[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 6: Trời quang sau tuyết
Mùa đông năm 2015, vào giữa tháng 12, một trận tuyết vừa phủ xuống Bắc Thành hôm qua. Đến đêm thì trời bỗng rét đậm, sáng sớm nay con đường trước cổng Đại học Bắc Thành đã bị tuyết và băng chia đôi, bên trắng xóa mềm mịn, bên cứng ngắc trơn trượt.Bắc Thành tọa lạc ở phía bắc, bốn mùa phân định khá rõ ràng, chỉ là xuân thu thì ngắn, đông hạ lại kéo dài. Từ lúc gió lạnh thổi lên vào tháng 11, người ta đã quen xem như đông về. Nhưng mùa đông ở phương Bắc thật ra cũng chẳng khó chịu, chỉ cần hệ thống sưởi bắt đầu vận hành từ giữa tháng 11, thì không gian trong nhà liền trở thành một thế giới ấm áp và yên bình.06:30, chiếc đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên trong căn phòng ký túc xá 310, chỉ ba giây sau đã bị ai đó dập tắt.Buổi sớm mùa đông, cho dù trong phòng đã đủ ấm nhờ hệ thống sưởi, nhưng việc rời khỏi chiếc chăn bông mềm mại và ấm áp vẫn là một trận chiến gian nan. Ấy vậy mà sáng nào Đường Dật Phong cũng đúng giờ dậy ngay khi chuông báo vừa reo.Các bạn cùng phòng cô thì không có ý chí thép như vậy. Khi Đường Dật Phong trèo xuống giường, hai người còn lại trong phòng vẫn rúc kín trong chăn, chẳng hề nhúc nhích.Ký túc xá mới của Đại học Bắc Thành là phòng bốn người, giường tầng trên, bàn học bên dưới. Mỗi phòng đều có điều hòa, mỗi tầng lại được trang bị phòng rửa mặt và phòng tắm công cộng, một điều kiện sinh hoạt khiến nhiều sinh viên trường khác không khỏi ao ước.Ba bạn cùng phòng của Đường Dật Phong, hai người học cùng lớp chuyên ngành ngữ văn với cô là Chu Linh và Hoàng Thi Tình, người còn lại là Lục Thức Vi bên khoa nghệ thuật.Chu Linh ngay từ đầu học kỳ đã dọn ra ngoài ở cùng bạn trai, đồ đạc trong phòng chẳng còn mấy thứ. Cô chỉ quay về khi cần lấy đồ hoặc sau mỗi trận cãi nhau.Hoàng Thi Tình là kiểu người ít nói, suốt một năm quen biết, đa phần thời gian chỉ duy trì sự lễ độ và thân thiện vừa phải, sự hiện diện trong phòng cũng rất mờ nhạt.Thế nên giờ đây, người duy nhất Đường Dật Phong có thể trò chuyện thường xuyên trong ký túc xá là Lục Thức Vi. Mà nếu chỉ nói là nói chuyện thì cũng không hẳn, phải gọi là... nói chuyện rất nhiều mới đúng.Tính cách Lục Thức Vi hoạt bát, cởi mở, lại cực kỳ thích tán gẫu. Mới vào đại học hơn một năm, cô đã có bạn khắp nơi, thậm chí còn quen thân với sinh viên ở các khoa khác. Đường Dật Phong may mắn trở thành một trong số những người bạn đó.---"Đường Dật Phong, cái đồng hồ báo thức chết tiệt của cậu có thể dừng lại được không..."Lục Thức Vi mỗi sáng đều đặn lại thăm hỏi Đường Dật Phong bằng cả họ lẫn tên, hôm nay cũng không ngoại lệ."Đừng lề mề nữa, dậy nhanh lên."Đường Dật Phong khoác khăn lên vai, bê chậu nước chuẩn bị đi rửa mặt.Cô không lấy nước nóng, chỉ quẹt thẻ lấy đủ một ly nước để đánh răng và súc miệng. Nước máy trong phòng rửa mặt vào mùa này lạnh thấu xương, tạt lên mặt thì cơn buồn ngủ sẽ bay biến ngay tức thì, chỉ là tay cũng sẽ tê cóng như băng.Khi Đường Dật Phong trở lại, thấy Lục Thức Vi vẫn chưa dậy, cô liền đứng bên giường bạn, vẩy mấy giọt nước lạnh còn sót trên tay lên mặt cô nàng.Lục Thức Vi không hiểu nổi, làm sao một người có thể mỗi sáng đều thức dậy như chiếc đồng hồ sống thế chứ? Trước bảy giờ đã dậy, dậy rồi thì kéo cô dậy theo. Sống cùng ký túc xá hơn một năm, cô chưa từng thấy Đường Dật Phong ngủ nướng bao giờ."Cậu thật là tàn nhẫn..."Lục Thức Vi rên rỉ, trùm kín chăn than thở."Tôi không dậy đâu, sáng nay tôi không có tiết, trưa cậu nhớ mang phần cơm về giúp tôi nhé. Ngủ tiếp đây."Sai bảo người khác thì không hề khách sáo chút nào. Đuôi môi Đường Dật Phong khẽ cong lên: "Thẻ cơm đâu?""Trên bàn."---Hôm nay là thứ Sáu, còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh, thêm một tuần nữa là Tết Dương lịch. Kỳ nghỉ nối tiếp nhau như chuỗi hiệu ứng ngược, tâm trí của hơn nửa sinh viên trong trường sớm đã bay xa. Bảy giờ sáng, khuôn viên trường vẫn thưa thớt bóng người.Đường Dật Phong mặc một chiếc áo khoác lông vũ có mũ màu xám nhạt, quần bò lót nỉ màu xanh đậm, chân đi đôi giày trắng sạch bóng. Gần đây trời liên tục hạ nhiệt, trước khi ra khỏi ký túc xá, cô còn quàng thêm một chiếc khăn len kẻ caro.Tóc cô dài ngang vai, không buộc, chỉ nhẹ nhàng buông xuống phủ lên lớp khăn, phía sau là chiếc ba lô đơn giản.Vừa bước ra khỏi tòa ký túc xá, Đường Dật Phong đã nhét hai tay vào túi áo, há miệng thở ra một làn khói trắng mờ ảo, chậm rãi bước về phía căn tin.Vẫn là bữa sáng quen thuộc: cháo trắng, trứng luộc nước trà và vài món dưa muối. Vừa ăn, cô vừa sắp xếp lại những việc cần làm trong ngày.Buổi sáng chỉ có một tiết học đầu tiên, sau tiết học phải ghé phòng máy để tiếp tục viết bài dự thi. Trưa mua cơm mang về phòng ăn, chiều học xong sẽ đến thư viện làm bài tập. Buổi tối hiếm hoi được rảnh.Nhưng cuối tuần cô phải đi dạy kèm và làm thêm, mấy quyển sách chuyên ngành trong danh mục học kỳ này đến giờ vẫn chưa đọc được bao nhiêu, chỉ còn cách tranh thủ từng chút thời gian để theo kịp tiến độ. Vậy nên hôm nay như thường lệ, vẫn là một ngày dày đặc công việc.Đang mải suy nghĩ, một người bưng khay cơm đến ngồi đối diện cô."Chào buổi sáng, Tiểu Phong.""Chào buổi sáng, anh chị."Người vừa tới là đàn anh Lưu Chính Thanh và đàn chị Vạn Hân, hai nghiên cứu sinh năm nhất.Từ hồi năm nhất, Đường Dật Phong đã rất yêu thích các môn học về văn học cổ đại, lại hay trò chuyện tâm đắc với giáo sư dạy môn này. Nhờ đó mà thỉnh thoảng cô còn được "ngồi ké" lớp cao học của thầy.Từ đầu học kỳ này, giáo sư nói sẽ bắt tay vào biên soạn sách mới, cũng nhiệt tình mời Đường Dật Phong tới quan sát và học hỏi. Nhờ vậy mà dần dần, cô quen thân với mấy anh chị nghiên cứu sinh của thầy.Lưu Chính Thanh vừa cắn một miếng bánh bao đã lên tiếng: "Em dậy sớm thế? Lúc anh học đại học toàn ngủ tới bảy rưỡi."Chưa để Đường Dật Phong kịp đáp, Vạn Hân đã lên tiếng chê bai: "Anh tưởng ai cũng như anh chắc."Lưu Chính Thanh chỉ cười xòa. Đường Dật Phong thì cười nhẹ: "Em quen rồi, ngày nào cũng dậy giờ này.""Đúng là giỏi thật đấy", anh thở dài, "lên cao học rồi mới biết giấc ngủ mỗi ngày đều không đủ, mệt muốn chết luôn.""À mà này, tuần sau đêm Giáng Sinh, thầy Thư nói sẽ mời mọi người ăn tối, em đi không?"Vừa ăn, Lưu Chính Thanh vừa trò chuyện không ngừng.Vạn Hân cũng phụ họa: "Ừ đó, thầy Thư còn bảo bọn chị hỏi em nữa kìa. Chỉ có vài người bọn chị, toàn gương mặt em quen cả."Đường Dật Phong ngẫm lại, lịch hôm đó đúng là có thể sắp xếp xin nghỉ làm thêm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không tiện, định bụng sẽ khéo léo từ chối, nói mình có việc bận."Hôm đó em có việc khác, chắc không đi được đâu."Lưu Chính Thanh còn định cố thuyết phục thêm, nhưng Vạn Hân đã huých nhẹ vào khuỷu tay anh, mắng anh là không biết điều, phiền chết đi được, rồi hai người bắt đầu đấu khẩu qua lại.Nói là cãi nhau thì không hẳn, mà giống trêu ghẹo tình tứ thì đúng hơn. Đường Dật Phong đã quá quen với cảnh này, bưng bát cháo trống trơn lên mà có cảm giác như vừa bị ép ăn một bát "cẩu lương" đầy ụ.---Vì màn tấu hài của hai người kia mà buổi sáng bị chậm mất khá nhiều thời gian. Còn chưa đến tám giờ, nhưng Đường Dật Phong đã thấy mình sắp trễ.Giờ này, trên đường đến lớp đã bắt đầu đông hơn, người thì vội vã, người thì vừa đi vừa đùa giỡn. Tòa nhà khoa Ngữ văn cách căng tin một đoạn khá xa, Đường Dật Phong bước nhanh, định băng qua con đường nhỏ phía sau tòa hành chính, như vậy sẽ gần hơn một chút. Đường đó thường chỉ có giáo viên sử dụng, giờ này chắc chẳng mấy ai qua lại.Nhưng người ít thì tuyết cũng ít được dọn. Chỉ được quét dạt sang hai bên, hôm qua hơi tan một chút, đến đêm lại đông cứng trở lại, mặt đường trở nên trơn trượt kinh khủng. Vừa phải vội, vừa phải cẩn thận đi từng bước.Đi được nửa đường, Đường Dật Phong bắt đầu thấy hối hận, nhưng quay lại thì không tiện.Đúng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng gọi gấp gáp: "Cẩn thận!"Cùng lúc với tiếng phanh xe lướt trên băng, Đường Dật Phong bị một chiếc xe đạp từ phía sau đâm tới, mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, tiếp xúc trực tiếp với mặt đường băng giá.Người phía sau cũng hít mạnh một hơi, không khác gì cô.Suýt chút nữa thì khuôn mặt cô đập thẳng xuống mặt đất, may mà nhờ mặc đồ dày, phản ứng lại nhanh, và quan trọng là chiếc xe kia cũng không đi quá nhanh, chỉ vì đường trơn mà bánh xe bị trượt. Cho nên lần ngã này chỉ khiến đầu gối và chân cô đau nhói, chắc là bị bầm tím, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng.Người đi xe đạp cũng ngã theo, lập tức vội vàng chạy tới bên cô, chìa tay ra, lo lắng hỏi: "Xin lỗi! Bạn không sao chứ?"Đường Dật Phong ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt thật xinh đẹp. Đường nét thanh tú nhã nhặn, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi được điểm chút son bóng trong veo, khẽ hé mở đầy căng thẳng và bối rối.Một lọn tóc dài xõa xuống bên má, cô gái kia cũng chưa kịp vuốt gọn.Giống như câu "cánh hoa nhài bị gió thổi qua", có lẽ cũng chính là như thế này.Đường Dật Phong nhìn khuôn mặt ấy ngẩn người trong giây lát, rồi mới vỗ nhẹ lớp tuyết bám trên tay, chuẩn bị nắm lấy bàn tay đang chìa ra để đứng dậy."Không sao đâu, cũng không nặng..."Đường Dật Phong vừa nói, vừa nắm tay đối phương đứng lên, nhưng hai chữ cuối còn chưa kịp nói xong thì chân trượt một cái, cả người lại một lần nữa ngã sấp xuống mặt đất.Người vừa định đỡ cô cũng không kịp phản ứng, bị kéo theo mà ngã chồng lên người cô.Trong khoảnh khắc đó, Đường Dật Phong cuối cùng cũng hiểu câu "hai mặt thụ địch" nghĩa là thế nào. Cô không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.Phía trước không đến nỗi đau lắm, vì người kia mặc áo khoác dày, mềm mại và nhẹ nhàng, trọng lực cũng không dồn hết lên người cô. Lọn tóc dài của cô ấy rơi xuống bên má Đường Dật Phong, mang theo hương dầu gội dịu nhẹ, vừa thơm vừa ngưa ngứa.Chỉ là phần mông thì thật sự đau đến ê ẩm, khiến Đường Dật Phong chẳng còn tâm trí nào nghĩ mấy chuyện thơ mộng, chỉ nghiêng đầu qua một bên, cố nhịn."Xin lỗi! Xin lỗi..." Chưa đợi Đường Dật Phong nói gì, người kia đã vội vàng đứng dậy, giọng điệu so với ban nãy còn hoảng hơn vài phần.Cô ấy đứng đó, rõ ràng muốn đưa tay ra đỡ Đường Dật Phong nhưng lại lưỡng lự, nhất thời không biết nên làm gì. Thấy vậy, Đường Dật Phong bỗng muốn bật cười, đúng là sự việc khi đã trở nên quá mức thái quá thì chỉ có thể khiến người ta buồn cười.Vừa nghĩ thế, cô đã thực sự bật cười thành tiếng. Nhưng cười xong lại nhe răng trợn mắt xuýt xoa vì vẫn đau lắm.Dù sao thì lỗi cũng không hoàn toàn do người ta, cô tự trượt chân, chẳng trách được ai.---Đối phương thấy cô cười thì hơi sững người một chút, rồi lại tiếp tục một tràng xin lỗi và quan tâm.Đường Dật Phong thì không sao, nhưng bộ quần áo của cô thì đúng là thảm hại. Chiếc áo khoác lông vũ màu xám nhạt bị vấy đầy tuyết bẩn, loang lổ những vết nước xám xịt. Cái khăn quàng cũng chịu chung số phận. Chỉ có chiếc quần màu sẫm là đỡ nhìn thấy rõ.Cô gái đối diện nhìn bộ đồ bị bẩn của cô, như muốn cúi xuống kiểm tra xem có bị thương không, nhưng cuối cùng lại cảm thấy không tiện, đành nắm tay lại, để ngay trước ngực, gương mặt vẫn còn đầy áy náy."Thật sự xin lỗi... bạn không sao chứ? Vừa rồi nhìn bạn ngã mạnh lắm, có cần tôi đưa đến phòng y tế không?"Tuy là một tai nạn bất ngờ, nhưng đối phương thái độ thành khẩn, Đường Dật Phong cũng không bị thương gì lớn, nên không có ý trách móc.Huống hồ người kia vừa xinh đẹp, vừa có giọng nói dễ nghe, bao nhiêu khó chịu trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan gần hết."Không sao đâu, tôi mặc đồ dày, chắc chỉ bị đập đầu gối thôi.""Vậy còn quần áo bạn dính bẩn thì có cần..."Đường Dật Phong rút điện thoại ra, liếc nhìn, còn năm phút nữa là tám giờ. Chết rồi, sắp trễ học! Trong đầu cô chợt mắng mình một câu: Đúng là bệnh mê gái nhập không đúng thời điểm! Rồi vội vàng nhặt ba lô lên, chạy đi.Chỉ kịp để lại một câu, cùng một bóng lưng hấp tấp loạng choạng: "Tôi sắp trễ học rồi, đi trước nhé!"