[BHTT] [EDIT] Khi Mùa Đông Rơi Vào Bể Tình - Nhập Nhập Nha
Chương 3: Đông Nhân cũng ghê gớm thật đấy
Bầu không khí vốn yên tĩnh bỗng trở nên có chút kỳ quặc. Có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng tất cả mọi người trong ký túc xá đều đang dỏng tai lên, họ đều đang nghe lén, muốn biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao. Đông Nhân quả thực quá tùy tiện và lớn mật, màn tấn công trực diện này sắp bay lên tận trời rồi.Nào là phòng tắm, nào là chỉ cần Tạ Mính Quân thích thì cậu ta đều học, cậu ta muốn học cái gì chứ...Cũng thú vị ra phết.Các bạn cùng phòng vô cùng kinh ngạc, rất tò mò về thái độ của Tạ Mính Quân. Nhưng đáng tiếc là, Tạ Mính Quân không hề đẩy Đông Nhân ra, vẫn ngồi rất ổn định. Nàng ngồi quay lưng về phía cửa, giường của Đông Nhân lại gần khu nhà vệ sinh, nên không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của Tạ Mính Quân, chỉ có Đông Nhân đang ngồi trên đùi nàng...Tạ Mính Quân có vài giây kinh ngạc, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng lướt qua trên mặt nàng, sau đó biến thành hứng thú. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Đông Nhân, không ngừng xem xét. Lần này Tạ Mính Quân không hỏi là thật hay giả nữa, mà tò mò hỏi: "Cậu biết làm những gì?"Lúc nói ra thì Đông Nhân chỉ dựa vào sự liều lĩnh, bây giờ cảm giác xấu hổ đã lan khắp toàn thân, ngượng đến mức nổi cả da gà. Cô lén nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt của hai người bạn cùng phòng.Đông Nhân nén lại sự ngượng ngùng, ghé sát vào tai nàng nói: "Biết hôn.""Hửm?" Tạ Mính Quân không nghe rõ.Đông Nhân cao giọng hơn một chút, "Tôi hôn rất giỏi."Tạ Mính Quân bật cười một tiếng, nhìn cô, lần này là đang chế giễu thật sự."Nếu cậu đã nói chân thành tha thiết như vậy, vậy thì tôi..." Tạ Mính Quân nhìn về phía Đông Nhân, Đông Nhân lập tức ngồi thẳng người, chờ đợi hành động của nàng. Tạ Mính Quân cũng giống như lần định hôn cô hôm nọ, trước tiên là tỉ mỉ đánh giá cô.Đông Nhân lặng lẽ vén tóc mái qua tai, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, rồi hơi ngẩng đầu, đưa môi mình lại gần phía Tạ Mính Quân, lớn gan hơn rất nhiều so với lần đầu bị nàng săm soi.Cô mím môi, rồi lại nhẹ giọng nói: "Gần đây tôi còn đang tập yoga."Tạ Mính Quân mỉa mai nói: "Cái thứ mà cậu tập ấy, gọi là yoga chi bằng gọi là xiên cá còn hơn...""Lần sau tôi tập cho cậu xem, nhé?" Đông Nhân vừa rồi nói quá vội, quá muốn thể hiện bản thân, nên không nghe rõ nàng đang nói gì, "Cậu vừa nói gì cơ?""Lời chỉ nói một lần." Tạ Mính Quân không lặp lại.Đông Nhân tiếc nuối thở dài, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của Tạ Mính Quân đang véo vào eo cô một cái, như thể đang cân nhắc xem có đủ thon hay không. Đông Nhân nghĩ: Lẽ nào cậu ấy vừa khen eo mình thon?Cô lí nhí nói: "Đúng không, tôi cũng thấy khá thon rồi. Rất nhiều tư thế tôi đều có thể làm rất chuẩn."Tạ Mính Quân hồi lâu không lên tiếng, nàng véo cằm Đông Nhân, đợi nửa phút rồi nói: "Vậy cậu còn muốn học gì? Có thể học gì?" Không đợi Đông Nhân trả lời, nàng lại nắm lấy eo Đông Nhân, nhấc cô lên đặt xuống đất, nói: "Cậu ra đây với tôi."Đông Nhân đứng không vững, lảo đảo lùi về sau một bước.Tạ Mính Quân đứng dậy, chiếc ghế bị kéo theo phát ra một tiếng động.Quần áo trên người Đông Nhân vẫn chưa thay, vẫn là bộ đồ thể thao màu hồng, mặc thế này đi ra ngoài rất mất mặt. Cô nói: "Cậu có thể đợi tôi một lát không?"Tạ Mính Quân không nói gì, Đông Nhân vội vàng mở tủ, tìm một bộ quần áo từ bên trong. Quần áo của cô đều na ná nhau, cơ bản không có kiểu dáng gì đẹp, chẳng cần phải lựa chọn.Đông Nhân ôm quần áo vào phòng vệ sinh, cô nhanh chóng thay đồ, một chiếc áo thun đen bình thường, phối với một chiếc quần legging đen. Đợi Đông Nhân thay đồ xong đi ra thì không thấy Tạ Mính Quân đâu nữa.Mạnh Mạc Sầu vừa ăn dưa hấu vừa nói xen vào: "Tạ Mính Quân đi rồi, cậu ấy không thèm đợi cậu đâu."Đông Nhân có chút sốt ruột, không để ý đến vẻ mặt của Mạnh Mạc Sầu, nói hai tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng lưu lại bài luận văn, cô cầm túi chạy ra ngoài tìm Tạ Mính Quân. Tạ Mính Quân đi rất nhanh, không bao giờ đợi ai, có lúc nàng còn chẳng đi bộ mà bắt xe đi thẳng, Đông Nhân khá sợ sẽ không đuổi kịp nàng.May mà lần này Đông Nhân chạy ra, Tạ Mính Quân chưa đi xa, vừa mới bước vào khu rừng nhỏ bên cạnh tòa nhà ký túc xá. Ánh nắng buổi trưa chói chang, mặt đất nóng bỏng rát. Cành lá trong khu rừng nhỏ sum xuê, những chiếc lá xanh biếc che khuất ánh mặt trời, đổ xuống từng mảng bóng râm, trông có chút mát mẻ.Đi vào trong có thể nghe thấy tiếng ve kêu, inh tai như mọi khi.Đông Nhân vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ, mình có nên nói cho Tạ Mính Quân biết mình định học gì không? Có nên tự đề cử bản thân một chút không? Thật ra cô vẫn chưa nghĩ xong, nhưng chỉ cần nỗ lực thì chắc chắn đều có thể học được. Cô thở hổn hển, nhìn bóng người phía trước, mỉm cười gọi: "Tạ Mính Quân."Tạ Mính Quân dừng bước, quay người nhìn Đông Nhân."Vừa rồi ở ký túc xá trêu chọc cậu chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ thôi."Tạ Mính Quân nói rất thẳng thắn, cũng không quá đáng, nàng không giống như đang nói đùa, lạnh lùng nói: "Tôi gọi cậu ra đây là để giữ cho cậu chút thể diện. Sau này đừng theo đuổi tôi nữa."Đông Nhân buồn bã "Ồ" một tiếng.Tạ Mính Quân khác hẳn với lúc nãy, ở ký túc xá vẫn còn tốt đẹp, sao vừa ra ngoài đã không được rồi, cậu ấy đã trải qua quá trình tâm lý gì vậy?"Cảm thấy mất mặt không?" Tạ Mính Quân hỏi.Thú thật là rất mất mặt, Đông Nhân tỏ tình rất nghiêm túc, rất dạt dào cảm xúc, Tạ Mính Quân lại từ chối không chút do dự, dường như không hề gợn sóng, khiến lòng tự trọng của Đông Nhân có chút tổn thương.Tạ Mính Quân đè thấp giọng nói: "Sau này cậu còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ khiến cậu khó xử hơn, biết chưa?""Biết rồi."Đông Nhân chớp chớp mắt, đôi mắt cô rất sáng, long lanh giống như chứa đầy nước, khiến người ta nhìn mà muốn đưa tay lên xoa xoa ấn ấn một chút.Lúc nãy ở ký túc xá Tạ Mính Quân chỉ lấy ra bật lửa, lần này nàng lôi cả thuốc lá ra, điếu thuốc thon dài, được làm rất đẹp, dáng vẻ cầm thuốc của Tạ Mính Quân cũng rất gợi cảm.Đông Nhân nhìn nàng, nói: "Tạ Mính Quân, cậu đừng hút thuốc."Động tác cầm bật lửa của Tạ Mính Quân khựng lại, nói: "Cậu cũng quản rộng thật đấy, hết chuyện đông rồi đến chuyện tây. Vừa rồi không phải còn nói sẽ nghe lời tôi sao?"Đông Nhân nói: "Nhưng... cậu nói, bảo tôi đừng làm phiền cậu, vậy thì những lời vừa rồi không còn hiệu lực nữa." Nói xong cảm thấy Tạ Mính Quân có vẻ không vui, cô vội vàng bổ sung, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, hay là đừng hút nữa."Tạ Mính Quân cố tình nhét chiếc bật lửa vào tay cô, đưa điếu thuốc lên môi mình, nói: "Châm cho tôi."Dáng môi của nàng rất đẹp, môi trên tô màu đỏ diễm lệ, lòng môi lại có màu đỏ sẫm. Nàng mím môi một cái, đầu lọc thuốc bị ngậm hơi ẩm ướt, nàng ngậm điếu thuốc ghé sát lại trước mặt Đông Nhân.Đông Nhân cầm chiếc bật lửa, định châm thuốc cho nàng.Trông nàng thật hư hỏng, không ai mà không yêu.Ngón tay đặt trên nắp bật lửa, Đông Nhân sờ sờ, mở ra, rồi lại "cạch" một tiếng đóng lại. Đông Nhân nhón chân, ghé vào tai nàng nói: "Tạ Mính Quân, hút thuốc thật sự không tốt cho sức khỏe, hay là... chúng ta hôn nhau đi, cái này lành mạnh hơn."Ánh mắt chế giễu của Tạ Mính Quân trong chớp mắt biến thành nghi hoặc, ngay sau đó nàng liền bật cười, nàng lấy điếu thuốc xuống, kẹp giữa hai ngón tay.Không biết đã qua bao lâu, trong tay Tạ Mính Quân không còn điếu thuốc nữa, cũng chẳng biết họ đã đi bao lâu, chỉ biết đã đến trước cửa một nhà hàng. Đông Nhân đi vòng vèo mãi, đầu óc quay cuồng cả lên, cũng không biết đây là nhà hàng ở đâu.Lúc đi vào, Đông Nhân lấy điện thoại ra tra thử, họ đã vô tình đi ra khỏi trường học mà cô không hề hay biết.Tạ Mính Quân ngồi vào chỗ, chỉ nói một câu, rằng nàng không có thói quen được người khác mời, sau đó tất cả món ăn đều do nàng gọi. Đông Nhân cũng không biết giá bao nhiêu, cũng không dám hỏi, nếu đắt quá cô cũng không ăn nổi.Trong quán không có mấy người, món ăn được dọn lên rất nhanh, đĩa được bài trí tinh xảo, nhưng đồ ăn bên trong chỉ có một chút. Đông Nhân cầm đũa từ từ gắp thức ăn.Tạ Mính Quân chỉ ăn một món tráng miệng, nàng cứ mãi nghịch điện thoại, giữa chừng có nhận một cuộc gọi, là của Trâu Vũ Hi gọi đến. Giọng Trâu Vũ Hi rất dịu dàng, chỉ hỏi nàng ăn chưa, có muốn cùng đi ăn chút gì không.Đông Nhân cứ nhìn nàng chằm chằm, Tạ Mính Quân cũng liếc cô một cái, Tạ Mính Quân nói: "Đang ăn đây, ăn với cái đuôi nhỏ của anh đó.""Em ăn cơm với Đông Nhân à? Tại sao lại ăn cùng nhau? Nhà hàng nào vậy." Giọng của Trâu Vũ Hi không phải là căng thẳng, nghe có vẻ hơi bất lực, nói: "Đông Nhân làm gì có bao nhiêu tiền, em ăn cơm cùng cô ấy làm gì?"Việc Đông Nhân nghèo là chuyện ai cũng biết, nhưng nói thẳng ra như vậy khiến cô nghe không được thoải mái cho lắm, đồ ăn trong miệng cũng không còn thấy ngon nữa.Tạ Mính Quân nói: "Lo cậu ta không có tiền trả à? Tôi thấy cậu ta ăn vui vẻ lắm, có thấy mình nghèo đâu, anh lo cái gì."Trâu Vũ Hi xấu hổ cười cười, "Chỉ là nói vậy thôi, các em gửi định vị qua đây, anh qua trả tiền."Đông Nhân nhìn Tạ Mính Quân gọi điện thoại, Tạ Mính Quân nói khoảng hai ba phút rồi cúp máy, nhìn sang Đông Nhân, nói: "Ăn no chưa?""No rồi... còn một chút nữa."Mấy món này trông rất đắt, Đông Nhân nghĩ dù ai trả tiền thì cũng nên ăn hết thì hơn, nếu không sẽ rất lãng phí. Cô tiếp tục ăn, ăn rất nhiều.Tạ Mính Quân thỉnh thoảng lại nhìn Đông Nhân, Đông Nhân luôn ăn rất chậm, rất nghiêm túc thưởng thức, như muốn ăn cho đáng tiền. Nhưng chỉ cần Đông Nhân nhận ra nàng đang nhìn mình, cô sẽ lập tức tăng tốc độ nhai, hai má cũng trở nên hơi phồng lên.Có một lần, ngón tay của Tạ Mính Quân bất giác động đũa.Đợi Đông Nhân đặt đũa xuống, cô đang định đi thanh toán thì Tạ Mính Quân đã đi thẳng ra cửa. Nhân viên phục vụ nói với Đông Nhân rằng Tạ Mính Quân đã thanh toán trực tuyến rồi.Từ nhà hàng đi ra, thời tiết còn nóng hơn lúc trước. Hàng cây ven đường ở đây không có ve sầu đậu, không nghe thấy tiếng kêu phiền nhiễu, khá là yên tĩnh.Đông Nhân bước nhanh tới, đi song song với Tạ Mính Quân. Vài giây sau, cô đi đến trước mặt Tạ Mính Quân, đi lùi lại. Cô luôn có những hành động nhỏ nhặt liên tiếp, Tạ Mính Quân dừng bước, xem cô định làm gì.Đông Nhân lấy điện thoại ra, cẩn thận đưa lên, cô nói: "Tạ Mính Quân, tôi có thể thêm WeChat của cậu không?"Tạ Mính Quân nhíu mày.Đông Nhân tiếp tục giơ điện thoại, cô cúi đầu, bấm bấm trên màn hình, nhẹ giọng nói: "Bữa cơm hôm nay, hình, hình như rất đắt, tôi không có đủ tiền mặt, có thể cho tôi một phương thức liên lạc được không, tôi sẽ trả lại cho cậu từ từ, chuyển khoản qua WeChat..."Tạ Mính Quân nhìn Đông Nhân một cách chăm chú. Đông Nhân cũng không thấp, Tạ Mính Quân không cần phải cúi đầu, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, khoanh hai tay lại. Hơi nóng buổi trưa bốc lên, khiến mặt Đông Nhân đỏ bừng.Cô thấy môi Tạ Mính Quân hơi hé mở, răng cắn vào đầu lưỡi, dường như nàng đã bị chọc tức. Nghẹn một hồi, Tạ Mính Quân nói: "Đông Nhân, con người cậu cũng ghê gớm thật đấy."Nửa tiếng sau.Đông Nhân chậm rãi trở về ký túc xá. Trường quá lớn, xe buýt thì mãi không đợi được, Đông Nhân đành phải tự mình tăng tốc bước về.Cô lại toát mồ hôi đầm đìa, vừa giơ tay định gõ cửa.Thì nghe thấy tiếng bàn tán bên trong.Giọng của Mạnh Mạc Sầu rất chói tai, cô ta nói: "Mình có nghe nhầm không, Đông Nhân tỏ tình với Tạ Mính Quân? Cậu ta muốn theo đuổi Tạ Mính Quân, không phải đang đùa đấy chứ?""Mình nhớ trước đây cậu ta hay bám theo Trâu Vũ Hi lắm mà." Người đáp lời là Ưng Quỳnh Tuyết, ngủ giường đối diện Đông Nhân. Ưng Quỳnh Tuyết học cùng trường cấp ba với Đông Nhân, chỉ là Đông Nhân học khối tự nhiên, cô ta học khối xã hội, ở cấp ba họ không có giao tiếp gì nhiều.Tòa ký túc xá của họ, thống nhất là phòng sáu người. Ngoài Đông Nhân ở một lớp riêng, năm người còn lại đều cùng một lớp.Nói đến chuyện ở ký túc xá này khá phức tạp, Đông Nhân học tiếng Nhật, lớp cô có 13 nữ sinh, nên sẽ có một người phải lẻ ra ở cùng chuyên ngành khác. Đông Nhân chính là người bị lẻ ra đó. Năm nhất mọi người chưa hiểu rõ về nhau, cộng thêm đã trưởng thành nên tính cách cũng trở nên ôn hòa, sống với nhau rất hòa thuận.Sau này có vài bạn cùng phòng cảm thấy chuyên ngành của mình không hợp, nên đã xin chuyển ngành, rồi chuyển đến tòa ký túc xá do khoa sắp xếp. Ưng Quỳnh Tuyết mới chuyển đến học cùng cấp ba với Đông Nhân, cô ta khá ngứa mắt với Đông Nhân, chẳng bao lâu sau những chuyện của Đông Nhân ở cấp ba cả ký túc xá đều biết hết.Đông Nhân nắm chặt quai cặp sách, lúc định giơ tay lên gõ cửa lần nữa, thì nghe người bên trong nói: "Đông Nhân giấu kỹ thật đấy, mình còn tưởng cậu ta muốn làm tiểu tam, không ngờ lại đi quyến rũ Tạ Mính Quân.""Chủ yếu là thái độ của Tạ Mính Quân cũng là lạ."Im lặng vài giây, Ưng Quỳnh Tuyết đột nhiên nói: "...Ừm, con người của Đông Nhân cũng ghê gớm thật đấy."Đông Nhân cũng cảm thấy mình ghê gớm thật.Cô vui vẻ mím môi, cũng không gõ cửa nữa, mà đẩy thẳng cửa bước vào.=================Tác giả có lời muốn nói:Tạ Mính Quân: Tập cái quái gì, gọi là yoga chi bằng gọi là xiên cá.Đông Nhân: Cậu xem, eo tôi có thon hơn không, tư thế nào tôi cũng biết.Tạ Mính Quân: ...Thích.Cỏ Đông Nhân bé nhỏ của ngày hôm nay lại cao thêm một chút rồi đó ~ Rất nhanh sẽ có thể vươn cành duỗi lá tập yoga cho Tạ Tạ xem rồi ~~~