[BHTT] [EDIT] Khi Mùa Đông Rơi Vào Bể Tình - Nhập Nhập Nha

Chương 4: Nhớ cậu



Nói xấu sau lưng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Đông Nhân đẩy cửa bước vào, mấy người kia như thể cắn phải lưỡi, cứng đờ không dám động đậy, còn xấu hổ hơn cả lúc Đông Nhân tỏ tình với Tạ Mính Quân.

Đông Nhân đi đến giường của mình, đặt cặp lên bàn, kéo ghế ra rồi tiếp tục mở máy tính viết luận văn. Cô cũng không đi hỏi tại sao họ lại nói xấu sau lưng mình, chỉ lo làm việc của bản thân. Mọi người trong ký túc xá cảm thấy rất không tự nhiên, đến tối liền hỏi cô có muốn đi ăn cơm cùng không.

Buổi chiều Đông Nhân đã ăn rất nhiều, buổi tối không hề đói, bụng vẫn còn căng. Cô lắc đầu, đợi đến khi viết luận văn mệt, cô đi lấy nước nóng, tắm rửa xong liền lên giường nằm chơi điện thoại.

Giường cô ở rất gần điều hòa, gió thổi vào đầu gối rất đau, cô kéo chiếc chăn mỏng đắp lên chân.

Trâu Vũ Hi gửi cho cô mấy tin nhắn, hỏi cô ra ngoài ăn thế nào, rồi lại an ủi cô: 【Tạ Mính Quân tính tình cô ấy là như vậy đấy, chắc là vẫn còn ghim em, sau này em bớt đi chơi riêng với cô ấy đi, cố gắng đừng ăn cơm chung, đồ cô ấy ăn đều rất đắt.】

Đông Nhân trả lời: 【Cậu ấy không bắt em trả tiền.】

Trâu Vũ Hy: 【Cô ấy trêu em như vậy, trong lòng em chắc cũng khó chịu lắm nhỉ. Anh cũng không tiện nói cô ấy, nói xong cô ấy lại càng quá đáng hơn, tóm lại là em đừng chủ động tìm cô ấy nữa.】

Đông Nhân: 【Ừm, em biết rồi.】

Lúc cô và Tạ Mính Quân vừa vào nhà hàng ngồi xuống, Tạ Mính Quân đã nói không quen để người khác trả tiền, chắc là vốn không có ý định để cô trả.

Hơn nữa.

Đông Nhân nghèo, nhưng không nghèo đến mức không trả nổi một bữa cơm, chỉ là cô hơi tiếc khi ăn những bữa quá xa xỉ mà thôi. Cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, cứ nói cô không có tiền, nói cô nghèo, khiến lòng tự trọng của cô rất tổn thương.

Trâu Vũ Hy: 【Các em ăn hết bao nhiêu tiền, anh mời, gửi lì xì cho em nhé.】

Đông Nhân: 【Không cần đâu.】

Trả lời xong, cô lại thêm một câu: 【Anh có thể cho em WeChat của Tạ Mính Quân được không, em muốn trả lại tiền bữa cơm hôm nay cho cậu ấy.】

Lúc đó khi Đông Nhân xin WeChat, Tạ Mính Quân nói xong liền cứ nhìn cô chằm chằm, như thể bị cô chọc tức, sau đó không thèm để ý đến cô nữa. Đợi xe đến đón, nàng cứ thế trực tiếp mà đi.

Haiz, thở dài.

Con người mà, càng là thứ không có được thì lại càng muốn có.

Trâu Vũ Hi cũng không muốn cho Đông Nhân, nói: 【Thôi bỏ đi, đừng thêm nữa, lỡ em nói sai gì trên WeChat, cô ấy lại bắt nạt em thì sao?】

Đông Nhân lật người, gõ chữ: 【Không đâu, em không nói chuyện với cậu ấy, em chỉ gửi tiền cho cậu ấy thôi, em sẽ không làm gì cả.】

Đợi vài phút.

Trâu Vũ Hy vẫn nói: 【Thôi bỏ đi, lát nữa anh dẫn em chơi game.】

Đông Nhân rất muốn có WeChat của Tạ Mính Quân.

Trâu Vũ Hy nói là dẫn cô chơi game, nhưng thực chất là lén lút dẫn cô chơi, bảo cô đổi một tài khoản phụ, còn nhắc cô chỉ được chơi nhân vật nam, tuyệt đối không được bật mic, nhất định đừng để Tạ Mính Quân nhận ra.

Họ chơi một game bắn súng đơn giản, một trận một trăm người, tài nguyên trang bị có hạn, phải đi cướp, có thể chơi đơn hoặc lập đội. Ngoại trừ bản thân và đồng đội, gặp những người còn lại đều phải giết, sống sót đến cuối cùng là chiến thắng.

Đông Nhân bình thường không hay chơi, cảm thấy không có gì thú vị.

"Anh dùng acc phụ của bạn, cô ấy không biết là anh mời cô ấy chơi game đâu. Lát nữa em giúp anh nhặt súng là được, anh sẽ gánh các em ăn gà."

Đông Nhân nói: "Em có thể giúp anh dỗ cậu ấy."

Trâu Vũ Hy bật cười, nói: "Cô ấy à, dỗ không nổi đâu, em đừng nói gì là được rồi. Giúp anh chơi tốt ván này, mau tắt mic đi."

"Được."

Vào game cần một khoảng thời gian. Trâu Vũ Hi mời người, hắn đứng giữa đội hình. Một lúc sau, bên trái hắn là Đông Nhân, bên phải là người có nickname "XieXie", chắc là Tạ Mính Quân rồi.

Đông Nhân bấm vào động tác nhảy bên cạnh, sau đó quan sát Tạ Mính Quân. Tạ Mính Quân không động đậy, vẫn giữ tư thế ôm súng.

Nàng mặc một bộ dồ áo ba lỗ phối cùng váy ngắn màu xanh rêu, hình như là skin mới ra trong cửa hàng, giá khá đắt. Đông Nhân lại bấm vào một động tác nhảy khác, nhưng điệu nhảy chưa kết thúc thì đã vào game.

Vào game sẽ tập trung trước ở sân bay. Đông Nhân đi tìm Tạ Mính Quân, Tạ Mính Quân rất dễ tìm, giữa một đám người mặc áo thun quần dài do hệ thống tặng, quần áo của nàng là đẹp nhất. Đông Nhân chạy đến trước mặt Tạ Mính Quân, Tạ Mính Quân không nhận ra là đồng đội, bị che mất tầm nhìn, liền đấm một phát vào mặt cô.

Đông Nhân khẽ cười một tiếng, ngón tay xoa xoa má mình, gọi tên nàng: "Tạ Mính Quân."

Cô không bật mic, người trong game không nghe thấy, ngược lại bạn cùng phòng lại nghe thấy.

Mạnh Mạc Sầu gõ vào thanh chắn giường, đè giọng gọi Ưng Quỳnh Tuyết ở giường đối diện: "Trời đất, Đông Nhân bắt đầu gọi tên Tạ Mính Quân trong lúc nói mê rồi kìa..."

Đông Nhân bò dậy cắm tai nghe vào.

Lấy điện thoại ra, nhân vật đã lên máy bay chuẩn bị nhảy dù.

Trâu Vũ Hi đánh dấu một vị trí trên bản đồ, họ nhảy xuống khu biệt thự sa mạc. Người nhảy xuống cứ như đang thả sủi cảo, ở đây hoặc là giàu sụ, hoặc là nghèo rớt mồng tơi rồi chết dí ở đây.

Đồng đội không ai nói gì, chỉ có người đồng đội số 4 ghép ngẫu nhiên tên "Dâu Tây Ngọt Ngào" bật voice chat, giọng cô ấy rất ngọt ngào và ấm áp: "Ay, số 3 ơi, anh đừng chạy lung tung, cẩn thận chết đó, ở đây đông người lắm."

Sau đó tiếng súng nổ ra tứ phía, thanh máu của số 3 chạy ra ngoài biến động liên tục, lúc thấp lúc cao. Thấy sắp chết đến nơi thì thấy anh chàng cơ bắp số 3 đẩy cửa chạy vào, anh ta mặc một bộ áo ba lỗ hồng và váy thủy thủ nhỏ không biết cướp được ở đâu, hào sảng khui lon nước tăng lực uống một hơi, sau đó ào ào vứt hết vật phẩm trong game như bộ sơ cứu, băng gạc, nước tăng lực ra trước mặt số 2.

Lúc số 2 đang nhặt, anh ta mặc váy nhảy một điệu.

Trong khung chat của game hiện lên tin nhắn.

XieXie (Số 2): "?"

wsdywsdy (Số 3): 【Nhảy đi nhảy đi nhảy đi】

Sau khi diệt sạch khu biệt thự, số người trong game đã giảm đi một nửa. Trang bị đều do Đông Nhân kiếm được, cả bốn người họ ai cũng giàu nứt vách.

Lúc chạy bo, Dâu Tây Ngọt Ngào tiếp tục bật mic, hỏi rất nhẹ nhàng: "Anh ơi, anh giỏi quá, cho em xin WeChat được không ạ."

Trâu Vũ Hy bật voice trả lời, giọng dịu dàng: "Cũng bình thường thôi, tôi bắn cũng tàm tạm, WeChat thì thôi không cần đâu."

"Em không nói anh, em nói số 3 cơ, cái anh trai đô con ấy."

Anh chàng đô con mặc váy hồng vốn đang chạy, nghe vậy liền quay người lại nhìn. Dâu Tây Ngọt Ngào không nói chuyện với Trâu Vũ Hi nữa, chạy qua chỗ Đông Nhân: "Anh ơi cho em xin WeChat được không? Ván sau chơi tiếp nhé. Anh ơi, anh có bật mic không, nghe được em nói chứ ạ?"

Cô ấy sắp chạy đến bên cạnh anh chàng đô con mặc váy hồng thì anh ta quay người bỏ chạy. Hóa ra anh ta không phải đợi cô ấy, mà là lúc số 1 bật mic, số 2 nghe thấy liền dừng lại, thế là anh ta cũng dừng theo. Anh chàng đô con đang đợi hành động của số 2.

Dâu Tây Ngọt Ngào hỏi: "Số 1, anh có quan hệ gì với họ vậy."

Trâu Vũ Hy cười ngượng ngùng, khó nói: "Chỉ là..."

"À, hai người họ là một cặp, còn anh bị kéo vào chơi cùng à?"

"Ờ..."

"Ha ha ha ha, em biết ngay mà, thảo nào họ không thèm để ý đến em."

"Hì hì." Trâu Vũ Hy ngượng chết đi được, liền tắt mic. Chơi cùng cái con khỉ, Đông Nhân mới là người chơi cùng, nhưng Đông Nhân cũng biết dỗ người quá đi chứ.

Hắn cố gắng lại gần Tạ Mính Quân. Trước đó không bật mic thì không sao, Tạ Mính Quân coi hắn như đồng đội bình thường, không kháng cự. Bây giờ hắn vừa đến gần, Tạ Mính Quân liền chĩa súng vào hắn. Quan trọng nhất là, bên cạnh Tạ Mính Quân còn có một anh chàng đô con mặc váy hồng đứng đó.

Mặc dù biết đó là Đông Nhân.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được, thầm nghĩ: Sao người này trông như biến thái vậy?

Sau đó có máy bay thả vật phẩm tiếp tế, Tạ Mính Quân đi nhặt, Đông Nhân tìm một nơi an toàn ngồi bắn tỉa từng người một. Họ nhặt xong hòm tiếp tế liền bỏ chạy.

Lúc này, Dâu Tây Ngọt Ngào lái một chiếc xe bán tải địa hình đến đón Đông Nhân.

Đông Nhân điều khiển nhân vật chạy xuống dốc, nhảy lên chiếc mô tô hai bánh do Tạ Mính Quân lái. Mô tô chạy không ổn định lắm, nhưng được cái rất ngầu, bụi cát bị thổi tung lên. Chỉ hơi tiếc là tay cô phải cầm súng, không thể ôm eo Tạ Mính Quân được.

Chạy được nửa đường, chiếc mô tô dừng lại. Nhân vật của Tạ Mính Quân bước xuống xe, cởi bộ đồ ngụy trang trên người vứt xuống đất. Đông Nhân đi tới nhặt lên mặc vào, che đi bộ đồ màu hồng chóe của mình.

Mặc xong quần áo, họ tiếp tục chạy tìm nơi ẩn nấp mới.

Đông Nhân cầm điện thoại, không ngừng điều chỉnh góc nhìn, chỉ để ngắm Tạ Mính Quân lái mô tô chở mình. Cô một tay chống cằm, tính toán xem còn bao lâu nữa thì đến nơi, cảm thấy cứ đi dạo thế này cũng không tệ, năm tháng thật yên bình.

Đang nghĩ ngợi, cô nghe thấy mic của Tạ Mính Quân có động tĩnh.

Vài giây sau, Tạ Mính Quân nói: "Có tiếng súng."

Đông Nhân xoay góc nhìn, không thấy ai, liếc mắt lên góc trên bên trái, thì ra là Trâu Vũ Hi và "Dâu Tây Ngọt Ngào" đã chết. Chắc là họ chạy quá chậm, gặp phải đội phía sau và bị bắn chết.

Hai người họ phối hợp khá ăn ý, Tạ Mính Quân tấn công, Đông Nhân ẩn nấp. Cuối cùng họ cũng không chơi kiểu núp lùm nữa, mà trực tiếp xông lên giải quyết, giết hết tất cả mọi người.

Ván này chơi khá vui, nhưng Tạ Mính Quân vẫn thoát khỏi đội.

Đông Nhân cũng thoát theo, cô vào mục bạn bè gần đây xem thử, Tạ Mính Quân đang trực tuyến. Đông Nhân liền gửi một lời mời qua.

Đầu ngón tay cô miết trên ốp điện thoại, yên lặng chờ đợi.

Cô nằm sấp trên giường, khuôn mặt được ánh sáng điện thoại chiếu rọi, đôi mắt nhìn chằm chằm đến khô khốc. Cô chớp mắt một cái, nhìn lại, trên màn hình đã có thêm một người.

Tạ Mính Quân đã vào đội.

Tạ Mính Quân lại đi thay một bộ quần áo mới, cũng là bộ mới ra gần đây. Tạ Mính Quân nhanh chóng bấm sẵn sàng. Đông Nhân định gõ chữ hỏi nàng chọn bản đồ nào thì WeChat có tin nhắn mới.

Trâu Vũ Hi: 【Tạ Mính Quân chắc không chơi nữa đâu, lát nữa hai chúng ta chơi cùng nhé? Mà này, em đừng mặc váy hồng nữa, không hợp với em đâu.】

Đông Nhân trả lời: 【Cậu ấy đang chơi với em.】

Gửi xong, cô vội vàng quay lại game, bắt đầu trận đấu ngay lập tức.

Trận này họ nhảy xuống Thủy Thành, trong nhà toàn là nước.

Vật phẩm nghèo nàn mà người lại đông, Đông Nhân vẫn như cũ, nhảy xuống là tìm một chỗ ngồi rình, cầm súng chuyên bắn những người mặc đồ đẹp, sau đó phối cho mình một bộ đồ hồng phấn điệu đà, chiếc váy nhỏ cứ đung đa đung đưa. Game này có độ tự do cao, chỉ cần có súng là được. Chỉ là lần này cô không hành động một mình nữa, mà là hai người cùng nhau ngồi rình.

Giữa chừng Trâu Vũ Hi vào xem Đông Nhân và Tạ Mính Quân chơi thế nào.

Thì thấy Đông Nhân và Tạ Mính Quân đang nằm sấp trên bãi cỏ, cỏ xanh mơn mởn, hai nhân vật nằm sát rạt vào nhau. Nhân vật của Đông Nhân cứ dính lấy Tạ Mính Quân, Tạ Mính Quân động một cái, cô cũng động theo, tay chạm tay, thỉnh thoảng lúc ngọ nguậy cơ thể còn va vào nhau, đám cỏ cứ thế mà rung lên không ngừng.

Hắn chọc chọc vào màn hình, tâm trạng có chút phức tạp.

Cứ như vừa thấy thứ gì đó không nên thấy.

Tạ Mính Quân và Đông Nhân lăn lộn trên cỏ.

Hắn nhìn lại lần nữa, nhân vật của Đông Nhân động một cái, chiếc váy hồng đè lên đôi chân trắng nõn của Tạ Mính Quân, trông hệt như Đông Nhân đang đè Tạ Mính Quân. Cái game chết tiệt này lúc bị lỗi xuyên vật thể trông cứ như game người lớn.

Cả một buổi tối họ chơi mấy trận, không ai nói gì, chỉ chơi câm. Cướp quần áo, cướp đồ, lái mô tô dạo phố, tỷ lệ thắng cao đến kỳ lạ.

Cho đến trận cuối cùng.

Tạ Mính Quân xông ra ngoài quá nhanh, chết ngay trước cửa.

Phát súng tỉa của Đông Nhân còn chưa kịp bắn ra, Tạ Mính Quân đã chết ngay trước cửa, biến thành một hòm đồ. Đông Nhân vừa định đi xuống, Tạ Mính Quân bật mic nói: "Đừng xuống, đối diện có bốn người, bắn tỉa bọn họ."

Đông Nhân đổi mấy vị trí, bắn bốn phát, hạ gục cả bốn người.

Mặc dù chỉ còn lại một mình, nhưng mấy người đang xem đều nghĩ cô có thể ăn gà.

Nhưng thứ mà mọi người thấy là, anh chàng đô con mặc váy hồng chạy ra cửa mở hòm đồ của Tạ Mính Quân, nhặt sạch đồ bên trong. Tạ Mính Quân full đồ, đưa cho Đông Nhân thì đúng là như hổ mọc thêm cánh. Tuy nhiên, sau khi loot sạch đồ thì cô lại chạy về nhà, cởi hết đồ của mình ra, rồi tiếp tục quay lại loot, loot cho đến khi trong hòm không còn một món nào.

Thời khắc mấu chốt cuối cùng, mọi người đều im lặng.

Chỉ nghe một tiếng "bùm", anh chàng đô con mặc váy hồng biến thành hòm đồ.

Biến thành hòm đồ? Anh ta biến thành hòm đồ rồi?

Anh ta đã rút một quả lựu đạn và chết.

Vãi, tự nổ lựu đạn chết.

Game kết thúc, mọi người vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Chết đột ngột quá, lại còn là tự sát, chết trong căn nhà nhỏ đơn độc đó, mặc quần áo của Tạ Mính Quân, ôm khẩu súng Tạ Mính Quân đã dùng.

Người xem nói: "Không hiểu sao, chơi game này mà thấy có chút bi tình."

"Đúng vậy, tình cảm thật tốt, còn tuẫn tình nữa chứ."

Chơi xong, Đông Nhân đợi một lúc, thấy Tạ Mính Quân đã offline, chắc là không chơi nữa rồi. Chết một trận là không chơi nữa sao?

Cô nghĩ, sau này phải khổ luyện kỹ thuật hơn nữa, cố gắng không chết trận nào.

Game này bình thường thấy không có gì thú vị, nhưng chơi vào rồi thì rất cuốn, chỉ chơi một hai ván thì không đã lắm.

Đông Nhân gửi tin nhắn cho Trâu Vũ Hi, hỏi: 【Không chơi nữa à?】

Trâu Vũ Hi trả lời một chữ "Ừm".

Vài giây sau, hắn lại gửi tin nhắn: 【Anh chỉ chơi có một trận thôi.】

Đông Nhân lại hỏi: 【Vậy Tạ Mính Quân còn giận không?】

Trâu Vũ Hi có vào xem, giờ hắn có chút phiền lòng, nói: 【Giờ chắc không giận nữa đâu, chỉ là không thèm để ý đến anh lắm. Đông Nhân hôm nay em nhiệt tình với cô ấy quá nhỉ, lấy lòng cô ấy như vậy có thấy mệt không?】

Đông Nhân nói: 【Ừm, em nghĩ không thể để cậu ấy tức giận, cũng muốn học cách dỗ cậu ấy. Lần sau cậu ấy có tức giận không vui, anh sẽ không cần phải mệt nữa, anh cứ tìm em, em sẽ giúp anh dỗ cậu ấy.】

Trâu Vũ Hy có chút cảm động: 【Cảm ơn em nhé, Đông Nhân.】

Sau đó gửi một sticker: 【Cảm ơn vì có bạn bên cạnh.jpg】

Đông Nhân: 【Việc nên làm mà.】

Trả lời tin nhắn xong, Đông Nhân xóa hết cuộc trò chuyện, cũng không quan tâm đến game nữa.

...

Đông Nhân học năm tư không có nhiều môn, chỉ là cô đang viết trước luận văn tốt nghiệp, lại nhận thêm vài bản dịch để kiếm tiền, so với mọi người thì khá bận rộn.

Cô không có tiết học thì cứ ru rú trong ký túc xá làm việc.

Mãi đến thứ Tư mới có một tiết, thời tiết đặc biệt nóng. Thực ra tiết này cô đã học xong hết rồi, đi hay không cũng không sao, nhưng cô thuộc loại học sinh ngoan, không bao giờ trốn học. Cô đeo cặp đến giảng đường.

Đi ngang qua quán trà sữa, Đông Nhân liếc vào trong, có chút thèm.

Ngày kia sẽ nhận được tiền nhuận bút dịch, trong tay sẽ dư giả hơn. Đông Nhân định xa xỉ một phen, mua một cốc nước chanh bốn tệ, rồi bảo nhân viên cho ít đá, như vậy có thể uống được đầy một cốc, vừa ngon vừa rẻ.

Đông Nhân vừa quét mã trả tiền xong thì thấy Tạ Mính Quân ở quán trà sữa bên cạnh. Tạ Mính Quân đã mua xong trà sữa, Đông Nhân không ngờ có thể gặp Tạ Mính Quân, vừa định qua chào hỏi thì Tạ Mính Quân không thèm để ý đến cô, lạnh lùng bỏ đi.

Sắp đến giờ vào lớp, Đông Nhân đành thở dài, cầm cốc nước chanh đá của mình vào lớp học. Tiết học có chút nhàm chán, cô cắm tai nghe, vào game xem một chút, định vào trường bắn trong game để luyện súng tỉa.

Vừa online đã thấy "XieXie" mấy ngày nay gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tặng cô mấy bộ quần áo màu hồng. Thời gian gửi đều là sau khi cô offline. Hóa ra hôm đó không phải là không chơi nữa, mà là đi mua skin.

Tạ Mính Quân không nhận ra đó là Đông Nhân. May mà hôm qua lúc Trâu Vũ Hy dẫn cô chơi đã không để cô lên tiếng, bảo cô giả làm một cư dân mạng bình thường.

Cô cũng giả vờ rất nỗ lực.

XieXie: 【Cậu bắn tỉa cũng giỏi phết.】

XieXie: 【Tôi thấy thời gian chơi của cậu không cao, acc phụ à?】

XieXie: 【Thêm acc chính chơi một ván không?】

XieXie: 【Cậu off rồi à?】

Đông Nhân gõ chữ: 【Ừm ừm ừm, đây là acc phụ của tôi, tôi có một acc chính là nhân vật nữ, nhưng là tài khoản QQ, trước đây tôi toàn chơi server QQ, cậu có muốn thêm số WeChat của tôi không?】

Chưa kịp gửi đi, bên kia Tạ Mính Quân lại gửi tin nhắn tới.

XieXie: 【Giờ mới trả lời? Cậu cũng lạnh lùng gớm, một chữ cũng không rep.】

Vài giây sau, tất cả các chữ đều bị xóa, cô không gửi một chữ nào.

Đông Nhân: 【en】(Ừm)

XieXie: 【?】

XieXie: 【Có thời gian chơi game không?】

XieXie: 【Tôi có mấy người bạn ở đây, định rủ cậu chơi một trận, có đến không?】

Vài giây sau, Tạ Mính Quân lại gửi tin nhắn: 【Cậu không phải học sinh tiểu học đấy chứ? Vậy thì thôi không chơi nữa, cậu học hành cho tốt đi.】

Đông Nhân: 【da xue.】(Đại hoc)

XieXie: 【Cậu gõ một chữ tôi xem nào?】

Đông Nhân: 【Ừm】

Đông Nhân: 【ni xiang gen wo wan ma?】(Cậu có muốn chơi với tôi không?)

Ngay giây tiếp theo, Tạ Mính Quân đã gửi lời mời đến.

Hỏi tức là muốn, lại còn rất muốn.

==============

Tác giả có lời muốn nói:

Chậc chậc chậc.

Có người ngoài đời thì lạnh lùng như tảng băng, trong game thì lăn lộn trên cỏ.

Đông Nhân vẫn chưa học thói xấu, sau khi học được rồi mà hắc hóa lên thì, wow~ các bạn thử tưởng tượng xem là cảnh gì.

Đông Nhân: Người thật sự lạnh lùng là người không bao giờ gõ chữ!

Tạ Mính Quân: en (ờ)

____________

Chú thích: XieXie là pinyin của từ Tạ Tạ  (谢谢), ngoài ra nó cũng có nghĩa là cảm ơn. Còn 1 điều nữa, Đông Nhân cổ làm màu ghi pinyin, tác giả hong có sub đâu tui tốt bụng vietsub thêm ó =)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...