[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 22: Làm tài xế



Gần đến dịp Thanh Minh, cuối cùng cái đồ án tốt nghiệp và luận văn chết tiệt của Thư Vọng cũng xem như xong, những phần phải chỉnh sửa quá nhiều chắc không cần nữa, chỉ còn sửa sang vặt vãnh để chuẩn bị bảo vệ và tốt nghiệp.

Dạo này phần lớn thời gian cô đều ở nhà, đồ đạc trong ký túc xá cũng dọn dần dần mang về. Nghĩ đến sau này đi làm chắc cũng vẫn ở cùng bố mẹ, nên mấy thứ lỉnh kỉnh phải sắp xếp gọn gàng.

Bố mẹ thật ra đã mua cho cô một căn hộ ba phòng ngủ, bàn giao được mấy năm rồi, chỉ là vị trí không tiện bằng chỗ này, đi làm hơi xa.

Nghĩ đến chuyện không phải tự nấu cơm, Thư Vọng cảm thấy ở nhà vẫn tiện hơn nhiều.

Cô đang thu dọn tài liệu học tập hồi đại học, thì Trương Tĩnh Nguyệt đứng ở cửa phòng ngủ, bưng một đĩa dâu tây, đúng món cô thích.

"Y Y, đang dọn đồ à?"

"Vâng, mấy quyển sách cũ không còn dùng nữa, con tính bỏ đi."

Động tác của Thư Vọng không dừng lại. Trương Tĩnh Nguyệt đặt đĩa dâu lên bàn học.

Bà không nói gì cũng không đi, Thư Vọng liếc mắt đã đoán ra mẹ có chuyện cần nhờ.

"Cuối tuần này, ngay trước kỳ nghỉ Thanh Minh, bố con phải đưa sinh viên đi chơi ở Tây Sơn."

Đi chơi thì đi chơi thôi, liên quan gì đến cô. Thư Vọng cầm quả dâu, cắn một miếng từ đầu nhọn.

"Dạo này con cũng đâu bận gì, hay là đi cùng nhé?"

Đúng như dự đoán, Thư Vọng thành thục từ chối: "Con không quen ai cả, đi cũng ngại."

Trương Tĩnh Nguyệt khẽ bĩu môi: "Không quen thì làm quen, nói chuyện vài câu là quen thôi."

Không quen thì mắc gì phải nói chuyện? Thư Vọng không đáp, quay lại tiếp tục dọn đồ.

Chiến thuật thứ nhất thất bại, Trương Tĩnh Nguyệt lập tức chuyển sang chiến thuật thứ hai.

"Y Y à, bố mẹ cũng đâu còn trẻ, lái xe hơn tiếng rưỡi mới tới nơi..."

"Dạo này cái lưng mẹ cứ ngồi lâu là ê ẩm..."

Mẹ cô từ khi nào học được cái kiểu mềm mỏng thế này, sao cô chẳng biết?

Thư Vọng đưa mu bàn tay day day trán, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, thật sự chẳng biết đáp sao, chen vào cũng không chen nổi.

"Hay là con lái xe giúp nhé?" Cuối cùng, câu quan trọng nhất cũng được nói ra.

"Người đi đông như vậy, thuê xe có tài xế đi chung cho tiện." Thư Vọng lập tức đưa ra phương án B.

"Tốn tiền làm gì, sinh viên bố con còn có hai chiếc xe, ngồi đủ rồi."

Thấy Thư Vọng vẫn không mảy may dao động, Trương Tĩnh Nguyệt tiếp tục công kích:

"Y Y à, con xem, sắp đi làm rồi, sau này chắc cũng chẳng có bao nhiêu thời gian ở bên bố mẹ nữa."

Rõ ràng ngày nào cũng ở chung một nhà, sáng tối đều gặp, vậy mà mẹ vẫn nói thành "không có thời gian ở bên".

Nói thêm vài câu nữa, Thư Vọng vẫn không đấu lại được mẹ. Không biết có phải làm công tác tư tưởng với sinh viên nhiều quá hay không, Trương Tĩnh Nguyệt nói xuôi nói ngược gì cũng có lý. Cuối cùng, Thư Vọng đành phải gật đầu đồng ý.

***

Tiết học cuối cùng buổi sáng kết thúc, Đường Dật Phong theo dòng sinh viên ào ào kéo nhau đi về nhà ăn. Mấy bạn đi trước bước nhanh như bay, thậm chí có người còn chạy.

Cô thì chẳng lạ nữa, vẫn thong thả theo sau.

"Cảm ơn cô ạ." Đường Dật Phong lại phát huy bản lĩnh "ngọt miệng", được cô bán cơm xúc cho một muôi đầy ụ.

Cô phụ bếp ở cửa sổ này đã quen mặt Đường Dật Phong rồi. Phần lớn lúc nào cô cũng chỉ gọi một món; đến thứ Năm nhất định là sườn om xì dầu, còn lại thì chọn mấy món có thịt như tỏi tây xào thịt, thịt xào chua ngọt, cà ri gà...

Đa số sinh viên đều gọi hai ba món, rất ít người như Đường Dật Phong chỉ gọi một. Lâu dần, mấy cô bán cơm đều nhớ mặt, lần nào cũng gắp nhiều hơn.

Nhưng chậm rãi như vậy, đến lúc cô lấy xong cơm thì một nửa số bàn đã có người ngồi, nửa còn lại cũng bị cặp sách chiếm chỗ.

Đang ôm khay cơm tìm chỗ thì phía trước có một nam sinh đứng lên vẫy tay với cô: "Ê, Tiểu Phong, bên này còn chỗ!"

Lưu Chính Thanh còn đang ngậm mì trong miệng, không kịp nuốt đã hô lên.

"Đến liền." Đường Dật Phong khẽ gật đầu ra hiệu, vòng bên trái tránh một cô nhân viên nhà ăn, lại né sang phải tránh một người đang tranh chỗ.

Ngồi xuống, cô gật đầu chào Vạn Hân, rồi bắt đầu ăn món tỏi tây xào thịt.

Hôm nay tỏi hơi già, nhai không được ngon lắm.

"Em xem, lần này anh lại có chuyện tốt muốn báo cho em đấy." Lưu Chính Thanh nuốt xong, cười đắc ý.

"Anh nói nghe cứ như chuẩn bị mời khách vậy."

Vạn Hân thấy bộ dạng anh ta cũng bật cười, nhưng không ngắt lời, để mặc anh ta tiếp tục huyên thuyên.

Đường Dật Phong ngẩng đầu nhìn hai người: "Anh chắc là chuyện tốt, không phải việc khó chứ?"

Đừng bảo lại là đống tài liệu chưa đọc xong, muốn cầu cứu cô nhé.

"Em nói thế oan cho anh quá. Anh mà thế à?"

Đường Dật Phong gật đầu, ánh mắt thản nhiên: đúng là thế đấy.

Lưu Chính Thanh hắng giọng, vội vàng bổ sung: "Thật đó, lần này là tin vui. Sếp của bọn anh hào phóng lắm, tuần này sẽ dẫn đi cắm trại ở Tây Sơn Thanh Khê..."

"Em xem, sáng nay vừa mới nói xong, anh đã lập tức chạy tới báo tin cho em rồi đây."

"Sếp" ở đây dĩ nhiên chính là Giáo sư Thư Trường Đình.

Lời mời lần này cũng giống lần trước. Trước kia cô còn có lý do bận chuyện mà từ chối, lần này thì nên dùng cớ gì mới tự nhiên đây?

Đường Dật Phong vừa nhai thịt vừa nghĩ, tranh thủ lúc Lưu Chính Thanh và Vạn Hân cãi nhau, tính xem nên bịa lý do nào không gượng gạo.

Bên kia, Lưu Chính Thanh vẫn thao thao bất tuyệt, Vạn Hân cuối cùng cũng không nhịn được, phản bác: "Cái này mà gọi là cậu tốt bụng sao? Rõ ràng là giáo sư vừa bảo cậu đi thông báo cho mọi người."

"Thì cũng đúng, nhưng tôi gặp Tiểu Phong đầu tiên, chẳng phải 'tới sớm không bằng đúng lúc' sao?"

Câu ngạn ngữ này dùng ở đây nghe cứ sai sai, Vạn Hân trợn mắt, "Lần này chắc nhiều người đi lắm đấy, nghe tới đi ra bờ sông nướng BBQ là ai cũng hăng hái muốn tham gia."

"À đúng rồi, cũng có mấy anh chị khóa trên của bọn em, chắc lớn hơn em một hai khóa." Lưu Chính Thanh phụ họa thêm.

"Không phải có cái group sao, đang báo danh đấy, Tiểu Phong em không xem à?"

"Chưa, sáng nay có tiết học." Nghe Vạn Hân nhắc, Đường Dật Phong mới nhớ ra, đúng là cả buổi sáng bận học, cô tắt tiếng nên cũng không có thông báo rung nào hiện lên.

Ví dụ như Thư Vọng, cũng không gửi tin gì đến.

Thường nghĩ đến gì thì cái đó thường đến. Có câu gì nghe sến sến ấy nhỉ? Khi lòng nhớ đến ai, sẽ thấy hình bóng người ấy hiện diện ở khắp mọi nơi.

"Nghe nói con gái Giáo sư Thư cũng đi, hình như là một đại mỹ nhân đấy nha..."

Câu nói của Lưu Chính Thanh khiến động tác nhai của Đường Dật Phong khựng lại. Trước khi kịp phản ứng với chuyện Thư Vọng cũng sẽ đi, cô đã bị chính giọng điệu khoa trương của anh ta ảnh hưởng trước.

Mỹ nhân thì không sai, giọng điệu khoa trương kia cũng chẳng có ác ý gì. Nhưng Đường Dật Phong bỗng thấy trong lòng không thoải mái.

Không muốn Thư Vọng xuất hiện trong mấy cuộc bàn tán có phần tùy tiện này, đặc biệt là từ miệng con trai.

Chỉ là không muốn, chẳng thể nói rõ nguyên nhân.

Bình thường Lưu Chính Thanh cũng coi như chính trực, chưa từng có hành vi hay lời nói quá trớn với con gái. Nhưng giờ phút này, Đường Dật Phong lại thấy bực cái miệng nhiều chuyện của anh ta.

Cô khẽ nhíu mày, thậm chí muốn trừng anh ta một cái. Vừa ngẩng đầu đã thấy Vạn Hân đang trừng thay mình rồi.

"Nhìn tôi làm gì... tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi mà..."

Vạn Hân lườm thêm một cái, không buồn đáp, quay sang tiếp lời với Đường Dật Phong: "Tiểu Phong, cùng đi chơi đi, hiếm có cơ hội lắm."

Đúng là cơ hội hiếm có.

"Em..." Lời định từ chối mắc kẹt ở cổ họng, "để em xem thời gian rồi nói sau."

Nói thế nghĩa là để ngỏ, nhưng trong kịch bản của Đường Dật Phong, tám chín phần chính là gật đầu.

Còn lại một phần nhỏ, phải xem tin tức của Lưu Chính Thanh có thật không.

Trưa về ký túc, Đường Dật Phong lập tức muốn xác nhận tin này, nằm bò trên giường nhắn WeChat cho Thư Vọng: "Cuối tuần giáo sư dẫn mọi người đi Tây Sơn chơi, chị cũng đi à?"

"Chị đi làm tài xế." Thư Vọng trả lời rất nhanh.

Đằng sau hiển thị "đang nhập...", nhập rồi lại xóa, rồi lại nhập, chần chừ một lúc mà cuối cùng chẳng gửi gì thêm.

Ban đầu Thư Vọng muốn than thở về quý bà Trương Tĩnh Nguyệt mẹ của mình, gõ mấy chữ lại nhớ đối diện là cô bé Đường Dật Phong chứ không phải Lương Tư. Nói với "người bạn nhỏ" mấy chuyện này làm gì, thế là lại xóa.

Trong lòng vẫn có chút bực.

Cô không hẳn là sợ xã giao, đi chơi với bạn không quen hoặc bạn của bạn cũng chẳng sao. Trước đó cùng bạn cùng phòng của Đường Dật Phong ra ngoài, cô cũng chẳng thấy ngại. Không nói chuyện thì thôi, cô vẫn giữ được sự thoải mái.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không mang mục đích khiến cô khó chịu.

Như mấy buổi liên hoan, hoặc những cuộc gặp do mẹ sắp đặt thế này, cô luôn cực kỳ kháng cự, tâm trạng cũng theo đó mà tụt dốc.

"À haha, chị biết lái xe à?" Đường Dật Phong bắt đầu vòng vo.

"Có bằng, hợp pháp lưu thông."

Đường Dật Phong nghĩ bụng, hôm nay chị ấy nói chuyện cũng thú vị ghê.

"Nghe bảo đi nướng thịt, có phải tự chuẩn bị đồ ăn không?" Cô tiếp tục vòng vo.

Nói đến đây, Thư Vọng chợt nhận ra, Đường Dật Phong hỏi như vậy thì chắc chắn chính là cũng định đi.

"Em cũng sẽ đi cùng à?"

"Có lẽ phải xem lịch làm thêm đã, nếu rảnh thì tính."

Đường Dật Phong đưa tay gãi tai, hơi ngại ngùng, chính bản thân cũng chẳng rõ đang ngại cái gì.

Ánh mắt Thư Vọng sáng lên khi nhìn màn hình.

Như thể vừa nắm được cọng rơm cứu mạng.

"Đi đi."

"Em nhất định phải đi nhé."

Bên kia màn hình, Đường Dật Phong úp mặt xuống gối, lại ngẩng lên, nụ cười lan từ khóe môi cho đến tận mái tóc rối bời.

Hai chữ "nhất định" kỳ lạ thay lại khiến tim cô như nổ tung, tràn đầy bong bóng.

Có chút áp đặt, lại giống như mình quan trọng lắm, khiến cô vui đến mức chỉ muốn bật cười mãi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...