[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng
Chương 15: Kỳ nghỉ đông
Sáng hôm sau, chuyến tàu rốt cuộc cũng đến ga cuối ở Hải Thị. Nhân viên toa tàu lần lượt đi qua từng khoang, nhắc nhở hành khách chuẩn bị xuống xe. Trong khoang, người thì rửa mặt, người nấu mì ăn liền, người lục tục kéo hành lý, chen qua chen lại.Đôi mắt lim dim vừa hé mở, Đường Dật Phong mới tỉnh giấc. Cái lắc lư của con tàu khiến cô chẳng bao giờ ngủ yên được, lại thêm mỗi lần tàu ghé trạm giữa đường, cô luôn bị đánh thức, mệt mỏi còn hơn cả một đêm thức trắng.Người phụ nữ ở giường bên đã xì xụp ăn mì chua cay, mùi hương từ cánh mũi thốc thẳng lên đỉnh đầu, cay đến mức khiến cô phải cau mày. Bình thường Đường Dật Phong sáng sớm chẳng nuốt nổi những thứ nặng mùi thế này, vội vàng lách ra khoảng trống giữa hai toa tàu rửa mặt.Nước trên tàu cũng lạnh, lạnh chẳng khác gì nước trong ký túc xá ở trường.Nhưng tiếng trò chuyện xung quanh đã lẫn thêm phân nửa giọng Hải Thị, quen thuộc mà chẳng thể gọi là thân thiết.Cửa tàu mở ra, luồng không khí ẩm ướt của mùa đông lạnh lẽo lùa thẳng vào cổ áo, khiến Đường Dật Phong rùng mình một cái.Trước cửa ga, từng tốp người đứng chờ đón người thân, xen lẫn mấy bác tài xe dù bắt khách. Cô đeo balo sau lưng, tay trái đút túi áo, tay phải kéo vali, vòng qua một bà mẹ đang cúi người tìm con, lại né một bác đang mời khách đi xe, đi thẳng về phía trạm xe buýt.Bước chân cô dài và nhanh, bỏ lại sau lưng đám đông lộn xộn trước cửa ga.Nhà của Đường Dật Phong nằm trong khu phố cổ của Hải Thị, hầu hết những căn nhà nơi này đều được xây từ thế kỷ trước, là kiểu chung cư năm sáu tầng, không có thang máy, cũng chẳng có hàng rào khu dân cư.Khi còn bé, hàng xóm vẫn có nhiều đứa trẻ cùng tuổi, nhưng năm tháng trôi qua, những gia đình khấm khá hơn đã sớm dọn đi, để lại phần lớn là người già, xen lẫn vài hộ phức tạp với đủ kiểu người.Gạch lát sân nứt vỡ chẳng ai buồn sửa, cửa liên lạc của cầu thang hỏng cũng chẳng ai đoái hoài.Đường Dật Phong kéo vali leo lên, mỗi tầng lại dừng một chút thở hổn hển, may mà nhà cô chỉ ở tầng ba.Vừa mở cửa, một luồng khí sặc sụa ập tới, khiến cô bị nghẹn suýt ho.Trong nhà rõ ràng đã lâu không mở cửa sổ, mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi từ đống quần áo bẩn... tất cả bị hơi ấm của lò sưởi hun lên, trộn thành một mùi hôi khó chịu đến nghẹt thở.Đường Dật Phong nhíu chặt mày, một tay che mũi che miệng, một tay kéo vali vào nhà.Cô không dừng lại, bước thẳng tới mở toang cửa sổ phòng khách.Khi đi ngang qua sofa, cô chẳng ngạc nhiên gì khi thấy trên đó là một thân hình say lướt khướt nằm sõng soài, đó là người đàn ông mang cùng huyết thống, cha ruột của cô – Đường Quan Sơn.Cơn gió lạnh và trong lành từ ngoài ùa vào, cuốn đi phần nào mùi hôi nặng nề. Người đàn ông trên sofa cũng bắt đầu có động tĩnh."Hắt xì!"Đường Quan Sơn hắt hơi một cái, nâng mí mắt lên liền thấy Đường Dật Phong."Về rồi à?" Ông chỉ liếc một cái, cũng chẳng buồn ngồi dậy.Năm nay Đường Quan Sơn vừa tròn năm mươi, tóc và râu đều đã bạc quá nửa, trên người mặc chiếc áo len xanh đậm, giờ vẫn còn nằm bẹp trên ghế sofa.Ngũ quan ông góc cạnh rõ ràng, nhìn ra được nền tảng tướng mạo từng không tệ, nhưng dung mạo ấy đã sớm bị rượu và nicotin bào mòn, nếp nhăn và đốm đồi mồi tìm đến từ rất sớm."Vâng, nghỉ đông rồi." Đường Dật Phong đáp nhạt một câu.Cô đặt balo xuống, bắt đầu thu dọn đống rác trên bàn trà một cách thành thạo: chai rượu, tàn thuốc, vỏ đậu phộng, tất cả cho vào túi rác, rồi gom luôn đống quần áo bẩn Đường Quan Sơn ném trên sàn để nhét vào máy giặt.Cuối cùng Đường Quan Sơn cũng bị gió lạnh làm tỉnh hẳn, nhìn con gái thu dọn nhưng cũng chẳng động tay giúp.Chỉ là tiện tay kéo từ máy giặt ra một chiếc áo khoác bông: "Cái này tao còn phải mặc.""Mày tự nấu mà ăn, bố đi ngủ đây." Ông ôm áo, lảo đảo về phòng ngủ, chỉ để lại một câu như vậy.Đường Dật Phong đã quen với kiểu chung sống này. Ông càng ít nói càng tốt, giữa họ vốn cũng chẳng còn gì để nói thêm.Mỗi lần về nhà đều như một vòng lặp quen thuộc: mở cửa thấy một kẻ say, mở toang cửa sổ cho thoáng, dọn rác, lau sàn, rồi mới nấu cơm.Chẳng giống về nhà nghỉ đông chút nào, mà giống như hẹn dịch vụ dọn dẹp tận nơi hơn.Lau xong sàn, Đường Dật Phong mở tủ lạnh, quả nhiên bên trong chỉ có nửa cây hành, vài cọng rau xanh, hai quả trứng, với một túi sốt tỏi ớt đã mở, chẳng biết hết hạn chưa.Không nhớ từ khi nào mà mỗi lần cô ở nhà, chuyện nấu cơm đều là của cô. Sau này lên Bắc Thành học, phần lớn thời gian không ở nhà, mỗi lần trở về mở tủ lạnh, cô luôn tự hỏi, sao Đường Quan Sơn chưa tự bỏ đói mình đến chết.Xuống lầu đi chợ mua thức ăn, điện thoại Đường Dật Phong rung liên tục. Trong nhóm chat "310 Đại Phát", ba người còn lại bắt đầu nhảy ra nói chuyện.Lục: "[Hình ảnh]" — kèm tấm hình một cặp tượng trang trí đỏ xanh loè loẹt đậm mùi Tết.Lục: "Ê, mới một học kỳ thôi mà cái trung tâm thương mại gần nhà tôi đã mọc thêm cái thứ xấu xí này!!"Lục Thức Vi về nhà từ tối qua, sáng nay đã kéo bạn đi chơi, thấy cái gì lạ là lập tức gửi vào nhóm.Chu: "Ghê thật, này là mấy em bé trong tranh Tết thành tinh rồi đây."Chu: "Sáng nay mẹ tôi nấu cho một bát mì nhỏ, cảm động quá, tôi chờ cả kỳ nghỉ chỉ để được ăn miếng này thôi."Chu: "Hạnh phúc ghê."Chu Linh đọc xong tin của Lục Thức Vi cũng bắt đầu chia sẻ chuyện nhà mình.Hoàng: "[Hình ảnh]" — Hoàng Thi Tình gửi một tấm hình chú chó trắng đang vẫy đuôi.Lục: "Ôi trời, đáng yêu thế này!"Chu: "Thi Tình, đây là cún nhà cậu à??"Hoàng: "Ừ, nuôi ở quê đó."...Ba người trong nhóm trò chuyện rôm rả, gửi mấy chục tin, Đường Dật Phong chỉ lặng lẽ kéo xem từ trên xuống dưới, không đáp lại.Cô vẫn luôn như vậy. Mỗi lần nghỉ về nhà là bặt tăm không thấy bóng, bạn cùng ký túc xá cũng đã quen rồi.Lăn lộn cả buổi sáng, đến khi mua xong rau quả trở về thì đã mười hai giờ. Đường Dật Phong chỉ đơn giản nấu một nồi mì xào, tự múc một bát, còn lại để trong nồi.Vừa ăn, cô vừa nghĩ đến những việc cần làm trong kỳ nghỉ. Ngoài đi dạy kèm, thời gian còn lại nhiều đến mức khiến người ta bỗng thấy trống rỗng.Đang mải nghĩ, Đường Quan Sơn từ phòng ngủ bước ra, vừa khoác áo vừa nói với cô: "Bố ra ngoài một lát, tối sẽ về muộn, cơm tối mày tự lo nhé.""Vâng."Ông đi đâu, bao lâu mới về, thật ra Đường Dật Phong không hề quan tâm.Mấy năm nay, cuộc sống của Đường Quan Sơn cũng chỉ xoay quanh vài việc: làm công nhật, ghé nhà anh em, hoặc tụ tập uống rượu với mấy người bạn cũ.Những câu họ nói với nhau cũng chẳng hơn vài ba lời: ăn cơm chưa, để cửa hay không, quần áo có giặt không.Dù là cha con ruột thịt, sự giao tiếp giữa hai người còn ít hơn cả những người thuê chung một căn hộ.Đường Dật Phong đôi khi vẫn nghĩ, không biết quan hệ của họ bắt đầu trở nên như vậy từ khi nào.Thuở cô còn bé, Đường Quan Sơn không phải thế này. Ông từng nắm tay cô và mẹ, cùng đi sở thú chơi, còn bế cô ngồi lên vai để nhìn hổ, nhìn sư tử.Mỗi lần tan ca về nhà, ông luôn cười rạng rỡ mà bế cô lên cao. Cô đòi ăn kẹo, ông sẽ tiện tay mua một gói trên đường về, giấu mẹ rồi lén nhét cho cô mấy viên.Khi ấy, ông chưa bao giờ quên cạo râu, trên người cũng không vương mùi rượu nồng nặc cả ngày.Có lẽ là từ khi mẹ không còn, hoặc có lẽ từ trước đó nữa.Vừa ăn mì, cô vừa nhớ lại những chuyện đã xa xôi, chuyện mười mấy năm trước như thể đã là một kiếp nào khác.Khi Đường Dật Phong cuối cùng cũng nằm lên chiếc giường nhỏ của mình, đã là buổi chiều.So với cảnh tượng lộn xộn trong phòng khách khi vừa về, căn phòng của cô coi như sạch sẽ, chỉ hơi vương chút mùi lâu ngày không mở cửa.Cô xếp những quyển sách chuyên ngành từ balo lên bàn, dọn dẹp hành lý.Lúc này mới nhận ra, cuốn sổ ghi chép bài giảng đã để quên ở ký túc xá.Nhưng suốt cả ngày hôm nay, cô cũng chẳng nhận ra.Hình như... nụ cười của cô cũng đã bỏ quên lại ở Bắc Thành.