[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 12: Có qua có lại



Dạo gần đây thời tiết ấm lên một chút nên khi ra ngoài, Đường Dật Phong không quàng khăn hay đội mũ. Để tiện cho công việc làm thêm, bên trong áo khoác lông vũ cô chỉ mặc một chiếc áo len dài tay.

Vừa rồi một trận gió lớn bất ngờ nổi lên, làm mấy món đồ trang trí trước cửa tiệm bay tán loạn. Cô vội khoác thêm áo ngoài rồi chạy ra cứu vãn, dù gì đó cũng là công sức mấy hôm trước cô tự tay trang trí từng chút một.

Mấy món này ít nhất cũng phải giữ được đến khi kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc thì mới xem như hoàn thành sứ mệnh.

Hôm nay là đêm giao thừa, trung tâm thương mại quả thật rất đông, người đến ăn tối đông, người ăn xong dạo chơi lại càng nhiều.

Vừa phải sắp xếp lại từng món một, vừa giúp thu ngân tính tiền, đóng gói, bảo không mệt thì đúng là không thể.

Mãi đến chín rưỡi tối, khi trung tâm thương mại sắp đóng cửa, dòng người mới bắt đầu thưa dần.

Đường Dật Phong xoay xoay lưng, uốn uốn eo, công việc còn lại chỉ là sắp xếp lại khu trưng bày này và gấp gọn quần áo trên kệ. Làm xong hết thì hôm nay coi như xong việc.

Trong lúc đang gấp đồ, cô bỗng nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

"Đường Dật Phong."

Giọng nói ấm áp chậm rãi, cô chỉ từng nghe qua một người có giọng nói như vậy.

Đường Dật Phong quay đầu lại, quả nhiên là Thư Vọng, thế là ánh mắt cô cong cong, nụ cười nở rộ trên môi.

"Là chị à, trùng hợp thật đó."

Thư Vọng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó giải thích: "Vừa nãy đi ăn với bạn."

Đường Dật Phong nhìn quanh Thư Vọng một chút, cũng không thấy ai khác. Giờ này, khách trong trung tâm thương mại đều đang lần lượt ra về, trong cửa hàng cũng chẳng còn mấy người.

Tay cô vẫn tiếp tục gấp đồ, miệng hỏi vu vơ: "Ồ, vậy bạn chị đâu rồi?"

"Cậu ấy về trước rồi."

Thư Vọng đứng bên cạnh Đường Dật Phong, không nhích đi nửa bước.

Lúc nãy ăn tối cô mới chợt nghĩ ra, mình vốn không giỏi nói chuyện yêu đương. Mà có lẽ dùng từ như vậy vẫn chưa chuẩn xác, thực ra Thư Vọng chẳng giỏi giao tiếp là bao.

Huống hồ hai người hiện giờ chỉ mới biết nhau, nói là quen cũng không hẳn thân thiết.

Trong tính cách của Thư Vọng, tuyệt đối không có cái gọi là "tự nhiên thân thiết", còn chuyện xã giao nói chuyện phiếm với cô lại càng là chuyện xa rời, vừa đúng ngoài tầm hiểu biết.

Hai người trò chuyện dăm câu, vẫn là Đường Dật Phong chủ động bắt chuyện, cô hỏi một câu, Thư Vọng đáp lại một câu.

Kỳ thật, Thư Vọng đến tìm cô cũng chẳng phải để trò chuyện, chỉ là nhất thời không nghĩ ra nên mở lời thế nào để không bị gượng gạo.

Đường Dật Phong đưa tay xoa xoa vai, mắt nheo lại vì mỏi, nương theo đề tài lúc nãy mà nói: "Vậy à, thích thế, còn tôi thì làm thêm gần nửa ngày hôm nay rồi, mệt muốn chết luôn."

Cuối cùng Thư Vọng cũng tìm được cái có thể hỏi.

"Hôm nay là giao thừa, sao em không ra ngoài chơi với bạn học?"

Đường Dật Phong cười hì hì, câu này cô có thể tỉnh bơ nói với Lục Thức Vi, nhưng đối mặt với Thư Vọng lại thấy hơi ngại.

"Chẳng phải... lương ngày lễ cao hơn sao."

Nói ra câu đó, nghe vẫn cứ có chút tham tiền.

Đường Dật Phong thoáng thấy quản lý cửa hàng liếc nhìn về phía mình lần thứ hai, lúc này cô mới sực nhận ra, không biết từ bao giờ mình đã ngừng tay làm việc, chỉ mải trò chuyện với Thư Vọng.

Bị bắt quả tang thì không thể tiếp tục lười biếng, Đường Dật Phong liền muốn kết thúc câu chuyện cho nhanh để hoàn tất công việc còn lại.

"Chị đến đây mua đồ à? Trung tâm sắp đóng cửa rồi đấy." Cô hơi nghiêng người về phía giá hàng, khéo léo tránh tầm mắt quản lý.

"Không. Tôi đến tìm em."

Thư Vọng tuy không giỏi xã giao, nhưng lại rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác. Cô thấy Đường Dật Phong vẫn còn đang bận, liền quyết định nói thẳng vào trọng tâm.

Chỉ là... lời vừa thốt ra, chính cô cũng cảm thấy thật đột ngột.

Không khí chợt trầm xuống vài giây.

Đường Dật Phong mở to mắt, đầu hơi nghiêng sang bên phải, vẻ mặt đầy thắc mắc không hề che giấu.

Thư Vọng khẽ mím môi, tay cầm quai túi giấy xoay nhẹ, rồi tiếp tục nói: "Hồi nãy đứng ở ngoài tôi nhìn thấy em không quàng khăn. Lần trước cũng không thấy quàng..."

"Không biết có phải lúc ngã đã bị dơ rồi không."

"Thấy cái này hợp với em lắm, nên tôi mua luôn."

"Coi như là chính thức xin lỗi."

Thư Vọng nói liền một hơi rồi đưa túi giấy trong tay ra, bên trong là một chiếc khăn len kẻ caro, kiểu dáng rất giống cái lần trước Đường Dật Phong đeo.

Chỉ khác là trông mềm mại hơn hẳn, chắc chắn cũng đắt tiền hơn.

Đường Dật Phong ban đầu không định nhận, nhưng Thư Vọng đưa rất nhanh, như muốn nhét luôn vào tay cô. Thấy Thư Vọng sắp buông tay, cô đành vội vàng đỡ lấy, không thể để rơi xuống đất được.

Cô khẽ cười bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ: Chuyện này sao mãi vẫn chưa xong vậy trời.

---

Thật ra suy nghĩ của Thư Vọng vô cùng đơn giản. Từ nhỏ đến lớn cô luôn được dạy rằng: làm sai thì phải xin lỗi và bù đắp, đó là phép lịch sự tối thiểu.

Lần trước bảo mời Đường Dật Phong ăn, vậy mà đối phương chỉ gọi một phần sườn om, một ít cơm và một cốc trà sữa, tổng cộng chưa tới hai mươi tệ.

Một bữa trưa trong nhà ăn, hay một chiếc áo khoác mùa đông mới đều nằm trong khả năng chi trả của cô, nhưng điều kiện tiên quyết là không được khiến Đường Dật Phong cảm thấy khó xử.

Đại học là xã hội thu nhỏ đầu tiên của những chàng trai cô gái mới mười tám, mười chín tuổi. Không còn đồng phục giống nhau, cũng không cần cắt kiểu tóc đơn điệu theo quy định nhà trường nữa, điều kiện kinh tế gia đình của mỗi người từ lúc mới gặp đã hiện rõ rành rành.

Có người đã sớm lái xe sang vào trường, cũng có người phải chắt chiu từng bữa ăn.

Với một sinh viên xuất thân bình thường như Đường Dật Phong thì một chiếc áo khoác mùa đông không hề rẻ chút nào.

Huống chi Thư Vọng nhìn ra được, Đường Dật Phong là một người tốt, tính tình cũng rất tốt.

Cô không muốn để người tốt chịu thiệt.

Thật ra lần này gặp lại, chiếc áo khoác của Đường Dật Phong đã được giặt sạch từ lâu rồi.

Mà nguyên tắc đối nhân xử thế của Thư Vọng xưa nay là: không làm chuyện dư thừa. Nếu đối phương đã rõ ràng nói không để tâm, cô sẽ biết điểm dừng.

Chỉ là tối nay, khi một lần nữa nhìn thấy Đường Dật Phong, nhìn thấy cô ấy tất bật, vụng về sửa lại mấy tấm bảng trưng bày, trong lòng Thư Vọng bỗng nhiên dấy lên một chút để tâm không rõ nguyên cớ, thế nên cô mới đi vòng lại.

---

Sau khi đưa túi đồ cho Đường Dật Phong, Thư Vọng cũng nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời đi.

Đường Dật Phong cầm chiếc túi đứng ngây ra một lúc, hơi luống cuống chẳng biết làm sao. Không lâu sau, cô lập tức bước nhanh về phía quản lý cửa hàng.

Giọng nói mang theo vẻ gấp gáp: "Chị quản lý, tối nay em có chút việc, em có thể xin về sớm được không ạ?"

Rồi cô bổ sung thêm: "Thời gian còn thiếu, chị cứ trừ vào lương em cũng được."

Quản lý hỏi cô có chuyện gì, cô ấp a ấp úng, không biết nói sao cho phải.

Vì thực sự khó mà nói rõ.

Nhìn bộ dạng cô như thật sự có việc gấp, quản lý cũng không làm khó thêm: "Được rồi, lần này thôi nhé. Việc còn lại giao cho Tiểu Lâm, em qua bàn giao với em ấy xong rồi hãy đi."

Đường Dật Phong vội vàng đồng ý, sau đó liền chạy về phía Tiểu Lâm một sinh viên làm thêm khác, vừa nói rõ phần việc còn lại, vừa mặc áo khoác vào.

Cuối cùng cô còn nói thêm: "Cảm ơn chị Lâm nha, lần sau em mời chị ăn một bữa."

Cô không thích nợ người khác điều gì. Dù là tiền hay đồ vật, hay cả tình cảm, cô đều không muốn nợ ai. Mọi chuyện rõ ràng rành mạch là tốt nhất.

Sau khi bàn giao xong, Đường Dật Phong nhanh chóng chạy về phía cổng trung tâm thương mại. Từ xa đã thấy Thư Vọng đang đứng trước cửa nhìn điện thoại.

May mà cô ấy vẫn chưa đi.

Đêm giao thừa, người ở khu trung tâm đông nghịt. Thêm vào đó là cơn lạnh bất ngờ kèm tuyết nhẹ, xe taxi không bắt được, gọi xe qua app thì còn phải xếp hàng.

Thư Vọng đã đợi ở đây một lúc, điện thoại hiện còn mười mấy người xếp hàng trước cô. Xem xong thời gian ước lượng xe đến, cô liền cất điện thoại vào túi.

Không ngờ trời lạnh vậy, hôm nay cô chỉ mặc mỗi áo len và áo dạ. Cầm điện thoại xem một lúc, đầu ngón tay đã lạnh buốt. Đang chăm chú nhìn dòng người qua lại, chờ xe thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.

"Thư Vọng!"

Một giọng nói trong trẻo, mang theo vài phần gấp gáp. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Đường Dật Phong đang chạy về phía mình, dừng lại cách một bước chân, thở ra một làn hơi trắng mỏng.

Thư Vọng nhìn cô thở dốc, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

Đường Dật Phong hít thở mấy nhịp rồi mới mở miệng: "Tôi nghĩ rồi, vẫn là không thể nhận cái này."

Cô giơ giơ túi giấy trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Thực ra tôi cũng chẳng có bị gì lớn, mà chị đụng vào tôi cũng chỉ là tai nạn thôi. Tôi không thể nhận quà từ chị được."

Thư Vọng hơi bất đắc dĩ, giơ tay xoa nhẹ sau tai, không trả lời ngay.

Cô vốn không hay tặng đồ cho người khác, lại càng hiếm có chuyện tặng rồi mà người ta không nhận. Tình huống này cô cũng không biết nên xử lý thế nào.

Thấy Thư Vọng không nói gì, Đường Dật Phong tiếp tục: "Hay là... để tôi chuyển tiền cho chị, khăn thì tôi vẫn giữ."

Ánh mắt Đường Dật Phong nhìn thẳng vào Thư Vọng, khiến cô cũng không biết làm sao. Cuối cùng Thư Vọng rút điện thoại ra, mở mã QR danh thiếp, không phải mã chuyển khoản.

Cô nghĩ: đến lúc Đường Dật Phong chuyển khoản, cô chỉ cần không nhận là được.

Xác nhận xong, hai người chính thức thêm bạn bè.

---

Người qua kẻ lại cười nói rộn ràng, mặt đường loáng nước vì tuyết nhỏ rơi lấm tấm, nhưng cái lạnh không thể xua đi niềm vui của người người trong khoảnh khắc lễ hội.

Tết Dương lịch luôn có sức hút lớn với những người trẻ, vì đó là thời khắc những con số trên tờ lịch bắt đầu một vòng mới, một năm mới lại bắt đầu.

Cứ như thể, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ con số 1.

Thư Vọng nghe thấy, có người đã bắt đầu chúc nhau "Chúc mừng năm mới."

Thế là cô khẽ nói: "Hay là em cứ coi như đây là quà năm mới đi."

Đường Dật Phong vừa thêm bạn xong còn chưa kịp hỏi giá khăn, nghe đến hai chữ "quà tặng", cô lập tức ngừng lại câu hỏi của mình.

Lại chợt nhớ đến đêm Giáng sinh trước đó, Thư Vọng đã tặng cô một quả táo bình an.

Lần đó là lần đầu tiên cô được ai đó tặng táo bình an, lần này cũng là lần đầu tiên có người tặng cô quà năm mới.

Niềm vui trong lòng như bị ai nhẹ nhàng khuấy động, lan nhẹ trong lồng ngực cô.

Quà tặng của một chị gái xinh đẹp, ai mà không thích chứ?

Đường Dật Phong nhìn khung trò chuyện của Thư Vọng trong giao diện bạn bè, câu từ định từ chối vẫn loanh quanh nơi đầu lưỡi, cuối cùng cũng không thốt nên lời.

Nếu là quà giữa những người bạn, có lẽ nhận cũng không sao.

Lần đầu gặp mặt là ngẫu nhiên, lần thứ hai, thứ ba, vẫn là tình cờ.

Mà những điều tình cờ luôn mang đến cho người ta cảm giác bất ngờ.

Đường Dật Phong vốn không thích nợ ai điều gì, nhưng mối quan hệ giữa người với người, từ trước đến nay vẫn luôn là: có cho, thì mới có nhận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...