[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 115



Trên đường về nhà cũ, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Thu Thanh Thì phấn khích như một đứa trẻ, vừa vào cửa đã đá văng giày cao gót, chân trần chạy vội lên lầu. Sau đó lại quay xuống, giật lấy túi que thử thai từ tay Diêu Tương Ức.

“Xỏ dép vào, sàn lạnh lắm.” 
Diêu Tương Ức dùng giọng điệu của một bà mẹ nhắc nhở.

Đáng tiếc, Thu Thanh Thì đã chạy mất hút như một cơn gió.

Diêu Tương Ức đành xách dép theo sau, nhìn dáng vẻ nàng lúc này, hình tượng tiểu thư danh viện xem như tan thành mây khói.

Vào đến phòng ngủ, nghe tiếng động liên tiếp từ nhà vệ sinh, Diêu Tương Ức đi tới, gõ cửa: 
“Ra ngoài xỏ giày vào.”

“Ai da, ngươi đừng hoảng, ta đang bận!” 
Thu Thanh Thì đáp lại đầy lộn xộn.

Diêu Tương Ức cười trêu: 
“Ta không hoảng, là ngươi hoảng.”

Nàng thử xoay tay nắm cửa, phát hiện bị khóa: 
“Khóa cửa làm gì?”

“… Ta căng thẳng. Bá Bá, ngươi phiền quá.”

Diêu Tương Ức bất lực, thở dài như người thua trận: 
“Được rồi, ta không làm phiền ngươi.”

Nàng cởi áo khoác, đặt giày xuống mép giường, chỉ mặc áo cổ cao màu trắng, ngồi xuống tay vịn ghế sofa ở cuối giường, mở TV lên xem. Đúng lúc đang chiếu tập đầu của phim “Phượng Hoàng Ký Sự”.

Mở đầu là cảnh quay toàn cảnh một đô thành rộng lớn, sau đó chuyển sang một vương phủ, nơi có một nam một nữ đang ngồi đánh cờ.

Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, bên trong lò than cháy rực.

Người đàn ông tóc bạc, mắt sáng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện: 
“Ngươi quyết định rồi?”

“Quyết định.” 
Người phụ nữ chưa lộ mặt, chỉ thấy bóng dáng.

Người đàn ông nói tiếp: 
“Đường núi cao sông dài, mong ngươi trân trọng.”

“Bảo trọng.” 
Giọng người phụ nữ lạnh hơn cả tuyết.

Diêu Tương Ức nhận ra ngay: đó là giọng của Thu Thanh Thì.

Có lẽ do yêu cầu vai diễn, nàng cố tình hạ giọng tám độ, nhưng lại giống hệt giọng nàng khi nổi giận với Diêu Tương Ức.

Ánh mắt Diêu Tương Ức dịu lại, hướng về phía nhà vệ sinh vẫn đóng kín: 
“Ổn chưa?”

Tiếng nước xả bồn cầu vang lên, cửa mở ra, Thu Thanh Thì đứng đó với vẻ mặt không biểu cảm.

Diêu Tương Ức không đoán được cảm xúc nàng, lại hỏi: 
“Ổn chưa?”

Thu Thanh Thì giơ que thử thai lên, tay kia giơ ba ngón, nghiêm túc nói: 
“Chờ ba phút.”

Tim Diêu Tương Ức như trống đánh, vang đến cả màng tai. Như nhận lệnh, nàng lập tức đến đầu giường, bật đồng hồ báo thức.

Kim giây tí tách trôi qua từng vòng.

Không gian im lặng tuyệt đối.

Hai người nhìn nhau, không ai dám mở miệng, như sợ làm vỡ một điều gì đó mong manh. Mỗi người đều đang đấu tranh trong lòng.

Diêu Tương Ức nghĩ: Nếu thật sự có thai thì sao? Chắc chắn phải sinh, nhưng ta chưa chuẩn bị làm mẹ. Là con trai hay con gái? Ta muốn con gái. Nhưng nếu con gái giống tính Thu Thanh Thì thì sao? Tính khí thất thường, phá của, sau này khó tìm nhà chồng.

Thu Thanh Thì nghĩ: Ta cần ít nhất một năm rưỡi để dưỡng thai và ở cữ. Có nên công bố tin vui này không? Viết thông báo thế nào? Tên con chưa có, ta đặt hay để lão gia tử đặt? Biệt thự bên sông chưa có phòng trẻ em, có nên sửa lại phòng chơi bài?

“Đến giờ chưa?” 
Thu Thanh Thì hỏi khẽ.

Diêu Tương Ức cúi mắt nhìn đồng hồ: 
“… Đến rồi.”

Vừa nghe xong, Thu Thanh Thì hoảng loạn, như cầm phải khoai lang nóng, ném que thử thai cho nàng, giọng run run: 
“Bá Bá, ngươi xem đi.”

Diêu Tương Ức nhận lấy món đồ nhỏ nhẹ ấy, định từ chối nhưng lại ngại mất mặt, đành cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cuộn trào.

Ngượng ngùng nói: 
“Ngươi mang thai… sao ta phải xem?”

“Không có ngươi thì ta đâu có mang thai!”

Trong cảm nhận của Thu Thanh Thì, Bá Bá luôn là người dám làm dám chịu. Đến lúc quan trọng lại trốn tránh trách nhiệm, khiến nàng cực kỳ thất vọng. Nàng nằm xuống gối, ném về phía Diêu Tương Ức, nghiến răng nói: 
“Đây là người thừa kế Diêu gia, ngươi phải chịu trách nhiệm!”

Diêu Tương Ức từng trải qua bao sóng gió, nhưng lại không thể đối phó với tiểu kiều thê đang giận dữ. Nói đơn giản là “không dám chọc”.

Nàng giơ tay đầu hàng.

Sau đó hít một hơi thật sâu, rồi thêm hai, ba lần nữa, cố giữ bình tĩnh để đối mặt với “phán quyết vận mệnh”. Vừa chuẩn bị hít hơi lần cuối, Thu Thanh Thì đã không nhịn được, chống nạnh, chỉ tay vào mặt nàng: 
“Dây dưa cái gì!”

Chọc vào tổ kiến lửa, Diêu Tương Ức nhướng mày, phản bác: 
“Đây là thái độ ngươi dành cho Bá Bá sao?”

Thu Thanh Thì bị cảm xúc chi phối, chẳng còn giữ ý tứ, càng thêm bướng bỉnh: 
“Đây là thái độ ngươi dành cho mẹ của con ngươi sao?”

À.

Diêu Tương Ức bật cười.

Tiểu kiều thê dám dùng người thừa kế để uy hiếp nàng.

Mà thật sự… nàng bị uy hiếp thật.

“Ta xem, ta xem.” 
Một câu thỏa hiệp, nói ra vẫn giữ được khí chất của một người không kiêu ngạo, không nịnh bợ.

Thu Thanh Thì vội vàng chạy đi bật hết đèn trong phòng, ánh sáng rực rỡ như ban ngày, khiến mắt Diêu Tương Ức đau nhói.

“Bá Bá, ngàn vạn lần đừng nhìn nhầm, xem cho kỹ vào.”

Nói xong, nàng lùi một bước, hai bước, ba bước… lùi đến sát cửa, như thể nếu kết quả không đúng ý, nàng sẽ mở cửa chạy ngay.

Diêu Tương Ức lại hít một hơi, hai hơi, ba hơi… lần này Thu Thanh Thì không ngắt lời, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Cuối cùng, một hơi hít sâu chưa kịp thở ra, Diêu Tương Ức nghẹn lại trong ngực, như đang dồn hết dũng khí.

Nàng từ từ giơ que thử thai lên ngang tầm mắt.

Giây phút này…

Thời gian như ngưng đọng.

Không khí đặc quánh lại.

Diêu Tương Ức như hóa đá, đứng bất động.

Thu Thanh Thì ôm lấy chính mình, cũng như một bức tượng đá, không nhúc nhích.

Cả hai đều không dám thở mạnh.

Trong phòng ngủ chỉ còn tiếng tim đập thình thịch đầy hoảng loạn.

Thu Thanh Thì là người phá vỡ sự im lặng trước, môi nàng mấp máy, khó khăn thốt ra vài chữ: 
“Có… phải… mang thai không?”

Giữa hai hàng mày của Diêu Tương Ức dần dần giãn ra, nàng chậm rãi quay đầu nhìn nàng: 
“… Hai vạch… màu đỏ… là có nghĩa gì?”

“Không biết… Ta chưa đọc hướng dẫn sử dụng.”

Cả hai lại cứng đờ.

Sau khi nhìn nhau một cái, bỗng nhiên cùng lúc tỉnh táo lại, đồng loạt lao vào nhà vệ sinh.

Hướng dẫn sử dụng nằm lẻ loi bên bồn rửa mặt, bị nước làm ướt một góc.

Diêu Tương Ức bất chấp tất cả, chộp lấy tờ giấy đang run rẩy, tìm dòng chữ quan trọng:

“Xuất hiện hai vạch đỏ, tức là vùng kiểm tra (T) có màu đỏ, nghĩa là… đã mang thai…”

Ong!

Như có tiếng chuông thật lớn vang lên trong đầu Diêu Tương Ức.

Vang đến mức nàng choáng váng, hoa mắt.

Nàng lặp lại dòng chữ đó hai lần, sợ mình đọc sai.

“Bá Bá… Ta có phải… thật sự mang thai?” 
Thu Thanh Thì cũng ngây người, không biết phải làm gì.

Diêu Tương Ức: “… Ừm.”

Ngay sau đó, nàng thấy mặt Thu Thanh Thì càng lúc càng đỏ, từ cổ đỏ lên đến tai, đến cả hốc mắt cũng đỏ hoe.

“A—!”

Thu Thanh Thì hét lên đầy phấn khích.

Nàng đẩy Diêu Tương Ức ra, nhảy lên giường, nhảy tới nhảy lui. Từ đầu giường đến cuối giường, rồi lại từ cuối giường về đầu giường, vui mừng như chim sẻ mùa xuân.

Diêu Tương Ức hơi hoảng, ôm nàng xuống, bịt miệng nàng lại: 
“Suỵt—”

“Ta sắp làm mẹ rồi!” 
Thu Thanh Thì kéo tay nàng ra, ánh mắt sáng rực.

“Ngươi là danh viện, đừng quá kích động.”

“Ta làm mẹ!”

Diêu Tương Ức căng thẳng: 
“Ngày mai ta đưa ngươi đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc.”

Thu Thanh Thì ôm lấy nàng, vặn vẹo: 
“Bá Bá, ngươi già rồi mà còn có con!”

Diêu Tương Ức hiểu rõ, tiểu kiều thê quá phấn khích, bắt đầu nói năng lung tung: 
“Bình tĩnh lại, đừng đánh thức ba mẹ…”

“Bá Bá, biệt thự bên sông quá nhỏ, bảo bảo không có phòng riêng.”

Chủ đề… nhảy hơi xa rồi.

Diêu Tương Ức nghi ngờ việc tư duy nhảy quá nhanh cũng là triệu chứng đầu thai kỳ.

Thu Thanh Thì nghiêm túc nói: 
“Chúng ta mua nhà mới đi, loại 800 mét vuông ấy, không thì bảo bảo không có chỗ chơi.”

Khóe miệng Diêu Tương Ức giật giật.

Đúng là tay phá của chuyên nghiệp, vừa có cơ hội là tung chiêu.

Bàn tay nàng bất giác nóng lên, là Thu Thanh Thì đặt tay nàng lên bụng mình, nửa dịu dàng nửa nũng nịu: 
“Tất cả đều là ý của bảo bảo.”

Diêu Tương Ức không nể nang: 
“Ta thấy vẫn chỉ là cái trứng.”

Thu Thanh Thì nghẹn một chút, lập tức phát huy kỹ năng diễn xuất của tam kim ảnh hậu, gương mặt đầy vẻ tổn thương: 
“Đứa con đáng thương của ta, chưa sinh ra đã không được yêu thương. Thôi, gia sản Diêu gia ta không cần nữa, mẹ sẽ tự kiếm tiền nuôi con, tuyệt đối không để con đói.”

Phục.

Diêu Tương Ức ngửa mặt thở dài.

Kết hôn bốn năm, nàng đã tổng kết được một bộ chiêu trò phá của của Thu Thanh Thì: không khóc, không lăn, không đòi chết, chỉ biết làm nũng và giả đáng thương.

Đặc biệt là chiêu giả đáng thương, nàng luyện đến mức thuần thục, mỗi lần đều khiến Diêu Tương Ức áy náy tận đáy lòng, cảm thấy không chỉ có lỗi với Thu Thanh Thì, mà còn có lỗi với tổ tiên Thu gia mười tám đời.

Một lời khiến lương tâm cắn rứt.

Diêu Tương Ức nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã gần sáng, đành dùng kế hoãn binh: 
“Ngày mai công ty có việc lớn, chuyện mua nhà để sau hãy bàn…”

“Ta không đồng ý.”

Thu Thanh Thì chống bụng lên, như đang nói: “Đây là con ngươi sinh ra, ngươi nỡ để ta chịu thiệt sao?”

Diêu Tương Ức ngồi xuống mép giường, thuận miệng nói: 
“Ta có nhà 800 mét vuông rồi, ở ngay bên cạnh biệt thự bên sông…”

“Ngươi dám giấu ta có bất động sản khác!” 
Thu Thanh Thì từ mặt đỏ chuyển sang tái xanh, cực kỳ sốc.

Diêu Tương Ức ngẩn người một giây, sau đó thốt ra một tiếng “Tê—” thật dài.

Xong rồi, lỡ miệng.

Thu Thanh Thì không giữ được bình tĩnh, tiến lên túm cổ áo nàng, chất vấn đầy khí thế: 
“Mua cho nữ nhân nào?”

Mỗi khoản chi tiêu, mỗi năm kiếm bao nhiêu, Diêu Tương Ức đều nắm rõ.

Ngược lại, nàng chẳng biết gì về tổng tài sản của Diêu Tương Ức. Dĩ nhiên, trước kia nàng chỉ lo sự nghiệp, xem nhẹ những chuyện quan trọng như thế này.

“Là hồ ly tinh nào?”

Diêu Tương Ức: 
“… Chỉ là đầu tư tài chính đơn thuần.”

“Ngươi dám mua nhà cho Bạch Mộng Chiêu, ô ô ~”

Diêu Tương Ức sững người: 
“Em đẹp, nhắc nàng làm gì?”

Thu Thanh Thì cười lạnh: 
“Sao, chột dạ rồi?”

Diêu Tương Ức nghĩ thầm: Nếu ta có tội, hãy dùng pháp luật trừng trị ta, đừng dùng tiểu kiều thê lăn lộn hành hạ ta.

Sáng hôm sau, Diêu Tương Ức với quầng thâm mắt ngồi ở ban công tầng một ăn sáng, tay đặt lên laptop, tìm kiếm các bài viết phổ cập kiến thức:

- “Làm sao để giúp thai phụ giảm lo âu?”
- “Tính khí thất thường khi mang thai, mẹ bầu nên làm gì?”
- “Vì sao phụ nữ mang thai dễ cáu gắt? Chuyên gia giải thích.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đã thấy rồi chứ, tiểu kiều thê mang thai sẽ lăn lộn Bá Bá dữ dội lắm đó, ha ha ha ha ~

Trước đây có vài bạn đọc cho rằng Thu Thanh Thì không yêu Bá Bá, chỉ vì tiền mà ở bên nhau, muốn Bá Bá mua xe, mua máy bay, mua du thuyền.

Thật ra, ngay từ đầu tôi đã nhiều lần nhấn mạnh rằng Thu Thanh Thì là người rất có tâm với sự nghiệp. Hiện tại, vì Bá Bá mà tạm gác lại đam mê công việc, toàn tâm toàn ý ở bên Bá Bá — đó chính là tình yêu đấy nhé ~

------
EDIT: lúc tui đang dịch cũng nghĩ Thanh Thì chỉ yêu bá bá vì money...

Chương trước Chương tiếp
Loading...