[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 114



Diêu Tương Ức trước đây đúng là từng nói muốn có một người thừa kế, nhưng đó chỉ là lời nói đùa miệng, nàng chưa từng thật sự để tâm.

Mà bây giờ… thật sự có khả năng rồi, nàng lại không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt.

Có vui mừng, nhưng nhiều hơn là lo lắng.

Thật sự là không có chút chuẩn bị tâm lý nào.

Trái ngược hoàn toàn, Thu Thanh Thì ngồi ở ghế phụ, hơi thở rõ ràng gấp gáp hơn lúc trước. Dù trong xe tối om, Diêu Tương Ức vẫn thấy được gương mặt nàng đỏ bừng vì phấn khích.

“Bá Bá, ngươi lái xe chậm quá.” 
Thu Thanh Thì liếc nàng một cái.

“Trời tối quá.”

“Đêm khuya trên đường có mấy ai, lái nhanh một chút đi.” 
Thu Thanh Thì kéo giọng mềm mại, như mèo lười làm nũng với chủ nhân.

Diêu Tương Ức không chống đỡ nổi: 
“Được rồi.”

“Ngươi làm gì mà rầu rĩ?” 
Thu Thanh Thì ghé sát lại, nhìn kỹ vẻ mặt nàng, giọng nói rõ ràng mang theo chút bất mãn: 
“Ta mang thai… Ngươi không vui sao?”

Diêu Tương Ức quay mặt đi, nhìn vào gương chiếu hậu, quyết định giả câm giả điếc. Nhưng Thu Thanh Thì gần đây tính khí thay đổi, càng khó đối phó. Không nói một lời, cứ thế nhìn chằm chằm nàng, hơi thở phả lên má và cổ, khiến nàng không thể làm ngơ.

Không thể chịu nổi nữa, Diêu Tương Ức đành thốt ra một câu nghẹn ngào: 
“… Ta…”

“Hừ!” 
Thu Thanh Thì hừ lạnh một tiếng.

Diêu Tương Ức giật mình, mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của nàng.

“… Ta chưa chuẩn bị tâm lý.”

“Nửa năm rồi, còn chưa chuẩn bị xong? Ngươi… ngươi đúng là sắt đá!” 
Thu Thanh Thì giận dỗi quay lưng về phía nàng, tỏa ra khí lạnh rõ rệt.

Phía trước là ngã tư, đèn đỏ bật lên.

Diêu Tương Ức từ từ phanh xe, dừng lại chiếc Maybach.

Nàng mở điện thoại, tra từ khóa “dấu hiệu mang thai”.

Không lâu sau, nàng đọc được dòng: “Phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, dễ cáu gắt…”

Lập tức như được khai sáng.

Không trách Thu Thanh Thì gần đây cứ ba ngày nổi giận hai lần.

Diêu Tương Ức thầm nghĩ, chưa mang thai đã đủ rối rắm, nếu thật sự có thai, chờ bụng to lên, chẳng phải nàng sẽ bị hành chết sao?

Ai…

Ai…

Ai…

Diêu Tương Ức thở dài ba tiếng.

Thu Thanh Thì càng giận, quay đầu lại, thấy Diêu Tương Ức đang cúi đầu chăm chú lướt điện thoại.

Thật quá vô tâm!

Nàng vất vả mang thai người thừa kế Diêu gia, vậy mà Diêu Tương Ức không những không đau nàng, không yêu nàng, không cảm kích nàng, lại còn tỏ ra như chẳng liên quan gì.

Đáng giận nhất là: nàng đang giận, mà đối phương còn chưa chịu dỗ dành.

“Ta không sinh nữa!”

Dù sao sinh ra cũng là kết quả của một cuộc hôn nhân rối ren.

Thu Thanh Thì tháo dây an toàn, giận dữ đẩy cửa xe, bước xuống đầy khí thế.

Diêu Tương Ức ngẩn người. Sao cảm xúc của Thu Thanh Thì lại dao động dữ dội như vậy? Là do nàng sao? Rõ ràng nàng chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa dám mở miệng, sợ lỡ lời sẽ kích nổ quả bom mang tên Thu Thanh Thì.

Phản ứng khi mang thai mỗi người mỗi khác. Có người vui vẻ, có người nóng nảy. Thu Thanh Thì thuộc loại… cực kỳ nóng nảy.

Diêu Tương Ức vội vàng bật đèn xi-nhan, tấp xe vào lề, bước nhanh đuổi theo, bất chấp tất cả, gọi một tiếng: 
“Bảo bối.”

Thu Thanh Thì giận dữ ném túi xách về phía nàng: 
“Ta là vợ cũ của ngươi, không phải bảo bối!”

Lại nhắc chuyện cũ. Diêu Tương Ức phục sát đất khả năng lôi chuyện cũ của nàng. Nàng tiến lên ôm eo Thu Thanh Thì, giữ nàng trong vòng tay.

Thu Thanh Thì như bị xúc phạm, giãy giụa dữ dội. Vừa thoát ra lại bị ôm lại, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng nàng cũng kiệt sức. Mấy ngày nay ăn uống thất thường, hôm nay chỉ ăn qua loa vài muỗng cháo.

Nàng đành thỏa hiệp, trừng mắt nhìn Diêu Tương Ức: 
“Ngươi phải nói ngươi sai rồi.”

Một người như Diêu Tương Ức mà phải nhận sai đã là hiếm, giờ còn bị ép phải nói ra miệng. Nàng nheo mắt, cảnh cáo Thu Thanh Thì đừng được đà lấn tới.

Thu Thanh Thì ôm bụng nhỏ, mặt đầy vẻ “mẹ quý vì con”, ngang ngược không ai bằng.

Người thừa kế nằm trong bụng người ta, Diêu Tương Ức đành cúi đầu: 
“Ta sai rồi.”

“Sai cái gì?”

Quá đáng! Diêu Tương Ức học theo chó sói hung dữ, cắn nhẹ tai nàng.

“Đau ~” 
Thu Thanh Thì co người lại, chống tay lên vai nàng, vừa khóc vừa xin tha, nhưng vẫn chưa được buông tha.

“Bá Bá, ta sai rồi, ta sai rồi ~”

Diêu Tương Ức hài lòng, buông tay khỏi eo nàng, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ hàm răng trắng như tuyết.

“Hừ.” 
Thu Thanh Thì đúng kiểu “vết sẹo lành rồi quên đau”, khí thế lại bùng lên.

Vừa ngẩng đầu, thấy Diêu Tương Ức lại nhìn nàng bằng ánh mắt như sói đói, nàng mềm chân, vòng tay ôm lấy người, bước đi như chạy trốn.

Nhưng là danh viện số một, dù có trốn cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi đầy khí chất.

Diêu Tương Ức lặng lẽ đi theo sau, ánh mắt dừng lại trên lưng nàng, môi khẽ cong lên cười.

Đi qua một đoạn, phía trước là cửa hàng tiện lợi 7-Eleven. Thu Thanh Thì lấy kính râm trong túi ra đeo, bước vào hỏi nhân viên: 
“Ở đây có bán que thử thai không?”

Nhân viên tốt bụng chỉ nàng ra cửa rẽ trái, đi khoảng 500 mét sẽ thấy tiệm thuốc mở 24 giờ, ở đó chắc chắn có.

“Cảm ơn.” 
Thu Thanh Thì quay đi, mặt đỏ bừng. Khác hẳn lúc trước, lần này là vì xấu hổ thật sự.

Diêu Tương Ức thu hết biểu cảm vào mắt, trêu nàng: 
“Da mặt ngươi mỏng quá.”

“Hừ,” 
Thu Thanh Thì đẩy kính râm lên sống mũi, giọng đầy ác ý: 
“Lát nữa đến tiệm thuốc, ngươi vào mua!”

Diêu Tương Ức đường đường là một nữ tổng tài bá đạo, sao có thể tỏ ra rụt rè trước mặt tiểu kiều thê. Nàng nói dứt khoát: 
“Đi thì đi.”

Khoảng hai mươi phút sau, hai người tìm được tiệm thuốc mà nhân viên cửa hàng tiện lợi đã chỉ.

Thu Thanh Thì đứng sau lớp kính trong suốt, nhìn vào bên trong, thấy quầy thu ngân có hai cô gái đang gục đầu ngủ gật. Nàng dùng vai hích nhẹ Diêu Tương Ức, trêu chọc: 
“Vào đi.”

Diêu Tương Ức giữ vẻ mặt bình tĩnh, mượn kính râm của nàng đeo vào. Lý do là dư luận về nàng vẫn chưa lắng xuống, nàng dù sao cũng là nửa người của công chúng, sợ bị nhận ra.

Thu Thanh Thì tự tay đeo kính cho nàng, còn giơ tay ra hiệu “mời vào”.

Diêu Tương Ức không nói nhiều, bước vào tiệm. Vốn định mở miệng hỏi “Que thử thai ở đâu”, nhưng lời còn chưa ra khỏi đầu lưỡi, cổ họng đã nghẹn lại, không phát ra nổi âm thanh nào.

Thật sự rất ngượng.

Nàng gãi mũi, liếc nhìn Thu Thanh Thì đang đứng ngoài cửa chờ xem trò vui.

… Cắn răng bước vào, tự mình đi từ kệ này sang kệ khác tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được ở góc khuất.

Như một tên trộm, nàng nhìn quanh trái phải. May quá, không có ai.

Đèn trần chợt nhấp nháy một cái, khiến nàng bất giác chột dạ. Nàng chọn loại đắt nhất, nhét vào túi áo, bước nhanh đến quầy thu ngân.

Lỡ một cái không đủ thì sao?

Diêu Tương Ức quay lại, lấy thêm một cái nữa…

Tiếng động khiến hai cô gái ở quầy thu ngân tỉnh giấc, ngồi bật dậy, dụi mắt, ánh mắt dần rõ ràng, nhìn về phía nữ khách đang đứng trước mặt.

Wow.

Họ thầm trầm trồ khí chất của Diêu Tương Ức.

Giống như một đóa anh túc, vừa thanh nhã vừa nguy hiểm. Nhưng khi cúi đầu, họ giật mình: quầy thu ngân đầy ắp que thử thai là sao!?

Nhãn hiệu khác nhau, loại khác nhau…

Mua cả lô que thử thai sao!?

Diêu Tương Ức đeo kính râm kín mít, đảm bảo không bị nhận ra, nói nhanh: 
“Tính tiền.”

“Chị lấy hết luôn ạ?”

“Lấy hết.”

Hai cô gái lần đầu gặp khách hàng như vậy, theo thói quen nghề nghiệp, hỏi nàng có muốn làm thẻ hội viên không.

“Không cần.” 
Diêu Tương Ức thanh toán bằng điện thoại, xách túi que thử thai bước nhanh ra ngoài.

Hai cô gái tiếc nuối nhìn theo, thì thầm: 
“Đẹp quá, giống minh tinh.”

Họ tò mò thò đầu ra nhìn, thấy Diêu Tương Ức vừa ra khỏi cửa đã ôm lấy một cô gái xinh đẹp khác.

“Cô kia nhìn quen mắt ghê.”

“Ừ, ta cũng thấy vậy. Nhưng trời tối quá… nhìn không rõ.”

Thu Thanh Thì vốn quen thuộc với giới giải trí, nhạy cảm với ánh mắt người khác. Nàng lập tức kéo góc áo khoác của Diêu Tương Ức che mặt lại: 
“Bá Bá, chúng ta đi nhanh.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...