BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku

CHƯƠNG 62 [Ngoại truyện]



Ngoại truyện: Công chúa (Phần một)


Sự ra đời của nàng vốn không mang theo niềm mong mỏi nào, hay nói đúng hơn, sự chào đời của nàng khiến một vài người chán ghét, cũng làm vài kẻ khác thất vọng.

Mẫu thân của nàng, Miêu Quý phi, thân phận tôn quý, trong một khoảng thời gian rất dài đã độc chiếm sự sủng ái chốn hậu cung, gần như ngang hàng ngang vế với Hoàng hậu. Điều này chẳng phải vì Hoàng đế yêu thương mẫu thân nàng, mà bởi lẽ mẫu thân nàng có một người cha là vị tướng quân nắm trong tay binh quyền to lớn, và vị đại tướng quân này lại mong mỏi có được một đứa cháu ngoại.

Đàn ông trên đời dường như luôn thích gửi gắm quyền lực vào bụng dạ đàn bà, mãi sau này khi lớn lên nàng vẫn chẳng tài nào hiểu nổi. Cứ như thể chỉ cần sinh được một đứa con trai là có thể nắm chắc quyền hành, hoặc chỉ có thế mới đủ tư cách để mưu cầu quyền lực.

Mẫu thân nàng có lẽ cũng nghĩ vậy. Sau khi mất đi ba người con trai, bà trở nên vô cùng nhạy cảm và điên loạn. Cung nhân đều rỉ tai nhau rằng Miêu Quý phi đã hóa điên rồi.

Nàng không biết dáng vẻ của mẫu thân mình rốt cuộc có được coi là điên hay không. Trong mắt nàng, người đàn bà ấy vẫn có thể nói rành rọt những oán hận trong lòng, từng câu từng chữ đều mạch lạc rõ ràng. Bà ta căm ghét sự ra đời của nàng, chửi rủa sự vô tình của Hoàng đế, trách móc cha mình đã gả bà vào cung, và khóc thương cho ba đứa con đã mất.

Ngày lại ngày, đêm lại đêm, những lời ấy cứ văng vẳng bên tai nàng. Nghe nhiều, nghe lâu, nàng dần trở nên chai sạn và ngây dại. Ngoài việc sớm tối vấn an theo lệ, nàng không còn xuất hiện trước mặt mẫu thân mình nữa. Vì thế, nàng cũng chẳng biết tình mẫu tử rốt cuộc nên như thế nào.

Nhiều khi, nàng không phân định được rốt cuộc mẫu thân nàng hận nàng nhiều hơn, hay hận vị Miêu đại tướng quân kia nhiều hơn, hoặc có lẽ là cả hai.

Kể từ khi nàng ra đời, tiếng nói của Miêu đại tướng quân ở chốn triều đình dần yếu đi. Ông và Hoàng đế liên tục xảy ra xung đột, chức quan cứ thế bị cắt giảm, cho đến khi bị tịch biên gia sản và đi đày. Năm ấy nàng mới bốn tuổi, mẫu thân không thể chấp nhận kết cục này, đã gieo mình xuống hồ tự vẫn trong một đêm đông giá rét.

Không một ai hay biết. Chỉ riêng nàng không hiểu sao thấy lòng hốt hoảng, bèn tìm đến tẩm điện của mẫu thân, nín thở chờ đợi cung nhân gác đêm vào báo tin. Nhưng thứ nàng chờ được chỉ là tin người rơi xuống nước, và một thi thể đã ngâm nước đến mức trương phềnh được vớt lên lúc đêm khuya.

Nàng không còn thể gọi người đàn bà ấy là mẫu thân được nữa, cũng chẳng cần phải nghe những lời trách móc của bà ta nữa. Nàng bất chợt thấy lòng nhẹ bẫng, rồi lại hoang mang nhận ra mình dường như quá đỗi vô tình.

Nhưng đây có vẻ là một chuyện vui cho tất cả mọi người. Hoàng đế chẳng hề đau buồn, Hoàng hậu chỉ khẽ thở dài, lệnh cho người ta vẫn dùng lễ nghi của quý phi để đưa mẫu thân về hoàng lăng.

Nàng run lên cầm cập trong gió lạnh, chẳng một ai đoái hoài. Chỉ có hai cung nhân đứng cạnh, thúc giục nàng mau về điện.

Nàng có một đêm không mộng mị, giấc ngủ bình yên, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Chuyện này về sau trở thành lý do khiến cung nhân né tránh nàng, vì họ cho rằng nàng quá lạnh lùng và vô cảm.

Đầu tháng hai, khi lễ an táng Miêu Quý phi đã xong, nàng vẫn vận tang phục, còn trong thời gian chịu tang. Bấy giờ Hoàng hậu truyền chỉ, đưa nàng đến Hưng Lạc Điện và bảo rằng: "Ta biết Thập Tam Công chúa lòng đang đau xót, nhưng con tuổi còn nhỏ, e rằng cung nhân chăm sóc không đủ chu toàn. Từ nay con hãy dọn đến đây, ở cùng một nơi với Nhu Viễn, để chúng ta tiện bề chăm sóc, có được không?"

Nàng ngây người nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt đờ đẫn, cũng chẳng tài nào đoán được tâm tư của đối phương qua giọng điệu ôn hòa ấm áp ấy. Nàng cụp mi xuống, hai tay vòng lên trán, răm rắp cúi đầu hành lễ với Hoàng hậu: "Tạ ơn Hoàng hậu"

Hoàng hậu bất giác thở dài, tựa hồ đang tỏ ra cảm thông và tiếc nuối cho nàng, rồi sai người đi gọi đứa trẻ đang ở Hưng Lạc Điện đến.

Đứa trẻ ấy chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn trái ngược.

Nàng vẫn còn nhớ như in dáng dấp lần đầu gặp đứa trẻ ấy. Giữa đám cung nhân nội thị đuổi theo sau, cô bé Tạ Nhu Viễn năm tuổi đang loạng choạng chạy dọc theo tường cung. Mình vận gấm vóc lụa là, trên cổ đeo khóa vàng khảm ngọc khắc hình kỳ lân kêu leng keng. Gương mặt bầu bĩnh hồng hào non nớt nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả nắng mai. Cô bé lao vào lòng Hoàng hậu, ôm lấy chân bà, rồi ngẩng đầu cau mày làm nũng: "Mẹ, bọn họ bắt nạt con"

Hoàng hậu mỉm cười, âu yếm ngồi xổm xuống, cúi đầu lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đứa trẻ, giọng điệu vừa như trách cứ, lại vừa như xót xa: "Bọn họ bắt nạt con thế nào?"

Tạ Nhu Viễn bĩu môi, giọng nũng nịu: "Con đến Ngự Thiện Phòng tìm bánh ngọt, vừa mới tìm được một cái thì bọn họ đã chạy đến đuổi con đi, bảo rằng cha còn chưa dùng. Con nói cha bận rộn như vậy, đợi đến lúc nhớ ra thì con đã đói meo rồi, cho con ăn một cái thì có sao đâu. Bọn họ không chịu, cứ một mực đuổi con đi. Con giật hai cái bánh rồi chạy đi, thế là bọn họ cứ đuổi theo con mãi. May mà mẹ đến tìm con, không thì bọn họ chắc chắn đã bế con đi mất rồi!"

Hoàng hậu không nén nổi cười, đám cung nhân đứng cách đó không xa mặt mày lo lắng, rồi lại chẳng dám lên tiếng. Hoàng hậu bèn hỏi đứa trẻ trước mặt: "Thế bánh đâu rồi?"

Tạ Nhu Viễn hừ một tiếng, từ trong tay áo lôi ra hai chiếc bánh hoa mẫu đơn, đưa đến trước mặt Hoàng hậu: "Con cũng đâu phải là thèm ăn, nhưng con không thích bị họ quản thúc. Mẹ, cho người này!"

Hoàng hậu không đáp lời mà quay đầu nhìn nàng. Tạ Nhu Viễn cũng thuận theo ánh mắt của Hoàng hậu mà nhìn sang, cặp mắt sáng lên, rồi thần tình thay đổi trong chốc lát, cô bé hất cằm, toát ra kiêu ngạo: "Ngươi là ai?"

Nàng cụp mắt, chỉ đáp bằng một giọng bình thản: "Tạ Lam"

Tạ Nhu Viễn kéo dài một tiếng "ồ": "Ta biết rồi, ngươi là Thập Tam Nương, con của Miêu Quý phi"

Nàng không trả lời. Hoàng hậu hơi cau mày, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tạ Nhu Viễn, nói: "Thập Tam Công chúa vừa mất mẫu thân, lòng chắc đang đau buồn. Ta đón Thập Tam Công chúa đến Hưng Lạc Điện ở cùng Nhu Viễn, con thay mẹ chăm sóc muội muội được chứ?"

Đôi mắt Tạ Nhu Viễn vẫn ngây thơ, cô bé liếc nhìn nàng, rồi lại cúi xuống trông chiếc bánh trong tay, thoáng nét đăm chiêu suy tính. Hoàng hậu đành phải dụ dỗ: "Nếu con thay ta chăm sóc tốt cho Thập Tam Công chúa, từ nay ta sẽ bảo Ngự Thiện Phòng mỗi ngày đều để dành cho con hai cái bánh, chịu không?"

Tạ Nhu Viễn nhíu mũi: "Mẹ xem thường con quá, con đâu phải là không đồng ý. Con chỉ đang nghĩ xem, cái bánh này, nên cho mẹ, hay cho Thập Tam Nương"

Nàng trông đứa trẻ ngây ngô ấy, bất giác nắm chặt tay. Giữa tiếng cười se sẽ của Hoàng hậu, lòng nàng chợt dâng lên cảm giác bi ai đến lạ.

Ngay sau đó, Hoàng hậu vuốt tóc Tạ Nhu Viễn, dắt cô bé đến trước mặt nàng và nói: "Nhu Viễn là một đứa trẻ ngoan, lòng luôn nghĩ đến Thập Tam Công chúa, bánh ngọt đương nhiên là hai con chia nhau ăn thì tốt rồi. Điều này cũng có nghĩa là, từ nay hai con sẽ là hai tỷ muội thân thiết nhất, mẹ nói có đúng không?"

Tạ Nhu Viễn suy tư một hồi, đôi mày thanh tú như một nét mực khói, sau một thoáng nhíu lại rồi cuối cùng cũng giãn ra. Cô bé đưa tay chìa chiếc bánh hoa mẫu đơn về phía nàng: "Mẹ nói đúng, từ nay chúng ta là tỷ muội. Thập Tam Nương, cái này cho muội ăn này"

Đôi bàn tay ấy trắng ngần hồng nhuận, tựa như một viên ngọc vừa được mài giũa. Nàng có một thoáng thất thần, như thể bất ngờ rơi vào vũng bùn lầy, dần dần chìm xuống, tâm khảm cồn cào chua chát không sao tả xiết.

Tạ Nhu Viễn tò mò và ngơ ngác nhìn nàng: "Thập Tam Nương, muội không thích ăn bánh hoa mẫu đơn à?"

Nàng lắc đầu, dưới ánh mắt của Hoàng hậu, nàng nhận lấy chiếc bánh đã bị bóp đến hơi biến dạng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn tỷ"

Tạ Nhu Viễn cười rộ lên, rồi bất chợt nắm lấy tay nàng, vui vẻ lắc lắc.

Nàng ngắm nhìn khuôn mặt hồng hào đáng yêu của Tạ Nhu Viễn mà ngẩn ngơ. Dưới ánh nắng chan hòa ngày hôm ấy, nàng đã từng ngỡ rằng, Tạ Nhu Viễn đến là để xoa dịu lòng nàng.

Bất chợt không một dấu hiệu báo trước, nàng nhếch môi, nở một nụ cười nhè nhẹ. Tạ Nhu Viễn dường như trông thấy, liền sà đến gần, tò mò ngắm nghía nàng từ trên xuống dưới, nhìn đến độ khiến nàng bối rối rồi mới dùng giọng điệu trẻ con mà khen ngợi: "Thập Tam Nương, muội cười lên trông đáng yêu thật, giống như bánh hoa mẫu đơn vậy".

Nàng thoáng thất thần, ánh mắt Tạ Nhu Viễn sáng trong, long lanh thuần khiết, hệt như gợn lên một vòng sóng lăn tăn trong lòng nàng, rồi lan ra, mãi không tan.

Kể từ đó, nàng đón nhận một chuỗi ngày tương đối vui vẻ. Mỗi khi đến giờ vấn an, Tạ Nhu Viễn đều kéo nàng đi cùng. Dù Tạ Nhu Viễn luôn ham ngủ, nhưng việc gọi cô bé dậy có lẽ cũng là một cách để vun đắp tình cảm tỷ muội.

Hoàng hậu tỏ ra hài lòng về điều này, lại còn khen ngợi nàng rất nhiều. Tạ Nhu Viễn thì luôn làm nũng để trốn tránh, Hoàng hậu đương nhiên cũng không nỡ trách mắng, chỉ dặn dò nàng sau này phải chăm sóc Tạ Nhu Viễn nhiều hơn, nàng đều răm rắp vâng lời.

Mỗi đêm, Tạ Nhu Viễn đều lẻn vào phòng nàng ngủ cùng. Ban đầu nàng không quen, nhưng Tạ Nhu Viễn luôn nắm tay nàng lắc nhẹ: "Thập Tam Nương, ta chỉ muốn ngủ cùng muội thôi mà, được không, được không hả?"

Nàng không thể từ chối, và Tạ Nhu Viễn cũng sẽ không để nàng từ chối. Khoảng thời gian ấy, nàng và Tạ Nhu Viễn gần như như hình với bóng. Tạ Nhu Viễn không hề keo kiệt bất cứ thứ gì mình có, mà luôn hào phóng chia sẻ với nàng. Nàng cảm thấy vui vì điều đó, nhưng cũng biết rõ mình và đối phương là hai thế giới khác biệt.



#



Hoàng đế đối với Tạ Nhu Viễn yêu chiều hết mực, sau này nàng nghe Tề Vương kể lại là do Hoàng đế bị Miêu đại tướng quân chèn ép cả đời, cuối cùng mới tìm được sai sót của đối phương, có được năng lực đối chọi. Mà năm đó Tạ Nhu Viễn ra đời, đứa trẻ này đại diện cho tham vọng chính trị của Hoàng đế, vì vậy mà yêu thương vô hạn, cho rằng đó là ngôi sao may mắn của mình, ngay cả cái tên cũng suy nghĩ rất kỹ.

Còn nàng, chỉ nhận được một chữ "Lam".

Nàng nghe đồn là do Miêu quý phi bị Hoàng đế lảng tránh, nhiều lần từ chối chung chăn gối, bèn mua chuộc nội thị phụ trách sinh hoạt của Hoàng đế, sau một đêm say rượu mới có nàng. Hoàng đế nổi giận, đặt tên cho nàng là Lam, ý chỉ sự tham lam của mẫu thân nàng.

Nàng không có cảm xúc gì nhiều, Hoàng đế là quân phụ [1] của thiên hạ, nhưng chẳng phải của nàng, chỉ là khi nhận thức rõ ràng mình bị ghét bỏ, nàng cảm thấy hơi mất mát.

[1] Vua và cha.

Đó là ba tháng sau khi mẫu thân nàng hoăng, nàng và Tạ Nhu Viễn đang chơi trốn tìm trong điện. Đến lượt nàng trốn, trong lúc nội thị truyền báo, Hoàng đế xuất hiện trong điện, muốn đến thăm đứa con gái mang lại may mắn và an ủi cho ông ấy.

Tạ Nhu Viễn lập tức quên mất nàng, lao vào vòng tay Hoàng đế. Hoàng đế cười rạng rỡ bế Tạ Nhu Viễn lên, xoay vài vòng trên không trung. Tạ Nhu Viễn cười khanh khách, bị chòm râu của Hoàng đế cọ vào ngứa ngáy, liền đẩy ông ấy ra: "Râu của cha dài quá! Đừng cọ vào Nhu Viễn! Nhu Viễn sắp giận rồi đấy!"

Hoàng đế cười ha hả, ôm Tạ Nhu Viễn thêm một lúc rồi mới đặt xuống, để cô bé nắm ngón tay thô ráp của mình, giả vờ buồn bã: "Nhu Viễn cũng không nhớ cha, uổng công cha còn tranh thủ đến thăm con, cha buồn quá đi mất."

Nói đoạn, Hoàng đế cố tình che tay áo, làm như đang khóc. Tạ Nhu Viễn bị trò đùa của ông ấy lừa, nhất thời hốt hoảng, lắc đầu nguầy nguậy: "Nhu Viễn không có, con cũng rất nhớ cha, nhưng mẹ nói người bận lắm, con không được làm phiền, nên con ngoan ngoãn ở trong Hưng Lạc Điện, chơi cùng Thập Tam Nương."

Lúc này Tạ Nhu Viễn mới sực nhớ ra điều gì đó, liền cất tiếng gọi lớn trong điện: "Thập Tam Nương, ra đây đi, coi như ta thua rồi, cha đến rồi, Thập Tam Nương!"

Tiếng gọi vang vọng khắp điện, Hoàng đế vẫn trìu mến nhìn đứa trẻ trước mặt, mà chả hề phát hiện nàng đang trốn ở một góc, thu hết mọi thứ vào mắt.

Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi bước ra theo tiếng gọi của Tạ Nhu Viễn. Cho đến khi xuất hiện trước mặt Hoàng đế, ánh mắt đối phương bỗng ngơ ngác, dường như chưa từng gặp nàng bao giờ.

"Con là...?" Hoàng đế hỏi, "Là con của vị tần phi nào?"

Nàng cụp mắt, cố che đi thất vọng vì sự thờ ơ của Hoàng đế, lưỡng lự không biết nên nói ra thân thế của mình làm sao. Tạ Nhu Viễn đã nhanh nhảu nói trước: "Cha ngốc rồi, sao lại không nhớ con của mình chứ? Đây là Thập Tam Nương, con của Miêu Quý phi đó ạ!".

Lời vừa dứt, sắc mặt Hoàng đế lập tức sa sầm, tựa như chứa đựng vạn phần thịnh nộ. Nàng bất chợt nhận ra, liền thấy Hoàng đế tức giận phất tay áo, rời khỏi Hưng Lạc Điện, để lại nàng chết trân tại chỗ, và một Tạ Nhu Viễn sợ hãi mà phát khóc.

Sau đó, Hoàng hậu vội vã tới, dỗ dành Tạ Nhu Viễn cả buổi mới tạm thời trấn an được cô bé. Tạ Nhu Viễn cũng bực bội: "Cha tự dưng nổi giận vô cớ, con không thèm để ý đến người nữa!".

Hoàng hậu đành tiếp tục lựa lời khuyên bảo, rồi hứa hẹn nhiều điều trước đây không cho phép, thế mới dỗ được đứa trẻ này.

Sau đó, Hoàng hậu nhìn về phía nàng, với vẻ mặt nặng trĩu, đưa nàng đến điện phụ, ở một nơi kín đáo mà khuyên nhủ: "Thập Tam Công chúa đừng để bụng. Bệ hạ những năm nay cũng rất khổ sở, ngoại tổ phụ [2] của con... Miêu đại tướng quân luôn gây áp lực, người là Hoàng đế, bị chèn ép như vậy, trong lòng không vui là điều dễ hiểu. Hôm nay cũng chỉ là giận cá chém thớt, đợi một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

[2] Ông ngoại.

Lúc đó nàng thực ra không hiểu rõ lời Hoàng hậu nói, mãi về sau, nàng xem cung nữ giảng giải cho mình chuyện trong cung mới mơ hồ cảm giác đó là một khoảng thời gian xa xôi với mình, nhưng lại giam cầm nàng ở nơi này.

Cung nữ kể rằng, Hoàng hậu đã nhiều lần bị hãm hại, thậm chí có triều thần lén lút dâng sớ lên Hoàng đế xin phế hậu, khiến Hoàng đế vô cùng tức tối.

Điều này khiến nàng nhớ lại nét chán ghét y hệt mà mình từng thoáng thấy trong mắt Hoàng hậu. Nàng nhận ra, đó không đơn thuần là tiếng lòng của Hoàng đế, mà còn là nỗi niềm ẩn giấu của Hoàng hậu [3].

[3] Tức là lời của Hoàng hậu nghe như đang biện minh cho hành động giận cá chém thớt của Hoàng đế nhưng thực chất cũng là đang biện minh cho mình.

Dù đều là con của Hoàng đế, nhưng vẫn luôn có sự khác biệt. Tạ Nhu Viễn được hưởng trọn vẹn sự sủng ái, còn nàng chỉ là kết quả của lòng tham. Nàng không có quyền lựa chọn có trở thành con gái của Hoàng đế hay không, nhưng lại phải gánh chịu sự hận thù vô cớ đến từ cuộc tranh đấu của Hoàng đế và người khác, điều này khiến nàng phát giác, cái gọi là phụ thân, thực ra chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

Nhưng mẫu thân, hình như cũng chẳng khá hơn là bao.

Nàng cúi đầu trước Hoàng hậu, khẽ khom lưng, cung kính và khiêm tốn đáp: "Tạ Lam hiểu ạ".

Nàng chấp nhận cái tên này, cũng chấp nhận sự thật rằng, mình không được yêu thương.



---

Editor: Bản edit Tạ Nhu Viễn gọi là "cha", "mẹ" mà không phải "Phụ hoàng", "Mẫu hậu" là vì bản gốc dùng "阿爷 " (Hán Việt: a gia), "阿娘" (Hán Việt: a nương) chứ không phải "父皇" (phụ hoàng), "母后" (mẫu hậu).


Chương trước Chương tiếp
Loading...