[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 19: Học kỳ mới



Những ngày còn lại của kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, chuyến tàu lại lạch cạch đưa Đường Dật Phong trở về Bắc Thành.

Bắt đầu từ tháng Ba, muôn loài hoa đua nhau nở như thể đang xếp lịch biểu diễn, và loài đầu tiên lên sân khấu mùa xuân ở Đại học Bắc Thành chính là hoa ngọc lan.

Cây ngọc lan trắng trước ký túc xá của Đường Dật Phong nở sớm hơn hẳn. Cô nhớ lần trước khi lướt trang cá nhân của Thư Vọng, thấy Thư Vọng cũng đăng ảnh ngọc lan trắng.

Chính vì lý do này, Đường Dật Phong dừng bước, ngắm kỹ một hồi.

Một sinh viên xuất sắc khoa Trung Văn sau khi nhìn xong lại chỉ có bốn chữ trong đầu — quả thật rất đẹp.

Cô tìm góc chụp, rồi gửi cho Thư Vọng xem.

Từ sau cuộc gọi lần trước, Đường Dật Phong cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Thư Vọng đã vượt qua giai đoạn ngượng ngập của những người bạn mới quen, thành công tiến thêm một bước lớn.

Trước đây cô không thích gửi tin nhắn thoại hay gọi điện cho ai, cảm thấy hơi quá thân mật.

Bạn bè thời đại học của cô đều học chung trong một khuôn viên, gặp nhau suốt, nên trò chuyện trực tiếp hoặc gửi tin nhắn chữ sẽ nhanh hơn.

Lý do khiến cô gửi tin nhắn thoại cho Thư Vọng cũng đơn giản, chỉ cần cô gửi thoại, Thư Vọng nhất định sẽ đáp lại bằng thoại.

Giọng Thư Vọng rất hay, nghe là thấy vui.

"Hoa trong trường nở rồi, gửi chị xem này."

Buông tay gửi đi, câu nói của Đường Dật Phong đuôi hơi hất lên, mang chút phấn khích.

"Ừ, nở đẹp quá, cuối tuần rảnh chị sẽ tới Đại học Bắc Thành xem."

Ừm, đúng là giọng hay thật.

Cuộc thi tản văn mà cô gửi bài từ học kỳ trước đã có kết quả, Đường Dật Phong giành giải nhất. Ngoài tiền thưởng và tín chỉ, cô còn muốn có thêm một phần thưởng khác.

Lần đầu tiên, cô nảy ra ý nghĩ muốn được người khác khen ngợi.

Nhưng lại không muốn quá phô trương, nên chụp ảnh màn hình rồi đăng lên trang cá nhân, chỉ để một người duy nhất được xem.

Có chút hồi hộp, như đang ôm một con thỏ nhỏ trong lòng, nhảy nhót liên tục; lúc chờ kết quả thi còn chẳng hồi hộp như vậy.

Giữa giờ học lén nhìn điện thoại, thấy có chấm đỏ thông báo ở mục bạn bè, Đường Dật Phong vội mở ra.

Hóa ra lại có người bình luận bài đăng tuần trước, không muốn để ý.

Đến lúc ăn cơm ở nhà ăn, cô vẫn dán mắt vào điện thoại, nhưng vẫn chưa có gì.

Trên đường về ký túc xá, mở ra lần nữa, cuối cùng cũng có thêm chấm đỏ, lần này thì đúng rồi.

Thư Vọng bình luận cho cô một biểu tượng ngón tay cái.

Cũng khá cổ điển, sao giống mấy thầy cô trong trường thế, Đường Dật Phong mím môi.

Ngay sau đó, tin nhắn của Thư Vọng gửi tới: "Đoạt giải nhất à, giỏi thế."

"Cuối tuần này để chị mời em ăn cơm nhé?"

Chú cún nhỏ vừa được xoa đầu, hài lòng rồi, nếu có cái đuôi chắc đã vẫy tít lên.

Thư Vọng vẫn nhớ chuyện thất hẹn trước Tết, còn Đường Dật Phong thì đã sớm quên từ lâu. Nghĩ là đang giờ nghỉ trưa, Đường Dật Phong liền gọi thẳng một cuộc.

"Ừm? Có chuyện gì vậy?"

Giọng nghi vấn nhẹ mang chút mũi vang lên từ Thư Vọng, cơn buồn ngủ chưa tan hết như chui từ ống nghe ra, chạm vào tai Đường Dật Phong, ngưa ngứa.

"Chị vừa ngủ dậy à? Có phải em làm chị tỉnh không?" Đường Dật Phong hạ thấp giọng hỏi.

"Không sao, chị vừa dậy."

Thật ra thì chưa hẳn, Thư Vọng mới chỉ vừa ngồi dậy trên giường.

"Sao giờ mới dậy thế?"

"Tối qua sửa đồ án tốt nghiệp đến nửa đêm nên ngủ quên luôn."

Giọng Thư Vọng mềm mại, Đường Dật Phong chưa từng nghe chị nói với tông giọng như thế. Trong đầu cô bất giác mường tượng dáng vẻ hiện tại của đối phương.

Có lẽ là vừa ngủ dậy còn mặc đồ ngủ, chắc sẽ không giống Lục Thức Vi với mái tóc rối bù như tổ chim, hẳn cũng rất đẹp. Đường Dật Phong khá tin vào trí tưởng tượng của mình, đến nỗi bật cười mà không nhận ra.

"Em cười gì thế..." Thư Vọng đưa tay che một cái ngáp đang định thoát ra.

"Không cười gì cả. À đúng rồi, em được giải thưởng cuộc thi, có tiền thưởng, để em mời chị ăn cơm nhé." Giọng Đường Dật Phong lại cao lên ở cuối câu.

Thư Vọng cười lười biếng rồi mới đáp: "Giỏi quá nhỉ."

Nghe xong tai đỏ bừng lên, thì ra được khen lại khiến người ta vui đến thế.

Nhưng hình như hai người cứ loanh quanh chuyện ăn cơm, như thể một cặp "đôi bạn ẩm thực cùng tiến" chuyên nghiệp vậy. Đường Dật Phong nhất thời lại chẳng nghĩ ra việc gì khác để làm, mới tự hỏi liệu cuộc sống của mình có hơi đơn điệu quá không.

"Hoặc chị có muốn làm gì khác không?"

Thư Vọng lại bật cười: "Là em được giải mà, sao lại hỏi chị?"

Cô vừa xoa đầu vừa đi tới bàn, một tay thu dọn máy tính và giấy tờ.

"À..." Đường Dật Phong bắt đầu thấy khó xử.

"Vậy em cứ nghĩ thử xem? Muốn đi chơi đâu cũng được."

Thư Vọng kẹp điện thoại giữa vai và đầu, tiếp lời: "Chiều nay chị phải gặp giảng viên hướng dẫn, cần chuẩn bị một chút."

"À ừ, vậy chị cứ làm việc đi."

"Nghĩ xong thì nhắn cho chị nhé."

Về đến ký túc xá, Lục Thức Vi hiếm khi lại đang đọc sách. Đường Dật Phong đặt túi xuống, quyết định hỏi thử "cao thủ" về khoản chơi bời trước mặt.

"Này, Lục Thức Vi, cuối tuần cậu thường đi đâu chơi vậy?"

Kỳ lạ ghê, Đường Dật Phong vậy mà lại quan tâm đến việc cô hay đi đâu chơi, Lục Thức Vi lập tức bỏ luôn sách vở.

"Cậu hỏi chuyện này làm tôi hết buồn ngủ ngay nhé, cuối cùng cũng chịu rủ tôi đi chơi rồi à."

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

"À thì ăn uống rồi dạo phố thôi."

"Sao cậu chỉ nghĩ đến ăn thế."

Lục Thức Vi liếc cô một cái đầy ẩn ý: "Nói như thể cậu không mê ăn ấy."

"Bình thường quá rồi, có gì mới lạ hơn không?" Đường Dật Phong vừa dọn bàn vừa giả vờ hỏi thản nhiên.

"Thế đi karaoke hát?"

"Còn gì nữa?" Đường Dật Phong nghĩ mình hát dở, lập tức bỏ qua đề xuất này.

"Đi xem triển lãm hoặc bảo tàng?" Lục Thức Vi thấy phương án này có thể hợp với cô.

"Yên tĩnh quá." Sợ Thư Vọng thấy chán.

"Xem phim?"

"Ngồi suốt thì không tốt cho sức khỏe." Thư Vọng chắc là thích xem phim, nhưng như vậy sẽ chẳng nói chuyện được mấy.

"Ra ngoại ô leo núi, khỏe cực luôn."

"Leo núi mệt lắm." Nghĩ đến dáng vẻ Thư Vọng lúc nghe điện thoại, chắc bình thường chị ấy đã rất mệt rồi.

Lục Thức Vi chịu thua, đây là rủ mình đi chơi hay là bắt mình đóng vai chuyên gia chỉ khuyên đi học, ngăn không cho đi chơi vậy?

Cô bực mình xỏ vài câu rồi không nói nữa, quay sang lướt điện thoại.

Đường Dật Phong vẫn đang tự mình vắt óc suy nghĩ thì phía sau, Lục Thức Vi thốt lên hai chữ không mấy tao nhã vì ngạc nhiên: "Cậu được giải à, giải nhất luôn á!"

"Cậu đừng làm quá lên."

Lục Thức Vi mặc kệ, còn vui hơn cả nhân vật chính: "Đỉnh nha, phải đãi một bữa chứ."

"Đãi, đãi, không quên cậu đâu." Cuộc hẹn với Thư Vọng vẫn chưa nghĩ xong, Đường Dật Phong trả lời có hơi qua loa.

Vốn theo nguyên tắc "nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu", khi ở một mình cô tiết kiệm hết mức, nhưng đi với bạn bè thì chẳng mấy khi tính toán.

"Này, hay đi quán bar mới mở ở khu đại học đi? Nghe nói không gian đẹp lắm, cuối tuần còn có ca sĩ hát live nữa."

Không mệt, không chán, lại còn trò chuyện được — phương án này có vẻ hợp.

"Chị muốn đi bar không? Có cả bạn cùng phòng em nữa." Đường Dật Phong nhắn tin đi, rồi lại sợ Thư Vọng không thích đi cùng người lạ, nên gửi luôn mấy phương án của Lục Thức Vi để hỏi ý kiến.

Giữa tiết học thứ hai buổi chiều, điện thoại rung, Đường Dật Phong lén mở ra xem. Thư Vọng chọn ngay phương án đầu tiên, cô nói "được".

Ngoài lớp, cây đã đâm chồi mới, mặt đất ướt sau cơn mưa lất phất, những chú ốc sên cũng từ "thành lũy" của mình chui ra.

Chúng vươn xúc tu ra, chạm vào cả một khu vườn mùa xuân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...