[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 116
Nhà cũ đông người, khẩu vị mỗi người một kiểu. Mễ dì vốn chu đáo, liền kéo theo nhóm người hầu dậy sớm vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Món Tây món Trung đều có đủ.Thu Thanh Thì được mệnh danh là “người bay không trung” số một giới giải trí, lịch trình kín mít từ đầu năm đến cuối năm. Vì muốn tranh thủ nghỉ ngơi, nàng quen dùng bữa sáng kiểu Tây.Đêm qua nàng quá phấn khích, mãi đến gần sáng mới bị Diêu Tương Ức ép chui vào chăn ngủ. Dự đoán phải đến giữa trưa mới tỉnh.Diêu Tương Ức dặn mễ dì để phần sandwich cho Thu Thanh Thì, rồi hỏi rau củ trong nhà có còn tươi không.Mễ dì nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, Diêu Tương Ức nghiêng đầu:
“Mễ dì?”“… Rất tươi, Tương Ức, trước giờ ngươi đâu có để ý mấy chuyện này?”
Mễ dì giơ tay sờ trán nàng, cúi đầu lẩm bẩm:
“Không sốt chứ?”Trên mặt bà hiện rõ sự lo lắng, quan tâm, và cả căng thẳng.Diêu Tương Ức bật cười, nắm lấy tay bà, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình, miễn cưỡng giải thích:
“Thanh Thì… không khỏe lắm, ta sợ nàng ăn không quen.”“Còn nôn không?”Diêu Tương Ức lắc đầu, rồi lại gật đầu.Sáng sớm nàng đã lên mạng tra cứu kiến thức dành cho mẹ bầu, lo rằng mấy tháng tới Thu Thanh Thì sẽ ăn uống thất thường, nên mới hỏi vậy.Dù biết mễ dì luôn cẩn thận, đồ ăn trong nhà cũ lúc nào cũng đảm bảo, nàng vẫn không yên tâm.Thật ra… nàng chỉ là không biết phải làm sao.Trong lòng vừa trống rỗng, vừa đầy ắp.Nàng buông tay, để mễ dì quay lại bếp.Ngay sau đó, Thu Thanh Mặc xuất hiện, ngồi đối diện Diêu Tương Ức, giọng đầy chất vấn:
“Ngươi làm cho em gái ta có thai phải không!”Diêu Tương Ức như bị bắt quả tang, thoáng hoảng loạn rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh vợ, ngươi dùng từ không đúng.”
Nàng uống một ngụm sữa, dùng khăn giấy lau sạch bọt sữa trên môi.Thu Thanh Mặc nhếch môi, giọng đầy mỉa mai:
“Các ngươi ly hôn rồi, còn hợp pháp?”Diêu Tương Ức vốn không ưa hắn, cũng chẳng mong hắn có thái độ tử tế, chỉ lo mình cần giữ bình tĩnh:
“Thanh Thì nói cho ngươi?”“Tối qua ta nghe thấy.”
Thu Thanh Mặc chỉ vào tai, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Ta ngủ ở phòng bên cạnh, em gái ta kêu to như vậy, ngươi nghĩ ta không nghe thấy sao?”Diêu Tương Ức cảm thấy nguy hiểm đang đến gần. Tối qua nàng đã nghĩ kỹ, dù Thu Thanh Thì mang thai cũng không thể báo cho ba mẹ biết. Nếu không, với tính cách của Đỗ Tụng Chi, chắc chắn sẽ khóc lóc đòi hai người tái hôn.Mà việc Thu Thanh Mặc sáng sớm đã nhắc chuyện này, rõ ràng không có ý tốt.Diêu Tương Ức hiểu rõ Thu Thanh Thì, thì cũng hiểu rõ người anh trai này… cũng là một tay phá của.“Anh vợ muốn bịt miệng ta sao?”Thu Thanh Mặc đảo mắt, bỏ vẻ ngạo nghễ, cúi người nói:
“Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, không được bắt nạt em gái ta!”Diêu Tương Ức: “?”“Bụng nàng vài tháng nữa sẽ lộ rõ, ngươi định bắt nàng phá thai sao?”Câu này từ đâu ra vậy?
Diêu Tương Ức bất lực chống má, như một con mèo nhỏ bị oan ức.Bên cạnh nàng toàn là người cần nàng che chở, nên nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ có Thu Thanh Mặc là ngoại lệ. Là anh ruột của Thu Thanh Thì, hắn luôn thích giáo huấn nàng, chẳng cần nàng bảo vệ, khiến nàng đôi khi lại tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.Nàng đảo mắt, chuyển chủ đề sang Kỷ Bình Hàm.“Ca, ngươi đến đúng lúc.”Thu Thanh Mặc nghe tiếng “ca” liền nổi da gà, nhìn Diêu Tương Ức như nhìn mãnh thú giả heo ăn thịt hổ, lùi lại vài bước:
“Có chuyện thì nói thẳng.”“Ngươi giúp ta theo dõi Kỷ Bình Hàm.”Thu gia kinh doanh ở Hải Thị hơn mười năm, sau này Thu Phú Quý chuyển trụ sở về Kinh Thị, cả nhà cũng dọn theo, nhưng ở Hải Thị vẫn còn chút mối quan hệ.“Ta nghe mẹ nói Hạ Hải Tường sẽ điều tra Kỷ Bình Hàm, chắc giỏi hơn ta.”“Hắn là người của ta, ngươi là người ngoài.”
Diêu Tương Ức không vòng vo, bước chậm trên ban công, váy xanh lam nhẹ nhàng bay quanh đầu gối:
“Hạ gia vừa công bố thân phận Bạch Mộng Chiêu, Kỷ Bình Hàm chắc chắn sẽ dè chừng. Nếu ta và Hạ gia liên thủ, nàng sẽ mất thế chủ động. Khi đó, nàng sẽ không để ý đến ngươi.”Thu Thanh Mặc nhíu mày:
“Nàng lợi hại vậy sao? Đến mức ngươi phải đề phòng?”Trong mắt hắn, Diêu Tương Ức là người khó đối phó nhất. Vậy mà nàng cũng phải cảnh giác với Kỷ Bình Hàm…Thật sự là sống lâu mới thấy.Diêu Tương Ức thở dài. Nhân vật phản diện trong nguyên tác, mang hào quang vai ác, thật sự khó mà tiêu diệt.Thu Thanh Mặc kéo ghế ra, ra hiệu nàng ngồi xuống:
“Ta đồng ý.”Một giờ sau, kế hoạch đã bàn xong. Thu Thanh Mặc thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Nhưng khi bước đến cửa, hắn chợt khựng lại.Không đúng. Rõ ràng hắn định dùng chuyện mang thai của Thu Thanh Thì để ép Diêu Tương Ức, sao lại thành ra đi làm tay sai cho nàng?Hắn quay lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Diêu Tương Ức đã đóng sầm cửa lại.“Phanh!”Một luồng gió mạnh thổi ra.Thu Thanh Mặc: “…”Quá đáng thật! Thật sự quá đáng!Không trách em gái hắn ly hôn rồi vẫn cam tâm tình nguyện sinh con cho nàng.Sau bữa trưa, Diêu Tương Ức viện cớ để tránh mặt các trưởng bối, đưa Thu Thanh Thì ra ngoài.Để tránh paparazzi, nàng cố tình đổi sang chiếc xe mới mua, vòng một vòng lớn, rồi rẽ vào một bệnh viện tư gần nhà cũ.Trước cửa đã có Tần Xuân chờ sẵn.Thấy Diêu Tương Ức dừng xe, nàng nhanh chóng chạy tới đỡ Thu Thanh Thì xuống, miệng không ngừng nhắc:
“Chậm một chút, chậm một chút.”“Đã sắp xếp ổn chưa?”
Diêu Tương Ức đóng cửa xe, đeo kính râm hỏi.“Vâng vâng, nhận được điện thoại của ngài là ta chạy ngay đến đây. Bên bệnh viện đã chuẩn bị xong, trực tiếp lên khoa sản, bác sĩ sẽ lấy máu xét nghiệm, siêu âm cũng làm luôn.”Diêu Tương Ức giúp Thu Thanh Thì chỉnh lại mũ, đỡ eo nàng bước vào cổng bệnh viện. Ngay lập tức, một nhân viên lễ tân nở nụ cười tươi rói, lộ tám chiếc răng trắng, ra đón và dẫn đường.Thang máy dừng ở tầng sáu.Thu Thanh Thì được hộ sĩ đưa đi làm xét nghiệm.Diêu Tương Ức đứng chờ bên ngoài, nàng hỏi Tần Xuân:
“Hôm nay công ty có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”“Ngài đã mời lão gia tử đến trấn giữ, sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là… trên mạng đang ồn ào.”Tần Xuân lấy điện thoại từ túi xách mini, thao tác vài lần rồi đưa màn hình cho nàng xem.Đúng như Tô Đề Lạp dự đoán, cư dân mạng đang bàn tán rôm rả về việc “Bạch Mộng Chiêu là con gái duy nhất của Hạ gia”, đồng thời chỉ trích Diêu Tương Ức cố tình lợi dụng chuyện này để đánh lạc hướng dư luận.Diêu Tương Ức lướt mắt qua phần bình luận trên Weibo:— “Bạch Mộng Chiêu là người của Hạ gia thì sao, đâu có nghĩa là nàng không có quan hệ gì với Diêu Tương Ức.”
— “Tôi thấy Diêu có vẻ hơi tra. Trong tình huống này lại để Bạch Mộng Chiêu ra mặt phân tán hỏa lực, chúng ta là trẻ con ba tuổi chắc?”
— “Nếu thật sự không có quan hệ, thì hãy đứng ra nói rõ ràng cho truyền thông.”
— “Fan couple đừng cố tẩy trắng nữa. Bún ốc cũng không tẩy nổi. Đã đen như mè rồi. Diêu Tương Ức trả các ngươi bao nhiêu tiền mà dám nói dối trắng trợn vậy?”Điện thoại trong túi Diêu Tương Ức vang lên chuông báo cuộc gọi. Nàng đưa hai ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng đón lấy chiếc điện thoại rơi vào tay, cúi mắt nhìn:
“Hạ Hải Tường?”Nàng nhấn nút nghe.“Diêu tổng…”
Giọng Hạ Hải Tường đầy mệt mỏi, sau một hồi im lặng mới lên tiếng:
“Ta quản giáo không nghiêm, gia đình bất hạnh. Có thể nào… ngươi đừng điều tra tiếp nữa?”Diêu Tương Ức hạ mắt, giọng lạnh lẽo:
“Hạ tổng… Ngài nói vậy là sao?”“Ngươi cứ ra điều kiện, ta nhất định sẽ đáp ứng.”“Ngài định thiếu ta một ân tình nữa sao?”
Diêu Tương Ức hỏi lại.“… Xin lỗi. Xem như nể mặt lão gia tử đi…”Diêu Tương Ức như pháo liên thanh, giọng sắc bén:
“Hạ tổng, đừng vòng vo. Ta đoán chuyện này có liên quan đến Hạ Đông Dương đúng không? Hoặc là, vợ ngài – Điền Mật – cũng có tham gia? Ai là chủ mưu?”Đáp lại nàng chỉ là một khoảng im lặng kéo dài.Diêu Tương Ức cúp máy.Nàng đứng yên dưới ánh đèn hành lang, ánh mắt dừng lại ở đôi giày cao gót, giữa hai hàng mày tích tụ đầy lo lắng.“Diêu tổng?”
Tần Xuân lấy hết can đảm gọi nàng.Diêu Tương Ức quay đầu lại, ánh mắt đầy giận dữ:
“Hạ Hải Tường đã phản bội!”
“Mễ dì?”“… Rất tươi, Tương Ức, trước giờ ngươi đâu có để ý mấy chuyện này?”
Mễ dì giơ tay sờ trán nàng, cúi đầu lẩm bẩm:
“Không sốt chứ?”Trên mặt bà hiện rõ sự lo lắng, quan tâm, và cả căng thẳng.Diêu Tương Ức bật cười, nắm lấy tay bà, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình, miễn cưỡng giải thích:
“Thanh Thì… không khỏe lắm, ta sợ nàng ăn không quen.”“Còn nôn không?”Diêu Tương Ức lắc đầu, rồi lại gật đầu.Sáng sớm nàng đã lên mạng tra cứu kiến thức dành cho mẹ bầu, lo rằng mấy tháng tới Thu Thanh Thì sẽ ăn uống thất thường, nên mới hỏi vậy.Dù biết mễ dì luôn cẩn thận, đồ ăn trong nhà cũ lúc nào cũng đảm bảo, nàng vẫn không yên tâm.Thật ra… nàng chỉ là không biết phải làm sao.Trong lòng vừa trống rỗng, vừa đầy ắp.Nàng buông tay, để mễ dì quay lại bếp.Ngay sau đó, Thu Thanh Mặc xuất hiện, ngồi đối diện Diêu Tương Ức, giọng đầy chất vấn:
“Ngươi làm cho em gái ta có thai phải không!”Diêu Tương Ức như bị bắt quả tang, thoáng hoảng loạn rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh vợ, ngươi dùng từ không đúng.”
Nàng uống một ngụm sữa, dùng khăn giấy lau sạch bọt sữa trên môi.Thu Thanh Mặc nhếch môi, giọng đầy mỉa mai:
“Các ngươi ly hôn rồi, còn hợp pháp?”Diêu Tương Ức vốn không ưa hắn, cũng chẳng mong hắn có thái độ tử tế, chỉ lo mình cần giữ bình tĩnh:
“Thanh Thì nói cho ngươi?”“Tối qua ta nghe thấy.”
Thu Thanh Mặc chỉ vào tai, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Ta ngủ ở phòng bên cạnh, em gái ta kêu to như vậy, ngươi nghĩ ta không nghe thấy sao?”Diêu Tương Ức cảm thấy nguy hiểm đang đến gần. Tối qua nàng đã nghĩ kỹ, dù Thu Thanh Thì mang thai cũng không thể báo cho ba mẹ biết. Nếu không, với tính cách của Đỗ Tụng Chi, chắc chắn sẽ khóc lóc đòi hai người tái hôn.Mà việc Thu Thanh Mặc sáng sớm đã nhắc chuyện này, rõ ràng không có ý tốt.Diêu Tương Ức hiểu rõ Thu Thanh Thì, thì cũng hiểu rõ người anh trai này… cũng là một tay phá của.“Anh vợ muốn bịt miệng ta sao?”Thu Thanh Mặc đảo mắt, bỏ vẻ ngạo nghễ, cúi người nói:
“Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, không được bắt nạt em gái ta!”Diêu Tương Ức: “?”“Bụng nàng vài tháng nữa sẽ lộ rõ, ngươi định bắt nàng phá thai sao?”Câu này từ đâu ra vậy?
Diêu Tương Ức bất lực chống má, như một con mèo nhỏ bị oan ức.Bên cạnh nàng toàn là người cần nàng che chở, nên nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ có Thu Thanh Mặc là ngoại lệ. Là anh ruột của Thu Thanh Thì, hắn luôn thích giáo huấn nàng, chẳng cần nàng bảo vệ, khiến nàng đôi khi lại tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.Nàng đảo mắt, chuyển chủ đề sang Kỷ Bình Hàm.“Ca, ngươi đến đúng lúc.”Thu Thanh Mặc nghe tiếng “ca” liền nổi da gà, nhìn Diêu Tương Ức như nhìn mãnh thú giả heo ăn thịt hổ, lùi lại vài bước:
“Có chuyện thì nói thẳng.”“Ngươi giúp ta theo dõi Kỷ Bình Hàm.”Thu gia kinh doanh ở Hải Thị hơn mười năm, sau này Thu Phú Quý chuyển trụ sở về Kinh Thị, cả nhà cũng dọn theo, nhưng ở Hải Thị vẫn còn chút mối quan hệ.“Ta nghe mẹ nói Hạ Hải Tường sẽ điều tra Kỷ Bình Hàm, chắc giỏi hơn ta.”“Hắn là người của ta, ngươi là người ngoài.”
Diêu Tương Ức không vòng vo, bước chậm trên ban công, váy xanh lam nhẹ nhàng bay quanh đầu gối:
“Hạ gia vừa công bố thân phận Bạch Mộng Chiêu, Kỷ Bình Hàm chắc chắn sẽ dè chừng. Nếu ta và Hạ gia liên thủ, nàng sẽ mất thế chủ động. Khi đó, nàng sẽ không để ý đến ngươi.”Thu Thanh Mặc nhíu mày:
“Nàng lợi hại vậy sao? Đến mức ngươi phải đề phòng?”Trong mắt hắn, Diêu Tương Ức là người khó đối phó nhất. Vậy mà nàng cũng phải cảnh giác với Kỷ Bình Hàm…Thật sự là sống lâu mới thấy.Diêu Tương Ức thở dài. Nhân vật phản diện trong nguyên tác, mang hào quang vai ác, thật sự khó mà tiêu diệt.Thu Thanh Mặc kéo ghế ra, ra hiệu nàng ngồi xuống:
“Ta đồng ý.”Một giờ sau, kế hoạch đã bàn xong. Thu Thanh Mặc thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Nhưng khi bước đến cửa, hắn chợt khựng lại.Không đúng. Rõ ràng hắn định dùng chuyện mang thai của Thu Thanh Thì để ép Diêu Tương Ức, sao lại thành ra đi làm tay sai cho nàng?Hắn quay lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Diêu Tương Ức đã đóng sầm cửa lại.“Phanh!”Một luồng gió mạnh thổi ra.Thu Thanh Mặc: “…”Quá đáng thật! Thật sự quá đáng!Không trách em gái hắn ly hôn rồi vẫn cam tâm tình nguyện sinh con cho nàng.Sau bữa trưa, Diêu Tương Ức viện cớ để tránh mặt các trưởng bối, đưa Thu Thanh Thì ra ngoài.Để tránh paparazzi, nàng cố tình đổi sang chiếc xe mới mua, vòng một vòng lớn, rồi rẽ vào một bệnh viện tư gần nhà cũ.Trước cửa đã có Tần Xuân chờ sẵn.Thấy Diêu Tương Ức dừng xe, nàng nhanh chóng chạy tới đỡ Thu Thanh Thì xuống, miệng không ngừng nhắc:
“Chậm một chút, chậm một chút.”“Đã sắp xếp ổn chưa?”
Diêu Tương Ức đóng cửa xe, đeo kính râm hỏi.“Vâng vâng, nhận được điện thoại của ngài là ta chạy ngay đến đây. Bên bệnh viện đã chuẩn bị xong, trực tiếp lên khoa sản, bác sĩ sẽ lấy máu xét nghiệm, siêu âm cũng làm luôn.”Diêu Tương Ức giúp Thu Thanh Thì chỉnh lại mũ, đỡ eo nàng bước vào cổng bệnh viện. Ngay lập tức, một nhân viên lễ tân nở nụ cười tươi rói, lộ tám chiếc răng trắng, ra đón và dẫn đường.Thang máy dừng ở tầng sáu.Thu Thanh Thì được hộ sĩ đưa đi làm xét nghiệm.Diêu Tương Ức đứng chờ bên ngoài, nàng hỏi Tần Xuân:
“Hôm nay công ty có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”“Ngài đã mời lão gia tử đến trấn giữ, sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là… trên mạng đang ồn ào.”Tần Xuân lấy điện thoại từ túi xách mini, thao tác vài lần rồi đưa màn hình cho nàng xem.Đúng như Tô Đề Lạp dự đoán, cư dân mạng đang bàn tán rôm rả về việc “Bạch Mộng Chiêu là con gái duy nhất của Hạ gia”, đồng thời chỉ trích Diêu Tương Ức cố tình lợi dụng chuyện này để đánh lạc hướng dư luận.Diêu Tương Ức lướt mắt qua phần bình luận trên Weibo:— “Bạch Mộng Chiêu là người của Hạ gia thì sao, đâu có nghĩa là nàng không có quan hệ gì với Diêu Tương Ức.”
— “Tôi thấy Diêu có vẻ hơi tra. Trong tình huống này lại để Bạch Mộng Chiêu ra mặt phân tán hỏa lực, chúng ta là trẻ con ba tuổi chắc?”
— “Nếu thật sự không có quan hệ, thì hãy đứng ra nói rõ ràng cho truyền thông.”
— “Fan couple đừng cố tẩy trắng nữa. Bún ốc cũng không tẩy nổi. Đã đen như mè rồi. Diêu Tương Ức trả các ngươi bao nhiêu tiền mà dám nói dối trắng trợn vậy?”Điện thoại trong túi Diêu Tương Ức vang lên chuông báo cuộc gọi. Nàng đưa hai ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng đón lấy chiếc điện thoại rơi vào tay, cúi mắt nhìn:
“Hạ Hải Tường?”Nàng nhấn nút nghe.“Diêu tổng…”
Giọng Hạ Hải Tường đầy mệt mỏi, sau một hồi im lặng mới lên tiếng:
“Ta quản giáo không nghiêm, gia đình bất hạnh. Có thể nào… ngươi đừng điều tra tiếp nữa?”Diêu Tương Ức hạ mắt, giọng lạnh lẽo:
“Hạ tổng… Ngài nói vậy là sao?”“Ngươi cứ ra điều kiện, ta nhất định sẽ đáp ứng.”“Ngài định thiếu ta một ân tình nữa sao?”
Diêu Tương Ức hỏi lại.“… Xin lỗi. Xem như nể mặt lão gia tử đi…”Diêu Tương Ức như pháo liên thanh, giọng sắc bén:
“Hạ tổng, đừng vòng vo. Ta đoán chuyện này có liên quan đến Hạ Đông Dương đúng không? Hoặc là, vợ ngài – Điền Mật – cũng có tham gia? Ai là chủ mưu?”Đáp lại nàng chỉ là một khoảng im lặng kéo dài.Diêu Tương Ức cúp máy.Nàng đứng yên dưới ánh đèn hành lang, ánh mắt dừng lại ở đôi giày cao gót, giữa hai hàng mày tích tụ đầy lo lắng.“Diêu tổng?”
Tần Xuân lấy hết can đảm gọi nàng.Diêu Tương Ức quay đầu lại, ánh mắt đầy giận dữ:
“Hạ Hải Tường đã phản bội!”