[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 13: Chúc mừng năm mới



Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng thì Đường Dật Phong vẫn không nhắc lại chuyện trả tiền cho Thư Vọng. Cô nghĩ, lần sau có dịp sẽ chọn cho Thư Vọng một món quà.

Thư Vọng thấy ánh mắt Đường Dật Phong không tự chủ được mà cứ liếc nhìn chiếc khăn quàng trong túi, lại thấy thú vị. Rất giống dáng vẻ lần trước khi được cô tặng quả Bình An.

Thấy cô ấy không từ chối nữa, tâm trạng Thư Vọng cũng tốt lên theo.

"Vậy... chúng ta coi như là bạn rồi nhé?" Đường Dật Phong hơi chỉnh lại nét mặt mình, tạm thời dời ánh mắt khỏi chiếc khăn.

Bạn bè của Đường Dật Phong đa phần bằng tuổi cô, ngoài anh chị khóa trên thì rất hiếm khi cô quen người lớn hơn mình. Tính cách bạn bè cô cũng chủ yếu là hoạt bát, cô chưa từng gặp ai giống Thư Vọng cả.

Nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng ôn hòa, nụ cười mỉm chi dịu dàng, ăn uống cũng từ tốn, chậm rãi.

Thư Vọng giống như đóa hoa trắng tinh khiết lặng lẽ nở rộ một mình, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể làm xao động sự bình thản ấy. Khiến người ta hướng về, nhưng lại sợ sự tiếp cận cũng là một loại quấy rầy.

Đường Dật Phong có chút không chắc nên đối xử với Thư Vọng như thế nào, vì vậy mới thốt ra câu hỏi vừa rồi.

Với một chuyện tự nhiên như kết bạn, thì câu hỏi ấy quả là hơi trang trọng quá.

"Ừm, là bạn."

"Vậy lần sau để em mời chị ăn cơm được không?" Nghe Thư Vọng đáp vậy, nét mặt Đường Dật Phong lại không kiềm được mà rạng rỡ hẳn lên.

Đã là bạn rồi, cùng ăn cơm cũng đâu có gì kỳ lạ.

"Được chứ." Thư Vọng không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay.

"Vậy... vào dịp nghỉ Tết Dương nhé?"

Thư Vọng cứ tưởng đó chỉ là câu khách sáo, không ngờ Đường Dật Phong lại lập tức lên kế hoạch cụ thể.

Cô hơi ngập ngừng, có chút khó xử: "Sau kỳ nghỉ, thầy hướng dẫn của bọn chị muốn họp nhóm, đồ án của chị vẫn còn vài phần chưa làm xong, chắc kỳ nghỉ này không ra ngoài được..."

Đường Dật Phong suy nghĩ xem câu này có phải là từ chối khéo hay không, nếu đúng thì có nên thuận theo bậc thang mà đi xuống luôn không.

Thế nhưng giọng điệu Thư Vọng vẫn dịu dàng như cũ, trong mắt còn mang theo chút áy náy rất rõ ràng.

Đường Dật Phong còn chưa kịp nghĩ thông, thì Thư Vọng đã chậm rãi nói tiếp: "Đợi chị làm xong sẽ đến tìm em được không? Nghe nói lẩu nồi đất bên căn tin khu Nam chỗ các em ngon lắm."

Sau khi hẹn xong lần gặp tiếp theo, Thư Vọng là người mở lời trước: "Lát nữa em về trường thế nào?"

"Em đi tàu điện ngầm."

Thư Vọng nhìn trời, gió lúc này đã lặng nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đường thì vừa ướt vừa nhão vì tuyết và nước tan chảy, muốn tới được trạm tàu cũng phải đi bộ vài phút.

"Chị đã gọi xe rồi, tiện đường đưa em về luôn nhé."

Gặp nhau ba lần, Thư Vọng đã phần nào đoán được tính cách Đường Dật Phong. Cô ấy không thích làm phiền người khác, câu đầu tiên kiểu gì cũng là từ chối.

Thế nên Thư Vọng nói thêm: "Nhà chị ở gần khu Đại học, thật sự tiện đường lắm."

Lần này Đường Dật Phong rất biết điều, đồng ý ngay từ câu đầu tiên.

Hai người tiếp tục đứng đợi xe, tâm trạng Đường Dật Phong rõ ràng rất tốt, khóe môi cứ cong cong mãi không hạ xuống.

Nhìn chiếc khăn đủ rồi, thì ngẩng đầu ngắm tuyết rơi.

Tuyết của ngày cuối cùng năm 2015 rơi rất nhẹ, nhỏ như hạt muối, không còn gió làm bạn, nên từng hạt tuyết cứ thế chầm chậm rơi xuống như lơ đãng giữa không trung.

Rơi lên mặt thì rất nhẹ nhàng, rơi vào cổ lại vừa nhột vừa lành lạnh.

Trên đỉnh đầu là ánh đèn trang trí của mặt ngoài trung tâm thương mại, ánh sáng rọi vào tuyết khiến cả không gian trở nên lấp lánh.

Đường Dật Phong đút tay vào túi áo, khẽ ngẩng đầu ra hiệu Thư Vọng cũng nhìn lên trên.

Thế là Thư Vọng cũng ngước mắt lên ngắm tuyết cùng cô.

Thời gian như cùng với hoa tuyết chậm lại, âm thanh của đám đông xa xa chỉ còn là tiếng nền mờ nhạt, chỉ còn giọng Đường Dật Phong khe khẽ rơi vào tai Thư Vọng: "Chị xem, giống như sao vụn rơi xuống ấy."

Thư Vọng hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào đáy mắt Đường Dật Phong, nơi ấy cũng có ánh sao rơi xuống.

Sao trước đây cô lại không nhận ra chuyện sinh viên khoa xã hội có thể nói chuyện dễ nghe đến thế nhỉ. Nhìn lại tuyết rơi, dường như cũng mang theo một dáng vẻ khác biệt.

Nhiều năm sau này, Thư Vọng vẫn luôn nhớ mãi khoảnh khắc ấy — ánh mắt rực rỡ của thiếu nữ, ánh đèn và tuyết nhẹ giao hòa nơi đôi mắt ấy, như thể chứa đựng biết bao nguyện ước đẹp đẽ và chờ mong.

Chỉ là lúc ấy Thư Vọng vẫn chưa biết, trận tuyết cuối năm 2015 ấy sẽ để lại một gợn sóng trong cuộc sống vốn yên lặng và bằng phẳng của cô.

---

Khi Đường Dật Phong về đến ký túc xá thì đã gần đến giờ cắt điện tắt đèn. Hoàng Thi Tình đã nằm xuống từ sớm, còn Lục Thức Vi thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Lại là một ngày bận rộn, cô duỗi người một lượt, xoay lưng xoay eo, cả chân lẫn tay để xua bớt mệt mỏi sau cả ngày dài.

Lần mò nằm vào chăn trong bóng tối, cô lấy điện thoại ra, chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất rồi mở khung bạn bè của Thư Vọng.

Tên hiển thị là chữ cái viết tắt đơn giản: S.W., ảnh đại diện là một nét vẽ đơn giản - một chú mèo con đang ngủ, trên đầu còn có cả mấy dòng "ZZZ" ngộ nghĩnh.

Khóe môi Đường Dật Phong hơi cong cong, chú mèo con rất dễ thương, chỉ là có vẻ không hợp với hình tượng Thư Vọng trong cô cho lắm.

Gặp nhau ba lần, ấn tượng mà Thư Vọng để lại trong cô luôn là dáng vẻ dịu dàng của một đàn chị, một hình tượng rất khác với sự đáng yêu có chút tinh nghịch từ chiếc avatar kia.

Cô lại bấm mở trang cá nhân của Thư Vọng, lần lượt đọc từng bài một.

Thư Vọng không đăng nhiều, đa phần là chia sẻ các bài viết chuyên ngành, thỉnh thoảng cũng có vài bài viết đời thường.

Ảnh cá nhân thì hiếm, chủ yếu là ảnh phong cảnh.

Hoa trong trường nở rộ, chị sẽ chụp; deadline bài tập đến sát nút, chị sẽ than thở; thậm chí cũng sẽ than phiền chuyện ngủ không đủ, giống như Lưu Chính Thanh vậy.

Đọc đến đây, Đường Dật Phong lại quay về nhìn ảnh đại diện của Thư Vọng, lần này dường như đã thấy được chút điểm chung.

---

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm mươi. Còn mười phút nữa là năm 2015 sẽ kết thúc.

Đây là đêm giao thừa thứ hai cô đón ở Bắc Thành.

Giao thừa năm ngoái thực ra cũng giống năm nay, ban ngày sẽ là lo học hoặc bận làm thêm.

Buổi tối, bốn người trong phòng ký túc rủ nhau ra quán nhỏ gần đó ăn đồ nướng. Quán ăn nhỏ bé chỉ có bảy tám bàn, không gian chật hẹp tràn ngập mùi thì là và ớt cay.

Lò nướng đặt ngoài cửa, dầu mỡ nổ lép bép từng đợt, khói trắng từ đồ nướng bị thổi tản ra từng lớp, thi thoảng có người đẩy cửa bước vào cũng mang theo cả mùi khói nồng nặc.

Xiên thịt cừu, thịt bò, mề gà, sụn gà, râu mực... những gì có thể gọi thì gần như bọn họ đã gọi hết.

Bốn người mỗi người gọi một chai bia, là loại chai thủy tinh. Hoàng Thi Tình không quen uống, nhấp một ngụm rồi thôi. Chu Linh thì đúng kiểu "một ly đã gục", uống xong một ly mắt đã mơ màng nhưng vẫn đòi uống tiếp, sẽ bị Đường Dật Phong ngăn lại.

Chỉ có Lục Thức Vi là kéo Đường Dật Phong uống hết một chai mà vẫn chẳng hề hấn gì.

Uống xong, Lục Thức Vi còn nói với Đường Dật Phong: "Lúc mới quen cậu, tôi cứ tưởng cậu lạnh lùng lắm đấy. Lần đầu cậu vào ký túc xá còn chẳng thèm cười cơ mà..."

Đường Dật Phong khó hiểu: "Vừa mới bước vào, cười cái gì chứ?"

Lục Thức Vi nấc một cái, vẫn tiếp tục "tố cáo": "Tuần đầu nhập học, tô hỏi mượn cậu cái móc phơi đồ, cậu liếc tôi một cái rồi quay đầu nói 'Tôi không có,' xong rồi lơ lớ lờ lơ luôn..."

Đường Dật Phong tỏ vẻ oan ức: "Thì đúng là lúc đó tôi thật sự không có mà..."

Lục Thức Vi mặc kệ lời thanh minh, vẫn tiếp tục diễn lại sống động như thật, cố gắng tái hiện hình tượng Đường Dật Phong lạnh lùng vô tình khi đó.

Đường Dật Phong lúc đó vẫn còn thấy ngại, vừa giải thích mình không cố ý, vừa phải ngăn cản màn diễn quá lố của Lục Thức Vi.

Ký ức của cô về đêm hôm ấy, ngoài đoạn trò chuyện đó, còn nhớ rõ món cà tím nướng của quán kia ngon tuyệt, mấy món còn lại ăn cũng ổn. Hương vị thì ngon đấy, chỉ tiếc là sáng hôm sau cả bốn đứa đều đau bụng đi ngoài.

Nghĩ đến đây, Đường Dật Phong khẽ mỉm cười.

Nhưng Lục Thức Vi nói đúng, đến bản thân Đường Dật Phong cũng cảm nhận được mình đã thay đổi.

Ở quê nhà Hải Thị, cô giống như vùng biển nơi đó, xanh thẳm mà trầm lặng. Nhưng càng rời xa lâu, cô càng cảm nhận được nhiều cảm xúc khác nhau.

Thế giới dần mở ra trước mắt cô, tuổi hai mươi bắt đầu một chương mới nơi Bắc Thành.

Và thế là cô bắt đầu biết cười.

Những cảm xúc nhạy cảm như thế, năm ngoái cô còn hay nghĩ đến, năm nay thì không còn quá đặc biệt nữa, chỉ cảm thấy cuộc sống của mình đang từng bước tiến về phía trước, như vậy là đủ tốt rồi.

Không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, cho đến khi gặp được Thư Vọng tối nay.

---

Khi đồng hồ trên điện thoại chuyển sang 00:00, Đường Dật Phong gửi tin nhắn cho Thư Vọng.

"Khăn quàng đẹp lắm."

"Em rất thích."

"Chúc mừng năm mới."

Cô chọn mãi mới tìm được một sticker mèo con cảm ơn để gửi kèm.

Nửa phút sau, Thư Vọng cũng nhắn lại:"Em thích là được rồi."

"Chúc mừng năm mới."

---

Một giờ sáng, Lục Thức Vi cuối cùng cũng chịu về ký túc. Cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào, liếc một cái lên giường thấy Đường Dật Phong vẫn đang cầm điện thoại, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ đang mỉm cười.

Hiếm thấy thật đấy, cô hai này chẳng phải ngày nào cũng ngủ trước mười hai giờ hay sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...