa, dễ nói chuyện, nhưng cũng rất cứng cỏi."Nếu trong sinh hoạt có khó khăn gì, cứ nói với thầy hoặc với giáo viên hướng dẫn nhé.""Vâng ạ."Hai thầy trò còn đang trò chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng "cốc cốc cốc".Thư Trường Đình nhìn qua vai Đường Dật Phong ra cửa: "Vào đi.""Bố, con mang tài liệu cho bố này."Người vừa mở cửa thấy trong phòng có người thì hơi khựng lại, rồi mới bước vào, đặt một túi tài liệu nhựa lên bàn.Thư Trường Đình nhận lấy: "À, tốt quá. Xem cái đầu bố này, sáng nay mẹ con còn nhắc rồi mà bố vẫn quên. Phiền con nhé.""Không có gì đâu ạ.""Chút nữa con về kiểu gì? Hay ở lại ăn trưa với bố rồi hãy đi?""Không cần đâu ạ, lát nữa con còn về trường."Cô gái đứng ngay cạnh bàn làm việc, vừa đúng song song với Đường Dật Phong.Ngay khoảnh khắc quay đầu nhìn thấy người ấy, Đường Dật Phong sững người, ánh mắt dừng lại không rời đi nổi.Đây chẳng phải chính là người tuần trước đi xe đạp tông phải mình sao? Hóa ra là con gái của giáo sư Thư.Thư Trường Đình đang cúi xuống mở túi tài liệu, xác nhận đúng là thứ mình cần. Khi ông ngẩng đầu, nhận ra trong phòng ngoài mình ra thì hai người còn lại đang nhìn chằm chằm vào nhau, chẳng ai mở miệng.Không khí... có chút vi diệu.Ông đành phá tan sự yên lặng, giới thiệu: "Đây là con gái thầy, Thư Vọng."Lại chỉ sang người còn lại: "Còn đây là sinh viên của bố, Đường Dật Phong."Trong mười giây ông cúi đầu lật tài liệu, hai người kia nghĩ gì, chắc chỉ có họ tự biết.---17/03/2024 00:30Đường Dật Phong: "Lúc đó em đang nghĩ, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ." Thư Vọng: "Còn chị thì nghĩ, phải làm sao bồi thường cái áo đây."