BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku
CHƯƠNG 63 [Ngoại truyện]
Ngoại truyện: Công chúa (Phần hai)
Kể từ đó, nàng bắt đầu học cách lấy lòng Hoàng hậu, hy vọng điều đó làm người vui vẻ, cũng mong có thể ở bên Tạ Nhu Viễn lâu dài hơn. Trong số các hoàng tử, hoàng nữ theo học lễ nghi và kinh thư trong cung, nàng là người chăm chỉ và chuyên cần nhất, được các giáo tập vô cùng yêu mến. Tạ Nhu Viễn lại chẳng ham học. Nàng ấy là con gái của Hoàng hậu, lại được Hoàng đế hết mực sủng ái. Các hoàng tử, hoàng nữ trong cung hễ ai còn mẫu thân đều tìm mọi cách lấy lòng Tạ Nhu Viễn. Nàng ấy đã quen với những điều này nên chẳng lấy làm lạ, trái lại còn rất thân thiết với Tạ Lam. Mọi người thấy Tạ Nhu Viễn như vậy cũng bắt đầu kết giao với Tạ Lam. Tạ Lam tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm hiểu thế nào là khéo léo ứng xử, trước sau vẹn toàn. Đối với những người tỏ ý muốn kết thân, nàng cũng ôn hòa và lễ độ. Lâu dần, mọi người lại càng yêu mến vị Thập Tam Công chúa hiểu chuyện và ngoan ngoãn này, còn với Tạ Nhu Viễn thì nảy sinh nhiều bất mãn, thỉnh thoảng lại cố tình hoặc vô ý nói với Tạ Lam về tính kiêu căng của nàng ấy. Tạ Lam không đáp lời, cũng chưa bao giờ hùa theo họ. Trong lòng nàng, ấn tượng tốt đẹp về lần đầu gặp gỡ Tạ Nhu Viễn vẫn còn nguyên vẹn, thế nên nàng chưa bao giờ kể cho Tạ Nhu Viễn nghe những lời không hay mà mình đã nghe được về nàng ấy. Nhưng chốn cung đình lòng người khó đoán, những lời đấy dù Tạ Lam không nói, Tạ Nhu Viễn cũng không thể không biết. Nàng ấy đã hỏi Tạ Lam không chỉ một lần: "Thập Tam Nương, ta đối xử với muội có tốt không?" Tạ Lam luôn gật đầu: "Tỷ đối xử với ta rất tốt." Mỗi lần như vậy, Tạ Nhu Viễn đều lộ vẻ kiêu hãnh và hài lòng, lại chui vào chăn của Tạ Lam, ôm lấy cánh tay nàng, rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng thì thầm: "Thập Tam Nương, ta thích muội nhất." Trong bóng đêm, Tạ Lam nhìn nàng ấy, đưa tay vén vài lọn tóc mai bên tai, thủ thỉ: "Cảm ơn tỷ, Tạ Nhu Viễn." Nàng đã ngỡ những ngày tháng ấy sẽ kéo dài mãi, nhưng ông trời sao toại lòng người. Năm tháng trôi qua, khoảng cách giữa nàng và Tạ Nhu Viễn ngày một lớn dần. Nguyên do thế nào nàng cũng không còn nhớ rõ, nhưng có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ sinh thần của Hoàng hậu vào năm nàng mười tuổi. Khi ấy, tài học của Tạ Lam được các hoàng tử hoàng nữ hết lời ca tụng. Nàng có tài năng xuất chúng, tài vẽ vượt xa mọi người. Các phu nhân ngoài triều vào cung yết kiến, khi được xem tranh của nàng cũng đều tấm tắc khen ngợi. Có người nói với nàng rằng Hoàng hậu trước khi vào cung cũng rất giỏi đan thanh, chi bằng Thập Tam Công chúa hãy vẽ một bức tranh làm quà mừng sinh thần, chắc chắn Hoàng hậu sẽ rất vui lòng. Nàng nghe theo, dành nửa tháng ròng rã để vẽ tranh tặng Hoàng hậu. Trong giờ học, các hoàng tử hoàng nữ thấy vậy liền xúm lại, vừa khen tranh nàng đẹp, vừa tán dương lòng hiếu thảo của nàng. Có người còn nói: "Thập Tam Công chúa còn giống con gái ruột của Hoàng hậu hơn cả Ý An Công chúa nữa, tiếc là Ý An chẳng thích văn chương vẽ vời gì cả, không chừng sau này người còn thương Thập Tam Công chúa hơn cả Ý An Công chúa ấy chứ." Đó chỉ là một câu đùa, nàng mỉm cười cho qua, chẳng hề để tâm, nhưng có lẽ Tạ Nhu Viễn đã tin là thật. Trong những năm trước đó, các hoàng tử, hoàng nữ đều học chung trong thư phòng. Ai học giỏi, ai lười biếng nhất, mọi người đều rõ. Chỉ vì Tạ Nhu Viễn quá được sủng ái, giáo tập dù tận tâm dạy dỗ cũng đều bị nàng ấy hoặc là làm nũng hoặc là ăn vạ cho qua, vì vậy trong lòng mọi người, đều có phần xem thường Tạ Nhu Viễn. Hoàng hậu cũng vì chuyện này mà phiền lòng, bảo Tạ Lam để mắt đến Tạ Nhu Viễn nhiều hơn, lại thường xuyên khuyên nhủ Tạ Nhu Viễn phải chăm chỉ học hành khi gặp riêng. Nhưng Hoàng đế lại cho rằng con trẻ còn nhỏ, sau này hạ giá chưa chắc đã có được những tháng ngày vui vẻ như bây giờ, nên cũng an ủi Hoàng hậu, mặc cho Tạ Nhu Viễn muốn làm gì thì làm. Hoàng hậu khẽ thở dài: "Sao con không học hỏi Thập Tam Công chúa thêm một chút, để ta bớt phải lo lắng?" Những chuyện này, Tạ Lam hoàn toàn không biết, nhưng lại găm một cái gai vào lòng Tạ Nhu Viễn. Lời thở than của Hoàng hậu còn văng vẳng bên tai, mà lời khen dành cho Tạ Lam lại tràn đầy ý tứ. Đối với một đứa trẻ, đây không cần phải bàn vì đó chính là thiên vị. Những lời kích động của mọi người lần này càng khiến Tạ Nhu Viễn thêm khó chịu. Nàng ấy không giấu được tâm sự, lập tức đứng dậy đi về phía Tạ Lam, giật lấy bức tranh trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Tạ Lam sững sờ, tay vẫn cầm bút, ánh mắt đầy hoang mang. Tạ Nhu Viễn lật qua lật lại bức tranh, vẻ mặt dần chuyển sang bất mãn. Dù nàng ấy có lười học đến đâu, cũng nhận ra được sự chênh lệch giữa mình và Tạ Lam. Cơn giận sục sôi, nhưng lại không muốn tỏ ra hung hăng, sau một hồi xem xét, nàng ấy đặt mạnh tranh phịch xuống bàn, nói với Tạ Lam: "Thập Tam Nương, bức tranh này muội vẽ không đẹp, mẹ ta sẽ không thích đâu." Nàng ấy nói cứ như thật, mọi người đều ngẩn ra, Tạ Lam cũng không khỏi băn khoăn: "Chỗ nào không đẹp?" Tạ Nhu Viễn làm bộ ho khan, giật lấy cây bút trong tay Tạ Lam, vẽ nguệch ngoạc lên tranh, vừa vẽ vừa chỉ điểm: "Chỗ này, trống quá, còn chỗ này nữa, đây là hoa ngọc lan à, trông thật khó coi, chi bằng vẽ thành hoa mẫu đơn đi..." Vài chục nét bút phóng khoáng đã khiến bức tranh hoàn toàn biến dạng, phá hỏng toàn bộ ý cảnh. Người tinh ý đều nhận ra Tạ Nhu Viễn đang cố tình gây khó dễ, nhưng nàng ấy lại không cho là vậy, chỉ nói: "Muội cứ mang bức tranh này đi tặng, mẹ ta chắc chắn sẽ thích, ta sửa đều là những thứ bà ấy thích." Nàng ấy cố dùng cách này để được mọi người công nhận. Trước những lời khen ngợi gượng gạo của mọi người, Tạ Nhu Viễn vô cùng đắc ý, nhìn Tạ Lam, hỏi ý kiến: "Muội thấy thế nào?" Tạ Lam im lặng không nói, sắc mặt Tạ Nhu Viễn lập tức trở nên khó coi. Hồi lâu sau, Tạ Lam ngước mắt nhìn nàng ấy, khẽ đáp: "Ta thấy rất đẹp." Mọi người đều sững sờ, rồi cũng gượng gạo khen hay, vẫn là Ý An Công chúa có tầm nhìn cao xa. Tạ Nhu Viễn lấy làm hả hê, bảo Tạ Lam không cần sửa lại nữa, cứ thế mà mang đi tặng là được. Tạ Lam không tranh cãi, chỉ nhỏ nhẹ đáp một tiếng "được". Hôm ấy là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, mọi người đều đã tặng quà, Tạ Lam cũng dâng lên bức tranh ấy. Tất cả quà trong tiệc, để thu hút sự chú ý, đều sẽ được mở ra ngay tại chỗ. Bức tranh của Tạ Lam cũng vì thế mà được trưng ra trước mắt mọi người. Có lẽ vì bức tranh quá vụng về, Hoàng hậu khen không nên lời, lại không muốn làm mất mặt Tạ Lam nên chỉ nói: "Thập Tam Công chúa có lòng rồi." rồi sai người cất đi. Nhưng Hoàng đế lại trông thấy, cho rằng Tạ Lam bất kính với Hoàng hậu, lại nghĩ đến xuất thân của nàng, nhất thời tím mặt, quát lớn: "Ngươi lại dâng thứ này cho một quốc mẫu, cho mẫu thân của ngươi sao? Ngươi rốt cuộc đã học được những gì, trong lòng có chút trung hiếu nào không?!" Mọi người đều thất đảm, trong yến tiệc bỗng chốc im phăng phắc. Ai cũng biết Hoàng đế oán hận Miêu đại tướng quân và Miêu Quý phi đã nhiều năm không nguôi, lúc này càng không dám có ai lên tiếng khuyên can. Tạ Nhu Viễn cũng bị dọa sợ, tay nắm chặt vạt váy, định lên tiếng nhưng lại bị hành động đứng dậy của Tạ Lam cắt ngang. Nàng ấy nhìn cô bé có phần gầy gò ấy quỳ giữa điện, dập đầu thật sâu trước Hoàng đế, giọng nhẹ nhàng: "Thánh thượng thứ tội, Hoàng hậu thứ tội, là do Tạ Lam học nghệ chưa tinh." Nàng tuổi còn nhỏ nhưng đã cung kính thận trọng, không có chút ngây thơ nào của trẻ con, điều này khiến Hoàng đế càng thêm buồn bực, cho rằng nàng đang mang lòng oán hận, nhất thời cơn giận sôi trào: "Học nghệ chưa tinh, ngươi được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng hậu, đương nhiên phải lấy Hoàng hậu làm gương. Một câu học nghệ chưa tinh là xong sao? Trẫm thấy ngươi học theo tính kiêu căng, ngang ngược của sinh mẫu ngươi thì có! Kể từ hôm nay, cấm túc ba tháng, đọc sách cho trẫm, nếu còn dám dùng thứ tranh kém cỏi này để làm nhục Hoàng hậu, trẫm chắc chắn sẽ phạt nặng!" Tạ Lam không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ cúi lạy một lần nữa: "Tạ Lam đã rõ, đa tạ Thánh thượng dạy bảo." Sau đó, theo sự sắp xếp của Hoàng hậu, nàng rời tiệc sớm. Bữa tiệc rượu linh đình, vui vẻ ấy chẳng liên can gì đến nàng. Ai cũng biết Hoàng đế là giận cá chém thớt, nhưng không ai dám cầu xin cho nàng. Đến khuya, Hoàng hậu đích thân tới gặp nàng. Tạ Nhu Viễn bị kinh sợ, trốn trong tẩm điện của Hoàng hậu khóc lóc, được cung nhân dỗ dành mới ngủ thiếp đi. Nàng hành lễ với Hoàng hậu rồi lặng lẽ đứng sang một bên. Hoàng hậu hỏi nàng: "Bức tranh đó, có phải là Nhu Viễn sửa cho con không?" Nàng gật đầu: "Vâng ạ." Hoàng hậu khẽ thở dài: "Tại sao con bé lại sửa tranh cho con?" Nàng im lặng một lúc, rồi nói: "Tỷ ấy nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ thích bức tranh như vậy hơn." Hoàng hậu lại thở dài, bảo nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn nàng: "Tài vẽ của con hơn nó, hẳn phải biết nó sửa không ra sao, tại sao vẫn dâng lên? Nếu như Bệ hạ không nổi giận, có phải con muốn để nó bị người khác chê cười không?" Nàng chết sững tại chỗ, không hiểu ý của Hoàng hậu lúc này, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào. Ánh mắt Hoàng hậu thăm thẳm, đầy vẻ dò xét: "Con tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư sâu sắc. Nhu Viễn thì không giấu được chuyện trong lòng, nếu ta vô tình khen một câu, chắc chắn sẽ hợp ý con bé. Nó tính tình đơn giản, hiếu thắng, tất không khỏi muốn khoe cho mọi người xem, đến lúc đó khó tránh khỏi bị chê cười. Con biết rõ như vậy, mà vẫn mang bức tranh này đến tặng ta, có phải là quá tàn nhẫn với nó không?" Toàn thân nàng lạnh toát, hồi lâu không nói nên lời. Đường đường một vị Hoàng hậu lại nói những lời như vậy với một đứa trẻ mười tuổi. Khoảnh khắc ấy, mọi niềm tin của nàng đều sụp đổ. Hoàng hậu nói: "Thập Tam Công chúa, đừng giống mẫu thân của con." Đầu gối nàng mềm nhũn, đột ngột quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, lòng dâng trào những bi ai. Nàng nhận ra, thân là con gái của Miêu Quý phi chính là một cái tội. Dù giải thích thế nào cũng không thể khiến Hoàng hậu đối xử với nàng như một đứa trẻ bình thường. Nàng dập đầu thật sâu, miệng khô khốc: "Tạ Lam chỉ có một mẫu thân là Hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó." Hoàng hậu dừng một chốc, dường như có hơi không đành lòng. Người đứng dậy đỡ nàng, ánh mắt sâu thẳm tan đi, thay vào đó là sự áy náy, rồi thở một tiếng dài nặng nề: "Xin lỗi, là lòng ta không thông suốt, không có ý trách Thập Tam Công chúa, chỉ là... người ta khi bị ấm ức, trong lòng luôn sợ hãi, ta vừa rồi đã xem con như bà ấy... Nhưng con là một đứa trẻ ngoan, ta vẫn luôn nhìn thấy, chỉ là con cũng biết, Nhu Viễn hiếu thắng, lại quá ngây thơ, ta sợ nó bị tổn thương, bị người đời dị nghị mà không biết, vì vậy hy vọng sau này con có thể nhường nó một chút, trong thư phòng, đừng tranh giành với nó." Nàng cúi đầu kính cẩn đáp: "Tạ Lam không dám, Hoàng hậu muốn con làm thế nào, con sẽ làm thế ấy." Hoàng hậu mỉm cười, vỗ nhẹ vai nàng: "Đứa trẻ ngoan, ngày mai để Nhu Viễn đến xin lỗi con, sau này khi giao tiếp với các hoàng tử hoàng nữ, mong con hãy để mắt đến nó nhiều hơn, nếu có thể khiến nó chăm chỉ học hành, vậy thì tốt quá rồi." Nàng lại đáp vâng. Kể từ đó, nàng nhường nhịn Tạ Nhu Viễn đủ điều. Nàng không biết Hoàng hậu đã quở trách Tạ Nhu Viễn thế nào trong tẩm cung, nhưng từ đó về sau, nàng không bao giờ có thể thân thiết lại với Tạ Nhu Viễn được nữa. Nàng nghe nói trẻ con vài tuổi sau khi lớn lên sẽ không còn ký ức gì. Nàng biết Tạ Nhu Viễn đã dần thay đổi, nàng cũng trưởng thành rất nhanh, còn Tạ Nhu Viễn lại chẳng nhớ gì cả.
Kể từ đó, nàng bắt đầu học cách lấy lòng Hoàng hậu, hy vọng điều đó làm người vui vẻ, cũng mong có thể ở bên Tạ Nhu Viễn lâu dài hơn. Trong số các hoàng tử, hoàng nữ theo học lễ nghi và kinh thư trong cung, nàng là người chăm chỉ và chuyên cần nhất, được các giáo tập vô cùng yêu mến. Tạ Nhu Viễn lại chẳng ham học. Nàng ấy là con gái của Hoàng hậu, lại được Hoàng đế hết mực sủng ái. Các hoàng tử, hoàng nữ trong cung hễ ai còn mẫu thân đều tìm mọi cách lấy lòng Tạ Nhu Viễn. Nàng ấy đã quen với những điều này nên chẳng lấy làm lạ, trái lại còn rất thân thiết với Tạ Lam. Mọi người thấy Tạ Nhu Viễn như vậy cũng bắt đầu kết giao với Tạ Lam. Tạ Lam tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm hiểu thế nào là khéo léo ứng xử, trước sau vẹn toàn. Đối với những người tỏ ý muốn kết thân, nàng cũng ôn hòa và lễ độ. Lâu dần, mọi người lại càng yêu mến vị Thập Tam Công chúa hiểu chuyện và ngoan ngoãn này, còn với Tạ Nhu Viễn thì nảy sinh nhiều bất mãn, thỉnh thoảng lại cố tình hoặc vô ý nói với Tạ Lam về tính kiêu căng của nàng ấy. Tạ Lam không đáp lời, cũng chưa bao giờ hùa theo họ. Trong lòng nàng, ấn tượng tốt đẹp về lần đầu gặp gỡ Tạ Nhu Viễn vẫn còn nguyên vẹn, thế nên nàng chưa bao giờ kể cho Tạ Nhu Viễn nghe những lời không hay mà mình đã nghe được về nàng ấy. Nhưng chốn cung đình lòng người khó đoán, những lời đấy dù Tạ Lam không nói, Tạ Nhu Viễn cũng không thể không biết. Nàng ấy đã hỏi Tạ Lam không chỉ một lần: "Thập Tam Nương, ta đối xử với muội có tốt không?" Tạ Lam luôn gật đầu: "Tỷ đối xử với ta rất tốt." Mỗi lần như vậy, Tạ Nhu Viễn đều lộ vẻ kiêu hãnh và hài lòng, lại chui vào chăn của Tạ Lam, ôm lấy cánh tay nàng, rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng thì thầm: "Thập Tam Nương, ta thích muội nhất." Trong bóng đêm, Tạ Lam nhìn nàng ấy, đưa tay vén vài lọn tóc mai bên tai, thủ thỉ: "Cảm ơn tỷ, Tạ Nhu Viễn." Nàng đã ngỡ những ngày tháng ấy sẽ kéo dài mãi, nhưng ông trời sao toại lòng người. Năm tháng trôi qua, khoảng cách giữa nàng và Tạ Nhu Viễn ngày một lớn dần. Nguyên do thế nào nàng cũng không còn nhớ rõ, nhưng có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ sinh thần của Hoàng hậu vào năm nàng mười tuổi. Khi ấy, tài học của Tạ Lam được các hoàng tử hoàng nữ hết lời ca tụng. Nàng có tài năng xuất chúng, tài vẽ vượt xa mọi người. Các phu nhân ngoài triều vào cung yết kiến, khi được xem tranh của nàng cũng đều tấm tắc khen ngợi. Có người nói với nàng rằng Hoàng hậu trước khi vào cung cũng rất giỏi đan thanh, chi bằng Thập Tam Công chúa hãy vẽ một bức tranh làm quà mừng sinh thần, chắc chắn Hoàng hậu sẽ rất vui lòng. Nàng nghe theo, dành nửa tháng ròng rã để vẽ tranh tặng Hoàng hậu. Trong giờ học, các hoàng tử hoàng nữ thấy vậy liền xúm lại, vừa khen tranh nàng đẹp, vừa tán dương lòng hiếu thảo của nàng. Có người còn nói: "Thập Tam Công chúa còn giống con gái ruột của Hoàng hậu hơn cả Ý An Công chúa nữa, tiếc là Ý An chẳng thích văn chương vẽ vời gì cả, không chừng sau này người còn thương Thập Tam Công chúa hơn cả Ý An Công chúa ấy chứ." Đó chỉ là một câu đùa, nàng mỉm cười cho qua, chẳng hề để tâm, nhưng có lẽ Tạ Nhu Viễn đã tin là thật. Trong những năm trước đó, các hoàng tử, hoàng nữ đều học chung trong thư phòng. Ai học giỏi, ai lười biếng nhất, mọi người đều rõ. Chỉ vì Tạ Nhu Viễn quá được sủng ái, giáo tập dù tận tâm dạy dỗ cũng đều bị nàng ấy hoặc là làm nũng hoặc là ăn vạ cho qua, vì vậy trong lòng mọi người, đều có phần xem thường Tạ Nhu Viễn. Hoàng hậu cũng vì chuyện này mà phiền lòng, bảo Tạ Lam để mắt đến Tạ Nhu Viễn nhiều hơn, lại thường xuyên khuyên nhủ Tạ Nhu Viễn phải chăm chỉ học hành khi gặp riêng. Nhưng Hoàng đế lại cho rằng con trẻ còn nhỏ, sau này hạ giá chưa chắc đã có được những tháng ngày vui vẻ như bây giờ, nên cũng an ủi Hoàng hậu, mặc cho Tạ Nhu Viễn muốn làm gì thì làm. Hoàng hậu khẽ thở dài: "Sao con không học hỏi Thập Tam Công chúa thêm một chút, để ta bớt phải lo lắng?" Những chuyện này, Tạ Lam hoàn toàn không biết, nhưng lại găm một cái gai vào lòng Tạ Nhu Viễn. Lời thở than của Hoàng hậu còn văng vẳng bên tai, mà lời khen dành cho Tạ Lam lại tràn đầy ý tứ. Đối với một đứa trẻ, đây không cần phải bàn vì đó chính là thiên vị. Những lời kích động của mọi người lần này càng khiến Tạ Nhu Viễn thêm khó chịu. Nàng ấy không giấu được tâm sự, lập tức đứng dậy đi về phía Tạ Lam, giật lấy bức tranh trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Tạ Lam sững sờ, tay vẫn cầm bút, ánh mắt đầy hoang mang. Tạ Nhu Viễn lật qua lật lại bức tranh, vẻ mặt dần chuyển sang bất mãn. Dù nàng ấy có lười học đến đâu, cũng nhận ra được sự chênh lệch giữa mình và Tạ Lam. Cơn giận sục sôi, nhưng lại không muốn tỏ ra hung hăng, sau một hồi xem xét, nàng ấy đặt mạnh tranh phịch xuống bàn, nói với Tạ Lam: "Thập Tam Nương, bức tranh này muội vẽ không đẹp, mẹ ta sẽ không thích đâu." Nàng ấy nói cứ như thật, mọi người đều ngẩn ra, Tạ Lam cũng không khỏi băn khoăn: "Chỗ nào không đẹp?" Tạ Nhu Viễn làm bộ ho khan, giật lấy cây bút trong tay Tạ Lam, vẽ nguệch ngoạc lên tranh, vừa vẽ vừa chỉ điểm: "Chỗ này, trống quá, còn chỗ này nữa, đây là hoa ngọc lan à, trông thật khó coi, chi bằng vẽ thành hoa mẫu đơn đi..." Vài chục nét bút phóng khoáng đã khiến bức tranh hoàn toàn biến dạng, phá hỏng toàn bộ ý cảnh. Người tinh ý đều nhận ra Tạ Nhu Viễn đang cố tình gây khó dễ, nhưng nàng ấy lại không cho là vậy, chỉ nói: "Muội cứ mang bức tranh này đi tặng, mẹ ta chắc chắn sẽ thích, ta sửa đều là những thứ bà ấy thích." Nàng ấy cố dùng cách này để được mọi người công nhận. Trước những lời khen ngợi gượng gạo của mọi người, Tạ Nhu Viễn vô cùng đắc ý, nhìn Tạ Lam, hỏi ý kiến: "Muội thấy thế nào?" Tạ Lam im lặng không nói, sắc mặt Tạ Nhu Viễn lập tức trở nên khó coi. Hồi lâu sau, Tạ Lam ngước mắt nhìn nàng ấy, khẽ đáp: "Ta thấy rất đẹp." Mọi người đều sững sờ, rồi cũng gượng gạo khen hay, vẫn là Ý An Công chúa có tầm nhìn cao xa. Tạ Nhu Viễn lấy làm hả hê, bảo Tạ Lam không cần sửa lại nữa, cứ thế mà mang đi tặng là được. Tạ Lam không tranh cãi, chỉ nhỏ nhẹ đáp một tiếng "được". Hôm ấy là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, mọi người đều đã tặng quà, Tạ Lam cũng dâng lên bức tranh ấy. Tất cả quà trong tiệc, để thu hút sự chú ý, đều sẽ được mở ra ngay tại chỗ. Bức tranh của Tạ Lam cũng vì thế mà được trưng ra trước mắt mọi người. Có lẽ vì bức tranh quá vụng về, Hoàng hậu khen không nên lời, lại không muốn làm mất mặt Tạ Lam nên chỉ nói: "Thập Tam Công chúa có lòng rồi." rồi sai người cất đi. Nhưng Hoàng đế lại trông thấy, cho rằng Tạ Lam bất kính với Hoàng hậu, lại nghĩ đến xuất thân của nàng, nhất thời tím mặt, quát lớn: "Ngươi lại dâng thứ này cho một quốc mẫu, cho mẫu thân của ngươi sao? Ngươi rốt cuộc đã học được những gì, trong lòng có chút trung hiếu nào không?!" Mọi người đều thất đảm, trong yến tiệc bỗng chốc im phăng phắc. Ai cũng biết Hoàng đế oán hận Miêu đại tướng quân và Miêu Quý phi đã nhiều năm không nguôi, lúc này càng không dám có ai lên tiếng khuyên can. Tạ Nhu Viễn cũng bị dọa sợ, tay nắm chặt vạt váy, định lên tiếng nhưng lại bị hành động đứng dậy của Tạ Lam cắt ngang. Nàng ấy nhìn cô bé có phần gầy gò ấy quỳ giữa điện, dập đầu thật sâu trước Hoàng đế, giọng nhẹ nhàng: "Thánh thượng thứ tội, Hoàng hậu thứ tội, là do Tạ Lam học nghệ chưa tinh." Nàng tuổi còn nhỏ nhưng đã cung kính thận trọng, không có chút ngây thơ nào của trẻ con, điều này khiến Hoàng đế càng thêm buồn bực, cho rằng nàng đang mang lòng oán hận, nhất thời cơn giận sôi trào: "Học nghệ chưa tinh, ngươi được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng hậu, đương nhiên phải lấy Hoàng hậu làm gương. Một câu học nghệ chưa tinh là xong sao? Trẫm thấy ngươi học theo tính kiêu căng, ngang ngược của sinh mẫu ngươi thì có! Kể từ hôm nay, cấm túc ba tháng, đọc sách cho trẫm, nếu còn dám dùng thứ tranh kém cỏi này để làm nhục Hoàng hậu, trẫm chắc chắn sẽ phạt nặng!" Tạ Lam không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ cúi lạy một lần nữa: "Tạ Lam đã rõ, đa tạ Thánh thượng dạy bảo." Sau đó, theo sự sắp xếp của Hoàng hậu, nàng rời tiệc sớm. Bữa tiệc rượu linh đình, vui vẻ ấy chẳng liên can gì đến nàng. Ai cũng biết Hoàng đế là giận cá chém thớt, nhưng không ai dám cầu xin cho nàng. Đến khuya, Hoàng hậu đích thân tới gặp nàng. Tạ Nhu Viễn bị kinh sợ, trốn trong tẩm điện của Hoàng hậu khóc lóc, được cung nhân dỗ dành mới ngủ thiếp đi. Nàng hành lễ với Hoàng hậu rồi lặng lẽ đứng sang một bên. Hoàng hậu hỏi nàng: "Bức tranh đó, có phải là Nhu Viễn sửa cho con không?" Nàng gật đầu: "Vâng ạ." Hoàng hậu khẽ thở dài: "Tại sao con bé lại sửa tranh cho con?" Nàng im lặng một lúc, rồi nói: "Tỷ ấy nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ thích bức tranh như vậy hơn." Hoàng hậu lại thở dài, bảo nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn nàng: "Tài vẽ của con hơn nó, hẳn phải biết nó sửa không ra sao, tại sao vẫn dâng lên? Nếu như Bệ hạ không nổi giận, có phải con muốn để nó bị người khác chê cười không?" Nàng chết sững tại chỗ, không hiểu ý của Hoàng hậu lúc này, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào. Ánh mắt Hoàng hậu thăm thẳm, đầy vẻ dò xét: "Con tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư sâu sắc. Nhu Viễn thì không giấu được chuyện trong lòng, nếu ta vô tình khen một câu, chắc chắn sẽ hợp ý con bé. Nó tính tình đơn giản, hiếu thắng, tất không khỏi muốn khoe cho mọi người xem, đến lúc đó khó tránh khỏi bị chê cười. Con biết rõ như vậy, mà vẫn mang bức tranh này đến tặng ta, có phải là quá tàn nhẫn với nó không?" Toàn thân nàng lạnh toát, hồi lâu không nói nên lời. Đường đường một vị Hoàng hậu lại nói những lời như vậy với một đứa trẻ mười tuổi. Khoảnh khắc ấy, mọi niềm tin của nàng đều sụp đổ. Hoàng hậu nói: "Thập Tam Công chúa, đừng giống mẫu thân của con." Đầu gối nàng mềm nhũn, đột ngột quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, lòng dâng trào những bi ai. Nàng nhận ra, thân là con gái của Miêu Quý phi chính là một cái tội. Dù giải thích thế nào cũng không thể khiến Hoàng hậu đối xử với nàng như một đứa trẻ bình thường. Nàng dập đầu thật sâu, miệng khô khốc: "Tạ Lam chỉ có một mẫu thân là Hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó." Hoàng hậu dừng một chốc, dường như có hơi không đành lòng. Người đứng dậy đỡ nàng, ánh mắt sâu thẳm tan đi, thay vào đó là sự áy náy, rồi thở một tiếng dài nặng nề: "Xin lỗi, là lòng ta không thông suốt, không có ý trách Thập Tam Công chúa, chỉ là... người ta khi bị ấm ức, trong lòng luôn sợ hãi, ta vừa rồi đã xem con như bà ấy... Nhưng con là một đứa trẻ ngoan, ta vẫn luôn nhìn thấy, chỉ là con cũng biết, Nhu Viễn hiếu thắng, lại quá ngây thơ, ta sợ nó bị tổn thương, bị người đời dị nghị mà không biết, vì vậy hy vọng sau này con có thể nhường nó một chút, trong thư phòng, đừng tranh giành với nó." Nàng cúi đầu kính cẩn đáp: "Tạ Lam không dám, Hoàng hậu muốn con làm thế nào, con sẽ làm thế ấy." Hoàng hậu mỉm cười, vỗ nhẹ vai nàng: "Đứa trẻ ngoan, ngày mai để Nhu Viễn đến xin lỗi con, sau này khi giao tiếp với các hoàng tử hoàng nữ, mong con hãy để mắt đến nó nhiều hơn, nếu có thể khiến nó chăm chỉ học hành, vậy thì tốt quá rồi." Nàng lại đáp vâng. Kể từ đó, nàng nhường nhịn Tạ Nhu Viễn đủ điều. Nàng không biết Hoàng hậu đã quở trách Tạ Nhu Viễn thế nào trong tẩm cung, nhưng từ đó về sau, nàng không bao giờ có thể thân thiết lại với Tạ Nhu Viễn được nữa. Nàng nghe nói trẻ con vài tuổi sau khi lớn lên sẽ không còn ký ức gì. Nàng biết Tạ Nhu Viễn đã dần thay đổi, nàng cũng trưởng thành rất nhanh, còn Tạ Nhu Viễn lại chẳng nhớ gì cả.