BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku

CHƯƠNG 61 [KẾT CHÍNH VĂN]



Hôm ấy mưa lớn, Công chúa vào cung. Lương Quốc Công chúa đột nhiên đến thăm, phủ vệ muốn khuyên cô ấy rời đi nhưng cô ấy nhất quyết không chịu. Giữa lúc đó, Chu Phò mã tới khuyên giải, nhưng Lương Quốc Công chúa chỉ lạnh lùng quát mắng, bảo hắn đi khỏi.

Đinh Lan sợ cô ấy gây sự nên đành mời vào, để Lương Quốc Công chúa đến sảnh chính đợi. Thế nhưng Lương Quốc Công chúa lại đòi gặp một thị nữ thân cận của Công chúa, miêu tả sơ qua dáng vẻ cho Đinh Lan, lúc này mới biết cô ấy muốn gặp tôi.

Tôi không rõ Lương Quốc Công chúa muốn gì nên hơi lưỡng lự, nhưng Công chúa không muốn gặp cô ấy, nếu lỡ có chuyện quan trọng mà bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc, rút cuộc tôi đặt bút xuống, đến sảnh gặp mặt.

Cô ấy chau mày nhìn tôi một lát, vẻ khá căng thẳng, hỏi tôi: "Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"

Tôi cúi mắt đáp: "Nô tỳ là thị nữ của phủ Đại trưởng công chúa, Lý Chất Nô."

"Dối trá!" Cô ấy bỗng gắt lên, trông như con thú non hoảng loạn giữa rừng, đi đi lại lại trong sảnh. Hồi lâu sau, cô ấy trừng mắt nhìn tôi, "Ngươi trả lời ta, có phải ngươi là sủng thị [1] của cô ta không?"

[1] Người hầu cận được chủ nhân đặc biệt yêu mến và ưu ái, không chỉ đơn thuần chỉ một người hầu thân cận mà thường ám chỉ một mối quan hệ vượt trên mức chủ-tớ thông thường, có thể bao hàm cả sự thân mật về tình cảm hoặc thể xác.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến việc hôm đó Công chúa cầu xin trước điện, hẳn đã cho cả thiên hạ biết rồi, Lương Quốc Công chúa có chất vấn như vậy cũng là lẽ thường. Nhưng tôi không muốn gây thêm phiền phức cho Công chúa, bèn nói: "Nô tỳ được Đại chủ che chở, làm việc trong phủ, bất luận Đại chủ có yêu cầu gì, nô tỳ đều không từ chối."

Đây xem như một lời thừa nhận gián tiếp, nhưng Lương Quốc Công chúa rõ ràng phẫn nộ thêm hơn, mắng: "Cô ta đến cả thể diện cũng không cần nữa sao! Lại dám nói Phạm Bình là nữ tử, rằng kẻ mà cô ta gả cho lại là một nữ nhân!"

Tôi im lặng giây lát, rồi chậm rãi nói: "Lương Quốc Công chúa muốn Đại chủ phải làm sao? Đại chủ đã có tình với Phạm Phò mã, nguyện từ bỏ cái gọi là thanh danh thế tục để chính danh cho cô ấy, trong mắt Công chúa, đây là chuyện tày trời sao?"

Cô ấy ngẩn ra, có giây lát thất thần, uể oải tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nửa ngày không nói gì. Một lúc sau, cô ấy giương mắt nhìn tôi, trong mắt đã vằn lên những tia máu, tựa hồ đang vội vã tìm một điểm tựa: "Ta và cô ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô ấy không có mẫu thân, nên mẹ luôn bảo ta phải chăm sóc cô ấy, ta đã làm theo, thế mà mẹ lại khen ngợi cô ấy. Ta thấy bất bình, nhưng cũng đâu có đối xử tệ bạc gì với cô ấy, vậy mà cô ấy ngày càng xa lánh ta, chỉ chơi cùng đám cung nhân. Cô ấy là công chúa, là con gái hoàng thất, sao có thể không phân biệt tôn ti mà trà trộn với bọn họ, chẳng có thể thống nào, lại còn coi ả như mẫu thân, như trưởng tỷ. Thế thì đặt ta và mẹ ta vào đâu? Bọn họ đều là những kẻ lòng tham không đáy, ta đã giúp cô ấy đuổi họ đi, cô ấy lại như muốn ăn tươi nuốt sống ta. Lý Chất Nô, ngươi theo hầu cô ấy, được cô ấy che chở, ngươi nói xem, lẽ nào ta làm sai sao?"

Tôi không kìm được một tiếng thở dài, Lương Quốc Công chúa trước mắt chẳng còn cái ngang ngược như trước, trái lại để lộ vài phần yếu đuối, khiến người ta thấy mà xót xa.

Suy nghĩ một lúc, tôi nhẹ giọng nói: "Có lẽ đối với Quý chủ, sự quan tâm của Công chúa quá kín đáo. Tiên hoàng hậu chung quy không phải mẫu thân của Quý chủ, luôn có khoảng cách, vì thế Quý chủ mới gần gũi với cung nhân."

"Vớ vẩn! Mẹ ta nói cô ta cái gì cũng tốt, suốt ngày bảo ta phải lấy làm gương, ta phiền chết đi được, thế mà còn trách mắng ta, không có mảy may cái quy củ nào của một Công chúa. Cô ta cướp đi sự yêu thương của mẹ ta, ta ngay cả tức giận cũng không được sao?" Lương Quốc Công chúa buông hết tất cả mọi ấm ức, rõ ràng không thể quên được chuyện xưa.

Tôi nói: "Có lẽ đó chỉ là những gì Lương Quốc Công chúa thấy, còn những gì Quý chủ thấy e rằng khác với người."

"Khác chỗ nào!" Cô ấy vẫn còn bực bội, tuy nhiên đã dịu đi nhiều so với trước.

Tôi đáp: "Quý chủ không phải do Tiên hoàng hậu sinh ra, dĩ nhiên là khác. Tiên đế sủng ái Lương Quốc Công chúa nên ban cho mỹ danh, mà tên của Công chúa lại là một chữ mang nghĩa xấu, đó chính là sự khác biệt."

Cô ấy chau mày như trầm tư, song vẫn không thể hiểu thấu nguyên do, cố gắng giải thích: "Nhưng... nhưng ta đã đối xử với cô ta đủ tốt rồi, cô ta còn muốn gì nữa, nếu Thái tử ca ca thuận lợi đăng cơ, ta cũng sẽ cầu xin huynh ấy che chở, bảo vệ cô ta, cô ta còn muốn gì nữa..."

"Có lẽ chỉ muốn một nơi nương tựa," tôi ngắt lời cô ấy, "thứ mà Quý chủ muốn, có lẽ là năng lực tự bảo vệ mình, không phải ngày ngày bất an, phỏng đoán tâm tư của Lương Quốc Công chúa và Tiên hoàng hậu, lo sợ phật lòng Tiên hoàng."

"Hỗn xược!" Lương Quốc Công chúa lập tức nổi giận, "Ý ngươi là chúng ta bạc đãi cô ta?"

Tôi tức thì quỳ xuống, cúi đầu nói: "Nô tỳ không có ý đó."

May thay, Lương Quốc Công chúa không tiếp tục mắng mỏ nữa. Tôi ngửng mặt lên trong thắc mắc thì thấy Công chúa không biết đã về từ lúc nào, đang đứng ngoài cửa, toát hết lạnh lùng. Lương Quốc Công chúa bị nàng làm cho kinh sợ, chắp tay sau lưng, dáng vẻ bồn chồn bất an, nhưng lại không chịu yếu thế, cứ chằm chặp vào Công chúa.

Công chúa khẽ nhắm mắt, hệt như đang kìm nén cơn giận, nàng bước tới đỡ tôi dậy, rồi phủi đi hạt bụi nhỏ trên đầu gối tôi. Hành động này không hợp lễ nghi, và trong mắt Lương Quốc Công chúa lại càng trái với luân thường đạo lý. Cô ấy lập tức tìm được cớ trút giận, quát: "Tạ Lam! Ngươi! Ngươi không biết xấu hổ, gây ra tai tiếng động trời như vậy, còn mập mờ với nữ nhân này, thể diện thiên gia cũng không cần nữa, ngươi đúng là đồ khốn!"

Công chúa làm như không nghe thấy, dùng ánh mắt hỏi tôi có ổn không, sau khi tôi trấn an nàng, nàng mới quay sang Lương Quốc Công chúa, giọng rét buốt: "Ta dù không cần nữa thì đã sao?"

Lương Quốc Công chúa trông như chết sững, giật giật môi, ánh mắt quét qua lại giữa tôi và Công chúa, song không thốt nên lời.

Công chúa lại nói: "Ta đã bảo không muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi còn đến làm gì?"

Hai mắt Lương Quốc Công chúa lập tức đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi. Tôi thấy không đành lòng, bèn giật nhẹ tay áo Công chúa, rồi bước lên vài bước, hành lễ với Lương Quốc Công chúa, nói: "Công chúa, nếu không có việc gì, xin hãy để nô tỳ tiễn người ra ngoài."

Đây thực chất là một lời đuổi khách. Tôi sợ Công chúa và Lương Quốc Công chúa lại cãi vã, lúc đó khó mà dàn xếp nổi. Lương Quốc Công chúa rõ ràng không muốn, nhưng sự lạnh nhạt của Công chúa có lẽ cũng đã làm tổn thương cô ấy. Cô ấy phất tay áo đứng dậy mà rằng: "Ta tự đi được, cần gì ngươi tiễn!"

Tôi không khỏi thở dài, nhưng vẫn đi theo tiễn cô ấy ra khỏi phủ. Chu Phò mã đang đợi bên ngoài, thấy chúng tôi ra liền vội vàng lên đón, nhưng Lương Quốc Công chúa chẳng tỏ ra vui vẻ gì, mắng hắn vài câu. Lúc sắp lên xe, cô ấy lại vẫy tay gọi tôi.

Tôi chậm rãi bước tới, sắc mặt cô ấy đầy tủi thân, trong mắt như chứa đựng muôn vàn nỗi sầu. Trầm mặc thật lâu, cô ấy mới từ từ bảo: "Ngươi... ngươi hãy đối xử tốt với cô ấy."

Đoạn, cô ấy vội vàng chui vào trong xe, cỗ xe dần xa trong tiếng vó ngựa lộc cộc, khuất dạng khỏi tầm mắt tôi, tôi chỉ thấy một nỗi sầu muộn khôn tả.

Khi trở về phủ, tôi thấy Công chúa vẫn ngồi ngây người trong sảnh, hồi lâu chẳng động đậy. Đó là quá khứ của nàng và Lương Quốc Công chúa, tôi đâu có tư cách để khuyên giải.

Dường như nhận ra bóng dáng của tôi, nàng quay đầu lại, mấp máy môi hỏi: "Cô ta đi rồi à?"

Tôi bước tới, dang tay ôm nàng vào lòng: "Đi rồi."

Hàng mi dài của nàng run run, cũng đưa tay ôm lấy eo tôi, dụi mặt vào lòng tôi, khe khẽ gọi: "Chất Nô."

Tôi nghĩ, có lẽ cái tên nàng muốn gọi lúc này không phải là tôi, và tôi cũng đau lòng cho mối bất hòa khó phai giữa nàng và Lương Quốc Công chúa.

Đây có lẽ là bi kịch của chốn thiên gia, không, là bi kịch dưới tam cương ngũ thường [2] của quân thần phụ tử [3], Công chúa sinh ra không mang theo kỳ vọng, dĩ nhiên cũng chẳng ai quan tâm đến vui buồn sướng khổ của nàng.

[2] Tam cương là ba mối quan hệ nền tảng, mang tính thứ bậc tuyệt đối (người dưới phải phục tùng người trên): Vua-tôi, cha-con, chồng-vợ. Ngũ thường là năm đức tính mà con người phải luôn gìn giữ: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín.

[3] Là cách nói tắt của những mối quan hệ cốt lõi trong xã hội Nho giáo: vua-tôi và cha-con.

Nữ tử thiên gia hưởng vạn dân cung phụng, nhưng thực chất, cũng chỉ là những món đồ có thể ban thưởng bất cứ lúc nào, và bi ai hơn công chúa, là nữ nhân thế gian ai cũng vậy, nếu tôi không được mẹ cho giả làm nam nhi, hẳn cũng sẽ thân bất do kỷ, rơi vào địa ngục.

Lương Quốc Công chúa đối với Công chúa, thực ra là có ý tốt, Công chúa hiểu điều đó, nên mới dung túng cho sự vô lễ của cô ấy, mặc nhiên chấp nhận những lời chỉ trích, chỉ là Công chúa cũng từng bị cô ấy làm tổn thương. Quan hệ giữa người với người quá phức tạp, luôn có những tình cảm dù nói ra cũng không thể cứu vãn, có lẽ một ngày nào đó thời gian sẽ xóa nhòa vết thương lòng này của Công chúa, họ mới có thể gặp lại nhau.

May thay, cơ hội ấy đến không muộn. Một tháng sau, Lương Quốc Công chúa muốn hòa ly với Chu Phò mã, cầu xin Kim thượng, nhưng Kim thượng không cho phép, Lương Quốc Công chúa nổi trận lôi đình, lại kề gươm vào cổ, định lấy cái chết để bức bách.

Công chúa hay tin thì hốt hoảng chạy vào cung, rốt cuộc cũng cầu xin được cho hai người họ hòa ly và bồi thường cho Chu gia một khoản.

Nhưng Lương Quốc Công chúa lại vì thế mà lâm bệnh nặng, Công chúa không thể trưng vẻ dửng dưng được nữa, bèn đưa tôi đến phủ Lương Quốc Công chúa thăm cô ấy.

Lúc đó Lương Quốc Công chúa đã không còn ngời ngời như xưa, tôi từng nghĩ cô ấy và Chu Phò mã có lẽ hữu tình, nhưng sau bao năm phản kháng quyết liệt, tôi mới hiểu ra, bất kể là ai, hôn nhân sắp đặt đều là chuyện vô cùng đau khổ, ngay cả Lương Quốc Công chúa được hết mực yêu chiều, con gái của thiên tử, cũng không thoát khỏi số phận này.

Trên giường bệnh, Lương Quốc Công chúa vừa uống xong chén thuốc đắng, tựa vào đầu giường, còn Công chúa thì đứng sững từ xa, không tiến lại gần, dường như có ngàn vạn lời muốn nói đang cuộn trào dưới đáy biển sâu.

Tôi cố gắng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này nhưng Lương Quốc Công chúa đột ngột oán trách trong tiếng khóc: "Chẳng phải... chẳng phải ngươi nói không muốn gặp ta sao?"

Thân hình Công chúa thoáng lay động, biểu cảm thì trơ đi, chừng như không nỡ. Tôi nhẹ nhàng lay tay áo nàng, dẫn nàng đến trước mặt Lương Quốc Công chúa, toan rời đi thì phát hiện Công chúa giữ chặt tay tôi không chịu buông.

Lương Quốc Công chúa nhìn tôi, rồi lại nhìn bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, bực dọc trách: "Đúng là không biết xấu hổ."

Công chúa liếc cô ấy một cái: "Ngươi tìm chết đòi hòa ly thì biết xấu hổ chắc?"

Tôi khó nhịn được cười, nhưng không dám phát ra tiếng, hai người họ cứ gượng gạo như vậy, có lẽ vì tình nghĩa vẫn còn, chỉ là không ai chịu nhún nhường trước, và bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.

Lương Quốc Công chúa cả đời vô lo, có Chiêu Đức Hoàng hậu, có cố Thái tử yêu thương, nghĩ lại những năm qua, hẳn cũng có Công chúa trông nom, dù sao đi nữa, cô ấy đã từng mang lại cho Công chúa chút ấm áp nhỏ nhoi, chưa từng lợi dụng nàng.

Lương Quốc Công chúa cảm thấy oan ức: "Ngươi không thể... nói với ta một lời tử tế được sao?"

Công chúa lặng im thin thít, Lương Quốc Công chúa nhích người, giọng nghẹn ngào chất vấn Công chúa: "Rốt cuộc tại sao ngươi lại ghét ta, ta đối xử với ngươi không tốt sao, tại sao... tại sao..."

Công chúa khẽ chau mày, nói: "Đừng hỏi nữa, ngươi nên nghỉ ngơi cho khỏe."

Thấy nàng có ý lo lắng, Lương Quốc Công chúa liền tiếp: "Ngươi không nói ta chết ở đây cho xong."

Trong mắt Công chúa không có vẻ gì là khó chịu, chỉ liếc nhìn tôi, rồi lại nắm chặt tay tôi hơn, tôi dùng cái nắm tay lại hồi đáp, dùng ánh mắt ra hiệu, mong nàng có thể nói rõ với Lương Quốc Công chúa.

Hồi lâu sau, Công chúa nói: "Ngươi đã vứt con chim ưng của ta."

Lương Quốc Công chúa ngờ nghệt ra: "Ngươi... ngươi vì một con chim ưng mà ghi hận ta đến bây giờ?"

Công chúa im thin thít, hạ mắt nói: "Chuyện đó vốn không đáng gì, nhưng đối với ta lúc đó, nó là thứ duy nhất thuộc về mình."

Lương Quốc Công chúa chớp mắt, lệ lăn dài trên má, chừng như không thể tin nổi, lại như tủi thân vô cùng: "Ta còn không bằng một con chim ưng..."

Công chúa chau mày, tựa hồ không quen với sự yếu đuối này của Lương Quốc Công chúa, ngập ngừng gọi: "...Tạ Nhu Viễn..."

Tuy nhiên Lương Quốc Công chúa không nghe nàng nói, thình lình bật khóc nức nở. Công chúa tỏ ra khá lúng túng, buông tay tôi, bước tới định vỗ về nhưng cuối cùng chỉ khẽ vỗ vai cô ấy.

Lương Quốc Công chúa khóc được nửa chừng thì ho sặc sụa, tôi vội đến bên rót trà, đợi cô ấy uống xong, nguôi ngoai phần nào thì mới mở đôi mắt đẫm lệ ra giải thích: "Ta không ghét con chim ưng của ngươi. Lúc đó, có cung nhân nói với mẹ ta, sắp gả ngươi đi hòa thân [4], con chim ưng đó... là sính lễ. Ta không đồng ý, ngươi mới bao nhiêu tuổi, chân ướt chân ráo, lỡ chết thì sao. Ta chỉ lo cho ngươi, ta cũng sợ, ngươi thích con chim ưng đó đến vậy, không muốn ở lại. Ta chưa bao giờ có ý bắt nạt ngươi, tại sao ngươi cứ không hiểu..."

[4] Chỉ cuộc hôn nhân mang tính chính trị, trong đó công chúa hoặc quận chúa của một nước được gả cho vua chúa của nước khác (thường là lân bang, ngoại tộc) để thiết lập hòa bình, liên minh hoặc chấm dứt chiến tranh.

Vẻ mặt Công chúa giờ đây khó tả, dường như không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lương Quốc Công chúa, nhưng tôi lại lờ mờ nhận ra vài manh mối, cách hành xử này của Lương Quốc Công chúa, và với cách Công chúa đối đãi tôi, lại có phần tương đồng.

Tôi liếc sang Công chúa, thấy nàng cũng đang nhìn tôi, tôi không nhịn được cười: "Xem ra, lòng người quả thật khó lường."

Lương Quốc Công chúa ngơ ngác nhìn chúng tôi, chả hiểu gì, thấy Công chúa không phản ứng thì do dự hỏi: "Ngươi đừng giận ta nữa, được không?"

Công chúa đâm ra sững sờ, mi run run, có vẻ chưa giải thích được hàm ý thật sự của Lương Quốc Công chúa.

Thấy vậy, Lương Quốc Công chúa bước tới níu lấy tay áo nàng, tha thiết nói: "Trước đây ta vừa gặp đã thấy ngươi đáng yêu, nhỏ nhắn, lại có vẻ bướng bỉnh, trông thật đáng thương, ta chỉ muốn tốt với ngươi, nhưng sao ngươi chẳng hề động lòng, ta vẫn không hiểu, tại sao ngươi cứ giận ta. Hôm đó ngươi đánh ta, ta buồn bã khôn cùng. Tại sao, Phạm Bình rõ ràng là một kẻ bất tài, mà ngươi lại quan tâm đến cô ta như vậy, nhưng sau này biết được thân phận của Phạm Bình, ta đột nhiên cảm thấy mình chẳng hề quen biết ngươi nữa. Phạm Bình là nữ tử, ngươi cũng là nữ tử, ngươi còn nguyện vì cô ta như thế. Tại sao, ta cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, vẫn không hiểu. Sau này ta nhìn thấy Chu Tam, càng nhìn càng thấy phiền chán, ta chưa bao giờ chung chăn gối với hắn, ta cứ ngỡ ngươi cũng vậy, nhưng không phải, ngươi và Phạm Bình, ngươi đối với Phạm Bình... khác với ta đối với Chu Tam. Ta liền nghĩ, có phải trước đây ta cứ bảo ngươi rời xa Phạm Bình, ngươi giận rồi, nghĩ rằng ta muốn chia rẽ các ngươi... Ta không cố ý, ta chỉ là không hiểu ngươi, không hiểu các ngươi..."

Nói rồi, cô ấy lại rơi lệ, Công chúa rốt cuộc không thể làm ngơ, ôm đầu cô ấy, để đối phương tựa vào vai mình, ngập ngừng an ủi: "Tạ Nhu Viễn, ta thật sự rất giận ngươi, nhưng ban đầu ta cũng rất cảm kích ngươi. Những ngày tháng ở Hưng Lạc điện cùng ngươi, cũng thật sự có những lúc vui vẻ, ta không thể phủ nhận, chỉ là thời thế thay đổi, cả ngươi và ta đều đã khác..."

Lương Quốc Công chúa nức nở, tựa vào vai Công chúa, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Thực xin lỗi... có phải ngươi nghĩ ta không biết gì không, nhưng ta biết cả, Thái tử ca ca mất đi, không còn ai làm chỗ dựa cho ta, là ngươi đã bảo vệ ta... ta biết... nhưng ta không hiểu, tại sao ngươi lại hại Thái tử ca ca. Ta không muốn trách ngươi... nhưng ta không thể không trách ngươi... Tại sao lại đối xử với ta như vậy..."

Cơ thể Công chúa cứng đờ, khẽ khép mắt lại, thở dài một tiếng: "Hắn là ca ca của ngươi, nhưng không phải của ta, những việc hắn bảo ta làm, cũng chẳng phải chuyện gì quang minh chính đại. Ngươi là Công chúa được sủng ái nhất thiên hạ, không thể dây vào chút thị phi đen tối nào."

Lương Quốc Công chúa khóc lóc nói: "Ta... nhưng ngươi đã cướp đi tất cả của họ, bây giờ ngươi cũng sắp đi rồi."

Công chúa trầm mặc không nói.

Chẳng nghe được lời muốn nghe, Lương Quốc Công chúa ngẩng đầu chằm chặp vào nàng, vừa như nũng nịu, vừa như ăn vạ: "Ngươi còn đến thăm ta nữa không?"

Công chúa liếc nhìn tôi, sau cúi đầu nói: "Đợi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ gửi một món quà đến."

Lương Quốc Công chúa vội hỏi: "Ngươi tự mình mang đến sao?"

Công chúa lại trầm mặc, nước mắt vừa ngưng của Lương Quốc Công chúa lại tuôn rơi.

Rốt cuộc nàng vẫn không đành lòng, thở dài nói: "Ta sẽ tự mình mang đến."

Lương Quốc Công chúa sụt sịt mũi, cuối cùng cũng nín khóc, ánh mắt chuyển sang tôi, nhíu mày hỏi: "Ngươi thích nữ nhân sao không nói cho ta biết? Lý Chất Nô này, có phải ngươi thích cô ấy không?"

Tôi đâm ra sượng sùng, Công chúa lại bình thản nhìn tôi, chậm rãi nói: "Ta ái mộ nàng."

Lương Quốc Công chúa không biết là hài lòng hay có ý khác, liếc tôi vài cái, "ờ" một tiếng, rồi lại quay sang Công chúa, gọi: "Thập Tam Nương."

Công chúa nhẹ giọng hồi đáp: "Ừm."

Lương Quốc Công chúa nhìn nàng như nài nỉ, vành mắt đỏ hoe: "Thập Tam Nương, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Ta không nghĩ sẽ gây sự với muội đến mức này, nhưng muội cứ không đến tìm ta, ta rất giận, ta tức muốn chết đi được."

Công chúa thoáng cong mày, cuối cùng lộ ra đôi phần vui vẻ, đỡ Lương Quốc Công chúa nằm xuống, đắp chăn cho cô ấy, ngập ngừng vuốt lại mấy sợi tóc mai lòa xòa trước trán, dịu dàng nói: "Ngủ đi, A Nhu."



#



Sau khi rời phủ của Lương Quốc Công chúa, Công chúa không giấu được niềm vui, mấy lần cứ nghịch ngón tay tôi, như không thể nào trút hết nỗi khoan khoái.

Tôi bị nàng trêu chọc mà ngứa ngáy, không khỏi nắm chặt tay nàng, cười khẽ: "Công chúa, đừng trêu ta nữa."

Công chúa chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, nhìn tới mức tai tôi nóng bừng lên, nàng mới hỏi: "Chất Nô, trước kia, có phải nàng cũng rất ghét ta không?"

Tôi đực mặt ra, sau cười hỏi nàng: "Công chúa tại sao lại hỏi vậy?"

Công chúa nghĩ ngợi, rồi đáp: "Trước kia... ta đối xử với nàng không tốt lắm."

Tôi cảm nhận được sự bất an của nàng, liền nắm lấy tay nàng, hỏi ngược lại: "Công chúa có ghét Lương Quốc Công chúa không?"

Nàng ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy, không thể thân thiết với tỷ ấy."

Tôi cười nói: "Ta cũng vậy, Công chúa lúc đó khiến ta không thể gần gũi, dù buồn bã oan ức, nhưng vẫn chìm đắm trong đó, không phải vì Công chúa đối xử tốt hay không tốt với ta, chỉ là một người đã trao đi tấm chân tình của mình thì rất khó lòng thoát ra, huống chi, bây giờ biết được ta đã ở trong lòng Công chúa, những oan ức đó đều chẳng là gì nữa."

Yên ắng cả buổi, Công chúa mới từ từ nói: "Chất Nô, may mà nàng vẫn còn ở đây."

Tôi mỉm cười, bước tới ôm nàng, dụi nhẹ vào cổ nàng: "Vì Công chúa đã nhìn thấy ta, tìm thấy ta, và giữ ta lại."

Công chúa không trả lời, chỉ dựa vào vai tôi, cùng tôi tham luyến những phút giây ấm áp này.



#



Khi về đến phủ, chúng tôi lại hay tin Uy Nhuy sinh con, tôi và Công chúa đều lấy làm ngạc nhiên, vội vã chạy đến thăm, phát hiện đó quả thực là một bé gái, nhỏ nhắn, gầy gò, đôi mắt như hạt hạnh, ngơ ngác nhìn dáo dác, tôi thấy rất đáng yêu bèn sờ sờ má nó, nó liền nắm lấy ngón tay tôi, ê a gọi mấy tiếng không rõ ràng.

Công chúa cũng thấy lạ, đôi mắt cứ dán chặt vào đứa bé không rời.

Tôi không kìm được phì cười, cứ cảm thấy mình và đứa bé này rất có duyên, dường như đã gặp ở đâu đó, song lại tự giễu cho ý nghĩ viển vông này của mình. Đưa mắt sang Uy Nhuy, tôi nhẹ giọng hỏi: "Đã nghĩ ra tên chưa?"

Uy Nhuy gật đầu, có vẻ hơi yếu, cô ấy ôm đứa bé vào lòng, vuốt ve âu yến: "Tên là Quách Châu."

Tôi bỗng sững người, dường như một bóng hình vừa lướt qua tâm trí, có điều không thấy rõ. Uy Nhuy trìu mến nhìn con gái trong lòng, đứa bé nghe tên mình cũng nở một nụ cười đáng yêu, Uy Nhuy cúi đầu, hai mắt như ngấn lệ: "Đó là tên của mẹ ta."

Hai mắt tôi nóng lên, tựa hồ cũng sắp rơi lệ theo, cô ấy thật sự tin vào giấc mơ đó, cho rằng đây là mẹ mình tái sinh, chắc hẳn đứa bé này mai sau sẽ lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến.

Tôi lấy từ trong lòng ra một ít ngân lượng tặng cô ấy, rồi ngó về Công chúa, cười mà rằng: "Công chúa phạt bổng lộc của cô, cái này coi như là quà tạ lỗi của ta [5]."

[5] Ý là vì Công chúa phạt nên Phạm Bình ra tạ lỗi thay Công chúa :)))

Uy Nhuy có vẻ ngại ngùng, nhưng sau cái gật đầu của Công chúa, cô ấy cũng thuận theo nhận lấy. Chúng tôi lại chơi đùa với đứa bé một lúc mới tạm biệt rời đi.



#


Tôi và Công chúa đương đi dạo trong hành lang phủ, hoa bào đồng quanh sân đã rụng hết, Công chúa bước từng bước chậm rồi bỗng hỏi tôi: "Chất Nô, nàng muốn có con không?"

Tôi hơi giật mình, rồi phì cười: "Công chúa sao lại hỏi vậy?"

Công chúa dừng bước, trong mắt như chất chứa vì sao lấp lánh: "Ta nhớ trước đây nàng rất thích đứa con của Phạm Khiêm, nhưng nàng và ta ở bên nhau, sẽ không có con, ta sợ nàng buồn."

Tôi nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay nàng, lắc đầu: "Ta thích trẻ con, không có nghĩa là nhất định phải có một đứa. Đối với ta, chỉ cần có Công chúa là đủ rồi, hôn nhân thế gian yêu cầu nối dõi tông đường, nhưng tình cảm giữa hai người, không nhất thiết phải có con mới duy trì được, nếu không mẹ ta cũng không đến nỗi có kết cục như vậy."

Ánh mắt Công chúa sáng lên, tôi bèn cười khẽ nhìn nàng: "Vậy Công chúa có muốn có con không?"

Công chúa lắc đầu, lẳng lặng nhìn tôi: "Chất Nô, ta chỉ cần nàng."

Trải tim tôi trải dài những ấm áp, tôi lại nắm chặt tay nàng, ánh nắng chiếu xuống hành lang tạo thành một vệt bóng, chợt có tiếng vỗ cánh vang lên. Chúng tôi ngước lên trời, thấy giữa một khoảng không trung xanh thẳm, một đôi vẹt đang vỗ cánh bay lượn, giữa tiếng gió ngân lên vài tiếng gọi.

Tôi và Công chúa ngỡ ngàng nhìn nhau. Bỗng dưng, nàng cong cong mày mắt, ý cười rạng rỡ, tựa như cả rừng hoa bào đồng đồng loạt khoe sắc, cứ thế bung nở cả trái tim tôi.

Là đôi vẹt đã trở về, chúng đang gọi nhau –

"Công chúa, Công chúa."

"Chất Nô, Chất Nô."



---[KẾT CHÍNH VĂN]---



---

Editor: KHOAN!!! ✋ Bà con chớ rời rạp sớm, mình còn after credit ngoại truyện về Công chúa tầm chục chương nữa. Ngoại truyện sẽ giải thích một số chi tiết mà chính văn chưa tiết lộ, nhưng vì thời gian tới editor rất bận nên không thể edit liền tù tì được nữa, sẽ ra hơi chậm, thông cảm nhé 🙇‍♀️

p/s: Tình tiết của Uy Nhuy là chi tiết về Quách nương tử ở chương 23 (ngoại truyện).


Chương trước Chương tiếp
Loading...