[BHTT] [EDIT] Khi Mùa Đông Rơi Vào Bể Tình - Nhập Nhập Nha

Chương 2: Chuyện gì không biết tôi sẽ học



Kỹ thuật hôn của Tạ Mính Quân rất tốt, nàng nhấc Đông Nhân lên.

Mặt Đông Nhân đỏ bừng, cảm giác như sắp ngạt thở.

Tạ Mính Quân kéo thẳng cô vào phòng tắm bên cạnh.

Đông Nhân bị đẩy vào cạnh bàn gương, lưng đập vào bồn rửa mặt lạnh lẽo. Cô còn chưa kịp kêu đau, Tạ Mính Quân đã đưa tay véo eo cô, bế cô lên bàn gương ngồi.

Đông Nhân căng thẳng nhìn Tạ Mính Quân, tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay lạnh toát, cả người cô run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô to gan đến vậy, bình thường cô nhút nhát đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mắt người khác.

Tạ Mính Quân không nói gì, tay áp lên lưng cô, ánh mắt như đang dò xét Đông Nhân, lại giống như đang hỏi cô có đau không.

Nàng cúi đầu, giọng nói lạnh lùng: "Cậu phóng túng cho tôi xem thử đi?"

Đông Nhân không biết làm, cô hoàn toàn không biết phóng túng là như thế nào.

Tạ Mính Quân cười khẩy một tiếng.

Ngay khoảnh khắc đó, Đông Nhân đặc biệt muốn khóc, nước mắt đã dâng lên đến tận hốc mắt. Vừa mới ra trận đã bị dội gáo nước lạnh, cô cảm thấy mình thật thảm bại.

Tạ Mính Quân chắc chắn biết cô không biết quyến rũ người khác, nên cố tình làm cô khó xử. Đông Nhân có chút tức giận, cô há miệng cắn lấy ngón trỏ của Tạ Mính Quân, dùng sức rất mạnh. Tạ Mính Quân bị cắn đau, mày nhíu chặt lại.

Đông Nhân nhìn nàng, nước mắt trong đáy mắt chao đảo, hình ảnh Tạ Mính Quân trong tầm nhìn của cô cũng chao đảo, nhưng cô nhất quyết không nhả ra, cứ cắn chặt ngón tay Tạ Mính Quân như thể muốn cắn đứt nó.

Đông Nhân không nhìn rõ được biểu cảm của nàng là gì, chỉ biết rằng sau khi Tạ Mính Quân rút được ngón tay ra, nàng đã không đánh mình.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng hôn là một việc rất ngọt ngào, nên những cặp đôi yêu nhau say đắm mới thích hôn, thích hôn ở bất cứ đâu. Bây giờ cô đã hiểu, chẳng có ngọt ngào hay không, chỉ có dục vọng ập đến hay là sự qua loa có lệ mà thôi.

Nụ hôn không có mùi vị, thật nhạt nhẽo, thậm chí rất khó chịu. Đông Nhân không dám thở, cô nín thở rất lâu, ngay lúc sắp chết vì ngạt thở, Tạ Mính Quân mới hơi rời ra một chút để cho Đông Nhân có cơ hội hít thở.

Cửa bị đẩy ra.

Trâu Vũ Hi đứng ở ngoài cửa, hắn say khá nặng, lảo đảo, tay nắm cửa nhìn Đông Nhân và Tạ Mính Quân, rồi chớp mắt mấy lần.

Cảnh này diễn ra quá nhanh, cả ba người đều sững sờ.

Đông Nhân phản ứng nhanh nhất, cô đưa tay vòng qua cổ Tạ Mính Quân, khẽ gọi: "Tạ Mính Quân, tôi, tôi còn muốn hôn nữa..."

Trâu Vũ Hi ngơ ngác nhìn hai người đang ôm nhau, sau một hồi không nói được lời nào. Sau đó hắn hứng nước vỗ lên má mình, có lẽ muốn tỉnh táo hơn, nhưng dù hắn có tỉnh táo thế nào, thứ hắn nhìn thấy vẫn chỉ là đàn em của mình, con chó săn Đông Nhân của mình, đang cưỡng hôn cô bạn gái cao ngạo của hắn.

Như thể bùn lầy làm vấy bẩn đám mây thanh cao.

"Tạ Mính Quân!"

Trâu Vũ Hi ở bên cạnh hét lớn một tiếng, đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng Tạ Mính Quân không thể đáp lại hắn.

Đông Nhân thấy vô cùng mệt, như thể vừa chạy một mạch tám trăm mét.

Mắt cô đỏ hoe, vừa rồi bị hôn đến mức sắp khóc.

Đông Nhân lúc này trông thật đáng thương, yếu đuối. Ngón tay Tạ Mính Quân ấn lên khóe mắt Đông Nhân, xoa nhẹ một cái, quả nhiên có nước mắt chảy ra.

Trâu Vũ Hi gọi Tạ Mính Quân mấy tiếng, rồi lại gọi Đông Nhân mấy tiếng. Vốn dĩ muốn ngăn họ hôn nhau, nhưng nghe lại như đang cổ vũ cho họ. Không một ai đáp lại anh ta, một lúc sau, hắn cứ vậy mà tự mình lảo đảo bỏ đi.

Hôn xong, Tạ Mính Quân nhìn Đông Nhân với ánh mắt đầy chế giễu. Đông Nhân có thể nhận ra, Tạ Mính Quân không phải đang tò mò, mà là đang cười nhạo trò trẻ con của Đông Nhân.

Cả đêm hôm đó Đông Nhân đều ở trong phòng tắm. Lúc Tạ Mính Quân ra ngoài đã khóa cửa lại, Đông Nhân bị nhốt bên trong, hoàn toàn không ra được. Cô cứ ngồi trên bồn rửa mặt suốt một đêm, lần này bị bắt nạt cô không muốn khóc, chỉ liên tục sờ lên môi mình, không rõ là cảm giác gì.

Mãi đến ngày hôm sau, cửa bị đẩy mạnh ra. Người mở cửa là Trâu Vũ Hi, biểu cảm của hắn rất phức tạp, nhìn chằm chằm Đông Nhân như đang bắt gian. Không đúng, không biết phải hình dung thế nào cho rõ, vì hôm qua anh ta thấy Đông Nhân là người cưỡng hôn, Tạ Mính Quân là người bị cưỡng hôn, nhưng Tạ Mính Quân lại là bạn gái anh ta.

Đông Nhân vẫn ngồi trên bàn gương, giữ nguyên tư thế mà Tạ Mính Quân đã bế cô đặt lên. Biểu cảm của Trâu Vũ Hi càng phức tạp hơn, cảnh này trùng khớp một nửa với giấc mơ của hắn.

"Tạ... Tạ Mính Quân đâu? Không phải... Đông Nhân, sao em lại ở đây? Sao lại ngồi trên bồn rửa mặt..." Trâu Vũ Hi nói năng lắp bắp, hoàn toàn không được trôi chảy như lúc nói Đông Nhân là chó săn.

Đông Nhân liếm môi: "Sao vậy?"

Môi đau quá, bị Tạ Mính Quân cắn rách rồi.

Trâu Vũ Hi để ý thấy hành động nhỏ của cô, muốn hỏi lại không dám hỏi: "Có chuyện gì vậy, sao em lại ở đây? Không phải em say rượu, gục ở bên ngoài sao?"

Đông Nhân nói: "Bị người ta bế vào."

"Hả?"

"Rồi bị người ta khóa trái cửa nhốt ở trong này."

"Ồ." Trâu Vũ Hi thở phào nhẹ nhõm, đã sớm quen với việc Đông Nhân bị người khác bắt nạt. Sau đó anh ta vội vàng nói thêm một câu, giọng ôn tồn: "Là ai vậy, sao có thể bắt nạt em như thế? Em mau xuống đi, nguy hiểm lắm... Đông Nhân, em có nhớ ai đã nhốt em ở trong này không?"

"Không nhớ." Đông Nhân từ trên bồn rửa mặt trèo xuống.

Trâu Vũ Hi đi tới mở vòi nước, hứng nước rửa mặt. Lần đầu không tỉnh, lần thứ hai lại tiếp tục rửa, mặt bị chà đến đỏ ửng.

Nước bắn lên quần áo Đông Nhân, cô lùi về sau một chút.

Cô nghe thấy Trâu Vũ Hi thở dài một tiếng.

Đây là cảm giác sung sướng khi trả thù sao?

Thật sự có chút đã.

Đông Nhân quyết định sau này muốn làm gì thì sẽ làm nấy, như vậy chắc sẽ còn đã hơn nữa. Trả thù tên tra nam, rồi cướp đi cô bạn gái xinh đẹp biết hôn của hắn.

Ở phòng khách bên ngoài phòng tắm, Tạ Mính Quân đang ngồi bên bàn ăn. Lần này nàng không hút thuốc mà đang tự trang điểm, tô son bóng lên đôi môi mỏng.

Nàng im lặng, xem Đông Nhân như không tồn tại, thậm chí còn giống như quên mất chuyện hôm qua đã nhốt Đông Nhân trong phòng tắm.

Đông Nhân đứng một lúc rồi rón rén bước tới cạnh bàn ăn nhỏ, cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra. Tạ Mính Quân cầm gương mím môi lại, môi của nàng cũng bị rách.

Tạ Mính Quân không để ý đến Đông Nhân, ngón trỏ và ngón giữa cầm thỏi son của nàng đều được dán băng cá nhân, là loại băng màu nâu, không có hoa văn gì.

Đông Nhân cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay nàng, xem xong lại nhìn lên mặt Tạ Mính Quân. Tạ Mính Quân thật xinh đẹp, thật tinh xảo, đuôi mắt xếch lên, trông rất sắc sảo, cánh môi rất mỏng, khi mím lại có cảm giác cay nghiệt. Tạ Mính Quân đã thay một chiếc váy mới, hôm qua là màu đen quyến rũ, hôm nay nàng mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đỏ rượu vang, phần eo siết rất chặt, tôn lên vóc dáng yêu kiều, thon thả.

Tạ Mính Quân vẫn không để ý đến Đông Nhân, chỉ tập trung vào việc của mình. Đông Nhân khẽ nói: "Tạ Mính Quân, môi bị rách rồi, không thể tô son được đâu, tôi vừa mới tra Baidu xong..."

Động tác tô son của Tạ Mính Quân khựng lại, nàng quay đầu nhìn Đông Nhân, nói: "...Cưỡng hôn bạn gái của người khác cũng là việc không được phép, đây là đạo lý ai cũng hiểu."

Nàng vẫn kiên quyết tô son cho xong, sau đó thu dọn hộp trang điểm đứng dậy. Lúc đi qua sau lưng Đông Nhân, nàng lại ghé sát, đè thấp giọng nói: "Hôm qua chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ, đã nhớ rõ chưa?"

Tạ Mính Quân rời đi rất sớm, nàng trang điểm xong liền rời khỏi biệt thự. Ngoài cửa có một chiếc xe sang mui trần đang đậu sẵn. Nàng kéo cửa ghế sau, tài xế phía trước liền lái xe đi, nàng cũng không chào hỏi một tiếng nào với những người còn lại trong biệt thự.

Sau khi nàng đi, Đông Nhân cũng không ở lại đó nữa.

Đông Nhân đeo ba lô rời khỏi biệt thự tổ chức tiệc. Bọn họ chọn một căn biệt thự ở ngoại ô, đường ở đây rất khó đi. Đông Nhân vừa xem bản đồ vừa tìm đường, đi bộ nửa tiếng mới tìm thấy trạm xe buýt. Thời tiết tháng chín nóng như lửa đốt, trên đường toàn là tiếng ve kêu, ồn đến mức tai cô cũng đau, cô phải liên tục dùng tay quạt gió.

Sau đó Trâu Vũ Hi có gặng hỏi Đông Nhân, hỏi cô bị ai nhốt vào phòng tắm, còn dò xét hỏi có phải là Tạ Mính Quân không. Đông Nhân rất thành thật trả lời anh ta một câu: "Đúng, là Tạ Mính Quân."

Trâu Vũ Hi thở dài nói: "Haiz, tính khí của Tạ Mính Quân là vậy đó, nhà em ấy khá giàu, ai làm em ấy không vui là em ấy sẽ trả đũa lại... Chỉ là hơi tùy hứng thôi, em tránh em ấy ra một chút, tốt nhất đừng để em ấy biết quan hệ của chúng ta rất tốt. Anh với em ấy ở bên nhau cũng không được ổn lắm..." Anh ta nói vẻ sầu não, nghe rất đáng thương. Nếu là trước kia, Đông Nhân chắc chắn sẽ an ủi hắn, nhưng lần này Đông Nhân im lặng, trong lòng đang suy tính.

Thì ra Tạ Mính Quân là người như vậy sao.

Giờ cô mới biết đấy.

Trâu Vũ Hi hỏi: "Em không giận chứ?"

Đông Nhân đáp không đúng câu hỏi: "Tạ Mính Quân xấu tính lắm à?"

Trâu Vũ Hi tiếp tục thở dài: "Bị nhà chiều hư rồi, haiz, anh không định qua lại với cô ấy nữa, quyết định cắt đứt hoàn toàn rồi, nhưng cô ấy cứ gây sự với anh, hơi phiền... Thôi không nói chuyện này nữa, em thật sự không sao chứ, anh mời em ăn một bữa, thay cô ấy xin lỗi em nhé."

Đông Nhân nói không cần, rồi lại nói: "Anh đừng buồn, sau này Tạ Mính Quân có hiểu lầm chúng ta nữa, nếu anh không tiện đối phó với cậu ấy, thì cứ nói với em, em sẽ đi đối phó giúp anh."

Đông Nhân đã qua lại với đám người này rất lâu, nhưng tiếp xúc với Tạ Mính Quân là ít nhất, vì Tạ Mính Quân rất cao ngạo, nói chuyện lại có chút khó nghe.

Chuyện này cứ thế không có diễn biến gì thêm. Trâu Vũ Hi nghĩ gì Đông Nhân không biết, nhưng cô ngày qua ngày, luôn nghĩ đến việc đi tìm Tạ Mính Quân. Hai người họ lại qua lại với nhau thêm hai tuần, thường xuyên gặp mặt.

Bây giờ, Tạ Mính Quân hỏi cô là thật lòng thích hay là giả vờ thích.

Đông Nhân nhìn Tạ Mính Quân, gật đầu, nói: "Thật lòng thích."

"Rất thích là đằng khác."

Nói xong, cửa ký túc xá bị đẩy ra, bạn cùng phòng của Đông Nhân đã về. Họ vừa đi siêu thị, mỗi người xách nửa quả dưa hấu trên tay.

"Đông Nhân đỡ giúp tôi với..." Người lên tiếng là Mạnh Mạc Sầu giường bên cạnh Đông Nhân. Không thấy Đông Nhân qua giúp, cô ấy ngẩng đầu lên mới nhận ra trong phòng còn có một người khác.

"Tạ Mính Quân?" Mạnh Mạc Sầu nghi hoặc, rồi lại nhìn Đông Nhân, càng nghi hoặc hơn. Hai người này một người ngồi ghế, một người đứng bên cạnh, tâm trạng của cả hai đều có gì đó không ổn.

Mấy người bạn cùng phòng phía sau hối thúc: "Vào nhanh lên, mình sắp chết vì mệt rồi, Mạc Sầu sư thái bà vào nhanh lên."

Mạnh Mạc Sầu vừa xách đồ vừa nói nhỏ: "Tạ Mính Quân đến."

"Tạ Mính Quân?"

"Không thể nào, cậu ta đến đây làm gì."

Dần dần mọi người đều vào trong. Họ ở ký túc xá sáu người, vừa về hết bốn bạn cùng phòng, còn một người đi với bạn trai. Mấy người nhìn Tạ Mính Quân rồi cũng không nói gì nữa, xách đồ về giường của mình. Mọi khi mọi người về đều sẽ làm này làm nọ, bây giờ ai nấy đều im phăng phắc, ngay cả tiếng lấy túi ni lông và mở cửa tủ cũng trở nên dè dặt.

Tạ Mính Quân vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, mặt đối diện Đông Nhân, ánh mắt vẫn khinh miệt như cũ, nói: "Tiếp tục đi, nói lại lần nữa xem tôi có cân nhắc tin hay không."

Xấu hổ quá.

Các bạn cùng phòng đều ở đây, Đông Nhân có chút ngại ngùng.

Đông Nhân khẽ nói: "Trâu Vũ Hi không phải thứ tốt đẹp gì, anh ta lăng nhăng bừa bãi, là một tên 'hải vương'. Anh ta không phải dịu dàng, mà là đang mài mòn tình cảm của các cô gái. Tôi đã nhìn rõ anh ta rồi, cậu đừng mắc lừa anh ta nữa."

Tạ Mính Quân nhìn Đông Nhân.

Đông Nhân nói: "Cậu ở bên tôi đi."

Tất cả bạn cùng phòng đều đang nghe lén họ nói chuyện, dưa hấu của ai đó rơi xuống đất, trên nền gạch trắng loang một mảng đỏ.

Ai cũng sốc, còn kinh ngạc tại sao Đông Nhân lại trơ trẽn đến thế. Không phải cậu ta thích Trâu Vũ Hi sao, sao giờ lại theo đuổi bạn gái của Trâu Vũ Hi, không thấy xấu hổ à?

Tạ Mính Quân không mắng Đông Nhân, càng không ngăn cản cô.

Đông Nhân liền cảm thấy mình có thể to gan hơn một chút nữa.

Đông Nhân ngồi lên đùi Tạ Mính Quân. Tạ Mính Quân không đẩy cô ra, cô liền tiếp tục mạnh dạn nói: "Tạ Mính Quân, tôi thích cậu, cậu ở bên tôi đi."

"Tôi tốt hơn Trâu Vũ Hi nhiều, cậu có thể tùy ý bắt nạt tôi, nhốt tôi vào phòng tắm cũng được, mắng tôi cũng được, tôi đều ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì không biết tôi sẽ học."

===================

Tác giả có lời muốn nói:

Một cây cỏ Đông Nhân nhỏ đang vươn lên mạnh mẽ.

Đợi Đông Nhân thật sự học được cách trở nên hư hỏng, hi hi...

Chị gái hư, em gái cũng hư, tôi đều yêu, yêu lắm.

________________

Editor có điều muốn nói:

Để giải thích xíu, Tạ Mính Quân và Trâu Vũ Hi chia tay 2 năm trước rồi, 2 người này là hot douyin chuyên đăng tải mấy video couple, chia tay không công khai ra ngoài, mọi người mặc định 2 người vẫn còn quen nhau nên Đông Nhân không phải tiểu tam đâu nha

Chương trước Chương tiếp
Loading...