[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 112



Mặt trời lặn về hướng tây, màn đêm nhẹ nhàng buông xuống.

Diêu gia nhà cũ đèn đuốc sáng trưng, tối nay đón tiếp khách quý: Hạ Hải Tường cùng con gái Bạch Mộng Chiêu, và cha mẹ nuôi của nàng.

Chỉ riêng vắng mặt Hạ phu nhân.

Diêu Tương Ức biết rõ nhưng vẫn hỏi: 
“Sao không thấy Hạ thái thái?”

Hạ Hải Tường khách khí hơn cả ban ngày, ánh mắt không rời khỏi Bạch Mộng Chiêu: 
“Nàng có việc bận, Diêu tổng đừng để tâm.”

Thấy con gái đứng cùng cha mẹ nuôi, ba người lúng túng không biết nên ngồi hay đứng, ông cảm thấy ngũ vị tạp trần: 
“Xin lỗi vì không tiếp được.”

Nói xong, ông vỗ nhẹ vai Diêu Tương Ức rồi bước đến chỗ “một nhà ba người.”

Diêu Tương Ức nhìn theo bóng ông, ánh mắt lại lạc vào bộ váy quý phái của Bạch Mộng Chiêu. Một cái chớp mắt, nàng thu lại ánh nhìn, xoay người lên lầu, vừa hay thấy mễ dì đang vịn lan can đi xuống.

Nàng vội vàng bước tới, đỡ lấy mễ dì: 
“Cẩn thận kẻo ngã.”

Mễ dì cũng đang ngắm Bạch Mộng Chiêu, không tiếc lời khen: 
“Đúng là người đẹp nhờ y phục. Trên TV ta từng thấy Bạch tiểu thư mặc cổ trang, giờ mặc váy cũng đẹp. Khí chất giống Thanh Thì.”

Nghe câu này, Diêu Tương Ức hơi khó chịu. Cảm giác như đang khen Bạch Mộng Chiêu và Thu Thanh Thì xứng đôi. Nàng vội giơ ngón tay giữa lên miệng: 
“Mễ dì, đừng nói nữa, kẻo Thanh Thì nghe thấy lại giận ta.”

Mễ dì như bừng tỉnh, nhớ đến mấy ngày nay tin đồn trên mạng, liền tự vỗ miệng: 
“Trách ta.”

Diêu Tương Ức thấy bà đáng yêu, khoác vai bà, trêu chọc: 
“Mễ dì đúng là lão tiểu hài nhi.”

“Ngươi càng ngày càng không đứng đắn.” 
Mễ dì liếc nàng một cái, rồi lại cười: 
“Nhưng cũng càng dễ thương, như vậy mới khiến người ta thích.”

Diêu Tương Ức lập tức ngừng cười, hai tai đỏ ửng: 
“Nào có dễ thương.”

Sợ mễ dì nói thêm khiến nàng ngượng, Diêu Tương Ức đổi chủ đề: 
“Chiều nay Thanh Thì có ra ngoài không? Gặp ai?”

“Chỉ ở trong phòng ngủ, không đi đâu cả.”

Diêu Tương Ức thở phào. Nàng thật sự lo Thu Thanh Thì đi tìm tỳ bà để tái hôn: 
“Ta lên xem nàng.”

“Cô ấy không khỏe, trưa không ăn gì. Chiều ta ép uống sữa bò, nàng phun ra hết…”

Diêu Tương Ức nhíu mày: 
“Đẹp thế mà lại không khỏe?”

“Ngươi đó, gây chuyện không nhẹ đâu. Mau đi xin lỗi, đừng giở tính khí.”

Diêu Tương Ức biết mình sai, gật đầu rồi lên lầu.

Vừa vào phòng, chưa kịp khóa cửa đã bị Thu Thanh Thì “rửa tội” bằng ánh mắt khinh thường.

Thấy nàng tái nhợt, Diêu Tương Ức lo lắng, ngồi xuống mép giường, chỉnh lại chăn cho nàng.

“Tránh ra!” 
Thu Thanh Thì gạt tay nàng, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Diêu Tương Ức nhanh tay đặt gối sau lưng nàng, lấy lòng: 
“Còn giận ta sao?”

“Ngươi cũng xứng!”

Còn sức để mắng, chứng tỏ không quá nghiêm trọng. Diêu Tương Ức yên tâm: 
“Ngươi không khỏe thì đừng xuống lầu…”

“Có khách mà nữ chủ nhân không tiếp? Danh tiếng đệ nhất danh viện còn giữ được không?”

Diêu Tương Ức gật đầu: 
“Tốt, nữ chủ nhân.”

Thu Thanh Thì hơi sững lại, mặt tái nhợt hiện rõ vẻ ảo não. Nàng chui vào chăn, nức nở: 
“Ta quên mất… Ta không còn là nữ chủ nhân Diêu gia.”

Diêu Tương Ức cười, cúi xuống thì thầm bên tai nàng, khiến nàng rùng mình: 
“Biết rõ lòng ta chỉ có ngươi, còn chơi trò giận dỗi.”

Thu Thanh Thì duỗi chân: 
“Ta thích chơi!”

Diêu Tương Ức kéo dài giọng đầy cưng chiều: 
“Ý ngươi…”

Bữa tiệc tối nay giống như một buổi đoàn viên lâu ngày. Lão gia tử ngồi ở vị trí chủ tọa, cảm thán: 
“Nhà cũ chỉ vào dịp Tết mới đông vui thế này.”

Bên chân ông là béo đầu đà, nằm thở hổn hển vì chơi cả chiều. Giờ nó là “cục cưng” của Thu Phú Quý, ông sợ nó cô đơn ở biệt thự bên sông nên ôm đến.

Lão gia tử rất thích nó, chơi cùng cả buổi chiều. Ông gắp miếng thịt bò đút cho nó, rồi nâng ly rượu chúc mừng Hạ Hải Tường tìm lại con gái.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Mễ dì ra mở cửa, không lâu sau dẫn vào một thanh niên cao gầy, tuấn tú, gương mặt giống Thu Thanh Thì đến năm phần.

“Ca!” 
Thu Thanh Thì vui mừng, bỏ đũa, chạy đến ôm chầm lấy Thu Thanh Mặc.

Hai anh em ôm nhau thật chặt.

Mọi người đều vui mừng… trừ Diêu Tương Ức. Dù sao Thu Thanh Mặc cũng là em vợ, nàng vẫn phải giữ mặt mũi. Diêu Tương Ức phân phó người hầu thêm chén đũa, đứng dậy chào: 
“Ca, ngươi nên báo trước để ta ra sân bay đón.”

Thu Thanh Mặc như không thấy nàng, ôm Thu Thanh Thì đi thẳng đến bàn ăn, ngồi cạnh Đỗ Tụng Chi.

Diêu Tương Ức thầm niệm “thanh tâm chú”.

Nàng vốn không thích Thu Thanh Mặc, nhất là khi thấy hắn mặc bộ vest ba mảnh thẳng thớm, tóc tai gọn gàng, nàng chỉ muốn mắng: “Trang bức!”

May mà hắn rất lễ phép với lão gia tử, sau khi được giới thiệu, hắn chào hỏi Hạ Hải Tường, rồi làm quen với Bạch Mộng Chiêu.

Bữa tiệc tiếp tục.

Diêu Tương Ức luôn chăm sóc Thu Thanh Thì, mong nàng có thể nói chuyện với Bạch Mộng Chiêu, dù chỉ một ánh nhìn cũng được… để tăng điểm ngọt ngào.

Nhưng Thu Thanh Mặc cứ phải phá đám.

Nàng gắp miếng ức gà cho Thu Thanh Thì, hắn liền gắp ra, thay bằng đùi gà.

Nàng múc cháo hải sản, hắn liền thay bằng cháo thanh đạm.

Rõ ràng là cố tình chống đối!

Diêu Tương Ức không tiện nổi giận, đành nén lại đến khi tiệc kết thúc.

Thu Thanh Thì hôm nay khí thế bừng bừng, sau bao ngày bị Diêu Tương Ức “bắt nạt”, cuối cùng cũng có cảm giác “nông nô xoay mình làm chủ”. Tâm trạng nàng tốt lên rõ rệt, thậm chí phá lệ nhìn Bạch Mộng Chiêu thuận mắt hơn.

【Ngây thơ loli nhắc nhở: Ngọt ngào giá trị +1】

【Chúc mừng thân thân, ngọt ngào giá trị đã đạt tối đa, nhận được một lần phần thưởng kịch bản.】

【Phần thưởng đang gửi, xin chú ý tiếp nhận.】

【Đã tiếp nhận.】

【Boss cuối của nguyên tác: Kỷ Bình Hàm】

Diêu Tương Ức khẽ cười lạnh, không hề bất ngờ. Quả nhiên là Kỷ Bình Hàm.

Nàng vừa nghịch điện thoại vừa ra lệnh cho Tô Đề Lạp công bố bản thông báo đã chuẩn bị sẵn.

Thông báo chia làm hai phần:

- Phần một: Làm sáng tỏ tin đồn. Do Kinh Hồng Giải trí phát hành, được Kinh Hồng Tập đoàn và Thu Thanh Thì chia sẻ lại trên Weibo. Nội dung khẳng định Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu không có quan hệ mờ ám, đồng thời tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những kẻ tung tin sai sự thật.

Ngay sau đó, điện thoại của Hạ Hải Tường rung lên. Ông mở tin nhắn, thấy thư ký báo cáo về hướng đi mới của Kinh Hồng Tập đoàn.

Ông động lòng, ngẩng đầu nhìn Diêu Tương Ức, gật đầu rồi gọi điện cho thư ký.

Chỉ trong 20 phút, Hạ Thị Tập đoàn cũng phát hành phần hai của thông báo: công khai thân phận thật của Bạch Mộng Chiêu.

Thông báo kết thúc bằng một dòng tuyên bố rõ ràng: 
Bạch Mộng Chiêu là người thừa kế duy nhất của Hạ Thị.

---

Một nước đi đầy khí phách. Sóng gió truyền thông sắp nổi lên, nhưng Diêu Tương Ức đã sẵn sàng đối mặt. Còn Kỷ Bình Hàm—Boss cuối của nguyên tác—đã chính thức bước vào ván cờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...