[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 2: Đến lúc giữa đêm



Hải Thị nằm ở phía bắc, giáp biển. Dù đã là tháng 3, trời đêm vẫn còn se lạnh. Cái rét cuối đông cứ bám riết không buông, trong khi hương xuân lại vội vàng kéo đến.

Khi bước nhanh ra khỏi khu nhà với chìa khóa xe trong tay, Đường Dật Phong chợt nghĩ đến những bộ phim xuyên không được cải biên từ tiểu thuyết: nhân vật chính thường là một tác giả, đang viết dở câu mở đầu thì nhận được cuộc gọi từ biên tập, rồi xảy ra tai nạn xe và xuyên qua kỳ ảo bắt đầu từ đó.

Ý nghĩ ấy đến một cách không hợp thời, khiến Đường Dật Phong bật cười khe khẽ.

Dù có phải xuyên không, cũng đừng chọn thời điểm này thì hơn.

Nơi cô sống là một khu dân cư cũ kỹ, không giống những khu chung cư hiện đại có cổng an ninh khép kín. Cư dân ở đây phần lớn là các cô chú bác và ông bà đã đứng tuổi, hơn mười giờ tối, phần lớn đèn trong các căn hộ phía trên đều đã tắt.

Gió đêm hất tóc Đường Dật Phong từ vai vương lên má. Chiếc xe cũ kỹ cô mua lại dừng dưới bóng đèn đường, một chiếc SUV màu đen, thân xe vẫn còn lấm tấm vết bùn do trận mưa mấy hôm trước để lại.

Trước khi ra khỏi nhà, cô tiện tay khoác thêm chiếc áo phao mỏng màu xám nhạt, bên trong vẫn là chiếc sơ mi vải lanh giặt bạc màu nâu xanh cô mặc ở nhà, đầu đội mũ lưỡi trai đen. Lúc chạm tay vào tay nắm cửa xe, cô khẽ rùng mình vì lạnh.

Trước khi mở cửa xe, cô liếc thấy dưới đèn đường có mấy con côn trùng nhỏ không ngừng bay quanh chụp đèn, có con va phải phát ra tiếng sột soạt nhưng vẫn tiếp tục lao vào.

Bản năng hướng sáng của côn trùng, mà con người có lẽ cũng giống vậy.
Chỉ là, không biết khi va vào chiếc đèn, côn trùng có thấy đau không.

Mà cho dù có đau... chắc cũng sẽ tiếp tục bay tới.

Trước khi xe lăn bánh, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Đường Dật Phong là, nước nóng vừa rót, lại quên uống mất rồi.

Cô cần phải nghĩ đến nhiều chuyện vụn vặt rối loạn hơn, để che giấu cảm xúc đang lung tung trong lòng. Chính cô cũng chẳng rõ bản thân đang muốn làm gì nữa.

Nếu đã không hiểu nổi, vậy thì khỏi cần nghĩ nữa đi.

***

Dân Sinh Hoa Viên không giống khu nhà cũ của Đường Dật Phong, được bàn giao chưa đầy mười năm, là khu dân cư hiện đại với hệ thống quản lý khép kín. Gần công viên thành phố, trong bán kính hai cây số có đủ trung tâm thương mại, trường học và các tiện ích khác, cuộc sống tiện lợi nhưng không quá ồn ào.

Đường Dật Phong không quá quen thuộc với khu này, chỉ biết đại khái rằng giá nhà không rẻ, cư dân chủ yếu là người trẻ tuổi, tầng lớp trung lưu chiếm phần lớn.

Khi dừng xe trước cổng khu Dân Sinh Hoa Viên, cuối cùng Đường Dật Phong cũng có thời gian để tự hỏi rốt cuộc mình đang định làm gì, cũng cố gắng đoán xem Thư Vọng đang nghĩ gì.

Người yêu cũ nửa đêm gửi định vị cho mình, chắc chắn không thể là cái kiểu đó.

Không đúng, quan hệ giữa họ không thể gọi là "người yêu cũ".

Suốt hơn một năm qua, mọi liên hệ giữa họ đều chỉ dừng lại ở những dòng trò chuyện trong khung chat, thi thoảng gửi nhau vài tấm ảnh, thi thoảng chúc nhau lễ tết bình an, không nhiều hơn nữa.

Trước đó Thư Vọng hẳn là không biết cô ở Hải Thị. Có lẽ lần này chị ấy lại đến công tác? Nhưng nếu là công tác thì giờ này hẳn phải ở khách sạn, sao lại ở trong khu dân cư?

Tính sơ thời gian xây dựng của khu Dân Sinh Hoa Viên, dự án này chắc chắn cũng chẳng liên quan gì đến Thư Vọng.

Không biết Thư Vọng đang sống ở đây, đã ở bao lâu, vì lý do gì chuyển đến. Những điều đó Đường Dật Phong hoàn toàn không rõ, cũng không biết mình có tư cách để hỏi chị ấy hay không.

Càng nghĩ, Đường Dật Phong càng chẳng hiểu vì sao Thư Vọng lại gửi định vị cho mình. Cô phủ định giả thiết tự mình đa tình về việc "có lẽ Thư Vọng muốn cô đến gặp", rồi lại loại bỏ cả những kịch bản kiểu phim trinh thám, như đang cầu cứu một cách gián tiếp.

Cô cho rằng, có lẽ Thư Vọng chỉ muốn đáp lại tin nhắn mình đã gửi, tiện thể chia sẻ một chút về hiện tại, chỉ đơn giản như vậy thôi, đừng nghĩ phức tạp.

Đường Dật Phong ngồi trong xe đã tắt máy, thở ra một hơi dài nặng nề, đặt tay lại lên vô lăng, rồi cúi đầu tựa trán vào đó.

Chỉ cần ngồi yên thế này một lúc... là được rồi.

***

Đường Dật Phong giữ nguyên tư thế ấy khá lâu, sau đó mới ngồi thẳng lại, thả người xuống ghế, hạ thấp lưng ghế, mắt nhìn chăm chú bốn chữ "Dân Sinh Hoa Viên" sáng rực trên cổng khu nhà.

Không biết bao lâu sau, điện thoại trong túi áo vang lên tiếng rung, báo có tin nhắn mới: "Ngày mai ký hợp đồng, có thể dời sang buổi trưa được không? Chú tôi có việc đột xuất không đi được."

Tiếng rung ấy kéo Đường Dật Phong về lại với thực tại. Lúc này cô mới nhận ra trong xe đã bắt đầu lạnh, liền nổ máy, bật điều hòa sưởi ấm.

Cô cầm điện thoại, ước chừng giờ giấc rồi gõ một chữ: "Được."

Đối phương lập tức nhắn thêm một tin nữa: "Vậy sau khi ký xong, chúng ta tiện thể ăn trưa cùng luôn nhé?"

Thấy dòng này, Đường Dật Phong khẽ nhíu mày, ngón trỏ theo phản xạ gõ nhẹ lên cạnh điện thoại, thói quen nhỏ mỗi khi cô cảm thấy bực bội.

Cô đang lưỡng lự không biết nên từ chối thế nào, là nên tìm đại cái cớ cho qua chuyện, hay dứt khoát nói thẳng là không muốn.

Người muốn mua nhà là chú của bạn học cấp ba của cô, chẳng quan tâm nhiều đến vị trí hay tuổi đời căn hộ, chỉ cần gần trường tốt để cho con đi học. Nếu mọi thứ ổn thỏa thì sẽ thanh toán một lần luôn, cô cũng chỉ mong chốt nhanh gọn, không muốn vướng thêm mối quan hệ nào khác.

Trong lúc cô còn đang chần chừ, một tin nhắn khác lại đến từ người khác.

"Tòa 6, căn 1202." Người gửi là Thư Vọng.

Đường Dật Phong như có luồng điện giật qua đầu, đầu óc vừa bình ổn được một chút lại bắt đầu rối tung rối mù.

Cô khẽ lặp lại con số "1202."

Ngay sau đó, một tin khác lại tới: "Lên đi."

Hai chữ này khiến phản ứng đầu tiên trong đầu Đường Dật Phong là — tiêu rồi, bị chị ấy bắt được rồi.

Thư Vọng gửi định vị giữa đêm khuya là có ý gì? Là câu cá sao, là cố tình buông dây thả mồi, chờ một con cá tình nguyện mắc câu.

***

Tắt máy xe, rút chìa khóa, mở cửa, xuống xe — cả chuỗi động tác ấy Đường Dật Phong làm liền mạch, không chút do dự. Nhưng đến khi đứng trước hàng rào khu dân cư, cô lại bắt đầu thấy lúng túng.

Vậy tức là, Thư Vọng biết cô đã đến? Thậm chí trong khoảng thời gian vừa rồi, Thư Vọng có lẽ vẫn luôn... dõi theo chiếc xe của cô.

Đường Dật Phong đi đến phía hàng rào ít đèn hơn, nghiêng người nhìn vào trong, cố gắng xác định đâu là tòa số 6, muốn biết từ đó có thể nhìn ra cổng khu hay không.

Cô không muốn mình giống như một kẻ ngốc tự cho rằng bản thân đã lặng lẽ đến đây, trong khi thật ra đã bị nhìn thấu từng bước.

Cây trong vườn khu dân cư vẫn chưa kịp đâm chồi non, bụi cây cũng xác xơ sống dở chết dở, nhưng chính vì vậy lại để lộ khoảng nhìn trống trải.

Đường Dật Phong cố nhìn ra được tòa số 3, rồi chống tay vào lan can, nhón chân lên, nhưng vẫn không thấy được gì thêm.

Cô cứ đứng đó tựa người vào hàng rào, ôm điện thoại trong tay, do dự nghĩ nên trả lời tin nhắn làm sao.

"Này!"

Một tiếng gọi bất ngờ vang lên sau lưng khiến cô giật nảy mình, tay trượt một cái, điện thoại văng khỏi tay.

Đường Dật Phong vội vàng đưa tay bắt lại nhưng không kịp, chỉ kịp trơ mắt nhìn chiếc điện thoại vẽ nên một đường cong đẹp đẽ rồi rơi thẳng vào bên trong hàng rào.

Một âm thanh "cạch" rất rõ vang lên. Âm thanh khiến cô cũng ê cả răng, cái màn hình đó mới thay năm ngoái, nếu giờ lại vỡ thì chắc cô cũng vỡ theo luôn.

Cô cúi xuống cố thò tay nhặt lại điện thoại nhưng vẫn không với tới.

"Này, cô đang làm gì vậy?"

Một bảo vệ khu dân cư mặc đồng phục đen bước đến, tay cầm đèn pin, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.

"Tôi, tôi không làm gì cả..." Đường Dật Phong vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú giật mình vừa rồi. Nhìn thấy chỉ là bảo vệ, cô mới nhẹ nhõm đôi chút.

Thế nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút chột dạ, nên giọng nói cũng yêu yếu, thiếu tự tin.

Mà trong mắt đối phương, phản ứng lắp bắp ấy lại càng đáng nghi hơn.

Anh bảo vệ trẻ tiến gần hơn, nhìn thấy chỉ là một cô gái trông khá trẻ, liền hạ bớt cảnh giác, nhưng giọng điệu chất vấn thì vẫn không giảm chút nào.

"Không làm gì mà nửa đêm nửa hôm đứng ngó vào trong làm gì?"

"Điện thoại rơi vào trong rồi."

Đường Dật Phong đưa tay lên xoa sau gáy, thật sự chỉ muốn tìm cái gì đó che mặt lại, mất mặt đến mức này đúng là hiếm có.

Anh bảo vệ liếc nhìn cô một cái, cũng cúi xuống thử với vào, vẫn không tới.

"Điện thoại cô rơi là do tôi gọi một tiếng mới làm cô giật mình, còn trước đó cô đang làm gì?"

Câu này làm Đường Dật Phong nghẹn họng. Chẳng lẽ cô có thể nói thật rằng nửa đêm nửa hôm đứng trước khu nhà người yêu cũ, chỉ để lén lút nhìn xem cô ấy sống ở tòa nào? Nói ra thì chẳng khác nào kẻ biến thái.

Cô liếc nhìn chiếc xe của mình, thầm tính toán khả năng bỏ chạy ngay lập tức, nhưng rồi lại nhớ điện thoại còn nằm chình ình trên nền gạch bên trong hàng rào. Lùi cũng dở mà tiến cũng không xong.

Anh bảo vệ thấy cô quay đầu liếc xe, liền chỉ về phía chiếc SUV đen đó, giọng càng lúc càng cao:"Cô lái chiếc đó đến đây đúng không? Tôi để ý cô lâu rồi, cô đậu xe trước cổng khu chúng tôi suốt từ nãy, là định làm gì?"

Anh ta lia đèn pin qua người Đường Dật Phong như thể đang soi tìm bằng chứng.

"Đừng nói là cô đang do thám địa hình đấy nhé?"

Hóa ra là coi cô như ăn trộm. Không xuyên được vào truyện cổ đại, lại thành nhân vật mở màn phim hình sự mất rồi.

Cô thực sự không biết trả lời sao mới ổn, đành lắp bắp: "Tôi bảo là tôi ngồi trong xe chơi điện thoại, anh tin không?"

Anh bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt rõ ràng là không tin. Nửa đêm nửa hôm, đầu đội mũ lưỡi trai đen, lén lén lút lút, nói chuyện thì ấp úng, nhìn thế nào cũng đáng nghi.

Đường Dật Phong cố gắng giải thích, thật sự là bất lực: "...Đại ca, tôi thực sự không phải người xấu."

"Cô đứng yên đó, tôi thấy cô quá khả nghi. Để tôi gọi sếp tôi ra xử lý." Anh bảo vệ kiên quyết không nhân nhượng.

Thấp giọng lầm bầm thêm một câu: "Dù sao điện thoại cô cũng rơi vào trong rồi, có muốn đi cũng chẳng được."

***

Đường Dật Phong nhìn anh bảo vệ đang chắn ngay giữa mình và xe, biết rằng bỏ chạy là chuyện không thể.

Nhân lúc anh ta còn chưa gọi điện thật, cô tranh thủ mở lời: "Tôi... tôi đến tìm bạn. Nãy giờ chỉ muốn xem bạn tôi sống ở tòa nào."

"Tòa mấy?"

"Tòa 6."

"Căn số bao nhiêu?"

"1202."

"Nói suông vậy sao được, không có thẻ ra vào tôi không cho cô vô đâu. Cô gọi bạn ra đón đi."

"...Tôi không có điện thoại."

Anh bảo vệ hào phóng đáp: "Vậy thì mượn điện thoại tôi gọi. Hoặc theo tôi vào trong lấy điện thoại, sau đó cùng tôi về phòng bảo vệ."

Đường Dật Phong và anh ta nhìn nhau chằm chằm, cô thua, đành nhận số phận, cầm lấy điện thoại anh ta đưa, bấm dãy số quen thuộc.

Một dãy số đã khắc vào lòng, bấm mà chẳng cần nghĩ. Nhưng khi đầu dây bên kia bắt đầu đổ chuông, lòng bàn tay cô bỗng đổ mồ hôi.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, lịch sự dò hỏi ai đang gọi.

"Alo, xin hỏi ai vậy?"

Một giọng nói vô cùng quen thuộc, cũng là giọng nói đã lâu không nghe đến.

Đường Dật Phong không trả lời câu hỏi, chỉ khẽ hắng giọng, rồi mở miệng: "...Chị có thể ra cổng khu nhà đón em được không? Bảo vệ không cho em vào."

Lần gặp lại đầu tiên sau hơn bốn trăm ngày, có cần kịch tính đến thế này không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...