BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku
CHƯƠNG 64 [Ngoại truyện]
Ngoại truyện: Công chúa (Phần ba)
Tuy vốn mê say đan thanh, nhưng kể từ đó, nàng không bao giờ động bút vẽ nữa. Cũng trong khoảng thời gian này, Tạ Nhu Viễn bắt đầu chuyên tâm vào học hành. Vốn là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần dồn hết tâm trí thì chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người khác. Điều ấy khiến Tạ Lam cũng yên lòng phần nào, chí ít Hoàng hậu sẽ vui vẻ hơn nhiều. Tạ Nhu Viễn cũng thường xuyên cùng nàng bàn luận bài vở, hỏi han nàng đủ điều. Dù nàng không hề giấu giếm, nhưng Tạ Nhu Viễn lại luôn có vẻ dè dặt, thỉnh thoảng lại hỏi: "Thập Tam Nương, muội không lừa ta chứ?" Tạ Lam lắc đầu, ánh mắt điềm nhiên nhìn người ấy: "Không có." Nhưng giọng điệu có phần lạnh lùng kia dường như khiến Tạ Nhu Viễn vô cùng khó chịu. Kể từ đó, nàng không biết phải đối mặt với Tạ Nhu Viễn ra sao nữa. Nàng cảm nhận có một khoảng cách vô hình đã hình thành giữa hai người, mà Tạ Nhu Viễn lại ngày càng được các hoàng tử, hoàng nữ yêu mến, điều đó thúc đẩy cho tình cảm giữa họ không còn thân thiết như xưa. Năm nàng mười hai tuổi, sứ thần nước láng giềng đến kinh thành dâng tặng Hoàng đế lễ trọng, trong đó có đề cập đến việc muốn cầu hôn công chúa của quốc triều. Hoàng đế tạm thời chưa đồng ý, chỉ sai người đem lễ vật của sứ thần ban thưởng cho mọi người trong cung. Nàng cũng được ban thưởng. Hoàng hậu có lẽ thấy nàng quá đáng thương nên cho phép nàng tự mình chọn. Giữa vô vàn kỳ trân dị bảo, nàng đã chọn một chim ưng non. Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: "Thập Tam Công chúa không chọn thêm vài món nữa sao?" Nàng lắc đầu, ôm con chim vào lòng, nhẹ nhàng đáp: "Thế này là tốt lắm rồi, con rất thích." Hoàng hậu cũng không nói thêm gì nữa. Nàng yêu quý con chim đó đến lạ. Ngoài việc học hành và vấn an mỗi sáng tối, nàng gần như dành trọn thời gian bên nó, tự tay cho ăn, huấn luyện, dù tay đầy vết cào cũng không để ai giúp, ngay cả Tạ Nhu Viễn muốn chạm vào, nàng cũng không cho. Tạ Nhu Viễn vì thế mà lấy làm hờn dỗi: "Chỉ là một con chim thôi mà, có cần phải quấn quýt đến thế không?" Nàng không trả lời, chỉ lặng im thay cho câu trả lời. Tạ Nhu Viễn tức giận phất áo bỏ đi, để lại nàng và con chim bầu bạn sớm hôm. Nàng có thể tưởng tượng ra, nếu con chim ưng này không bị đem đi tặng, thì khi trưởng thành, nó đã có thể tung cánh bay lượn trên bầu trời, tự do tự tại trên thảo nguyên bao la. Nhưng số phận trớ trêu, nó lại bị biến thành một món quà, bị giam cầm trong chốn thâm cung này. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình cũng giống như con chim này. Nhưng nàng đã không thể giữ nó bên mình được lâu. Vào một buổi chiều nọ, Tạ Nhu Viễn xin nghỉ học. Mà khi Tạ Lam tan học trở về, chợt thấy lòng dạ cồn cào, vừa bước vào Hưng Lạc Điện, nàng theo bản năng đi tìm con chim của mình, song tìm mãi chả thấy. Nàng lo lắng hỏi cung nhân thì được biết Tạ Nhu Viễn vừa đến mang chim ưng của nàng đi, không ai dám cản. Nàng lập tức chạy tới nội viện của Tạ Nhu Viễn, tâm đầy bất an. Khi nhìn thấy chiếc giá vàng vốn dùng để buộc chim ưng giờ trống không đặt trên bàn, nàng đánh cái run rẩy, vội bước tới giật lấy chiếc giá, lồng ngực phừng phực lửa giận, lần đầu tiên trong đời nàng nổi giận với Tạ Nhu Viễn: "Chim ưng của ta đâu?" Tạ Nhu Viễn giật bắn mình, nhưng không chịu thua, cau mày đáp: "Ta thả nó đi rồi." Nàng siết chặt cái giá trong tay, đầu ngón tay trắng bệch. Sự kiêu ngạo của Tạ Nhu Viễn lúc này như đổ thêm dầu vào lửa, nàng quát lên: "Ngươi dựa vào đâu mà thả chim ưng của ta đi?" Khoảnh khắc đó, tất cả những ấm ức, tủi hờn kìm nén bấy lâu bỗng bùng lên thành ngọn lửa thịnh nộ, dường như muốn thiêu rụi Tạ Nhu Viễn thành tro. Sự nhẫn nhịn của nàng, sự quan tâm của nàng, tình nghĩa của nàng và Tạ Nhu Viễn, tất cả chỉ vì một con chim ưng mà sét bổ làm đôi, tan thành mây khói, không còn cách nào cứu vãn. Tạ Nhu Viễn chưa từng thấy nàng như vậy, lòng kiêu hãnh không cho phép Tạ Nhu Viễn cúi đầu, liền lớn tiếng đáp trả: "Đây là đồ mẹ cho ngươi chọn, đồ của mẹ cũng là của ta, ta thích vứt thì vứt, ngươi dựa vào đâu mà la lối với ta?" Lẽ ra chỉ cần vài lời mềm mỏng, Tạ Lam sẽ không thể không tha thứ. Nhưng Tạ Nhu Viễn lại không chịu nhún nhường, cứ nghênh cổ lên nhìn nàng trừng trừng, như thể mọi lỗi lầm đều do nàng gây ra. Tạ Lam giận sôi gan, gần như muốn xông tới đánh người nọ cho ra trò, thế nhưng cung nhân đã nhanh tay giữ hai người lại. Cảm nhận được sự ngăn cản, Tạ Lam chỉ còn lại bi thương. Nàng có thể không được sủng ái, không được Hoàng hậu và Hoàng đế yêu thương, không được mẫu thân bảo bọc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Nhu Viễn lại có thể ngang ngược đến mức ngay cả một con chim ưng cũng không chịu để lại cho nàng. Nàng khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn con chim ưng này, cứ hỏi ta một tiếng là được, ta đâu phải không cho. Ngươi rõ ràng đã có tất cả, tại sao cứ phải giành giật từ tay ta, lẽ nào đồ cướp được lại khiến ngươi thỏa mãn, đắc ý hơn đồ ta tặng sao?" "Ngươi!" Tạ Nhu Viễn cũng tức giận không kém, hốc mắt lập tức đỏ hoe, chực trào lệ ra, nhưng rồi vẫn cố nén lại, giọng đầy ấm ức: "Ai nói với ngươi ta có tất cả, ta cướp của ngươi bao giờ? Từ khi ngươi đến, mẹ đối xử với ngươi tốt biết bao nhiêu, còn ta thì suốt ngày bị trách móc, ngươi còn có gì không vừa lòng nữa? Chỉ là một con chim ưng, ta nói ta muốn sao? Thứ này vốn không nên giữ lại, thà vứt đi sớm còn hơn! Ngươi muốn thì đi tìm con khác, có đáng vì con súc sinh này mà mắng ta không? Ngươi là đồ khốn!" Vừa mắng, nàng ấy vừa không kìm được tiếng bật khóc: "Đúng là làm ơn mắc oán... Ta ghét ngươi, ghét ngươi, ghét ngươi!" Tạ Lam không hề lay động, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ấy. Trước đây, mỗi khi Tạ Nhu Viễn khóc, nàng đều dỗ dành, nhưng bây giờ, nàng chỉ đứng nhìn. Sự lạnh lùng này khiến Tạ Nhu Viễn sợ hãi, dần dần nín khóc. Thấy Tạ Lam vẫn không hề có động tĩnh gì, lòng kiêu hãnh lại trỗi dậy khiến Tạ Nhu Viễn không chịu cúi đầu, quệt đi nước mắt, hậm hực nói: "Ta thả thì thả rồi, giỏi thì đi mách mẹ đi, xem người nói thế nào!" Lời này lại một lần nữa chạm vào vết thương lòng của Tạ Lam. Nàng nghĩ Tạ Nhu Viễn đang lôi Hoàng hậu ra để dọa mình. Nàng chưa bao giờ dám làm trái ý Hoàng hậu, nàng ở trong cung này, cần sự che chở của Hoàng hậu, nàng không đủ sức để chống lại họ. Sau một hồi giằng co, nàng cầm lấy chiếc giá vàng, quay người bước ra ngoài. Tạ Nhu Viễn vội đuổi theo hai bước: "Ngươi đi đâu đấy!" Tạ Lam dừng bước, không quay đầu lại: "Nếu ngươi đã ghét ta như vậy, ta sẽ đi xin Hoàng hậu cho ta dọn ra khỏi Hưng Lạc Điện, để khỏi chướng mắt ngươi." Dứt lời, nàng cất gót nhanh ra ngoài. Tạ Nhu Viễn vội đuổi theo sau: "Ngươi quay lại! Ta không cho ngươi đi!" Nhưng Tạ Lam không thèm để ý. Tạ Nhu Viễn tức tối: "Ngươi mà đi thì đừng bao giờ quay lại nữa, sau này ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa!" Tạ Lam dừng bước, cổ họng nghẹn đắng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lặng thinh rời khỏi Hưng Lạc Điện, nơi đã trở thành chiếc lồng giam cầm nàng, không một lần ngoảnh lại. Đêm đó, Tạ Nhu Viễn khóc một trận tơi bời trong điện. Hoàng hậu đến gặp, ánh mắt đầy thương xót, dịu dàng vuốt tóc con gái: "Sao lại phải cãi nhau với Thập Tam Công chúa làm gì? Người ta vốn dĩ đã đa sầu đa cảm, con không nói cho người ta biết, làm sao người ta biết con làm vậy là vì người ta?" Tạ Nhu Viễn vùi mặt vào lòng Hoàng hậu, lí nhí: "Ai thèm nói cho muội ấy biết chứ. Muội ấy nhỏ mọn thế, con không thèm để ý đến muội ấy nữa đâu." Hoàng hậu không khỏi thở dài một tiếng. Tạ Nhu Viễn nghe xong, liền ngửng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn bà: "Mẹ đã hứa với con là không nói cho muội ấy biết rồi mà, muội ấy mà biết thì chắc chắn sẽ không vui đâu. Mấy kẻ nhiều chuyện đó nên đuổi hết ra khỏi cung đi. Muội ấy là công chúa, đến lượt họ xì xào bàn tán sao?" Hoàng hậu nhỏ nhẹ an ủi: "Yên tâm, con làm ầm lên như vậy, còn ai dám nói nữa?" Tạ Nhu Viễn lúc này mới hài lòng hơn, lại nép vào lòng Hoàng hậu, ôm lấy eo bà: "Con biết ngay là mẹ tốt với muội ấy mà, muội ấy chẳng biết điều gì cả. Dọn ra ngoài cũng tốt, ai thèm ngày nào cũng nhìn cái mặt đưa đám đó nữa, lại còn phải dỗ dành nữa chứ. Hừ, để một thời gian sau, muội ấy sẽ biết ai đối xử tốt với mình, chắc chắn sẽ quay về, đến lúc đó con nhất định sẽ chế nhạo một trận!" Hoàng hậu không trả lời, nhưng lòng dạ đã mảy may hối hận. Có lẽ ngay từ đầu không nên để Thập Tam Công chúa và Tạ Nhu Viễn ở cùng nhau. Vốn dĩ chỉ vì đáng thương đứa trẻ ấy, sợ những cung nhân khi xưa không ưa Miêu Quý phi bởi sự kiêu ngạo của bà ta sẽ nhân cơ hội trả thù đứa trẻ ấy, khiến nó lâm vào cảnh khốn khó, do vậy mới quyết định nuôi dưỡng bên mình. Nhưng hôm nay, Tạ Nhu Viễn lại vì Thập Tam Công chúa mà đau lòng, chi bằng cứ thế mà xa cách vậy. Đứa trẻ đó tâm tư sâu kín, đối với Tạ Nhu Viễn mà nói, không phải là bạn tốt, do đó cũng đã đồng ý yêu cầu rời khỏi của Tạ Lam.Hoàng hậu lại thở dài, chỉ e là Nhu Viễn sẽ phải buồn bã một thời gian dài.
Tuy vốn mê say đan thanh, nhưng kể từ đó, nàng không bao giờ động bút vẽ nữa. Cũng trong khoảng thời gian này, Tạ Nhu Viễn bắt đầu chuyên tâm vào học hành. Vốn là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần dồn hết tâm trí thì chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người khác. Điều ấy khiến Tạ Lam cũng yên lòng phần nào, chí ít Hoàng hậu sẽ vui vẻ hơn nhiều. Tạ Nhu Viễn cũng thường xuyên cùng nàng bàn luận bài vở, hỏi han nàng đủ điều. Dù nàng không hề giấu giếm, nhưng Tạ Nhu Viễn lại luôn có vẻ dè dặt, thỉnh thoảng lại hỏi: "Thập Tam Nương, muội không lừa ta chứ?" Tạ Lam lắc đầu, ánh mắt điềm nhiên nhìn người ấy: "Không có." Nhưng giọng điệu có phần lạnh lùng kia dường như khiến Tạ Nhu Viễn vô cùng khó chịu. Kể từ đó, nàng không biết phải đối mặt với Tạ Nhu Viễn ra sao nữa. Nàng cảm nhận có một khoảng cách vô hình đã hình thành giữa hai người, mà Tạ Nhu Viễn lại ngày càng được các hoàng tử, hoàng nữ yêu mến, điều đó thúc đẩy cho tình cảm giữa họ không còn thân thiết như xưa. Năm nàng mười hai tuổi, sứ thần nước láng giềng đến kinh thành dâng tặng Hoàng đế lễ trọng, trong đó có đề cập đến việc muốn cầu hôn công chúa của quốc triều. Hoàng đế tạm thời chưa đồng ý, chỉ sai người đem lễ vật của sứ thần ban thưởng cho mọi người trong cung. Nàng cũng được ban thưởng. Hoàng hậu có lẽ thấy nàng quá đáng thương nên cho phép nàng tự mình chọn. Giữa vô vàn kỳ trân dị bảo, nàng đã chọn một chim ưng non. Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: "Thập Tam Công chúa không chọn thêm vài món nữa sao?" Nàng lắc đầu, ôm con chim vào lòng, nhẹ nhàng đáp: "Thế này là tốt lắm rồi, con rất thích." Hoàng hậu cũng không nói thêm gì nữa. Nàng yêu quý con chim đó đến lạ. Ngoài việc học hành và vấn an mỗi sáng tối, nàng gần như dành trọn thời gian bên nó, tự tay cho ăn, huấn luyện, dù tay đầy vết cào cũng không để ai giúp, ngay cả Tạ Nhu Viễn muốn chạm vào, nàng cũng không cho. Tạ Nhu Viễn vì thế mà lấy làm hờn dỗi: "Chỉ là một con chim thôi mà, có cần phải quấn quýt đến thế không?" Nàng không trả lời, chỉ lặng im thay cho câu trả lời. Tạ Nhu Viễn tức giận phất áo bỏ đi, để lại nàng và con chim bầu bạn sớm hôm. Nàng có thể tưởng tượng ra, nếu con chim ưng này không bị đem đi tặng, thì khi trưởng thành, nó đã có thể tung cánh bay lượn trên bầu trời, tự do tự tại trên thảo nguyên bao la. Nhưng số phận trớ trêu, nó lại bị biến thành một món quà, bị giam cầm trong chốn thâm cung này. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình cũng giống như con chim này. Nhưng nàng đã không thể giữ nó bên mình được lâu. Vào một buổi chiều nọ, Tạ Nhu Viễn xin nghỉ học. Mà khi Tạ Lam tan học trở về, chợt thấy lòng dạ cồn cào, vừa bước vào Hưng Lạc Điện, nàng theo bản năng đi tìm con chim của mình, song tìm mãi chả thấy. Nàng lo lắng hỏi cung nhân thì được biết Tạ Nhu Viễn vừa đến mang chim ưng của nàng đi, không ai dám cản. Nàng lập tức chạy tới nội viện của Tạ Nhu Viễn, tâm đầy bất an. Khi nhìn thấy chiếc giá vàng vốn dùng để buộc chim ưng giờ trống không đặt trên bàn, nàng đánh cái run rẩy, vội bước tới giật lấy chiếc giá, lồng ngực phừng phực lửa giận, lần đầu tiên trong đời nàng nổi giận với Tạ Nhu Viễn: "Chim ưng của ta đâu?" Tạ Nhu Viễn giật bắn mình, nhưng không chịu thua, cau mày đáp: "Ta thả nó đi rồi." Nàng siết chặt cái giá trong tay, đầu ngón tay trắng bệch. Sự kiêu ngạo của Tạ Nhu Viễn lúc này như đổ thêm dầu vào lửa, nàng quát lên: "Ngươi dựa vào đâu mà thả chim ưng của ta đi?" Khoảnh khắc đó, tất cả những ấm ức, tủi hờn kìm nén bấy lâu bỗng bùng lên thành ngọn lửa thịnh nộ, dường như muốn thiêu rụi Tạ Nhu Viễn thành tro. Sự nhẫn nhịn của nàng, sự quan tâm của nàng, tình nghĩa của nàng và Tạ Nhu Viễn, tất cả chỉ vì một con chim ưng mà sét bổ làm đôi, tan thành mây khói, không còn cách nào cứu vãn. Tạ Nhu Viễn chưa từng thấy nàng như vậy, lòng kiêu hãnh không cho phép Tạ Nhu Viễn cúi đầu, liền lớn tiếng đáp trả: "Đây là đồ mẹ cho ngươi chọn, đồ của mẹ cũng là của ta, ta thích vứt thì vứt, ngươi dựa vào đâu mà la lối với ta?" Lẽ ra chỉ cần vài lời mềm mỏng, Tạ Lam sẽ không thể không tha thứ. Nhưng Tạ Nhu Viễn lại không chịu nhún nhường, cứ nghênh cổ lên nhìn nàng trừng trừng, như thể mọi lỗi lầm đều do nàng gây ra. Tạ Lam giận sôi gan, gần như muốn xông tới đánh người nọ cho ra trò, thế nhưng cung nhân đã nhanh tay giữ hai người lại. Cảm nhận được sự ngăn cản, Tạ Lam chỉ còn lại bi thương. Nàng có thể không được sủng ái, không được Hoàng hậu và Hoàng đế yêu thương, không được mẫu thân bảo bọc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Nhu Viễn lại có thể ngang ngược đến mức ngay cả một con chim ưng cũng không chịu để lại cho nàng. Nàng khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn con chim ưng này, cứ hỏi ta một tiếng là được, ta đâu phải không cho. Ngươi rõ ràng đã có tất cả, tại sao cứ phải giành giật từ tay ta, lẽ nào đồ cướp được lại khiến ngươi thỏa mãn, đắc ý hơn đồ ta tặng sao?" "Ngươi!" Tạ Nhu Viễn cũng tức giận không kém, hốc mắt lập tức đỏ hoe, chực trào lệ ra, nhưng rồi vẫn cố nén lại, giọng đầy ấm ức: "Ai nói với ngươi ta có tất cả, ta cướp của ngươi bao giờ? Từ khi ngươi đến, mẹ đối xử với ngươi tốt biết bao nhiêu, còn ta thì suốt ngày bị trách móc, ngươi còn có gì không vừa lòng nữa? Chỉ là một con chim ưng, ta nói ta muốn sao? Thứ này vốn không nên giữ lại, thà vứt đi sớm còn hơn! Ngươi muốn thì đi tìm con khác, có đáng vì con súc sinh này mà mắng ta không? Ngươi là đồ khốn!" Vừa mắng, nàng ấy vừa không kìm được tiếng bật khóc: "Đúng là làm ơn mắc oán... Ta ghét ngươi, ghét ngươi, ghét ngươi!" Tạ Lam không hề lay động, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ấy. Trước đây, mỗi khi Tạ Nhu Viễn khóc, nàng đều dỗ dành, nhưng bây giờ, nàng chỉ đứng nhìn. Sự lạnh lùng này khiến Tạ Nhu Viễn sợ hãi, dần dần nín khóc. Thấy Tạ Lam vẫn không hề có động tĩnh gì, lòng kiêu hãnh lại trỗi dậy khiến Tạ Nhu Viễn không chịu cúi đầu, quệt đi nước mắt, hậm hực nói: "Ta thả thì thả rồi, giỏi thì đi mách mẹ đi, xem người nói thế nào!" Lời này lại một lần nữa chạm vào vết thương lòng của Tạ Lam. Nàng nghĩ Tạ Nhu Viễn đang lôi Hoàng hậu ra để dọa mình. Nàng chưa bao giờ dám làm trái ý Hoàng hậu, nàng ở trong cung này, cần sự che chở của Hoàng hậu, nàng không đủ sức để chống lại họ. Sau một hồi giằng co, nàng cầm lấy chiếc giá vàng, quay người bước ra ngoài. Tạ Nhu Viễn vội đuổi theo hai bước: "Ngươi đi đâu đấy!" Tạ Lam dừng bước, không quay đầu lại: "Nếu ngươi đã ghét ta như vậy, ta sẽ đi xin Hoàng hậu cho ta dọn ra khỏi Hưng Lạc Điện, để khỏi chướng mắt ngươi." Dứt lời, nàng cất gót nhanh ra ngoài. Tạ Nhu Viễn vội đuổi theo sau: "Ngươi quay lại! Ta không cho ngươi đi!" Nhưng Tạ Lam không thèm để ý. Tạ Nhu Viễn tức tối: "Ngươi mà đi thì đừng bao giờ quay lại nữa, sau này ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa!" Tạ Lam dừng bước, cổ họng nghẹn đắng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lặng thinh rời khỏi Hưng Lạc Điện, nơi đã trở thành chiếc lồng giam cầm nàng, không một lần ngoảnh lại. Đêm đó, Tạ Nhu Viễn khóc một trận tơi bời trong điện. Hoàng hậu đến gặp, ánh mắt đầy thương xót, dịu dàng vuốt tóc con gái: "Sao lại phải cãi nhau với Thập Tam Công chúa làm gì? Người ta vốn dĩ đã đa sầu đa cảm, con không nói cho người ta biết, làm sao người ta biết con làm vậy là vì người ta?" Tạ Nhu Viễn vùi mặt vào lòng Hoàng hậu, lí nhí: "Ai thèm nói cho muội ấy biết chứ. Muội ấy nhỏ mọn thế, con không thèm để ý đến muội ấy nữa đâu." Hoàng hậu không khỏi thở dài một tiếng. Tạ Nhu Viễn nghe xong, liền ngửng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn bà: "Mẹ đã hứa với con là không nói cho muội ấy biết rồi mà, muội ấy mà biết thì chắc chắn sẽ không vui đâu. Mấy kẻ nhiều chuyện đó nên đuổi hết ra khỏi cung đi. Muội ấy là công chúa, đến lượt họ xì xào bàn tán sao?" Hoàng hậu nhỏ nhẹ an ủi: "Yên tâm, con làm ầm lên như vậy, còn ai dám nói nữa?" Tạ Nhu Viễn lúc này mới hài lòng hơn, lại nép vào lòng Hoàng hậu, ôm lấy eo bà: "Con biết ngay là mẹ tốt với muội ấy mà, muội ấy chẳng biết điều gì cả. Dọn ra ngoài cũng tốt, ai thèm ngày nào cũng nhìn cái mặt đưa đám đó nữa, lại còn phải dỗ dành nữa chứ. Hừ, để một thời gian sau, muội ấy sẽ biết ai đối xử tốt với mình, chắc chắn sẽ quay về, đến lúc đó con nhất định sẽ chế nhạo một trận!" Hoàng hậu không trả lời, nhưng lòng dạ đã mảy may hối hận. Có lẽ ngay từ đầu không nên để Thập Tam Công chúa và Tạ Nhu Viễn ở cùng nhau. Vốn dĩ chỉ vì đáng thương đứa trẻ ấy, sợ những cung nhân khi xưa không ưa Miêu Quý phi bởi sự kiêu ngạo của bà ta sẽ nhân cơ hội trả thù đứa trẻ ấy, khiến nó lâm vào cảnh khốn khó, do vậy mới quyết định nuôi dưỡng bên mình. Nhưng hôm nay, Tạ Nhu Viễn lại vì Thập Tam Công chúa mà đau lòng, chi bằng cứ thế mà xa cách vậy. Đứa trẻ đó tâm tư sâu kín, đối với Tạ Nhu Viễn mà nói, không phải là bạn tốt, do đó cũng đã đồng ý yêu cầu rời khỏi của Tạ Lam.Hoàng hậu lại thở dài, chỉ e là Nhu Viễn sẽ phải buồn bã một thời gian dài.