[BHTT] [EDIT] Khi Mùa Đông Rơi Vào Bể Tình - Nhập Nhập Nha
Chương 5: Trà trộn vào nội bộ kẻ thù
Đông Nhân vừa vào đội game đã nghe thấy hai giọng nữ đang đấu khẩu, cãi qua cãi lại, không biết là vì chuyện gì. Một người nói "Xì", người kia liền nói "Hờ".Mãi đến khi Đông Nhân vào game, hai người mới tạm yên tĩnh.Lúc chơi game, Đông Nhân vẫn theo thói quen chạy đi cướp quần áo, mặc một bộ hồng phấn điệu đà. Lần này cô cướp được quần áo rất nhanh rồi chạy về.Người đồng đội đang nhặt đồ thấy bộ dạng này của Đông Nhân thì đều sững sờ.Anh chàng đô con, áo hai dây màu hồng, váy ngắn màu hồng.Dù không gõ chữ cũng có thể thấy cả màn hình đầy dấu chấm hỏi.XieXie: 【Không phải đã tặng cậu mấy bộ skin màu hồng rồi sao?】Anh chàng đô con mặc đồ hồng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, lùi về sau một bước. Rất nhanh, anh ta cầm súng nằm rạp trên cửa sổ nhắm bắn một phát, đổi cửa sổ bắn một phát, lên sân thượng bắn một phát. "Pằng pằng pằng" mấy tiếng, những người đang trốn kỹ dưới lầu đều biến thành những hòm đồ rõ rệt đáng thương.Lúc Đông Nhân cầm súng đi xuống, liền nghe thấy tiếng "A a a" trong tai nghe, một người bạn của Tạ Mính Quân đang phấn khích la hét."Đại thần có sở thích màu hồng thì sao chứ!""Đáng yêu trái ngược! Đây gọi là dễ thương! XieXie cậu đào đâu ra người này vậy?"Người lên tiếng tiếp theo là một người bạn khác, giọng có vẻ trầm tĩnh hơn, "Yên lặng đi, ồn ào quá mình không nghe thấy tiếng bước chân nữa."Trước khi chơi game, Tạ Mính Quân đã nói, hai người này đều là bạn của nàng. Hai người họ vốn lập đội chơi với nhau, ai cũng không muốn thừa nhận mình gà nên mới cãi nhau. Tạ Mính Quân liền bảo Đông Nhân gánh họ tượng trưng một chút.Sau đó Đông Nhân thật sự đã gánh họ một cách tượng trưng, cướp trang bị tốt nhất trang bị cho hai người bạn của Tạ Mính Quân từ trong ra ngoài, rồi lại phối thuốc, phối súng. Hai người vốn đang cãi nhau bất giác im lặng, rất bình tĩnh chấp nhận sự thật.Không phải lỗi của ai cả, mà là cả hai đều quá gà.Hì hì.Một ván game kéo dài gần nửa tiếng, ăn gà thành công.Một người tên là "Hồng Chúc Noãn Bắc Phong", người còn lại tên "Lộ Hàn Thu". "Hồng Chúc Noãn Bắc Phong" nói khá nhiều, cứ luôn miệng trò chuyện.Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Tối có hẹn ăn cơm không? Lộ Hàn Thu mời khách, cảm ơn cậu đã dẫn theo đại thần để tụi mình trải nghiệm niềm vui của game.】XieXie: 【Để xem đã】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Cậu ở phòng học nào.】XieXie: 【A3003】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Đại thần ơi anh ở đâu vậy, game hiển thị chúng ta cùng một khu, có muốn ra ngoài ăn cơm chung không?】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Sao đại thần không nói gì hết vậy? Vừa nãy em đã gửi yêu cầu kết bạn WeChat với đại thần rồi, hy vọng sau này anh ấy có thể kéo chúng ta bay cùng. XieXie cậu có add được WeChat của anh ấy không?】XieXie: 【Anh ấy không cho, không add được】Lộ Hàn Thu: 【Chắc offline rồi.】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Đúng là đại thần có khác, lạnh lùng quá đi.】...Vài phút sau, vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ ở phòng học A3003 bị che mất ánh sáng. Đợi Tạ Mính Quân hơi ngẩng đầu lên, Đông Nhân siết chặt quai cặp sách, nhẹ giọng nói: "Trùng hợp quá, Tạ Mính Quân, cậu cũng học ở đây à."Ánh mắt Tạ Mính Quân nhìn Đông Nhân có chút khó hiểu, dường như rất thắc mắc tại sao Đông Nhân lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tuy nhiên, nàng cũng không hỏi, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại của mình.Chuyện này cũng không cần nghĩ sâu xa, chương trình học ở đại học đều được công khai, có rất nhiều người học chuyên ngành của mình xong còn đi học dự thính các môn của chuyên ngành khác.Trong lúc nhìn nhau, cây bút trên bàn Tạ Mính Quân lăn xuống đất, rồi lại lảo đảo lăn đến bên chân Đông Nhân.Đông Nhân cúi xuống nhặt lên đặt trên bàn Tạ Mính Quân, "Tạ Mính Quân, bút của cậu."Chuông vào lớp vang lên, Tạ Mính Quân thu chân lại, Đông Nhân từ phía trước nàng đi vòng sang phía bên kia, ngồi vào chỗ trống bên cạnh nàng.Đông Nhân đi rất cẩn thận, không hề chạm vào nàng.Giờ học đại học rất ít người nói chuyện, vô cùng yên tĩnh. Đông Nhân lặng lẽ đặt cặp sách vào ngăn bàn.Tạ Mính Quân cũng yên lặng nghịch điện thoại.Đông Nhân nhỏ giọng nói: "Tôi trốn học qua đây."Cô không có thói quen trốn học, cho dù tất cả các môn đều đã hiểu và học xong, cô cũng sẽ không bỏ về giữa chừng, mà sẽ kiên trì đến giây cuối cùng. Đây là lần đầu tiên, trên đường đến đây tim cô cứ đập thình thịch.Tim vẫn còn đập mạnh, Tạ Mính Quân cũng nghe thấy, cuối cùng cũng liếc cô một cái. Đông Nhân mím môi cười cười, nói: "Vừa nãy tôi mua nước chanh gặp cậu, bây giờ lên lớp lại gặp cậu, chúng ta có duyên thật đó."Tạ Mính Quân không để ý đến Đông Nhân, đeo tai nghe Bluetooth vào tai trái. Đến giờ vào lớp, giáo viên trên bục bắt đầu giảng bài. Tạ Mính Quân học ngành tài chính, khác chuyên ngành, khác định hướng với Đông Nhân.Đông Nhân lấy vở và bút từ trong cặp ra, giáo viên giảng gì cô ghi nấy, ghi được gần hết nửa tiết học.Trong lúc đó, ánh mắt của Tạ Mính Quân đã lướt qua mấy lần, tốc độ chép bài của Đông Nhân trở nên nhanh hơn, nhưng ghi chú trong vở vẫn rất ngay ngắn, gọn gàng.Chép xong chữ cuối cùng trên bảng đen.Đông Nhân xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, sờ vào chỗ lõm trên ngón trỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Mính Quân. Sau đó, chân cô ở dưới bàn nhẹ nhàng chạm vào Tạ Mính Quân.Hôm nay Tạ Mính Quân mặc quần jean, khiến đôi chân trông thẳng tắp và thon dài. Đông Nhân không dám chạm quá mạnh, cảm thấy quần của mình quá rẻ tiền. Cô chạm một cái, Tạ Mính Quân không đáp lại, cô lại chạm cái thứ hai, đến lúc chạm cái thứ ba thì chân cô bị Tạ Mính Quân nắm lấy.Lòng bàn tay đặt trên chân Đông Nhân véo mạnh một cái, sau đó từ từ đẩy chân cô ra. Đông Nhân lại dựa vào, Tạ Mính Quân liền đè chặt chân cô không cho cử động."Đừng chạm vào tôi." Nàng nói.Đông Nhân "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại, thì thấy hệ thống WeChat thông báo: 【"Hồng Chúc Noãn Bắc Phong" đã mời bạn tham gia nhóm chat "Chiến đội màu hồng"】Cô bấm vào, liền trực tiếp vào nhóm.Chuyện gì vậy nhỉ, sao đột nhiên lại vào nhóm bạn bè của Tạ Mính Quân thế này? Cô khá mông lung, trong lòng rất căng thẳng, cảm thấy nhiệt độ trên chân cũng tăng lên.Tay Tạ Mính Quân vẫn chưa rút về, dường như rất sợ chân Đông Nhân chạm vào mình, nên cứ giữ nguyên tư thế ngăn cản cô.Đông Nhân nhớ ra mục đích mình chạm vào chân nàng, liền đẩy quyển vở ghi chép cho Tạ Mính Quân, đè giọng nói: "Thầy giảng có vẻ quan trọng lắm, tôi chép lại rồi, tôi xé trang này cho cậu nhé."Tạ Mính Quân nói: "Những lời lần trước tôi nói với cậu, cậu không hiểu à?"Đông Nhân lấy lại quyển vở, không làm phiền Tạ Mính Quân nữa, chỉ nghiêng đầu lén nhìn nàng.Tạ Mính Quân chơi rất tập trung, dùng một tay nghịch điện thoại.Đông Nhân lén liếc nhìn màn hình điện thoại của Tạ Mính Quân, màn hình quá nhỏ, cô chỉ dám liếc một cái rồi vội thu mắt về, sợ bị Tạ Mính Quân phát hiện. Chỉ biết là nàng đang chat WeChat, không phải chơi game.Đông Nhân cũng lấy điện thoại ra.Trước khi cô đến, bạn của Tạ Mính Quân đã gửi yêu cầu kết bạn WeChat với cô, nói là để tiện chơi game sau này, còn chào hỏi cô một tiếng.Trước đây Đông Nhân luôn chơi game một mình, thỉnh thoảng bị nhóm Trâu Vũ Hi kéo vào cho đủ người. Lần nào cô cũng gặp phải những người trêu chọc cô, nói những lời khó nghe rồi lại thích đổ lỗi nói cô không biết chơi. Đông Nhân muốn lên tiếng nhưng lại không nói nên lời, luôn cảm thấy ấm ức, chỉ biết tự mình mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Khi đó miệng cô như bị dán lại, rất sợ mình vừa mở miệng người khác sẽ không vui, đặc biệt nhạy cảm, lại đặc biệt cẩn thận dè dặt.Chuyện rất đơn giản, nhưng với cô lại rất khó khăn. Đông Nhân một mình ngồi bóc móng tay cũng có thể chơi cả ngày, nhưng việc giao tiếp xã hội lại có thể khiến cô sợ hãi rất lâu."Hồng Chúc Noãn Bắc Phong" mời cô, ngoài căng thẳng ra, cô còn có chút vui mừng. Trong nhóm chỉ có bốn người, chắc là lập ra chuyên để chơi game.Mọi người trong nhóm đã bắt đầu trò chuyện, Đông Nhân không theo kịp nhịp, cũng không biết nói gì, chỉ ngồi nhìn họ nói chuyện.Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【@XieXie @Lộ Hàn Thu, hoan nghênh một chút, mình kéo đại thần vào rồi đây.】Lộ Hàn Thu: 【hoan nghênh.】XieXie: 【Hoan nghênh】Đông Nhân: 【xie xie】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【@XieXie, đại thần đang gọi cậu kìa.】【Đại thần, anh không muốn nói chuyện thì không cần để ý đến bọn em đâu, cảm giác anh gõ pinyin mệt lắm. À đúng rồi, anh là du học sinh à, không biết dùng chữ Hán sao?】Lộ Hàn Thu: 【Nói ít thôi, cậu muốn đại thần trả lời câu nào của cậu?】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Có lý.】Đông Nhân đột nhiên cảm thấy giả vờ lạnh lùng cũng khá tốt, không trả lời người khác, người khác cũng không thấy bạn có vấn đề gì, mà cho rằng điều đó rất bình thường.Cô không nói gì, chỉ xem họ trò chuyện.Trò chuyện rất lâu, tin nhắn cứ trôi lên liên tục, chủ đề có chút lạc đi.Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Cậu tìm đâu ra đại thần vậy?】XieXie: 【Ghép ngẫu nhiên lúc chơi game với Trâu Vũ Hi】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Nói đến chuyện này, cậu với người kia sao rồi?】XieXie: 【Chẳng sao cả】Vài giây sau: 【Cậu ta đang nhìn chằm chằm mình】Lộ Hàn Thu: 【Thông thường mà nói, cậu không nhìn người khác, thì chắc sẽ không biết người khác đang nhìn cậu đâu.】XieXie: 【Không thèm để ý】Không thèm để ý à.Đông Nhân hơi thu chân về, lòng bàn tay Tạ Mính Quân bất giác dùng sức, như muốn kéo cô trở lại. Tạ Mính Quân không giữ được chân cô, liền đặt tay lên bàn, dùng cả hai tay gõ chữ.Lạnh lùng như nàng, như thể không có chuyện gì xảy ra.Đông Nhân lại duỗi chân ra, nhẹ nhàng chạm vào chân Tạ Mính Quân. Vì quá ngượng ngùng, quá liều lĩnh, Đông Nhân nhìn quanh một vòng, mặt đỏ bừng, cô vội cúi đầu, muốn vùi cả đầu vào sách.Chủ đề trong nhóm vốn đã kết thúc, tin nhắn cũng đã trôi đi, thế mà Tạ Mính Quân lại trả lời trong nhóm một câu: 【Cậu ta đúng là ngứa đòn】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Thôi đi, nếu cậu thật sự trị được cậu ta, thì còn có thể ngày nào cũng mơ thấy cậu ta à?】Đông Nhân hơi ngẩng đầu.Cô gửi một tin nhắn trong nhóm: 【?】Nhưng không ai để ý, tin nhắn trôi đi quá nhanh.Không ai biết, Đông Nhân đã trà trộn vào nội bộ của họ. Họ lại thuận theo chủ đề đó mà nói thêm vài câu.Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Vậy tối nay cậu lại mơ thấy cậu ta thì làm sao?】Lộ Hàn Thu: 【Đúng vậy, cậu không chỉ mơ thấy cậu ta, mà cậu ta còn tập yoga trong mơ của cậu nữa.】Hồng Chúc Noãn Bắc Phong: 【Ừm, cậu nên nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân đi.】