[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 113
Thông báo tuy do Kinh Hồng Giải trí chuẩn bị, nhưng việc tuyên bố Bạch Mộng Chiêu là người thừa kế duy nhất lại là do Tập đoàn Hạ Thị bổ sung. Cả nước, đặc biệt là cộng đồng mạng, đều sốc đến mức muốn “nứt não”.— “Giới giải trí năm nay toàn tin động trời, ta ăn dưa không kịp. Bạch Mộng Chiêu lại là con gái ruột của Hạ Hải Tường! Một tiểu thư hào môn đi làm nghệ sĩ, đúng là phim truyền hình sống.”
— “Giải mã rồi! Vì sao cô ấy vừa ra mắt đã được đóng phim đam mỹ lớn, vì sao Thiên Kỷ dễ dàng để cô ấy sang Kinh Hồng, vì sao Diêu Tương Ức nâng đỡ, vì sao dùng chung người đại diện với Thu Thanh Thì. Tất cả đều có lý!”
— “Vậy chuyện cô nhi viện là thật hay giả? Có ai đi học thay không? Ta bị xoay vòng rồi.”
— “Nghe nói Hạ Hải Tường hồi trẻ từng bỏ rơi một đứa con gái…”
— “Trên kia xem phim máu chó lúc 8 giờ nhiều quá rồi. Có nguồn nào xác thực không? Bạch Mộng Chiêu từng công khai là cô nhi chưa? Hạ Hải Tường từng thừa nhận bỏ con chưa?”
— “Thôi đi ngủ đi. Chuyện hào môn không phải phàm nhân như chúng ta có thể hiểu nổi.”Tiệc gia đình kết thúc, Hạ Hải Tường được lão gia tử mời vào phòng trà trò chuyện. Những người còn lại tản ra khắp phòng khách, hoa viên, ai nấy đều cầm điện thoại đọc tin tức mới nhất.Diêu phụ, Diêu mẫu, Thu phụ, Thu mẫu đều là người trong giới hào môn, ít nhiều từng nghe qua chuyện Hạ Hải Tường mất con gái. Nay tận mắt chứng kiến, họ tụ lại bên đài phun nước bàn luận sôi nổi.Cuối cùng, câu chuyện chuyển sang Diêu Tương Ức.Diêu Ngọc Giai buông lông mày đã nhíu suốt hai ngày, tay đặt lên túi quần, nói:
“Thông gia, ta đã nói rồi, Tương Ức không làm gì có lỗi với Thanh Thì. Có lẽ nó sớm biết thân phận của Bạch Mộng Chiêu, được Hạ Hải Tường gửi gắm nên mới chăm sóc nàng. Gần gũi một chút cũng là chuyện bình thường…”Mấy câu nói khiến sắc mặt Thu Phú Quý và Đỗ Tụng Chi thay đổi rõ rệt, từ trắng chuyển sang hồng.Hàn Hạ Hạ thấy vậy, liền tìm cách hạ nhiệt:
“Con bé này cũng thật là, giấu chúng ta làm gì. Lát nữa phải mắng cho một trận.”Ở một góc khác, Thu Thanh Thì kéo Thu Thanh Mặc vào phòng ngủ.“Ca, ngươi đừng có trừng mắt với Bá Bá nữa.”
Thu Thanh Thì ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt tái nhợt của mình, đầy u sầu.Thu Thanh Mặc cúi người, đưa tay chọc trán nàng:
“Không có tiền đồ. Nàng ở ngoài nuôi người khác, ngươi còn mặc kệ.”“Ngươi mới là người nuôi ngoài!”
Thu Thanh Thì mở Weibo, ném điện thoại cho hắn:
“Thông báo viết rõ ràng, Bạch Mộng Chiêu là người nhà Hạ gia. Bá Bá chỉ chăm sóc nàng thôi. Nếu còn tung tin đồn, ta kiện ngươi tội phỉ báng!”“Ta lo cho ngươi thôi.”“Ngươi ghen vì nàng hơn ngươi ở mọi mặt.”Thu Thanh Mặc tức giận, nằm vật ra giường:
“Ta lo cho ngươi mất ngủ, bay đến Hải Thị vì ngươi, ngươi lại quay lưng. Khuỷu tay cong ra ngoài!”“Bá Bá mua cho ta máy bay, du thuyền, biệt thự. Ngươi cho ta cái gì?”
Thu Thanh Thì đẩy hắn ra,
“Đừng nằm lên giường ta. Bá Bá sạch sẽ, ngươi làm dơ.”Thu Thanh Mặc không tin nổi:
“Ta là anh ngươi!”“Thì cũng không được nằm lên giường!”Hai anh em cùng một mẹ sinh ra, bên ngoài giữ thể diện, về nhà là lộ rõ tính cách. Thu Thanh Thì đã quen, lười phản ứng, đi rửa mặt đắp mặt nạ.Nàng chợt nhớ ra điều gì:
“Bao giờ ngươi về lại Kinh Thị? Nhớ khuyên ba mẹ một chút, hai người đó thật sự không phân biệt đúng sai.”“Không đời nào. Trừ khi ngươi sinh con cho họ.”Thu Thanh Mặc lười biếng đi ra ban công. Nhà cũ này do lão gia tử mua từ đầu thế kỷ, nay xung quanh toàn nhà cao tầng. Hắn ngán ngẩm, đi một vòng rồi quay lại.Lúc này, đêm đã khuya.Hạ Hải Tường từ phòng trà bước ra, vừa hay thấy Diêu Tương Ức đang chạy bộ trong phòng tập, trò chuyện vui vẻ với Bạch Mộng Chiêu và cha mẹ nuôi nàng.Ông không kìm được, bước lại gần. Từ khẩu hình của Bạch Mộng Chiêu, ông đoán nàng đang nói lời cảm ơn.Chỉ là… ánh mắt nàng nhìn Diêu Tương Ức quá sáng, như có hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa.Hạ Hải Tường tiếc nuối lắc đầu. Nếu Diêu Tương Ức chưa kết hôn, ông thật sự mong Bạch Mộng Chiêu có được một người yêu ưu tú như vậy.“Mộng Chiêu, chúng ta về thôi.”
Ông gõ nhẹ lên cửa kính phòng tập.Sau khi Hạ Hải Tường rời đi, mọi người cũng lần lượt về phòng.Theo yêu cầu của Thu Thanh Mặc, mễ dì sắp xếp cho hắn ở tầng hai, tiện trò chuyện với em gái.Diêu Tương Ức về phòng, thấy hắn đang đánh răng trước cửa phòng khách. Nàng cố gắng giữ thái độ thân thiện:
“Ca.”Đáp lại là một tiếng “Thiệt” đầy khinh thường.Diêu Tương Ức thở dài. Gặp phải anh vợ như vậy, đúng là xui tám đời.“Ngươi ca không thích ta.”
Sau khi tắm xong, Diêu Tương Ức chui vào chăn, hôn nhẹ lên Thu Thanh Thì.Thu Thanh Thì hơi động lòng, da thịt lộ ra ánh hồng:
“Không cần ngạc nhiên. Hắn từ nhỏ đã ghét ngươi.”Diêu Tương Ức thấy lòng hơi tổn thương, nhẹ nhàng hỏi:
“Ta nên làm gì để lấy lòng anh vợ?”Thu Thanh Thì ngạc nhiên nhướng mày:
“Trước kia ngươi đâu có để tâm hắn nghĩ gì.”“Hắn là ca ngươi, ta vì ngươi.”Lời ngon tiếng ngọt vừa thốt ra, Thu Thanh Thì không khỏi bật cười, hạnh phúc lan tỏa trong lòng:
“Hừ, giỏi nịnh.”Diêu Tương Ức cúi xuống, dùng chóp mũi vuốt nhẹ hàng mi nàng đang run, giọng trầm thấp đầy dịu dàng:
“Cho ta chút phần thưởng đi.”Thu Thanh Thì vòng tay ôm chặt cổ nàng, vạch trần:
“Trước kia ngươi muốn ngủ ta… đâu có hỏi ý kiến.”“Có sao?”“Ừm, phần lớn là kiểu bá vương cưỡng ép.”“Nói bậy, rõ ràng ngươi rất phối hợp.”
Diêu Tương Ức đưa tay tắt ánh đèn sáng trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn đầu giường mờ mờ.Bất chợt, trong đầu Thu Thanh Thì lóe lên một tia sáng trắng. Nàng theo bản năng ấn tay lên vạt áo Diêu Tương Ức đang hướng về phía mình.“Sao vậy?”
Diêu Tương Ức ngẩng đầu lên.“Ta… cái đó… đã trễ hai chu kỳ rồi.”“Cái đó? Cái nào?”“Kinh nguyệt.”Diêu Tương Ức: “!!!”“Có thể nào là…”
Thu Thanh Thì ánh mắt lấp lánh, vừa vui mừng vừa hồi hộp, hai tay ôm lấy đầu Diêu Tương Ức, lắc qua lắc lại:
“Có thể không! Có thể không! Có thể không!”Lòng bàn tay nàng nóng rực.Nhiệt độ ấy khiến đầu óc Diêu Tương Ức như bị ong ong, hoàn toàn không tiêu hóa nổi tin tức này. Nàng hít sâu hai hơi, rồi buột miệng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Đứa bé này… mang họ ta hay họ ngươi?”Thu Thanh Thì không giữ nổi hình tượng tiểu thư danh viện, ngửa người lên gối cười ha ha, cười xong còn ném cho nàng một cái ánh mắt quyến rũ:
“Bá Bá, ngươi là vui quá hóa hồ đồ, hay bị dọa đến choáng váng rồi?”Nàng đẩy Diêu Tương Ức ra, vớ lấy bộ quần áo trên giường, từng món một mặc vào.“Ngươi định đi đâu?”
Diêu Tương Ức hỏi.“Ra tiệm thuốc, mua que thử thai… Ai da, ngươi đừng ngẩn người nữa, đi với ta… Nhanh lên nhanh lên!”Trăng đã lên cao đầu cành.Nhà cũ vừa tắt đi chiếc đèn cuối cùng.Vạn vật như chìm vào tĩnh lặng.Một chiếc Maybach 65s màu đen lặng lẽ rời khỏi cổng lớn.
— “Giải mã rồi! Vì sao cô ấy vừa ra mắt đã được đóng phim đam mỹ lớn, vì sao Thiên Kỷ dễ dàng để cô ấy sang Kinh Hồng, vì sao Diêu Tương Ức nâng đỡ, vì sao dùng chung người đại diện với Thu Thanh Thì. Tất cả đều có lý!”
— “Vậy chuyện cô nhi viện là thật hay giả? Có ai đi học thay không? Ta bị xoay vòng rồi.”
— “Nghe nói Hạ Hải Tường hồi trẻ từng bỏ rơi một đứa con gái…”
— “Trên kia xem phim máu chó lúc 8 giờ nhiều quá rồi. Có nguồn nào xác thực không? Bạch Mộng Chiêu từng công khai là cô nhi chưa? Hạ Hải Tường từng thừa nhận bỏ con chưa?”
— “Thôi đi ngủ đi. Chuyện hào môn không phải phàm nhân như chúng ta có thể hiểu nổi.”Tiệc gia đình kết thúc, Hạ Hải Tường được lão gia tử mời vào phòng trà trò chuyện. Những người còn lại tản ra khắp phòng khách, hoa viên, ai nấy đều cầm điện thoại đọc tin tức mới nhất.Diêu phụ, Diêu mẫu, Thu phụ, Thu mẫu đều là người trong giới hào môn, ít nhiều từng nghe qua chuyện Hạ Hải Tường mất con gái. Nay tận mắt chứng kiến, họ tụ lại bên đài phun nước bàn luận sôi nổi.Cuối cùng, câu chuyện chuyển sang Diêu Tương Ức.Diêu Ngọc Giai buông lông mày đã nhíu suốt hai ngày, tay đặt lên túi quần, nói:
“Thông gia, ta đã nói rồi, Tương Ức không làm gì có lỗi với Thanh Thì. Có lẽ nó sớm biết thân phận của Bạch Mộng Chiêu, được Hạ Hải Tường gửi gắm nên mới chăm sóc nàng. Gần gũi một chút cũng là chuyện bình thường…”Mấy câu nói khiến sắc mặt Thu Phú Quý và Đỗ Tụng Chi thay đổi rõ rệt, từ trắng chuyển sang hồng.Hàn Hạ Hạ thấy vậy, liền tìm cách hạ nhiệt:
“Con bé này cũng thật là, giấu chúng ta làm gì. Lát nữa phải mắng cho một trận.”Ở một góc khác, Thu Thanh Thì kéo Thu Thanh Mặc vào phòng ngủ.“Ca, ngươi đừng có trừng mắt với Bá Bá nữa.”
Thu Thanh Thì ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt tái nhợt của mình, đầy u sầu.Thu Thanh Mặc cúi người, đưa tay chọc trán nàng:
“Không có tiền đồ. Nàng ở ngoài nuôi người khác, ngươi còn mặc kệ.”“Ngươi mới là người nuôi ngoài!”
Thu Thanh Thì mở Weibo, ném điện thoại cho hắn:
“Thông báo viết rõ ràng, Bạch Mộng Chiêu là người nhà Hạ gia. Bá Bá chỉ chăm sóc nàng thôi. Nếu còn tung tin đồn, ta kiện ngươi tội phỉ báng!”“Ta lo cho ngươi thôi.”“Ngươi ghen vì nàng hơn ngươi ở mọi mặt.”Thu Thanh Mặc tức giận, nằm vật ra giường:
“Ta lo cho ngươi mất ngủ, bay đến Hải Thị vì ngươi, ngươi lại quay lưng. Khuỷu tay cong ra ngoài!”“Bá Bá mua cho ta máy bay, du thuyền, biệt thự. Ngươi cho ta cái gì?”
Thu Thanh Thì đẩy hắn ra,
“Đừng nằm lên giường ta. Bá Bá sạch sẽ, ngươi làm dơ.”Thu Thanh Mặc không tin nổi:
“Ta là anh ngươi!”“Thì cũng không được nằm lên giường!”Hai anh em cùng một mẹ sinh ra, bên ngoài giữ thể diện, về nhà là lộ rõ tính cách. Thu Thanh Thì đã quen, lười phản ứng, đi rửa mặt đắp mặt nạ.Nàng chợt nhớ ra điều gì:
“Bao giờ ngươi về lại Kinh Thị? Nhớ khuyên ba mẹ một chút, hai người đó thật sự không phân biệt đúng sai.”“Không đời nào. Trừ khi ngươi sinh con cho họ.”Thu Thanh Mặc lười biếng đi ra ban công. Nhà cũ này do lão gia tử mua từ đầu thế kỷ, nay xung quanh toàn nhà cao tầng. Hắn ngán ngẩm, đi một vòng rồi quay lại.Lúc này, đêm đã khuya.Hạ Hải Tường từ phòng trà bước ra, vừa hay thấy Diêu Tương Ức đang chạy bộ trong phòng tập, trò chuyện vui vẻ với Bạch Mộng Chiêu và cha mẹ nuôi nàng.Ông không kìm được, bước lại gần. Từ khẩu hình của Bạch Mộng Chiêu, ông đoán nàng đang nói lời cảm ơn.Chỉ là… ánh mắt nàng nhìn Diêu Tương Ức quá sáng, như có hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa.Hạ Hải Tường tiếc nuối lắc đầu. Nếu Diêu Tương Ức chưa kết hôn, ông thật sự mong Bạch Mộng Chiêu có được một người yêu ưu tú như vậy.“Mộng Chiêu, chúng ta về thôi.”
Ông gõ nhẹ lên cửa kính phòng tập.Sau khi Hạ Hải Tường rời đi, mọi người cũng lần lượt về phòng.Theo yêu cầu của Thu Thanh Mặc, mễ dì sắp xếp cho hắn ở tầng hai, tiện trò chuyện với em gái.Diêu Tương Ức về phòng, thấy hắn đang đánh răng trước cửa phòng khách. Nàng cố gắng giữ thái độ thân thiện:
“Ca.”Đáp lại là một tiếng “Thiệt” đầy khinh thường.Diêu Tương Ức thở dài. Gặp phải anh vợ như vậy, đúng là xui tám đời.“Ngươi ca không thích ta.”
Sau khi tắm xong, Diêu Tương Ức chui vào chăn, hôn nhẹ lên Thu Thanh Thì.Thu Thanh Thì hơi động lòng, da thịt lộ ra ánh hồng:
“Không cần ngạc nhiên. Hắn từ nhỏ đã ghét ngươi.”Diêu Tương Ức thấy lòng hơi tổn thương, nhẹ nhàng hỏi:
“Ta nên làm gì để lấy lòng anh vợ?”Thu Thanh Thì ngạc nhiên nhướng mày:
“Trước kia ngươi đâu có để tâm hắn nghĩ gì.”“Hắn là ca ngươi, ta vì ngươi.”Lời ngon tiếng ngọt vừa thốt ra, Thu Thanh Thì không khỏi bật cười, hạnh phúc lan tỏa trong lòng:
“Hừ, giỏi nịnh.”Diêu Tương Ức cúi xuống, dùng chóp mũi vuốt nhẹ hàng mi nàng đang run, giọng trầm thấp đầy dịu dàng:
“Cho ta chút phần thưởng đi.”Thu Thanh Thì vòng tay ôm chặt cổ nàng, vạch trần:
“Trước kia ngươi muốn ngủ ta… đâu có hỏi ý kiến.”“Có sao?”“Ừm, phần lớn là kiểu bá vương cưỡng ép.”“Nói bậy, rõ ràng ngươi rất phối hợp.”
Diêu Tương Ức đưa tay tắt ánh đèn sáng trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn đầu giường mờ mờ.Bất chợt, trong đầu Thu Thanh Thì lóe lên một tia sáng trắng. Nàng theo bản năng ấn tay lên vạt áo Diêu Tương Ức đang hướng về phía mình.“Sao vậy?”
Diêu Tương Ức ngẩng đầu lên.“Ta… cái đó… đã trễ hai chu kỳ rồi.”“Cái đó? Cái nào?”“Kinh nguyệt.”Diêu Tương Ức: “!!!”“Có thể nào là…”
Thu Thanh Thì ánh mắt lấp lánh, vừa vui mừng vừa hồi hộp, hai tay ôm lấy đầu Diêu Tương Ức, lắc qua lắc lại:
“Có thể không! Có thể không! Có thể không!”Lòng bàn tay nàng nóng rực.Nhiệt độ ấy khiến đầu óc Diêu Tương Ức như bị ong ong, hoàn toàn không tiêu hóa nổi tin tức này. Nàng hít sâu hai hơi, rồi buột miệng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Đứa bé này… mang họ ta hay họ ngươi?”Thu Thanh Thì không giữ nổi hình tượng tiểu thư danh viện, ngửa người lên gối cười ha ha, cười xong còn ném cho nàng một cái ánh mắt quyến rũ:
“Bá Bá, ngươi là vui quá hóa hồ đồ, hay bị dọa đến choáng váng rồi?”Nàng đẩy Diêu Tương Ức ra, vớ lấy bộ quần áo trên giường, từng món một mặc vào.“Ngươi định đi đâu?”
Diêu Tương Ức hỏi.“Ra tiệm thuốc, mua que thử thai… Ai da, ngươi đừng ngẩn người nữa, đi với ta… Nhanh lên nhanh lên!”Trăng đã lên cao đầu cành.Nhà cũ vừa tắt đi chiếc đèn cuối cùng.Vạn vật như chìm vào tĩnh lặng.Một chiếc Maybach 65s màu đen lặng lẽ rời khỏi cổng lớn.