[BHTT] [EDIT] Khi Mùa Đông Rơi Vào Bể Tình - Nhập Nhập Nha

Chương 1: Khao khát trả thù



Tạ Mính Quân lại đến tìm Đông Nhân, dù rõ ràng hôm qua hai người họ mới lén lút gặp nhau.

Nàng mặc một chiếc váy hai dây màu đen, cổ chữ V khoét sâu, để lộ vùng xương quai xanh sâu thẩm. Đẩy cánh cửa khép hờ, nàng đi thẳng vào phòng ký túc xá sáu người chật hẹp.

Nàng tự nhiên kéo một chiếc ghế, tìm tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, vắt chéo đôi chân dài. Ngón tay nàng đặt lên con chuột trên bàn, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve viên bi lăn.

Bài luận án trên màn hình vẫn chưa viết xong, còn thiếu khoảng ba nghìn chữ.

Đông Nhân đang lựa quần áo để mặc cho hôm nay. Thấy có người đến, cô vội vàng đóng cửa tủ lại. Qua tấm gương trên cánh tủ, cô nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Một bộ đồ thể thao màu hồng đi cùng đôi dép lê cũng màu hồng. So với Tạ Mính Quân, trông cô quá mức xuề xòa, không giống một cô gái chút nào.

"Sao cậu lại đến đây?" Đông Nhân khẽ hỏi.

Tạ Mính Quân đang nhìn vào màn hình máy tính của cô, không đáp lời.

Một cửa sổ nhỏ ở góc dưới bên phải màn hình đang phát lặp đi lặp lại video bài tập giảm cân. Vừa rồi Đông Nhân đã tập theo huấn luyện viên trong video, gập người thành những đường cong khó tin. Bây giờ, trên trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, lọn tóc mai bên thái dương ướt sũng, xoăn lại.

Đông Nhân đi rửa mặt, lúc quay lại cô đem cuộn tấm thảm yoga cất vào tủ. Cô rót một cốc nước đặt lên bàn. Tạ Mính Quân không uống, mà lấy ra một chiếc bật lửa.

Đông Nhân không dám ngăn cản, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: "Ký túc xá không cho hút thuốc."

Tạ Mính Quân liếc cô một cái.

Đông Nhân mím môi, không dám nói gì thêm.

Không khí trở nên khó xử. Đông Nhân nắm chặt cốc nước, đứng bên cạnh không dám nhúc nhích. Trên bàn chỉ có chiếc nghiên mực cô mua lúc luyện viết thư pháp, cô bèn lấy nó đưa cho Tạ Mính Quân dùng làm gạt tàn, nhưng nàng lại không hề châm thuốc.

Đông Nhân "ừm" một tiếng, khẽ hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"

Tạ Mính Quân đáp: "Không có việc gì thì không thể qua đây xem?"

Một lúc sau, nàng lại nói: "Chẳng phải cậu thích Trâu Vũ Hi à, đột nhiên lại dốc sức quyến rũ tôi như vậy, tại sao?"

Câu hỏi của nàng thật đột ngột.

Đông Nhân mím chặt môi, tim cô phồng lên như quả bóng đã được bơm đầy khí, rồi nhanh chóng bị một cây kim chọc thủng.

Ngón tay cô bấu chặt vào thang giường tầng, lắp bắp nói: "Tôi không thích anh ta, tôi... tôi thích cậu."

"Thật vậy sao?" Tạ Mính Quân hỏi, hơi thở của nàng mang theo mùi thuốc lá và vị bạc hà man mát.

Đông Nhân "ừm" một tiếng.

Âm thanh rất nhỏ, nói ra xong chính cô cũng thấy kiệt sức.

Đông Nhân cúi đầu, không dám nhìn Tạ Mính Quân, đôi vai run rẩy.

Cô không phải đang xấu hổ, mà là đang nói dối.

Mười lăm ngày trước, người mà Đông Nhân thích vốn không phải là nàng, mà là bạn trai cũ của nàng, Trâu Vũ Hi.

Tạ Mính Quân và Trâu Vũ Hi là cặp đôi rất nổi tiếng trong trường. Họ thường quay những video ngắn đăng lên mạng, có rất nhiều người hâm mộ.

Tình cảm của họ rất tốt, luôn thu hút sự chú ý ở trường, ai cũng quan tâm đến họ.

Còn Đông Nhân thì vô cùng bình thường, thuộc kiểu người thật thà giản dị nhất, mặc áo thun và quần legging kiểu phổ thông, tóc lúc nào cũng buộc đuôi ngựa, cũng không tạo kiểu gì, tóc mái đều được chải ngược ra sau, nhìn thấy đều là vùng trán rộng.

Ở trường, tính cách cô hướng nội, ở đâu cũng không nổi bật. Nếu có lúc nào nổi bật, thì đó là khi người khác bàn tán, chê bai cô.

Trâu Vũ Hi tính cách hoạt bát, là kiểu con trai đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời. Hắn sẽ rất nhiệt tình nói chuyện với Đông Nhân, giống như ngọn gió mát mùa hạ, như vầng dương ngày đông, lần nào cũng sưởi ấm cô.

Mỗi khi cô ngồi trong góc khuất, Trâu Vũ Hi đều sẽ chú ý đến, nhẹ nhàng bắt chuyện với cô, dẫn cô đi làm quen với nhiều người. Cô cũng đã từng nghĩ mình quen được rất nhiều bạn bè, một người luôn bị lãng quên như cô cuối cùng cũng được người khác để mắt tới.

Đông Nhân thích sự dịu dàng này, thích Trâu Vũ Hi, cũng vô cùng, vô cùng yêu quý những người bạn của Trâu Vũ Hi.

Cho đến vài ngày trước, Trâu Vũ Hi và nhóm bạn muốn tổ chức tiệc tốt nghiệp sớm, vì sợ sau này ra trường mỗi người một ngả rồi sẽ tan rã hoàn toàn.

Đông Nhân cũng được mời đến. Cô uống một ly, hai ly, ba bốn ly, say đến mức gục xuống bàn. Lúc đó, Đông Nhân nghe thấy Trâu Vũ Hi đang trò chuyện với mọi người. Dù đã say, cô vẫn cố gắng lắng nghe, nghe một cách vô cùng nghiêm túc.

Mọi người ồn ào hỏi Trâu Vũ Hi rằng Đông Nhân có quan hệ gì với hắn. Trâu Vũ Hi dùng một giọng điệu đầy ngỗ ngược nói với họ: "Đông Nhân á? Vừa không xinh đẹp, lại còn nghèo, tôi làm sao mà để mắt tới được. Làm bạn với bọn tôi còn thấy mất giá, ha ha ha, chỉ là đứa sai vặt của bọn tôi thôi, con chó săn của tôi, đừng coi là thật nhé..."

Đám người đó phá lên cười, nói: "Mà phải công nhận nó cũng siêng năng thật, lần nào gọi cũng có mặt, có khi còn chủ động đến làm cu li cho bọn mình nữa, chỉ là mỗi lần dẫn nó ra ngoài thấy mất mặt quá."

"Đúng vậy, Trâu Vũ Hi chung tình lắm, trong lòng lúc nào cũng chỉ có Tạ Mính Quân thôi."

Sau đó mọi người xúi giục Trâu Vũ Hi và Tạ Mính Quân tái hợp. Lúc này Đông Nhân mới biết, thì ra tiệc tốt nghiệp này là giả, không nỡ xa nhau là giả, sắp đặt để họ tái hợp mới là thật, lấy Đông Nhân ra làm trò cười cũng là thật.

Trâu Vũ Hi hỏi Tạ Mính Quân có ghen không, rồi buông lời tán tỉnh nàng. Tạ Mính Quân ngồi đó, châm một điếu thuốc. Nàng cũng không hút, chỉ đợi điếu thuốc cháy lên, đầu ngón tay khẽ búng, tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay của Trâu Vũ Hi.

Rất nhiều người có mặt ở đó đều cười, nói rằng bộ dạng ghen tuông của Tạ Mính Quân thật đáng sợ, nếu còn trêu nữa chắc nàng sẽ dí thẳng đầu thuốc vào mặt Trâu Vũ Hi mất.

Ánh mắt họ nhìn Đông Nhân đầy chế giễu, như thể đang xem một con chó bám đuôi bị ngã ngựa. Họ sớm đã biết Trâu Vũ Hi đang đùa giỡn với con chó bám đuôi là Đông Nhân, cũng thích thú khi thấy Đông Nhân bị Trâu Vũ Hi gọi tới gọi lui như một con chó.

Lúc đó Tạ Mính Quân ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ y hệt như bây giờ, ánh mắt liếc về phía Đông Nhân đang gục trên bàn, cái tư thái cao ngạo đó, chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ tỏ rõ sự khinh bỉ.

Một giây trước, Đông Nhân vẫn còn đang đau khổ, cô nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi trường, sau này sẽ không bao giờ được gặp lại người mình thích nữa. Cô buồn bã khóc một mình, không muốn để mọi người nhìn thấy nên chỉ có thể lén lau nước mắt.

Vậy mà không ngờ mọi người vẫn luôn cười nhạo cô.

Sự sỉ nhục ngay khoảnh khắc đó đã đẩy tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu của cô dâng trào, có thất vọng, có ghê tởm, còn có lòng tự trọng bị chà đạp.

Dạ dày cuộn trào, Đông Nhân buồn nôn rồi ói ra.

Men rượu bốc lên, Đông Nhân muốn trả thù, muốn cho đám người này không một ai được yên ổn. Sau đó, cô loạng choạng đứng dậy định rời đi, lại vô tình đụng phải ống quần của Tạ Mính Quân.

Tạ Mính Quân mở mắt nhìn cô, đôi mắt có chút lười biếng, nàng khẽ nhíu mày, trong tay đang cầm một chiếc bật lửa.

Ngón tay nàng chà xát lên những đường vân trên đó, vuốt ve từ đầu đến cuối, không có lửa mà như có lửa, cả người nàng dường như tỏa ra một thứ tia lửa nóng bỏng.

Sau đó, chiếc bật lửa màu bạc lóe sáng lên trong màn đêm mờ tối.

Nhân lúc tất cả mọi người đã say ngủ, nhân lúc Trâu Vũ Hi đã ngủ say, Đông Nhân thừa lúc mình vẫn còn say, cô bò dậy quyến rũ Tạ Mính Quân, người vẫn còn rất tỉnh táo.

Và Tạ Mính Quân lại đặc biệt dễ cắn câu.

Đông Nhân súc miệng, rồi giả vờ vô tình chạm vào chân Tạ Mính Quân. Tạ Mính Quân cúi mắt nhìn cô, thế là ngón tay cô đặt lên đầu gối của Tạ Mính Quân.

Cô hỏi: "Tạ Mính Quân, cậu có muốn trước khi tốt nghiệp phóng túng một phen không?"

Sau đó, Tạ Mính Quân cúi xuống hôn lên môi cô.

==================

Tác giả có lời muốn nói:

Viết một câu chuyện về người thật thà trở nên xấu xa.

Bé ngoan hóa kẻ hư hỏng, viết chút gì đó hơi biến thái một chút~

Chương trước Chương tiếp
Loading...