[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 3: Câm như hến
"Trước Tết khu mình không phải vừa bị mấy nhà trộm vào sao, đến giờ vẫn chưa bắt được, sếp dặn bọn tôi phải trông chừng kỹ hơn một chút..."Tôi chỗ nào giống ăn trộm chứ?"Mà ôi chao, bạn chị cũng lạ ghê, cứ câm như hến ấy, hỏi gì cũng không chịu nói..."Tôi đâu phải không nói, chỉ là nói ra thì chắc anh đã lôi tôi đi rồi."Thật sự xin lỗi chị quá..."Nhìn tôi cũng lớn tuổi hơn anh đấy, sao không gọi tôi là chị?Đứng cách một người, Đường Dật Phong lặng lẽ dựa ở đó. Bảo vệ nói một câu, trong lòng cô lại đáp một câu. Vành mũ kéo thấp, hai tay nhét vào túi áo phao, chỉ cúi đầu nhìn mũi đôi giày thể thao của mình.Họ đang đứng ngay chỗ điện thoại của Đường Dật Phong vừa rơi xuống. Chỉ cần cô hơi ngẩng đầu một chút là thấy ống quần của người phía trước, màu kem, chất liệu nhung mịn, ống quần phủ lên đôi giày thể thao cùng màu.Giọng người kia vẫn như trước đây, không nhanh không chậm, dịu dàng lễ độ, tiếng phổ thông chuẩn mực, nghe rất êm tai."Vậy bọn tôi xin phép về trước." Hiểu lầm đã được giải thích xong, mấy câu xã giao kéo dài cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi nhìn Đường Dật Phong một cái, Thư Vọng liền quay người bước về phía tòa nhà.---Thư Vọng thật sự đã xuống đón cô, chỉ mất năm phút đã tới cổng.Lúc chị ấy đi đến, Đường Dật Phong chỉ kịp liếc vội một cái rồi lập tức kéo thấp vành mũ, không dám nhìn thêm, tình cảnh này nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ.Bây giờ đi trong khu chung cư, giữa cô và Thư Vọng cách nhau nửa bước chân, Đường Dật Phong lùi hơn một nhịp, luôn đi sau một chút. Nhờ khoảng cách ấy, cô mới có thể lén nhìn người kia một cách công khai hơn.Ngoài bộ đồ ngủ nhung, Thư Vọng chỉ khoác thêm một chiếc áo măng tô dạ màu xám đậm. Chưa từng thấy qua chiếc áo này, chắc là mới mua.Tóc chị ấy vẫn dài đến ngang xương bả vai, hơi lượn sóng nhẹ. Trong đêm không nhìn rõ màu tóc, nhưng Đường Dật Phong đoán vẫn là đen tự nhiên, chưa từng nhuộm.Thư Vọng khoanh tay trước ngực, bước chân chẳng nhanh chẳng chậm, giữ một nhịp độ đều đều, đi phía trước.Đường Dật Phong chẳng còn tâm trí nào để ngó cảnh quan của khu dân cư Dân Sinh này. Trời tối om, thật ra cũng chẳng nhìn ra được gì.Hai người im lặng suốt quãng đường.---Cảnh tượng đoàn tụ mà Đường Dật Phong từng tưởng tượng hoàn toàn không phải thế này. Thời gian sai, địa điểm sai, ngay cả quần áo cũng sai.Cho dù không phải kiểu bữa tối dưới ánh nến, cảnh đêm lãng mạn, trang phục lộng lẫy như phim ngôn tình hiện đại, thì cũng không nên là như thế này.Một người bị bảo vệ chặn ngay cổng khu, một người mặc đồ ngủ xuống cứu người.Tình huống có chút quái lạ. Vốn dĩ Đường Dật Phong đã chẳng biết nên nói gì với Thư Vọng, giờ lại càng không biết mở miệng ra sao, càng nghĩ càng thấy gượng gạo, chỉ muốn trốn đi.Nhưng đã theo người ta đi đến tận cửa thang máy rồi, giờ nói muốn rời đi cũng khó mở lời.Dù sao đến cũng đã kỳ quặc như vậy, chẳng lẽ đi cũng rời đi một cách kỳ quặc thế này sao.Thang máy đến tầng, Đường Dật Phong không thể lùi thêm nửa bước nữa, chỉ đành đứng cạnh Thư Vọng, vai kề vai.Thư Vọng nhấn nút chọn tầng, hai người đứng đối diện cửa thang máy. Đường Dật Phong lặng lẽ đếm nhịp trong lòng, chỉ cảm thấy thang máy này sao mà chậm thế, hình như đã hai mươi giây trôi qua mà vẫn chưa đến nơi.Khi con số leo đến 8, cuối cùng Thư Vọng mở miệng trước."Điện thoại có rơi hỏng không?""Chắc không sao." Đường Dật Phong rút tay từ túi áo, sờ xung quanh điện thoại, trơn láng như cũ. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cần thay màn hình.Khi con số nhảy đến 10, Thư Vọng lại hỏi: "Sao ban đêm còn đội mũ?""... Hôm nay chưa gội đầu."Ngón cái của Đường Dật Phong trong túi áo khẽ bấm lên đầu ngón trỏ, cố gắng khống chế giọng nói của mình không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ nghe.Nghe xong, khóe môi Thư Vọng hơi nhếch, bật cười khẽ một tiếng, chỉ là một tiếng cười bằng giọng mũi rất ngắn, rất nhẹ, nhưng Đường Dật Phong nghe mà vành tai khẽ động.Vào được cổng khu nhà đã khó, muốn vào cửa nhà Thư Vọng còn khó hơn, ngay ở bước đổi giày đã mắc kẹt."Nhà chị không chuẩn bị thêm dép đi trong nhà, em muốn đi tạm dép của chị không? Hoặc... thôi khỏi đổi cũng được." Thư Vọng không ngờ đến tình huống này, có chút ngượng ngùng."Không sao, em... em đi tất cũng được." Cả buổi tối đầu óc Đường Dật Phong cứ lơ mơ một cách kỳ quặc, chẳng nghĩ ra gì thông minh. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn sợ làm bẩn sàn, đành đi tất vậy.Đi tất trong một căn nhà xa lạ luôn mang đến cảm giác bất an. Thỉnh thoảng giẫm lên một tấm ván sàn sẽ vang tiếng "cót két", khiến cô vừa căng thẳng vừa gượng gạo. Đường Dật Phong cảm thấy bản thân mình thật đúng là khách sáo quá mức."Sàn nhà có lạnh không?" Thư Vọng hỏi."Không, ổn mà."Sàn thật ra không lạnh, có sưởi nền. Khu chung cư mới, hiệu quả sưởi tốt hơn hẳn mấy tấm lò sưởi cũ ở nhà Đường Dật Phong. Cả căn phòng ấm áp dễ chịu.Mà hơi ấm của mùa đông phương Bắc cũng nhắc nhở người ta rằng, mùa đông này vẫn chưa đi qua."Ngồi sofa đi, chỗ đó có thảm. Chị rót cho em ly nước.""Vâng."Đường Dật Phong ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, lưng thẳng tắp, thậm chí không dám dựa vào. Ánh mắt lén lút đảo một vòng quanh phòng.Một phòng ngủ, một phòng khách. Tường trắng giản đơn phối với nội thất gỗ sáng màu. Trên kệ giày chỉ có hai ba đôi, đều của Thư Vọng. Giá treo áo ở cửa đang treo áo phao và mũ của cô, cùng chiếc áo khoác dạ của Thư Vọng.Trong nhà không có nhiều đồ đạc. Trên bàn ăn đặt một chiếc laptop, còn trên bàn trà mấy cuốn sách xếp chồng lên nhau.Gần cửa sổ phòng khách đặt một giá vẽ, trên bậu cửa có hai chậu cây xanh. Đường Dật Phong không biết tên, chỉ cảm giác đó là loại cây chẳng bao giờ nở hoa.Căn nhà trông có vẻ chưa ở lâu, nhưng Đường Dật Phong cũng không chắc, dù sao Thư Vọng vốn dĩ không phải người hay mua nhiều đồ đạc.Tầm mắt cô men theo hai chậu cây, cuối cùng dừng lại ở khung cửa sổ phòng khách, có thể nhìn thẳng xuống cổng khu nhà, và chiếc xe đen bóng của mình."Em uống nước ấm nhé?" Thư Vọng bưng cốc sứ đi đến, thuận tay ngồi xuống sofa.Đường Dật Phong thu lại ánh nhìn, gật đầu, nhận cốc rồi uống một ngụm thật lớn. Ngụm nước mà trước khi ra khỏi nhà chưa kịp uống, bây giờ rốt cuộc cũng được bù lại.Hai người ngồi cạnh nhau, cách nửa người, lại rơi vào yên lặng."Chị nhìn thấy em đến à?"Trong lòng Đường Dật Phong thật ra có rất nhiều câu muốn hỏi: Vì sao Thư Vọng không ở Bắc Thành? Sao lại sống ở đây? Hơn một năm qua chị sống thế nào? Quá nhiều câu hỏi dồn lại, khiến cô chẳng thể thốt ra một câu.Thế nên, trong đống điều muốn hỏi ấy, Đường Dật Phong chọn ra một câu nghe rõ là dư thừa nhất.Thư Vọng nghiêng đầu nhìn cô, lại mỉm cười khẽ. Hình như tâm trạng tối nay của chị khá tốt."Chị còn tưởng tối nay em nhất quyết sẽ câm như hến, không định chủ động mở miệng nữa chứ."Nghe đến chữ "câm như hến", Đường Dật Phong lập tức nhớ đến cậu bảo vệ khi nãy, các đường nét trên mặt hơi co rút lại, quả thật là xấu hổ. Nhưng bởi vì câu nói đùa của Thư Vọng, lần đầu tiên trong tối nay cô mới cảm giác thả lỏng. Chuyện này đúng là có chút buồn cười thật.Khi Thư Vọng thấy Đường Dật Phong đã dựa lưng vào sofa, cô lại lên tiếng: "Có nhìn thấy, em từng đăng lên WeChat, chị nhận ra xe của em."Cô dừng lại một nhịp thở, tiếp lời câu trước: "Thấy đèn xe em lại sáng, sợ em lại muốn chạy mất.""... Trong xe hơi lạnh, em bật điều hòa thôi."Những lời chối bỏ loanh quanh trong miệng, cuối cùng Đường Dật Phong chỉ chọn một câu nửa thật nửa giấu để nói, không hề giải thích vì sao mình đến mà chẳng báo trước, cũng không giải thích vì sao rõ ràng đã đến rồi, lại cứ ngồi lì trong xe.Không thể giải thích được, chuyện này chẳng có cách nào giải thích.Thư Vọng khẽ nhấp một ngụm nước, ánh mắt vẫn mang theo ý cười, rồi đưa đề tài trở lại lúc trước: "Sao lại bị bảo vệ tưởng nhầm là trộm thế?"Đường Dật Phong ôm cốc nước, vẻ mặt bất lực: "Đều tại cậu bảo vệ kia làm quá lên. Em chỉ đứng ngoài tường nhìn một chút, mà cậu ta liền cho rằng em không phải người tốt."Nhịn không được lại lẩm bẩm một câu: "Em có chỗ nào không giống người tốt chứ...""Bình thường buổi tối không ai đội mũ cả, hơn nữa lại là mũ đen."Bị Thư Vọng chặn họng một câu, Đường Dật Phong mím môi, cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình. Hôm nay từ chiều đến tối cô đều cuộn trong nhà viết lách, ống tay áo và vạt áo đầy nếp nhăn, ống quần còn lấm mấy vệt xám do kéo vali va vào, ngay cả đầu cũng chưa gội.Chưa cần nói đến giống người tốt hay không, cô chỉ cảm giác trước mắt tối sầm lại, càng thêm cảm thấy mình không nên qua loa vào ngày gặp lại nhau như thế.Thư Vọng thấy cô không nói gì, lại mở miệng: "Cậu bảo vệ đó bình thường vốn đã rất nghiêm túc rồi."Đường Dật Phong đang miên man suy nghĩ, nghe vậy mới quay về thực tại."Chị với cậu ta thân nhỉ, lúc nói chuyện với chị cũng nhiệt tình lắm." Giọng cô mang chút dò xét, nhưng câu thật sự muốn hỏi lại không phải câu này."Chỉ là đi ra đi vào chào mấy lần thôi." Thư Vọng nhàn nhạt trả lời.Khi bầu không khí im lặng lần thứ ba phủ lên giữa Đường Dật Phong và Thư Vọng, đáng lẽ phải có một người không nhịn nổi, hỏi ra những điều nằm đúng trọng tâm. Điều bất ngờ ngoài dự kiến của Đường Dật Phong là, người mở lời trước tối nay lại là Thư Vọng."Em mặc áo phao xám nhạt này, rất giống cái hôm chúng ta gặp nhau lần đầu... Lần đầu gặp em cũng là một cảnh tượng rất đặc biệt."Dùng chữ "đặc biệt" để hình dung tối nay... quả thật cũng là một cách nói đặc biệt. Đường Dật Phong nghĩ vậy, còn miệng thì trả lời hờ hững: "Chuyện mấy năm trước rồi, không phải cùng một cái đâu."Nghe xong, Thư Vọng chỉ chớp mắt hai cái, không nói gì.Đường Dật Phong lúc này mới ngẫm lại, cảm giác câu vừa rồi có gì đó không ổn, hơi hối hận, đang định nói thêm gì đó thì Thư Vọng đã lên tiếng trước."...Chị rất nhớ em, Tiểu Phong."Giọng Thư Vọng trầm thấp, nói rất chậm rãi. Cách xưng hô quen thuộc từ trong cổ họng cô rung lên, truyền vào không khí, rồi rơi vào tai Đường Dật Phong.Đường Dật Phong trông thật nghiêm túc nghiên cứu cái cốc trong tay, ánh mắt dừng lại ở bông hoa nhỏ in trên bề mặt. Thính giác lại nhạy lạ thường, cái cách Thư Vọng gọi tên ấy như mang theo cả hơi ấm nơi cổ họng truyền tới, làm một bên da đầu cô tê rần lên."Ừm... em cũng vậy." Đường Dật Phong khẽ đáp một câu."Thật không? Chị còn tưởng mình là hồng thủy mãnh thú gì, từ lúc em vào nhà đến giờ chẳng thèm nhìn chị lấy một lần."