[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 11: Lẩu uyên ương



Đêm giao thừa năm ấy, Thư Vọng được cô bạn học cấp ba, Lương Tư hẹn đi ăn tối. Giờ hai người đang ngồi trong quán lẩu, vừa ăn vừa nghe Lương Tư trút hết bầu tâm sự.

Chủ đề than vãn xoay quanh công ty mà cô đã làm hơn hai năm, từ sếp cho đến đồng nghiệp.

Nồi lẩu uyên ương đã sôi hơn một tiếng, mà tốc độ nói của Lương Tư vẫn chưa hề chậm lại.

"Thật đấy, đợi cậu đi làm rồi sẽ hiểu, muốn làm bạn với đồng nghiệp là chuyện không tưởng."

Thư Vọng gắp một nhúm rau cần từ nồi lẩu thanh ngọt, nhìn gương mặt như trái mướp đắng của Lương Tư mà cười trêu: "Có cần phải bi quan thế không?"

"Thật mà, chỉ cần nghĩ đến mấy người đùn đẩy trách nhiệm, bỏ lại đống lộn xộn, hoặc không thèm trả lời tin nhắn công việc... là mình hết muốn sống. Thế thì làm bạn kiểu gì được?"

"Hơn nữa, đa số đồng nghiệp còn lớn tuổi hơn mình nhiều, chẳng có nổi một chủ đề chung để nói chuyện."

Lương Tư nghiêm túc bổ sung: "Đi làm thì có thể lén lút tám chuyện một chút, nhưng tan ca xong thì tốt nhất coi như người lạ, chẳng cần quen biết ai."

Thư Vọng nuốt miếng rau trong miệng, dịu dàng an ủi: "Được rồi, giờ tan làm rồi, đừng nghĩ nữa."

Lương Tư dùng muôi vớt mấy viên tôm từ nồi lẩu cay.

"Chính vì khó khăn lắm mới đến kỳ nghỉ nên mình phải rủ cậu đi ăn, không thì mình nghẹn chết mất."

Thư Vọng không nhịn được bật cười: "Mình thấy ưu tiên ăn uống của cậu còn cao hơn ưu tiên gặp mình thì có."

"Ăn cũng phải xem ăn với ai chứ. Không thì có dọn cả nồi Phật Nhảy Tường ra cũng chẳng muốn ăn."

Thư Vọng lấy khăn giấy lau khóe miệng, uống một ngụm trà chanh, chợt nhớ ra chuyện muốn hỏi:"Đêm giao thừa sao lại rủ mình? Bạn trai cậu đâu?"

Mỗi khi đến giáng sinh hay giao thừa, những ai có người yêu đều sẽ hẹn hò với người yêu; Lương Tư cũng không ngoại lệ, chỉ là hiện tại không có cơ hội ấy.

Nhắc đến liền thấy khó chịu, cô xụ mặt: "Anh ấy đi công tác xa, chẳng biết đang làm gì mà đến giờ cũng không nhắn tin cho mình."

Thư Vọng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại thả một nhúm mì vào nồi để kết thúc bữa lẩu.

Cô vốn không giỏi trò chuyện với bạn bè về chuyện tình cảm. Thứ nhất vì cô chẳng có kinh nghiệm gì, thứ hai là cô luôn cảm thấy chuyện giữa hai người, dù có kể cho cô nghe, cô cũng khó mà cho ra lời khuyên hữu ích.

Cô không nhiều chuyện, cũng không giỏi an ủi ai.

Nhưng lý do mà tình bạn giữa Thư Vọng và Lương Tư có thể kéo dài từ cấp ba đến tận bây giờ, là bởi Lương Tư thật ra cũng chẳng cần người khác phải an ủi; cô chỉ thiếu một người chịu lắng nghe, mà Thư Vọng lại là đối tượng hoàn hảo.

Nhân viên phục vụ đến châm thêm nước lẩu, Lương Tư chủ động đổi đề tài: "Thôi, không nói về anh ta nữa, bực cả mình."

"À đúng rồi, lần trước dì còn đến hỏi mình xem trong công ty có nam thanh niên ưu tú nào không. Có phải là hỏi giúp cậu không thế?"

Thư Vọng bất đắc dĩ cười, đúng là mẹ cô mà, quý bà Trương Tĩnh Nguyệt chẳng bỏ qua một mảnh "cỏ gần hang" nào.

"Chắc vậy, cậu đừng để ý bà ấy."

"Haha, cậu còn chưa tốt nghiệp nữa mà, dì đã sốt ruột thế rồi à."

Thư Vọng dùng đũa chọc chọc vào mấy sợi mì trong bát, nhớ đến chuyện tuần trước: "Tuần trước đêm Giáng Sinh, bố mình mời mấy học viên cao học đi ăn, mẹ mình còn muốn mình đi cùng..."

"Mình bảo không đi, vậy mà bà ấy còn vòng vo nhờ bố mình hỏi lại một lần nữa."

"Trong đầu bà ấy nghĩ gì, mình chẳng lẽ còn không biết sao?"

Lương Tư nghe xong, vui đến mức quên luôn chuyện vớt mì, lập tức bắt đầu trêu chọc Thư Vọng.

Bởi mới nói, bố mẹ thời này khi con còn đi học thì canh chừng cấm tiệt chuyện yêu sớm, nhưng đến khi con vừa tốt nghiệp liền mong chờ con có ngay một người yêu môn đăng hộ đối, điều kiện hoàn hảo, rồi chỉ trong vòng một năm là mong muốn con hoàn thành trọn bộ các sự kiện lớn của đời người: đăng ký kết hôn, làm lễ cưới, sinh con.

Nhà Thư Vọng vốn là gia đình trí thức, học vấn cao, không ngờ cũng sốt ruột như vậy.

Mẹ cô thậm chí còn nhắm đến cả mấy học trò cao học của Thư Trường Đình, khiến Lương Tư vừa thấy cô tội nghiệp, vừa thấy buồn cười, nhưng cũng không nỡ cười thành tiếng.

Đồ ăn đã gần hết, nhân viên phục vụ đến vặn nhỏ lửa, Thư Vọng và Lương Tư tiếp tục trò chuyện vu vơ, câu được câu mất..

Đến cuối cùng, Lương Tư vẫn không kìm được tò mò về chuyện tình cảm của Thư Vọng.

Bản thân cô và bạn trai yêu nhau từ thời đại học, tính ra cũng là mối tình dài bảy, tám năm, nếu không có gì bất ngờ thì vài năm nữa có thể tính đến chuyện cưới hỏi.

Còn từ khi quen Thư Vọng hồi cấp ba, cô chưa từng thấy Thư Vọng thích ai bao giờ.

Bất kể là đội trưởng đội bóng rổ,người mà nửa lớp nữ sinh ngày ấy đều mê như điếu đổ, hay mấy chàng thiếu gia đẹp trai giàu có thời đại học theo đuổi rầm rộ, thậm chí đến mấy học trưởng học giỏi thời cao học... Người thích Thư Vọng không hề ít, nhưng cô chưa từng để lộ chút hứng thú nào.

Chỉ lịch sự từ chối, sau đó chẳng có hồi âm.

"Cậu thật sự không muốn yêu đương à? Một mình buồn lắm chứ." Lương Tư rốt cuộc cũng hỏi ra thắc mắc bao năm nay.

Thư Vọng nghĩ một lát rồi đáp: "Yêu đương chẳng phải là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi chơi thôi sao? Mấy chuyện này mình đều tự làm được. Vậy thì tại sao phải kiếm một người chỉ để tạm bợ với nhau?"

Cô nói nghe có lý đến mức Lương Tư không phản bác nổi. Giờ đây chuyện yêu đương của đa số người cũng chỉ xoay quanh những điều ấy, nếu không sợ cô đơn, chắc cũng chẳng có nhiều đôi cứ phải quấn quýt nhau như vậy. Trong thời đại ăn nhanh này, tình yêu thật sự vẫn luôn là điều hiếm hoi.

Dù vậy, Lương Tư vẫn muốn hóng chuyện của bạn thân: "Cậu nói vậy chứ, không lẽ tất cả đều là tạm bợ sao? Cậu chưa từng rung động với ai à?"

Thư Vọng đáp rất nhanh: "Chưa từng."

"Thế rốt cuộc cậu thích mẫu người như thế nào?"

Câu hỏi này khiến Thư Vọng cũng ngẩn ra. Cô chưa từng nghĩ ra câu trả lời cụ thể: là về ngoại hình, gia cảnh, hay tính cách? Có lẽ chỉ là... một loại cảm giác.

Nhưng giữa biển người mênh mông, muốn gặp một ánh mắt khiến mình rung động, khó biết chừng nào.

"Không biết nữa, có lẽ gặp rồi sẽ biết."

---

Thư Vọng và Lương Tư thanh toán xong ở quán lẩu, từ tầng hầm B1 đi lên tầng trệt, vừa dạo quanh trung tâm thương mại vừa tản bộ tiêu thực.

Bạn trai của Lương Tư cuối cùng cũng nhắn tin cho cô, vừa đi vừa trả lời, khóe môi đều rạng rỡ hạnh phúc.

Người kia vừa tản bộ vừa nhắn tin nên tạm thời rời khỏi hiện thực, Thư Vọng thì nhân lúc ấy thong thả nhìn ngó quanh trong trung tâm thương mại. Khi ánh mắt lướt qua một cửa hàng quần áo, xuyên qua lớp kính và những ma-nơ-canh, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đường Dật Phong đang xếp quần áo.

Cô ấy mặc chiếc áo T-shirt trắng đồng phục của cửa hàng, bên ngoài là một chiếc áo len dài tay. Tai trái đeo tai nghe có dây, sợi dây luồn từ trong áo ra, tóc buộc một nửa gọn gàng.

Thư Vọng chậm rãi bước, men theo cửa kính mà đi.

Cô nhận ra, khi Đường Dật Phong đứng yên, không nói gì, trông như nhóc ngầu. Tai nghe chỉ đeo một bên, một tay đút túi, khuôn mặt khi không biểu cảm thì tự nhiên mang theo vẻ lạnh nhạt.

Không phải kiểu ngoan hiền, mà nhìn có chút cá tính.

Thế nhưng mỗi lần nói chuyện với người khác, đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cô ấy lại nhuốm đầy ý cười, chăm chú nhìn đối phương. Khóe môi khẽ cong, ánh mắt và hàng mày đều dịu hẳn đi.

Cô ấy lúc nào cũng mỉm cười với người ta, nhìn qua đã thấy là một người tính tình tốt, trái ngược hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng kia.

"Cậu nhìn gì thế?"

Lương Tư cuối cùng cũng cất điện thoại, vừa định kéo Thư Vọng đi dạo nghiêm túc thì phát hiện họ đang đứng trước một cửa hàng quần áo.

Lúc trả lời tin nhắn cô không chú ý, bây giờ mới nhận ra hai người đã đứng ở đây một lúc lâu rồi.

Thư Vọng quay đầu nói: "Không có gì."

Lương Tư lại hỏi: "Cửa hàng này có đồ đẹp à? Hay là vào xem thử?"

Thư Vọng lắc đầu: "Thôi, không cần."

Hai người dạo đến gần chín giờ, trung tâm thương mại cũng sắp đóng cửa.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn, một cơn gió lạnh quét qua khiến cả hai run lên, vài hạt tuyết nhỏ lất phất rơi xuống mặt, mát lạnh tê tê.

Lương Tư rùng mình một cái, Thư Vọng cũng kéo chặt áo khoác, hai người vô thức lùi vào bên trong cửa một chút.

Rõ ràng mấy ngày trước nhiệt độ còn hơi ấm lên, mà tối nay đột nhiên có một đợt không khí lạnh ập đến.

Lương Tư xách túi quần áo mới mua, lấy điện thoại ra gọi xe, đồng thời hỏi Thư Vọng: "Cậu về kiểu gì?"

Bình thường hai người cũng tự gọi xe về. Nhà Lương Tư ở khu Đông thành phố, cách đây khá xa, còn Thư Vọng thì ở khu Tây, gần Đại học Bắc Thành.

Thư Vọng nhìn ra ngoài đường, bãi đón khách lúc này chẳng có chiếc taxi nào trống, có lẽ cũng phải đặt xe thôi.

Ngay khi cô định quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Dật Phong.

Vì trận gió mạnh vừa rồi, biển trang trí bên ngoài cửa hàng quần áo bị thổi đổ hết, miếng dán trang trí trên kính cũng bị gió hất tung, chỉ còn một góc băng dính là bám trụ.

Đường Dật Phong một tay giữ biển trang trí, một tay nắm miếng dán, chẳng còn tay nào kéo khóa áo phao.

Gió làm tóc cô rối tung, trông có phần lúng túng, hoàn toàn không giống hình ảnh nhóc ngầu khi nãy Thư Vọng nghĩ trong đầu nữa.

Lương Tư thấy Thư Vọng không phản ứng, lại gọi cô một tiếng. Thư Vọng nói:
"Mình vừa nhớ ra còn quên mua một thứ, cậu về trước đi."

"Cậu có cần mình đi cùng không?"

"Không cần đâu, xe cậu sắp đến rồi."

Thư Vọng chỉ vào màn hình điện thoại của Lương Tư, sợ cô lo lắng nên bổ sung: "Mình mua xong cũng sẽ gọi xe về. Cậu về đến nhà nhớ nhắn cho mình nhé."

Sau khi tạm biệt, Thư Vọng xoay người, lại bước vào trung tâm thương mại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...