[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 23: Người ngắm phong cảnh
Vừa cách một tuần lại xin nghỉ, quản lý cửa hàng cũng không nói gì, chỉ có điều chính Đường Dật Phong cảm thấy mình hơi sa đọa, từ "chăm chỉ" đã chẳng còn liên quan gì đến cô, ngay cả chuyện kiếm tiền cũng tạm gác lại sau lưng.Trong tất cả những việc cần ưu tiên, Thư Vọng đã nhảy lên vị trí số một.Trong tuần này, tin nhắn trong nhóm liên tục hiện lên.Đó là một nhóm có cả trăm người, đều là học sinh từng quen biết Thư Trường Đình, có người đã tốt nghiệp từ lâu, cũng có người vẫn còn đang học. Bình thường trong nhóm cũng chỉ chia sẻ chút tin tức về ngành nghề và chuyên môn, tin nhắn không nhiều, còn khá nghiêm túc nữa.Nhưng vài ngày gần đây, những sinh viên đăng ký đi chơi đều phấn khởi cả lên, từng người từng người bàn tán xem cần chuẩn bị gì, trong nhóm náo nhiệt chẳng khác nào sắp đi dã ngoại mùa xuân.Lều trại, ghế gấp, lò nướng, các loại đồ ăn thức uống... tất cả đều do mấy anh chị khóa trên lớn tuổi hơn bao trọn.Đường Dật Phong hỏi Thư Vọng cô cần chuẩn bị gì, Thư Vọng trả lời: chỉ cần chuẩn bị chính bản thân em là được.Sáng thứ bảy hơn bảy giờ, khuôn viên Bắc Thành Đại học vẫn còn yên ắng, sinh viên đã quen dậy sớm đi học tranh thủ ngủ nướng, nhưng trước cổng trường đã tụ tập vài người tinh thần phấn chấn đang đứng chờ xe.Không khí sáng sớm đầu xuân thật dễ chịu, hít vào mũi một luồng mát lạnh, không rét lắm nhưng khiến người ta thấy khoan khoái, dường như còn có thể ngửi thấy mùi cỏ cây sinh trưởng.Từ hôm trước Thư Vọng đã dặn Đường Dật Phong mặc thêm chút áo, nói rằng ngoại ô sẽ lạnh nên cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, nghiêm túc mặc áo phao, đeo một chiếc túi chéo gọn nhẹ.Chẳng bao lâu sau, mấy chiếc xe lần lượt chạy tới.Thư Vọng cũng chở Thư Trường Đình và Trương Tĩnh Nguyệt đến cổng trường tập hợp."Anh Trương, nào, đi xe tôi.""Vạn Hân, chúng ta ngồi cùng nhau đi.".....Mấy người bạn quen biết bắt đầu tự phân chia chỗ ngồi, Đường Dật Phong đang nghĩ có nên đi cùng xe với Vạn Hân bọn họ không thì Thư Vọng đã xuống xe chào cô."Chào buổi sáng.""Chào buổi sáng."Nói xong, Thư Vọng đứng ngay cạnh cô, có vẻ chẳng muốn chào hỏi ai khác.Thư Trường Đình và Trương Tĩnh Nguyệt cũng xuống xe, vừa chào hỏi vừa giúp sắp xếp chỗ ngồi.Thật ra tối hôm qua đã tính qua số người, một xe ngồi được năm người, hai chiếc tới đón sinh viên ở trường đã ngồi kín, vẫn còn thừa một người sẽ ngồi xe của Thư Trường Đình.Trương Tĩnh Nguyệt chính là đang chuẩn bị đi chọn một vị khách may mắn kia.Thư Vọng đứng cạnh Đường Dật Phong không nhúc nhích, liếc theo đường đi của Trương Tĩnh Nguyệt, nhìn vài lần, rồi cũng tính ra số người."Em ngồi cùng xe chị đi."Cô hắng giọng, âm lượng cố ý cao hơn thường ngày, cũng cố tình mang chút dụng ý.Có điều khống chế chưa tốt lắm.Khiến cho Đường Dật Phong nhìn cô, Trương Tĩnh Nguyệt nhìn cô, ngay cả Thư Trường Đình cũng nhìn sang phía cô."Hả? Em á?"Đường Dật Phong có chút gò bó, không phải là giữ kẽ, mà là thật sự gò bó.Cô thì thích ở cạnh Thư Vọng thật, nhưng trên xe lại thêm cả giáo sư và phu nhân giáo sư, khiến cô thấy hơi tê da đầu.Giống như bị thầy giáo gọi riêng ra ngoài lớp để hỏi chuyện vậy, lại còn là hai đấu một."Ồ Tiểu Đường à, tốt quá, vừa hay bên kia đã ngồi kín hết rồi." Thư Trường Đình đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, đang đi về phía xe nhà mình.Tiện thể giới thiệu với Trương Tĩnh Nguyệt: "Đây là Đường Dật Phong, sinh viên năm hai, chuyến đi hôm nay thì em ấy tính ra là nhỏ tuổi nhất."Mọi người đều đã ngồi vào chỗ, đóng cửa xe lại, người nhỏ tuổi nhất muốn chạy cũng chẳng kịp."Vâng, chào giáo sư." Đường Dật Phong khẽ gật đầu với Thư Trường Đình, giọng hơi nhỏ, người khác nghe không rõ nhưng Thư Vọng đứng cạnh lại nghe thấy rõ ràng.Vừa nãy tâm trí Thư Vọng phần lớn đặt vào việc "đối phó" với Trương Tĩnh Nguyệt, giờ mới chợt thấy có hơi áy náy với Đường Dật Phong.Dù Thư Trường Đình có dễ nói chuyện đến mấy, thì ông cũng là thầy, là bậc trưởng bối. Ra ngoài chơi vui vẻ, nhưng phải ngồi riêng cùng hai thầy cô suốt hai tiếng đi đường, ai mà chẳng thấy áp lực.Vậy nên Thư Vọng lại khôi phục giọng điệu thường ngày, ghé tai hỏi cô, chỉ để hai người nghe được: "Em ngồi ghế trước, ngồi cạnh chị nhé, được không?"Câu hỏi rất khẽ, giọng lại rất dịu dàng, còn dùng kiểu câu "được không" khiến Đường Dật Phong chẳng thể nào từ chối.Một tiếng "được" bật ra từ miệng cô, lần này trong chất giọng thật sự mang theo vui vẻ, Thư Vọng mới thả lỏng mỉm cười.***Quả nhiên, cuộc hỏi chuyện mà Đường Dật Phong đã lường trước của thầy cô vẫn tới.Thư Trường Đình ngồi sau cầm điện thoại đọc tin tức, còn Trương Tĩnh Nguyệt lại không chịu yên, liền bắt chuyện với Đường Dật Phong."Tiểu Đường này, em học ngành gì thế?""...Cô Trương, em học Hán ngữ văn ạ." Đường Dật Phong hơi nghiêng người trả lời, ánh mắt thoáng lướt qua Thư Vọng đang tập trung lái xe."Ôi chao, em gọi cô là sư mẫu là được rồi, mọi người đều gọi thế cả.""..." Đường Dật Phong chỉ cười cười, vẫn còn gò bó.Trương Tĩnh Nguyệt thì chẳng hề gò bó, huyên thuyên tiếp: "Đứa nhỏ này vẫn khá rụt rè đấy.""Sau này có dự định gì chưa? Muốn học tiếp cao học hay đi làm?"Đường Dật Phong nghiêm túc đáp: "Em muốn thử học cao học ở trường mình trước, còn những chuyện khác thì em chưa nghĩ tới.""Thế thì vẫn phải sớm tính toán đấy, năm hai cũng đâu còn sớm nữa."Đường Dật Phong khẽ dạ một tiếng, ánh mắt lại lướt qua Thư Vọng, mang theo vài ý cầu cứu.Thư Vọng vừa nghe họ trò chuyện, khóe mắt cũng không bỏ qua ánh nhìn chớp lóe kia, cô cảm thấy có chút buồn cười. Cô biết rất rõ mẹ mình giỏi nói chuyện phiếm đến mức nào, Đường Dật Phong chắc chắn là không đỡ nổi.Nhân lúc dừng đèn đỏ, Thư Vọng liền lấy điện thoại của mình nối bluetooth trong xe rồi bật nhạc. Có chút âm thanh thì sẽ không quá tẻ nhạt, mà cũng chặn được bớt lời của Trương Tĩnh Nguyệt.Tạm thời thoát nạn, Đường Dật Phong âm thầm thở phào một hơi.Cô nhìn con đường phía trước một lúc, rồi lại không kìm được mà đưa mắt sang Thư Vọng đang lái xe.Xe chị ấy lái rất ổn định, tốc độ không nhanh không chậm, không tranh đường với xe bên cạnh, không bất ngờ tăng tốc, trước đèn đỏ cũng không phanh gấp.Đường Dật Phong chợt thấy câu "xem cách lái xe biết tính người" hình như thật sự có lý. Tính cách cô biết về Thư Vọng và dáng vẻ khi lái xe của chị cơ bản đều giống nhau cả.Khiến người ta thấy thoải mái, cũng rất có cảm giác an toàn.Xe chạy qua dãy cao ốc văn phòng cuối tuần vắng vẻ, lại đi ngang hàng quán bánh bao nghi ngút hơi nóng. Xe cộ và người đi đường dần ít lại, bê tông cốt thép của thành phố lùi dần về sau, nhường chỗ cho thiên nhiên khoáng đạt trải ra trước mắt.Hôm qua vừa có một trận mưa nhỏ nên sáng nay sương ẩm vẫn chưa tan hết, mặt đường nhựa sẫm màu, loang loang hơi ướt.Suốt chặng đường, Đường Dật Phong cũng chẳng thấy buồn ngủ. Bình thường cô rất hiếm khi được nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên, nên lúc này chỉ thấy mới mẻ.Cô hạ kính xe xuống một nửa, hít thật sâu mùi đất ẩm và hương vị cỏ cây. Gió thổi tung mái tóc phía trước của cô, cô cũng chẳng để ý, cứ thế tiếp tục làm quen với làn không khí ngoài trời đang áp lên gò má.Thư Vọng nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Có phải trong xe hơi ngạt không, chị mở điều hoà thấp xuống nhé?"Trên gương mặt Đường Dật Phong viết đầy sự thoải mái vui vẻ, cô lắc đầu: "Không cần đâu, em chỉ muốn ngửi thử mùi ngoài kia thôi."Nói xong, cô cũng không quay sang nhìn Thư Vọng, ánh mắt dọc đường cứ hết nhìn cành cây chưa ra lá, lại nhìn bảng chỉ đường, rồi nhìn trời trong sau mưa.Đến lúc dừng đèn đỏ, Thư Vọng đổi sang một bài hát khác - bài Người ngắm phong cảnh.Cả chặng đường hầu như chẳng nói gì, lúc này Thư Vọng bỗng nổi hứng chuyện trò: "Hồi nhỏ nhà cậu ruột chị có nuôi một con chó nhỏ, lông trắng, thường hay dắt nó ra chơi cùng..."Nghe tới đầu đề câu chuyện, Đường Dật Phong cũng hứng thú: "Vậy ạ, từ nhỏ em cũng thích chó mèo, tiếc là nhà em chưa bao giờ nuôi.""Em thích chó hơn hay mèo hơn?" Đường Dật Phong hỏi tiếp."Chị thì nhà người khác nuôi con nào cũng thích, nhưng nếu tự nuôi thì chắc là mèo thôi. Chó thì ngày nào cũng phải dắt đi dạo."Đường Dật Phong gật gù tán đồng: "Đúng thật.""Ngày xưa mỗi lần nghỉ hè, chị hay dắt chó đi dạo giúp cậu."Thư Vọng bật đèn xi nhan, vừa lái vừa kể tiếp: "Cuối tuần, cậu chị thường lái xe chở mấy đứa nhỏ bọn chị và chó con đi chơi."Lúc này, Đường Dật Phong vẫn chưa nhận ra Thư Vọng từ đầu đã định nói gì, chỉ thấy hứng thú với câu chuyện phiếm: "Đi đâu chơi vậy ạ?""Chủ yếu là công viên, dắt chó đi dạo như dắt trẻ con ấy."Đường Dật Phong cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng nhỏ.Thư Vọng chậm rãi kể điều mình muốn nói: "Chị thường ngồi ghế sau, còn chó con thì ngồi ghế trước...""Nó thích nhất là được cậu chị mở cửa kính cho thò đầu ra hứng gió, giống y hệt em ban nãy.""......"Đường Dật Phong cười không nổi nữa, quay mặt thẳng về phía trước, bàn tay phải lặng lẽ ấn nút kéo kính xe lên.Đúng lúc bài hát vừa kết thúc, trong xe thoáng yên lặng vài giây.Trương Tĩnh Nguyệt ngồi phía sau đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy mà thầm than, con gái bà đúng là "biết nói chuyện phiếm" thật.Còn Thư Vọng thì khóe môi vẫn cong, nụ cười giấu kín vẫn kéo dài mãi tới khi bài hát tiếp theo kết thúc.