[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 14: Chú mèo cúi đầu
Kỳ thi cuối kỳ học kì một năm hai đã đến gần, Chu Linh thu dọn một túi đầy sách vở và bài tập, rồi lại chuyển về ký túc xá phòng 310."Ơ, không phải đang ngọt ngọt ngào ngào hạnh phúc sao, sao lại quay về đây thế?" Lục Thức Vi thấy cô đang sắp xếp giường chiếu ở kia liền không nhịn được trêu chọc."Không phải còn vì thi cuối kỳ đấy sao, về ôm chân Phật thôi mà." Chu Linh vừa thay drap giường vừa đáp.Lục Thức Vi khó hiểu, lại tiếp tục hỏi: "Ở ngoài không phải yên tĩnh hơn trong ký túc xá nhiều à?"Chu Linh trải xong drap, ngồi thở một hơi, lí nhí đáp: "Hai người ở với nhau thì làm sao mà học hành cho nổi."Nếu không phải dính lấy nhau thì cũng sẽ nghĩ đến chuyện đi chơi, nếu không thì cũng là nghĩ cái này ngon hay cái kia ngon.Cô ngồi trên giường, cúi đầu nhìn Đường Dật Phong đang gặm táo, rồi liếc sang Hoàng Thi Tình đang yên tĩnh đọc sách, lại nhìn Lục Thức Vi ôm điện thoại chơi game.Thở dài một cái... Mấy người này đều là "FA từ trong trứng nước", có nói họ cũng không hiểu.Lục Thức Vi mải mê đẩy trụ trong game, không nghe thấy lời lẩm bẩm của Chu Linh, vẫn hỏi han cô. Hai người trò chuyện mấy câu mới nhận ra Đường Dật Phong từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.Mọi người đều biết Hoàng Thi Tình vốn ít nói, nhưng Đường Dật Phong bình thường đâu có như vậy.Chu Linh lồng xong vỏ chăn liền bước xuống, đi về phía Đường Dật Phong."Cậu làm gì mà chẳng nói câu nào thế?" Chu Linh vỗ vai cô một cái từ phía sau, Đường Dật Phong theo phản xạ lập tức lật úp màn hình điện thoại xuống.Đến lượt Chu Linh tò mò: "Ủa, nhắn với ai thế, còn không cho xem.""Không có, chẳng với ai cả." Câu trả lời này cứ như không trả lời gì vậy.Vừa nãy khi bị Chu Linh vỗ vai, Đường Dật Phong đang nhìn chằm chằm vào khung chat với Thư Vọng, nghĩ mãi không biết nên đáp thế nào.Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì đã bị Chu Linh làm giật mình.Đường Dật Phong cũng chẳng biết giải thích sao về động tác theo bản năng lúc nãy. Thật ra cô không biết nên giới thiệu Thư Vọng với các bạn cùng phòng thế nào.Nói đây là con gái của Giáo sư Thư ư? Nghe cũng kỳ.Nói là đàn chị bên trường Công nghệ kế bên ư? Cũng chẳng ổn lắm.Từ sau khi kết bạn WeChat, Đường Dật Phong và Thư Vọng thỉnh thoảng có trò chuyện, nhưng vì chuyên ngành khác nhau, tuổi tác cũng khác, nên mấy câu chuyện vẫn không mặn không nhạt.Đường Dật Phong thường cố nghĩ ra chủ đề, Thư Vọng đều sẽ trả lời, thỉnh thoảng còn ném lại một hai câu, để cuộc trò chuyện có thể chậm rãi tiếp diễn.Trong mắt Đường Dật Phong, Thư Vọng đã trở thành một người bạn rất đặc biệt, không giống Chu Linh, cũng không giống Lục Thức Vi, mà sự dịu dàng yên tĩnh của cô cũng khác hẳn Hoàng Thi Tình.Đường Dật Phong cũng chẳng nói rõ được là khác ở chỗ nào, chỉ là... cô thích trò chuyện với Thư Vọng.Giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết cuốn hút vậy, Đường Dật Phong cứ không kìm được mà muốn đọc tiếp, trong lòng còn dấy lên chút cảm giác muốn giữ riêng cho mình.Chu Linh tinh mũi lắm, lập tức đánh hơi ra điều gì bất thường, cứ bám riết lấy Đường Dật Phong mà trêu chọc. Đường Dật Phong ôm điện thoại, từ cửa phòng né sang ban công, khiến cả Hoàng Thi Tình cũng không nhịn được mà bật cười.Đường Dật Phong vừa trốn vừa cố đánh lạc hướng, cố tình lôi chuyện thi cuối kỳ - chủ đề mà Chu Linh sợ nhất ra nói. Quả nhiên chưa nói được mấy câu Chu Linh đã ỉu xìu, chẳng còn tâm trí quan tâm đến chuyện khác.Lục Thức Vi thì không quay đầu lại, tiếp tục chăm chú dọn lính trong game, chỉ thong thả thở dài: "Haizz... em bé lớn rồi, bắt đầu có bí mật riêng rồi đấy."---Ở đầu dây bên kia, Thư Vọng chờ mãi không thấy Đường Dật Phong trả lời, đành quay lại bận rộn với công việc của mình.Mấy tuần gần đây, Thư Vọng và Đường Dật Phong sẽ thỉnh thoảng nhắn tin vài câu. Trên diễn đàn trường có bài đăng thú vị nào, Đường Dật Phong sẽ gửi cho Thư Vọng xem.Thư Vọng đọc kỹ một lượt, thấy quả thật buồn cười, liền gửi lại một cái sticker cười.Khi dạy gia sư mà học sinh mãi không hiểu, Đường Dật Phong cũng sẽ than thở với Thư Vọng.Thư Vọng lại nhớ lại khi mình dạy kèm cho đứa cháu, thằng bé nằm bò trước một bài chứng minh hình học, mắt mở to nhìn cô, cứ nbhuw sắp khóc đến nơi. Mà khi ấy Thư Vọng đã kiên nhẫn giảng đi giảng lại đến ba lần rồi.Chuyện này đúng là chạm đến trải nghiệm của Thư Vọng, thế là cô trò chuyện với Đường Dật Phong lâu hơn thường ngày.Trên đường về trường, bắt gặp ánh trăng tròn vành vạnh treo trên ngọn cây, Đường Dật Phong cũng sẽ chụp gửi cho Thư Vọng xem.Thư Vọng sẽ trả lời: "Đẹp quá..."Lúc đầu, tin nhắn của Thư Vọng phần lớn mang cảm giác "kết thúc câu chuyện", nhưng không hẳn là cô muốn cắt ngang. Chỉ là cô đã quá lâu không kết bạn với người mới; với Lương Tư thì đã quen thuộc, nhưng khi đối diện với một người mới, cô không biết phải nắm bắt nhịp độ ra sao, cần một khoảng thời gian để thích ứng.Đặc biệt là Thư Vọng chưa từng có bạn nhỏ tuổi hơn mình. Cô nên giữ thái độ như với bạn bè cùng tuổi, hay nên có chút dáng vẻ của một "chị gái"?Cô không rõ lắm, thế nên trước tiên chọn cách quan sát cách Đường Dật Phong trò chuyện. Mà Đường Dật Phong lại rất nhiệt tình, sẵn sàng bắt chuyện với cô. Vài ngày trôi qua, Thư Vọng cuối cùng cũng nhận ra rằng mình luôn ở thế bị động, luôn là Đường Dật Phong chủ động đưa ra câu hỏi trước.Như vậy thì có phần không ổn, dễ khiến người ta thấy cô lạnh lùng quá. Vì thế, Thư Vọng cũng dần dần bắt đầu chủ động hỏi han Đường Dật Phong vài câu.Nếu than thở rằng tuần thi cuối kỳ nhiều trọng điểm quá, Thư Vọng sẽ nhắn: "Cố lên nhé, thi tốt thì còn có học bổng nữa."Nếu Đường Dật Phong gửi ảnh chụp ngoài trường, Thư Vọng sẽ hỏi: "Hôm nay đi đâu thế? Đi làm thêm à?"Còn khi Đường Dật Phong hỏi Thư Vọng đang làm gì, thì cô hoặc đang thực tập, hoặc đang sửa luận văn. Thư Vọng cảm thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo, chẳng có gì để kể, nên lại nhẹ nhàng ném quả bóng về cho Đường Dật Phong.Mà những mẩu chuyện thường nhật trong miệng Đường Dật Phong, hình như lúc nào cũng sinh động và thú vị hơn của cô nhiều. Không biết có phải vì Đường Dật Phong thích văn chương hay không, nên đôi khi chỉ là những khung cảnh hết sức bình thường, qua cách cô ấy miêu tả lại trở nên sinh động, như thể được đặt vào một đoạn tình tiết tiểu thuyết nào đó.Không phải kiểu khoe chữ nghĩa, cũng chẳng màu mè làm quá, mà chỉ tự nhiên mang theo hơi thở của cuộc sống.Cố gái này rất hợp để làm người kể chuyện, Thư Vọng nghĩ thế.---Đêm giao thừa hôm ấy, bữa cơm mà Đường Dật Phong hẹn với Thư Vọng, rốt cuộc vẫn không thể thực hiện trước kỳ nghỉ.Lý do là Thư Vọng lại bận việc khác, công ty thực tập yêu cầu cô đến báo danh sớm trong kỳ nghỉ, nên cô không thể rảnh để đến gần khu đại học."Xin lỗi nhé, dạo này chị thật sự không sắp xếp được thời gian..." Thư Vọng lại gửi lời xin lỗi."Không sao, không sao mà." Lúc này ngược lại là Đường Dật Phong cảm thấy Thư Vọng quá khách sáo rồi.Hiện tại Đường Dật Phong đã ngồi trên chuyến tàu về Hải Thị, bánh xe lăn trên đường ray phát ra tiếng rin rít trầm đều, bên ngoài là cả khoảng trời xanh thẫm bị ô cửa kính chặn lại.Không phân biệt nổi là đang chạy qua cánh đồng hay xóm làng, tín hiệu di động lúc có lúc không.Cùng với tin nhắn gửi đi, bên cạnh dòng chữ xuất hiện một vòng tròn nhỏ đang quay. Dật Phong cứ nhìn chằm chằm vào vòng tròn ấy, chờ đến khi nó biến mất.Cuối cùng vòng tròn cũng tan đi, Đường Dật Phong lại chăm chú nhìn màn hình, đợi phản hồi từ bên kia.Lúc tàu tiến vào đường hầm, điện thoại cũng hoàn toàn mất sóng.Giường nằm hơi cứng, ngồi lâu một chỗ có chút khó chịu, Đường Dật Phong đành nửa nằm nửa dựa vào gối chăn, tầm mắt rơi vào khung cửa sổ đối diện.Đèn trong toa đã tắt, ngoài cửa sổ cũng chỉ một màu đen đặc, thỉnh thoảng mới loáng qua vài ánh đèn màu trắng. Âm thanh tàu lao qua đường hầm tràn vào tai, như thể đang xuyên đến một thế giới khác.Càng lúc càng xa Bắc Thành, càng lúc càng gần Hải Thị.Đường Dật Phong ngẩn ngơ nhìn tấm kính cửa sổ, đến khi điện thoại rung lên mới kéo cô trở về hiện thực.Thư Vọng gửi tới một tấm sticker: một chú mèo con cúi đầu, phía dưới là ba chữ "Chị sai rồi."Đường Dật Phong nhìn chằm chằm hình sticker ấy, bỗng nhiên bật cười.Cười gì ư? Chắc là thấy chú mèo con đáng yêu quá thôi, chứ cô cũng chẳng biết còn có gì để mà buồn cười nữa.