[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 21: Hương hoa trong đêm



Mười giờ rưỡi ở quán bar, không khí vẫn còn sôi động, nhưng với đám sinh viên có giờ giới nghiêm thì đã đến lúc phải tìm đường về rồi.

Chu Linh để bạn trai tự bắt xe về, còn mình thì khoác tay Lục Thức Vi, lắc lư vừa đi vừa nói, bảo tối nay sẽ về ký túc xá để tám chuyện con gái với mọi người.

Đường Dật Phong và Thư Vọng đi ngay phía sau, sóng bước cạnh nhau, giữa hai người chỉ cách một bàn tay.

"Chị không cần tiễn bọn em đâu, đã vào trong trường rồi mà."

"Bạn cùng phòng em uống say rồi, chị đưa mọi người về cửa ký túc mới yên tâm được."

Cuộc đối thoại này lúc ở cổng trường đã lặp lại một lần, đi được nửa đường, Đường Dật Phong vẫn nhịn không được nói lại.

Sức uống của Chu Linh vốn kém, nhưng Lục Thức Vi chẳng hề hấn gì, kéo theo thêm một Chu Linh vẫn dư sức.

Huống hồ trong trường buổi tối luôn có bảo vệ tuần tra, sẽ chẳng có chuyện gì to tát.

Điều Đường Dật Phong lo lại là chuyện khác.

"Nhưng lát nữa chị còn phải đi bộ về một mình."

"Chị lớn tuổi hơn em, phải tiễn các em về mới đúng chứ." Thư Vọng khẽ bật cười.

"Cũng đâu có lớn hơn bao nhiêu..." Đường Dật Phong nhỏ giọng lẩm bẩm.

Khi ở cạnh Thư Vọng, cô thật sự không thấy rõ rệt khoảng cách tuổi tác. Dù một người thuộc thế hệ 8x, một người 9x, đưa lên mạng thì như bị ngăn cách bởi cả một khe nứt Đông Phi, nhưng giữa họ không hề có sự xa cách đó.

Cái cảm giác rằng Thư Vọng khác với những người bạn khác của mình, cũng chẳng phải đến từ khoảng cách tuổi tác.

Là cái gì thì cô tạm thời không thể nói rõ.

Giọng Thư Vọng khe khẽ mang theo ý cười lại len vào tai Đường Dật Phong: "Chị hơn em sáu tuổi đấy, em gọi chị một tiếng "tỷ tỷ" cũng đúng mà."

'Tỷ tỷ...' Đường Dật Phong lặp lại hai chữ đó trên đầu lưỡi, lại nhìn sang Thư Vọng, tưởng tượng giọng điệu của mình mỗi khi gọi.

Nghe buồn nôn quá, cô không mở miệng nổi.

Thấy cô không trả lời, Thư Vọng lại dùng giọng mũi hỏi thêm một lần.

Có lẽ vì trước giờ chưa từng làm bạn với ai nhỏ tuổi hơn mình, nên Thư Vọng đôi khi thích chọc ghẹo Đường Dật Phong, giống như dùng chút khoảng cách tuổi tác chẳng đáng kể để đè ép người bạn nhỏ, nổi lên một chút tâm tư tinh nghịch.

Bình thường Đường Dật Phong ít nói, gương mặt có phần lạnh lùng, thoạt nhìn khó mà thân cận. Nhưng khi cô mở miệng, cảm giác ấy sẽ nhạt đi rất nhiều, đặc biệt lúc đùa giỡn với bạn bè thì càng thoải mái hơn.

Chỉ là, có lẽ vì Thư Vọng lớn hơn vài tuổi nên Đường Dật Phong không tiện phản bác, đôi khi ở trước mặt cô lại lộ ra chút lúng túng và ngại ngùng.

Khi nhắn tin hay gọi điện thì không rõ rệt, nhưng gặp trực tiếp mới phát hiện sự tương phản này, thật sự rất là thú vị.

Ví dụ như bây giờ, nhìn dáng vẻ ấp úng không trả lời của cô, trong lòng Thư Vọng lại dâng lên một niềm vui vi diệu hơn nữa.

Chưa đến mười phút đã đi tới cổng ký túc xá. Giờ này, trước tòa nhà lúc nào cũng có mấy đôi tình nhân quyến luyến chẳng rời.

Rõ ràng sáng hôm sau chỉ cần mở mắt là gặp nhau, thậm chí chưa tới mười hai tiếng, vậy mà vẫn phải dính lấy nhau như sắp ly biệt dài lâu.

Lục Thức Vi nửa kéo nửa đẩy Chu Linh đi lên lầu, còn Đường Dật Phong và Thư Vọng dừng lại dưới tán cây ngọc lan nở sớm.

"Đẹp thật." Thư Vọng quả nhiên ngẩng đầu dừng lại.

"Chị thích hoa ngọc lan à?" Đường Dật Phong cũng ngẩng đầu theo.

"Chị thích hoa cỏ nói chung, nhìn rất có sức sống."

Đêm nay không có gió, mây cũng nấp đi, ánh trăng trải xuống đất không chút che giấu.

Giọng Thư Vọng không vương hơi men, nhưng quyện trong ánh trăng lại khiến người ta thấy choáng váng.

"Trước đây em cũng chẳng để ý hoa nở bao giờ."

Đường Dật Phong cũng bắt chước cách Thư Vọng nói, giấu nửa câu còn lại trong lòng.

"Lên đi, sắp đến giờ đóng cửa rồi."

Không biết Thư Vọng có đoán được nửa câu kia của cô không, Đường Dật Phong liếc điện thoại, còn mười lăm phút nữa sẽ mười một giờ.

"Em đưa chị ra tới cổng trường nhé. Taxi không vào được, em muốn nhìn chị lên xe mới yên tâm."

Thư Vọng chớp mắt, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.

Lần đầu tiên được người nhỏ tuổi hơn lo lắng cho mình, cảm giác thật lạ, nhưng không hề khiến người ta khó chịu.

"Đi một vòng như vậy em không thấy phiền à?"

"Vận động nhiều một chút giúp tiêu hóa mà."

"Em quay lại chắc không kịp giờ đóng cửa đâu."

"Không sao, cùng lắm bị cô quản lý ký túc xá mắng vài câu."

Đường Dật Phong cứ đứng đối diện nhìn chị, rõ ràng mang theo chút ý đối chọi. Cô không động, Thư Vọng cũng không động.

Thế là "chú cún bảo vệ nhỏ" lại tiễn Thư Vọng ra tới cổng trường, cùng cô đợi xe, còn dặn dò phải nhắn tin khi về đến nhà.

Một đoạn đường đi tới đi lui ba lần, đồ ăn vặt và rượu bia tối nay cũng tiêu hóa gần hết, bầu không khí ngột ngạt trong quán bar dần loãng đi. Chỉ còn lại hương hoa thoang thoảng trong khoang mũi, vương vấn mãi không tan.

Trong những lần trò chuyện, Đường Dật Phong dần phát hiện Thư Vọng rất thích xem phim. Thỉnh thoảng khi nhắn hỏi cô đang làm gì, có sáu phần khả năng sẽ nhận được câu trả lời: đang xem phim.

Có khi là đi rạp chiếu phim với bạn, có khi ở nhà xem.

Hiểu biết của Đường Dật Phong về phim ảnh thì... ngoài mấy lần trường tổ chức đi rạp chiếu phim, còn lại chỉ là xem kênh phim ở nhà.

Những tiểu thuyết văn nghệ mà cô từng nhắc đến, Thư Vọng có xem qua, thế nên cuộc trò chuyện mới tiếp diễn được.

Nhưng khi nói đến sở thích của Thư Vọng, phần lớn Đường Dật Phong chưa từng tiếp xúc, cũng chẳng tiện bảo Thư Vọng kể lại cho cô từ đầu. Dù sao, đây cũng đâu phải là kể chuyện cho trẻ con nghe trước khi đi ngủ.

Đường Dật Phong cảm thấy thế này không ổn, nhất định phải "bồi bổ kiến thức" mới được.

Người đầu tiên nghĩ đến tất nhiên là Lục Thức Vi, người chuyên nghiệp ngay đối diện.

"Cậu hỏi tôi là đúng người rồi đấy, chị đây học đạo diễn mà."

"Nói đi, cậu muốn xem loại nào, tôi lập hẳn danh sách phim cho."

Đường Dật Phong cũng chẳng khách sáo: "Tôi muốn xem hết."

"Hả..." Lục Thức Vi nhíu mày, "Bình thường cậu đâu có nhiều thời gian rảnh, sao tự dưng lại nhớ ra phải giải trí thế này?"

"Người ta bảo văn học, điện ảnh, âm nhạc vốn tương thông với nhau. Tôi thấy xem phim cũng giúp nâng cao chuyên môn."

Nói đến nói hươu nói vượn, Đường Dật Phong thuận miệng cũng rất trơn tru.

"Nghe cũng có lý đấy... Thế cậu cứ bắt đầu từ cái bảng xếp hạng 250 phim trên Douban đi."

Đường Dật Phong hơi choáng, 250 phim thì có hơi nhiều không? Dù mỗi ngày xem hai bộ cũng phải hơn trăm ngày mới hết.

Nhưng nói là "bổ túc" cũng không hẳn gian khổ như học hành, xem một hồi, cô lại xem đến hứng thú.

Nếu văn học là giấc mộng do chữ nghĩa tạo nên, thì môn nghệ thuật thứ bảy này sẽ do bố cục không gian, lời thoại, âm nhạc nền và nhiều yếu tố khác kết hợp lại dùng ánh sáng và bóng tối để dựng nên một thế giới khác.

Khơi gợi thị giác và thính giác để cùng trải nghiệm thế giới trong phim, theo nhịp điệu của ống kính mà từng chút một bước vào một giấc mộng khác.

Có những bộ phim lời thoại ngắn gọn súc tích, thường chỉ nói nửa chừng, giống hệt cách Thư Vọng nói chuyện.

Có những bộ phim tiết tấu chậm rãi, một cú oneshot máy dài xuyên suốt nửa phút, cũng rất giống cảm giác mà Thư Vọng mang đến khi đứng yên ở đó.

Đường Dật Phong còn đặc biệt đăng ký một môn tự chọn về "Thưởng thức điện ảnh", chỉ vì thầy dạy môn này rất thích bật phim cho sinh viên xem.

Môn tự chọn diễn ra vào buổi tối, thường sẽ dùng màn chiếu, tắt đèn, bàn ghế gỗ trong lớp không thoải mái như ghế rạp, nhưng cũng hơn hẳn việc ôm điện thoại để xem phim.

Giờ phút này, đèn lớp lại tắt, đoạn mở đầu phim đang chiếu, nhưng sự chú ý của Đường Dật Phong lại tản mác. Quả thực cô cảm thấy bản thân gần đây có gì đó không bình thường, hình như đã quá để tâm đến Thư Vọng.

Thời trung học, cô hầu như không có bạn, người bạn duy nhất cũng vì vài chuyện lặt vặt mà mất liên lạc.

Khi đó cô luôn ăn trưa một mình, đi học đi về một mình, đi vệ sinh cũng không đi cùng ai, mà cũng chẳng thấy có gì không ổn.

Lên đại học, cô quen được vài người bạn, đôi lúc cùng nhau ăn uống, đôi lúc trêu chọc đùa vui, quả thực cũng rất vui vẻ. Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ đi tìm hiểu sở thích hay tâm tư của người khác.

Mức độ hiếu kỳ của cô đối với Thư Vọng lại quá cao, cao đến mức khiến chính bản thân cô thấy bối rối.

Cô muốn biết chị ấy thích gì, không thích gì.

Muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy hỏi thẳng thì không tiện.

Cách cô đối xử với bạn bè bây giờ hơi giống kiểu bạn học tiểu học; cũng từng thấy kiểu bạn thân quấn quýt thân mật, nhưng giữa cô và Thư Vọng thì lại chẳng giống kiểu nào.

Khoảng cách giữa Thư Vọng và cô không xa cũng chẳng gần, có thể gặp mặt, có thể nói chuyện trên trời dưới biển, nhưng lúc nào cô cũng muốn tiến thêm một bước nữa.

Tiến đến mức nào mới là hợp lý? Trong lòng Đường Dật Phong không có đáp án.

Bộ phim chiếu trong tiết học hôm đó, cô chẳng vào được nội dung. Ánh sáng trên màn chiếu sáng lên rồi lại tối đi mấy lần, tiết học kết thúc, một ngày cũng sắp trôi qua, mà cô lại chỉ nghĩ: không biết giờ này Thư Vọng đang làm gì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...