[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 20: Chốn phù hoa
Buổi hẹn được ấn định vào tối thứ 7 tám giờ. Thư Vọng có thời gian, mà Đường Dật Phong cũng sắp xếp để nghỉ ca làm thêm.Cô còn rủ cả mấy người bạn cùng phòng. Hoàng Thi Tình nói bận không đi được; Chu Linh vui vẻ bảo sẽ dắt bạn trai theo, dĩ nhiên cũng không thể thiếu Lục Thức Vi.Tầm hơn sáu giờ tối, Đường Dật Phong bắt đầu lục tủ quần áo.Lục Thức Vi vừa gặm chân gà vừa trêu: "Tôi nói này, giờ cậu tắm làm gì, bar thì khói thuốc mịt mù, về không phải tắm lại à?""Chỉ là người đổ mồ hôi thì khó chịu thôi." Giọng cô nửa vùi trong tủ.Chiếc T-shirt này nhăn rồi, không ổn."À mà này, cậu thấy dạo này Thi Tình bận gì thế, cứ chẳng thấy mặt đâu.""Có thể là người ta thật có việc gì thôi."Chiếc áo khoác này một tuần chưa giặt, dù không hôi nhưng cũng không ổn.Ngẩng đầu thì trán va vào móc treo quần áo, không đau lắm nhưng cảm giác như chọc thủng quả bóng căng khí, hơi xì ra hết.Đường Dật Phong xoa đỉnh đầu, quay sang hỏi cô bạn vẫn mặc đồ ngủ: "Cậu nói tôi mặc gì thì hợp?""Tối lửa tắt đèn, mặc gì chả như nhau."Đường Dật Phong lườm một cái, chỉ được cái giỏi nói mấy câu thành ngữ bốn chữ.Sao mà như nhau được.Dù sao thì đây cũng là... ừm, lần đầu tiên cô mời khách, cũng là lần đầu tiên đến bar, hơn nữa Thư Vọng cũng sẽ tới.Bình thường cô không quá để ý mình mặc gì, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng là được, thậm chí lúc bận rộn thì "gọn gàng" cũng có thể để sau.Nhưng nhớ lại mấy lần gặp Thư Vọng trước đây, đối phương chẳng cần khoác đồ hiệu hay phối màu sặc sỡ, vậy mà vẫn đẹp.Rất có khí chất, không biết là do quần áo tôn dáng, hay chính con người làm trang phục thêm nổi bật.Nói chung là Đường Dật Phong không muốn mình trông quá xuề xòa. Và giờ cô mới nhận ra, ngoài chuyện chơi bời ra, mình chẳng mấy am hiểu chuyện ăn mặc.Bám theo triết lý "đại đạo chí giản, bình dị là thật", nguyên liệu tươi thì khi nấu lên mới giữ được nguyên vị, cùng một loạt đạo lý dân dã khác, Đường Dật Phong cuối cùng chọn cho mình bộ đồ khá đơn giản.*Đại đạo chí giản: Người ở tầng thứ càng cao càng sống đơn giản. Cả đời một người thường là theo đuổi danh lợi, vật chất. Nhưng đến một mức độ nào đó, khi đạt đến một cảnh giới tinh thần nào đó, người ta sẽ ngộ ra rằng, đơn giản là một loại hạnh phúcSơ mi trắng, khoác ngoài cardigan len kẻ ô màu xám, quần jeans xanh đậm, giày thể thao trắng được lau sạch bóng.Kém mười phút tám giờ, Đường Dật Phong cùng Lục Thức Vi đã có mặt, ngồi trước quầy gọi đồ, chờ những người còn lại."Này, Tiểu Phong! Vi Vi!"Một lát sau, Chu Linh kéo bạn trai đến, chào hỏi xong cả nhóm cùng nhau xem menu cocktail."Bạn của cậu bao giờ mới đến vậy?"Lục Thức Vi hỏi, Đường Dật Phong cũng chẳng chắc. Nhưng mới tám giờ, giục người ta ngay thì có hơi vội."Cứ gọi món trước đi, để tôi nhắn hỏi xem."Đúng dịp quán mới khai trương có ưu đãi, mấy người bạn cũng chẳng khách sáo, mỗi người chọn một ly cocktail, thêm đĩa trái cây và hai phần đồ ăn nhẹ.Đường Dật Phong cầm điện thoại, vừa nhìn màn hình đợi tin nhắn trả lời, vừa thi thoảng ngoái lại nhìn cửa ra vào.Đến lần thứ ba quay đầu, cuối cùng cô cũng thấy người mình muốn gặp.Thư Vọng mặc chiếc áo khoác màu nhạt, không mang túi, chỉ cầm điện thoại, đứng ở cửa nhìn vào.Áo khoác rộng thùng thình khiến Thư Vọng trông gầy hơn, như có thể che đi nửa người, che đi nửa cơn gió.Tóc uốn nhẹ gợn sóng, khác lần gặp trước.Nhìn thấy Đường Dật Phong đứng dậy vẫy tay, Thư Vọng mỉm cười bước lại gần."Xin lỗi nhé, đường hơi kẹt.""Không sao, bọn em cũng mới đến."Vừa ngồi xuống, giọng trầm trồ của Lục Thức Vi đã vang lên: "Wow, chị đẹp quá."Chu Linh cũng phụ họa: "Wow, Tiểu Phong, đây là bạn cậu à, xinh thật đấy."Lời khen dành cho Thư Vọng, nhưng Đường Dật Phong lại cười có phần ngại ngùng."Đây là Thư Vọng..."Giới thiệu thế nào nhỉ? Cô vốn chẳng có kinh nghiệm, đầu óc hơi khựng lại, rồi buột miệng: "... chính là người lần trước đi xe đâm vào tôi."Nụ cười bên môi Thư Vọng khựng lại một thoáng, khẽ liếc sang Đường Dật Phong.Ánh mắt hơi lành lạnh, hình như mình nói sai rồi thì phải?"Sau đó lại tình cờ gặp, rồi quen nhau..."Cô vừa chữa lời, Thư Vọng đã tự giới thiệu: "Tôi học ở trường đại học công nghệ gần bên, lớn hơn mọi người một chút."Chu Linh và Lục Thức Vi ríu rít đáp lời làm quen. Đường Dật Phong khẽ day ngón tay cái vào ngón trỏ, giờ đây cô chẳng còn ngửi thấy mùi đặc trưng của quán bar, chỉ cảm nhận rõ mùi hương nước hoa của Thư Vọng bên cạnh.Mùi hoa thoang thoảng, không rõ là loại gì, hơi ngọt.Thực ra hương không nồng, chỉ từng sợi, từng sợi lãng đãng len qua, nhưng lại như cái móc vô hình, muốn kéo Đường Dật Phong lại gần hơn để hít sâu thêm chút nữa."Sao em không gọi gì uống?" Thư Vọng nhìn mấy ly nước trước mặt mọi người, rồi nhìn bàn trống trơn trước mặt Đường Dật Phong."Em đợi chị tới rồi gọi cùng."Giọng nói ngoan ngoãn, dịu dàng. Thư Vọng nghe xong, tâm trạng cũng tốt lên thấy rõ.Thư Vọng cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo len cashmere ôm dáng màu xám. Đường Dật Phong liếc qua, cảm giác màu sắc của hai người hôm nay lại khá hợp nhau.Khi Thư Vọng nghiêng người cùng xem menu cocktail, Đường Dật Phong thoáng nín thở. Cô muốn hít sâu hơn, nhưng lại chẳng dám quá lộ liễu.Ba lý do mà Đường Dật Phong nghĩ ra khi mời Thư Vọng hôm nay, đúng là đều đạt được, nhưng có hơi... lệch lệch.Không mệt — cả buổi ngồi nói chuyện, quả thật chẳng mệt.Không chán — nhạc vừa đủ nghe, câu chuyện cũng không bị gián đoạn.Có thể nói chuyện với Thư Vọng — nhưng ba người kia lại là người nói nhiều nhất với Thư Vọng, gọi "chị" liên tục, hỏi han đủ thứ, dù chẳng hiểu gì về chuyên ngành của người ta mà vẫn hỏi đến tận ngọn ngành.Đường Dật Phong nhấp thêm một ngụm cocktail, vị dứa quyện với vị sữa, men rượu nhẹ, hơi chua.Ngón tay cô miết quanh miệng ly, dính vài giọt nước rồi vo nhẹ trong lòng bàn tay. Đúng lúc đó, cô cảm thấy Thư Vọng khẽ kéo tay áo mình dưới gầm bàn."Sao không nói gì?""Không chen được vào."Giọng Đường Dật Phong nghe như đang ấm ức, khiến Thư Vọng bật cười.Bình thường trên WeChat thì nói nhiều lắm, gặp mặt lại biến thành cô bé ít nói.Có lẽ vì chút men rượu, nụ cười của Thư Vọng hôm nay thoáng nhiều hơn, nét cười cũng dễ dàng lan khắp gương mặt."Lần đầu em tới bar à?""Ừm, còn chị? Trước đây từng tới chưa?""Bạn cùng lớp thích tụ tập ở mấy chỗ này."Chỉ nói nửa câu, nhưng nghĩa là chị ấy cũng từng đến."Chị thích uống rượu không?" Đường Dật Phong lại dùng ngón trỏ lướt theo vệt nước đọng trên miệng ly.Thư Vọng nghĩ một lát rồi đáp khẽ: "Ừm... khó nói lắm.""Không hẳn là thích, cũng không hẳn là ghét."Đường Dật Phong cảm giác mình lại hiểu thêm được chút gì đó về Thư Vọng. Thì ra Thư Vọng vẫn có thể đến quán bar, cũng có thể uống rượu, hình ảnh về Thư Vọng trong đầu cô bỗng phong phú hơn trước.Thư Vọng nói chuyện thường chỉ nói một nửa, nửa còn lại để người khác tự ghép, khác hẳn mấy người bạn của Đường Dật Phong, mười câu hết chín câu là tán nhảm.Có lúc nửa câu kia khó đoán, có lúc lại dễ đoán vô cùng.Dần dần, khi quen với cách trò chuyện ấy, Đường Dật Phong bắt đầu cảm thấy nó giống như một trò chơi giải đố.Từng chút một gom góp những mảnh vụn về Thư Vọng, ghép chúng lại thành một Thư Vọng thật sự, sống động và rõ ràng ngay trước mắt.Cảm giác này khi gặp trực tiếp lại càng mãnh liệt hơn.Nếm thử xong một vòng cocktail đặc trưng của quán, hai người lại quay về với món bia quen thuộc, vừa lắc xúc xắc vừa uống thêm mấy chai.Tầm chín, mười giờ, quán bar dần kín chỗ. Phần lớn là sinh viên trong khu đại học gần đây, trẻ trung, ồn ào, ca sĩ hát live cũng đổi từ nhạc country trữ tình sang những bản pop sôi động hơn.Lục Thức Vi gặp bạn quen, chạy qua chào hỏi rồi cụng ly. Chu Linh cùng bạn trai ra sát sân khấu xem náo nhiệt. Trong bàn chỉ còn lại Đường Dật Phong và Thư Vọng.Đường Dật Phong đứng lên định đi vệ sinh, Thư Vọng đang ngồi phía ngoài cũng đứng theo: "Chị đi với em."Đi ngang qua một đôi đang ôm hôn nhau, hai người chẳng ai nói gì, chỉ lặng lẽ tránh sang một bên.Cả hai uống không nhiều, nhưng men rượu vẫn khiến người nóng lên. Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Dật Phong dùng nước thấm lên trán và mắt, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.Bước ra ngoài, cô thấy Thư Vọng đang dựa vào lan can. Nhà vệ sinh ở tầng hai, ngay phía dưới là sân khấu hát live.Vừa kết thúc một ca khúc, quán bar tạm thời yên lặng.Chỗ này khá vắng người, Thư Vọng quay lưng lại phía cô, mắt dõi xuống dưới, một tay đặt lên lan can, một tay đút trong túi áo.Trong không khí vương nhẹ mùi khói thuốc, làn khói mờ ảo quấn quanh khiến cảnh vật như phủ một lớp lọc mờ. Đôi mắt vừa mát lạnh của Đường Dật Phong bỗng lại thấy mọi thứ trước mặt trở nên mơ hồ.Thư Vọng như thể sở hữu một quy luật riêng cho dòng chảy thời gian, mọi luồng không khí xao động khi lướt qua quanh chị đều chậm lại, đều đi theo nhịp mà chị đặt ra.Khác hẳn với đám đông náo nhiệt phía dưới, nhưng khi đứng ở đó, chị lại chẳng hề lạc lõng, vừa hòa vào, lại vừa cách biệt."Xong rồi à?""Ừm.""Lông mày sao ướt vậy?"Câu nói còn chưa hết, ngón tay của Thư Vọng đã khẽ chạm lên bên lông mày phải của Đường Dật Phong, men theo hàng mày nhẹ nhàng vuốt qua, mang đi giọt nước nhỏ xíu còn sót lại.Mát lạnh, xen chút nhột nhột.Động tác của Thư Vọng rất tự nhiên, nhưng Đường Dật Phong lại thấy hơi mất tự nhiên.Có lẽ chỉ vỏn vẹn một giây, vậy mà cảm giác bị chạm vào ấy lại kéo dài rất lâu.Có phải vì ở gần Thư Vọng nên cô cũng bị cuốn vào "quy luật thời gian" của người kia, nên một giây mới dài đến thế?Tim cô khẽ tăng nhịp, hơi nóng vừa rút đi lại trào ngược, và cô tự nhủ chắc là vì mặc áo len nên hơi nóng quá thôi.Nơi này hiếm khi yên tĩnh như vậy, Thư Vọng quay sang, nửa người dựa vào lan can hỏi: "Chị vẫn chưa hỏi em bài đoạt giải viết gì nhỉ?""Em viết một bài tản văn. Cuộc thi không quy định đề tài, nên em viết tùy hứng thôi."Giọng điệu khiêm tốn khiến Thư Vọng bật cười trêu: "Tùy hứng mà cũng giành giải nhất à?"Đường Dật Phong chỉ cười ngượng, Thư Vọng lại hỏi: "Nội dung là gì?""Về biển. Nhà em ở Hải Thị, sát bờ biển, từ nhỏ đã nhìn mãi thành quen... nên chắc vì vậy mà viết có chút tình cảm hơn..."Không khoe khoang, cũng chẳng cố giấu mình, cô chọn vài câu chuyện vụn vặt trong bài để kể cho Thư Vọng nghe."Ở công viên ven biển hay có một bà cụ bán tôm tép chiên. Lúc nhỏ em hay ra đó chơi, bà thường kể cho em nghe chuyện của bà..."Bình thường chẳng mấy khi có người để kể những chuyện này, cũng chưa ai hỏi, nên cô không nhận ra mình nói nhiều hơn hẳn."Thật ra em không quá để ý mình được hạng mấy..." Cảm giác câu đó hơi giống giả vờ thanh cao, nên cô bổ sung, "Nhưng mà có tiền thưởng thì đúng là vui thật.""Em hy vọng sau này sẽ có ngày những gì mình viết ra có thể đến được với nhiều người hơn."Một cô gái hai mươi tuổi, dựa vào lan can, gương mặt phảng phất chút hồng vì hơi men, dưới ánh đèn có thể thấy rõ những sợi tóc tơ lòa xòa, đôi mắt sáng sủa, vương nét cười nhẹ.Giữa chốn ồn ào phù hoa, cô lại kể về lý tưởng của mình.Không phải vài đồng bạc lẻ kiếm từ việc làm thêm để trang trải sinh hoạt phí, cũng chẳng phải hoài bão bon chen danh lợi, mà là điều chẳng liên quan đến thực tế, nhưng vẫn đủ sức lay động lòng người.Như thể ngập tràn hy vọng và mong đợi.Thật tốt đẹp biết bao.Thư Vọng nhìn ánh sáng trong mắt Đường Dật Phong, không rõ đó là ánh đèn neon hắt lại hay là điều gì khác.Trong khoảnh khắc, cô bị hút vào; lại có một khoảnh khắc khác, cô thấy mình chợt chùng xuống, như thể đó là thứ cô chưa từng có.