BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku

CHƯƠNG 60



Kể từ đó, tôi bắt tay vào việc biên soạn "Nữ sử". Cùng làm với tôi còn có Triệu Hương nương tử. Cô ấy tỏ ra vô cùng phấn khởi, thậm chí còn sốt sắng hơn cả tôi. Mỗi khi tìm được tư liệu về một nhân vật nào đó, cô ấy lại luôn hỏi: "Lý nương tử, vị này thế nào?"

Tôi xem qua rồi mỉm cười: "Nếu Triệu nương tử thấy được thì đều có thể đưa vào."

Cô ấy nghe vậy lại càng thêm hào hứng, làm việc quên cả ngày đêm. Đinh Lan thấy thế thì có chút bực bội, hỏi tôi: "Nương tử quên ăn quên ngủ thì thôi, sao lại không cho cả cô ấy nghỉ ngơi vậy?"

Tôi không nói gì mà chỉ cười, trêu cô ấy: "Sao nào, nếu cô nhớ cô ấy thì cứ đến bầu bạn là được, cần gì tìm ta gây sự?"

Đinh Lan hừ một tiếng, không đáp nữa, nhưng ánh mắt nhìn Triệu nương tử lại chứa chan dịu dàng.

Suy cho cùng, ghi chép về nữ tử quá ít ỏi, Công chúa bèn sai người ban bố cáo thị khắp nơi để thu thập câu chuyện về những nữ tử trong thiên hạ, dù lớn hay nhỏ, không thiếu một ai. Nàng cũng lệnh cho Hàn Lâm Viện mở rộng cửa kho mật các, giúp tôi có thể mượn đọc các loại sách.

Những sách vở này thường do Tiết Cô mang đến. Cô ấy rất tâm đắc với việc này nên tôi giữ cô ấy lại thư phòng để cùng bàn luận. Cô ấy không từ chối, cùng tôi luận bàn sôi nổi, chẳng biết mệt nhọc là gì.

Thế nhưng mỗi khi có mặt Tiết Cô, Công chúa đều gác lại mọi việc trong tay, ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh, khi thì đọc sách, lúc lại đánh cờ, chẳng nói lời nào. Còn tôi và Tiết Cô mỗi hồi hứng khởi lại quên mất sự tồn tại của nàng. Cứ những lần tiễn Tiết Cô về, sắc mặt Công chúa trông mà lòng rét vô cùng.

Tôi đứng dậy đi đến bên nàng, rút cuốn sách trên tay nàng ra, nhếch môi hỏi: "Công chúa đang xem sách gì mà nhập tâm thế?"

Sắc mặt Công chúa vẫn điềm nhiên, nàng liếc ra ngoài cửa rồi lại quay sang tôi, ngập ngừng một lát mới nói: "Chất Nô, đừng nhìn Tiết Cô nữa, nhìn ta."

Tôi chợt sững người, tim đập rộn lên, tựa như có mật ngọt lan tỏa trong lòng, nhưng đùa nàng: "Công chúa ghen sao?"

Vốn tưởng nàng sẽ không thừa nhận, nào ngờ nàng nhìn tôi chằm chằm, khẽ gật đầu: "Ừ, ghen đấy."

Không nén nổi phì cười, tôi lại nhớ trước đây dường như nàng quả thực đã tỏ ra không vui khi tôi và Tiết Cô ở cùng nhau. Sợ nàng nghĩ nhiều, tôi nghiêm túc nói: "Nhân gian vạn vật trong mắt ta đều như nhau cả. Chỉ có Công chúa ở trong tim, là duy nhất."

Nàng hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Miệng lưỡi dẻo quẹo."

Tôi bèn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngước mắt nhìn lên, mong nàng thấu tỏ lòng mình: "Ta là thật lòng, trước đây như vậy, sau này cũng vẫn vậy."

Công chúa bấy giờ mới hơi hài lòng. Tôi ngẫm ngợi một chút rồi đùa với nàng: "Công chúa không cho ta nhìn Tiết Tam nương tử, vậy Công chúa đang nhìn ai?"

Công chúa hướng về tôi, bình thản đáp: "Nhìn nàng."

Ngừng một lát, nàng lại nói: "Chất Nô, nàng cũng là duy nhất."

Trong phút chốc, tai tôi nóng bừng lên, lại lần nữa ngượng nghịu vì lời tỏ tình của nàng. Nàng... rốt cuộc là học những điều ấy từ đâu vậy.

Nhưng tôi nhanh chóng biết được nàng học những thứ này từ đâu rồi.

Màn đêm buông xuống, bức rèm lay động hai bóng hình cứ quyện lấy nhau, dập dờn hư ảo.

Công chúa lấy ra hai chiếc chuông vàng, đeo vào cổ chân tôi, rồi lại dùng dải lụa trói hai tay tôi lại, khiến tôi rơi vào thế chẳng tài nào thoát được.

Mặt tôi đỏ bừng, tay nàng xoa lấy nơi thầm kín nhất của tôi, những nụ hôn nhẹ rơi xuống vành tai, cổ, xương quai xanh, bờ vai, rồi xuống đến thắt lưng, làm tôi run rẩy không thôi, đồng thời tiếng chuông vàng trên chân cũng theo đó mà vang lên lanh lảnh.

Tôi xấu hổ khôn cùng, cả trái tim bần bật, cổ họng khô khốc. Dục vọng và khoái lạc ái ân ập đến, thế mà hai tay lại bị trói chặt, chẳng còn sức để đẩy nàng ra, chỉ biết khàn giọng cầu xin: "Công... Công chúa, chậm... chờ một chút!"

Thế nhưng Công chúa có vẻ càng thỏa dạ hơn, động tác trên tay càng nhanh hơn, làm thần trí tôi rối bời bời, cơ thể lẩy bẩy. Tôi đâm ra tức giận: "Công chúa rốt cuộc đã học những thứ này ở đâu vậy?"

Công chúa chả đổi sắc mặt: "Ta vốn ham đọc sách, nàng biết mà."

Giữa cơn mê loạn, tôi phản bác: "Nhưng ta chưa từng nhớ có... có loại sách này..."

Công chúa thản nhiên đáp: "Cũng phải, đó là sách hiếm."

Dâm thư mà cũng đòi hiếm với chả hoi nữa sao!

Công chúa chớp mắt, vẻ mặt thất vọng: "Nàng không muốn sao?"

Tôi...

Làm sao tôi không muốn được, nhưng vẫn cố nói lý với nàng: "Vậy Công chúa hứa với ta... không được ghen tuông vô cớ nữa..."

Nàng cắn nhẹ vào eo tôi một cái, bộ mặt bất cần: "Ờ."

Tôi thở dài thườn thượt, xem ra nàng chắc chắn là không nghe lọt tai rồi.

Leng keng, leng keng... Tiếng chuông vàng trên mắt cá chân reo lên lanh lảnh trong gió đêm, vang vọng khắp cõi lòng tôi. Mấy ngày sau đó, mỗi khi nghe tiếng chuông gió khẽ lay nơi mái hiên, tôi lại ngượng chín cả mặt, chỉ muốn bịt tai mình lại, rồi che luôn cả đôi mắt nàng đi, hà cớ gì phải trêu cợt tôi như vậy chứ...

Công chúa dường như rất hài lòng về việc này. Kể từ đó, mỗi khi có mặt Tiết Cô, nàng cũng sẽ tham gia cùng chúng tôi, trò chuyện với sắc mặt bình thường. Tiết Cô không nhận ra điều gì, còn tôi lưng thì cứ cứng đờ, cảm thấy Công chúa chẳng có ý tốt gì.

Đợi Tiết Cô đi rồi, tôi lại cầm bút lên, nàng lại cứ ở bên không đi, chỉ lặng lẽ ngắm tôi ghi chép. Lòng tôi như có ngàn vạn con kiến bò qua, không biết nàng lại định nói những lời gì, hay nghĩ ra trò gì để đùa bỡn tôi.

Thấp thỏm không yên, tôi thình lình quay sang nhìn nàng, nhưng thấy ánh mắt nàng vẫn luôn dán vào trang giấy tôi đang viết, dường như sự ngập ngừng trước đó đều là do tôi tự mình đa tình. Tôi không khỏi cảm thấy không cam lòng, nghĩ ngợi một lát rồi gọi nàng: "Công chúa."

Công chúa quay đầu ngó tôi, mắt toát vẻ khó hiểu. Tôi thoáng chốc đã kề sát mặt nàng, tựa như chuồn chuồn lướt nước, đặt một nụ hôn lên môi nàng, rồi lại nhanh chóng trở về chỗ ngồi, không nhìn nàng nữa. Lòng tôi vô cùng đắc ý, cũng muốn cho nàng ngượng ngùng một phen.

Thế nhưng, mọi việc lại không như tôi dự liệu. Vẻ mặt Công chúa vẫn điềm nhiên, chả có động tĩnh gì, chỉ bình thản bảo tôi chép sử cho tốt, rồi rời đi.

Tôi thoáng thấy thất vọng, nghĩ rằng ngoài đêm say rượu đó ra, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn nàng, sao nàng lại chẳng hề xao động chút nào?

Nhưng mấy ngày sau đó nàng lại đến thư phòng tìm tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên, lúc Tiết Cô không có ở đây, nàng sợ làm phiền tôi nên sẽ không đến. Tuy ngạc nhiên nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cố gắng tập trung vào "Nữ sử".

Công chúa không nói lời nào, chỉ yên ắng nhìn tôi, cứ như thể tôi đã làm gì có lỗi với nàng vậy. Có mấy lần, bị nàng nhìn đến nỗi sống lưng tê dại, lòng bàn tay cũng hơi rịn mồ hôi.

Một ngày như thế, ba bốn ngày cũng như thế, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, quay đầu nhìn nàng: "Công chúa không có việc gì làm sao?"

Công chúa không nói gì, chỉ dùng cặp mắt đen láy chằm chằm vào tôi, rồi ánh mắt dần hạ xuống, dừng lại trên môi tôi. Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là...

Mừng rỡ vọt thẳng trong lòng, khóe môi bất giác cong lên, tôi lập tức kề sát nàng, hôn lên môi nàng một cái, cười khẽ hỏi: "Đây là điều Công chúa muốn sao?"

Công chúa cúi mắt, mặt không biểu cảm, dửng dưng nói: "Không phải."

Nàng trước nay vẫn khó hiểu như vậy, nhưng tôi lại cảm nhận được ngượng ngùng e thẹn từ trong đó. Tôi không khỏi ngửng đầu, lại hôn lên môi nàng một cái, rồi thử xâm nhập để chiếm lấy hương vị trên môi nàng, hồi lâu sau, tôi lùi về chỗ ngồi, tai nóng bừng, lòng hơi xao động, chớp mắt hỏi nàng: "Đây là điều ta muốn, Công chúa có bằng lòng cho ta không?"

Công chúa mấp máy môi, hàng mi dài khẽ rung, giả vờ thờ ơ: "Có thể."

Thế là, tôi đưa tay kéo cổ áo nàng, khiến nàng cúi xuống trước mặt tôi. Bóng nàng bao trùm lấy tôi, tôi có thể nhìn thấy từng tấc da thịt của nàng, và cả hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt nàng. Tôi nhắm tịt mắt, chìm vào nụ hôn sâu ấy.

Nàng có lẽ... chỉ là muốn tôi chủ động mà thôi.

Trong cơn mê đắm, tay nàng lần đến eo tôi. Tôi cảm thấy lúc này nên từ chối nàng, nhưng cuối cùng lại khuất phục trước sự khoái lạc và hưng phấn mà nụ hôn sâu của nàng mang lại, bất giác vươn tay choàng lấy cổ nàng, muốn gần nàng hơn, gần hơn nữa.

Khi áo ngoài tuột xuống, một nghiên mực trên bàn vô tình bị tôi làm rơi, tiếng "loảng xoảng" vang lên, khuấy động lòng tôi, lan ra những gợn sóng. Tôi cảm nhận được những nụ hôn như mưa rơi xuống lần nữa, không khỏi ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng thở dốc, dẫu vậy lại không dám nhìn nàng.

Đến khi bàn tay nàng chạm vào da thịt tôi thì bên ngoài vang lên tiếng của Đinh Lan: "Đinh Lan và Uy Nhuy cầu kiến Quý chủ!"

Tôi hoảng hốt, vội vàng buông Công chúa ra, luống cuống mặc lại quần áo, mặt nóng bừng bừng. Công chúa khẽ nhíu mày, có vẻ không vui, mấy lần giữ tay tôi lại. Tôi dở khóc dở cười, chỉ đành cố gạt tay nàng ra, giọng vẫn vương vấn dư vị ái ân, nghe đến chính tôi cũng thấy xấu hổ, chỉ biết nài nỉ nàng: "...Đinh Lan tìm đến đây chắc là có chuyện quan trọng, Công chúa đừng quấy nữa..."

Công chúa bĩu môi, "ờ" một tiếng, cuối cùng cũng dừng lại. Đợi tôi mặc xong quần áo, nàng mới đi mở cửa. Tôi vội vàng lau mặt, cố đè nén sự ngượng ngùng.

Ngoài cửa, Đinh Lan và Uy Nhuy đang đứng chờ, vừa thấy Công chúa thì lập tức quỳ xuống đất, nói: "Uy Nhuy có tội, xin Quý chủ trách phạt."

Uy Nhuy cúi đầu không nói, thân hình cao lớn lúc này trông có vẻ vô cùng căng thẳng và bất an.

Công chúa nhìn họ một cái, hỏi: "Chuyện gì?"

Đinh Lan do dự một lúc lâu, rồi dập đầu xuống đất: "...Uy Nhuy... có thai rồi."

Như sét đánh ngang tai, tôi trợn mắt há mồm. Uy Nhuy chưa kết hôn, sao lại có thai được. Chợt nhớ lại lần trước gặp cô ấy, quả thực có hơi mập ra, tôi còn tưởng là do Tết ăn nhiều, không ngờ lại là mang thai.

Uy Nhuy là thị vệ trong phủ, nếu chưa có hôn ước mà lén lút sinh con, truyền ra ngoài tất sẽ làm tổn hại đến thanh danh của phủ. Đinh Lan lúc này đưa cô ấy đến nhận tội, trái lại là một việc làm vô cùng đúng đắn.

Ánh mắt Công chúa cũng không giấu nổi ngạc nhiên, nàng nhíu mày nhìn cô ấy: "Khi nào?"

Uy Nhuy cúi gằm mặt: "Tháng mười năm ngoái."

Tính ra, còn bốn tháng nữa là đến ngày sinh rồi, nhưng không biết là con của ai.

Công chúa im lặng không nói, một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi muốn giữ nó lại không?"

Tôi lấy làm kinh ngạc, Công chúa lại không hỏi cha đứa bé là ai sao?

Uy Nhuy đáp: "Vâng, Uy Nhuy muốn giữ nó lại."

Công chúa lại hỏi: "Vì sao?"

Uy Nhuy ngập ngừng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Công chúa, cô gái vốn ít lời lúc này lại vô cùng quả quyết: "Lúc Uy Nhuy sinh ra, vì thân hình quá lớn đã khiến mẹ Uy Nhuy vô cùng đau đớn, mọi người đều trách mắng Uy Nhuy, chỉ có mẹ coi Uy Nhuy như châu báu. Vì vậy trước khi mất, Uy Nhuy đã hứa với mẹ rằng sẽ để mẹ đầu thai vào bụng Uy Nhuy, làm con của tôi. Tháng chín năm ngoái, Uy Nhuy mơ thấy mẹ sắp đầu thai, mẹ đã chờ quá lâu, không chờ được tôi thành thân, nhưng tôi lại không muốn lấy chồng, Uy Nhuy chỉ muốn có mẹ, mẹ cũng không muốn ép Uy Nhuy, vì vậy Uy Nhuy đã tìm một người, và mang thai đứa bé này."

Khung cảnh chìm vào tĩnh lặng, Đinh Lan quỳ lạy nói: "Uy Nhuy không cố ý làm Quý chủ mất mặt, xin Quý chủ niệm tình mẫu tử của Uy Nhuy, đừng phạt nặng."

Biểu cảm Công chúa không rõ, tôi không khỏi tiến lên, khẽ kéo tay áo nàng. Nàng quay sang nhìn tôi, hơi ngờ vực, tôi nói: "Chỉ là một đứa trẻ thôi, Công chúa giữ lại cũng có sao đâu, chỉ cần để cô ấy mấy tháng này không gặp ai, đợi sinh con xong rồi nhận làm con nuôi, chắc sẽ không có ai dị nghị."

Tuy tôi không biết lời Uy Nhuy nói là thật hay giả, cũng không thể hiểu được lựa chọn của cô ấy, nhưng chỉ dựa vào một lời hứa, một giấc mơ mà làm đến mức này, có thể thấy tình cảm của cô ấy và mẹ vô cùng sâu đậm. Nếu mẹ tôi đầu thai, lại có cơ hội như vậy, tôi cũng muốn chăm sóc mẹ bên cạnh mình, chỉ tiếc là mẹ chưa từng báo mộng cho tôi, có lẽ là biết tâm ý của tôi, chỉ có Công chúa mà thôi, kiếp này không thể có con được rồi.

Công chúa im lặng quan sát tôi, rồi đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi, lại giảm một nửa bổng lộc của Uy Nhuy, không phạt gì khác, chỉ bảo Đinh Lan tìm cho cô ấy một nơi ở, đợi sau khi sinh con xong sẽ đón về phủ, như vậy cũng không gây dị nghị.

Đinh Lan và Uy Nhuy lập tức khấu đầu, rồi lui đi.

Tôi đăm chiêu một lát thì hỏi Công chúa: "Công chúa vì sao không hỏi Uy Nhuy, cha của đứa bé là ai?"

Công chúa trầm tư một thoáng, rồi chậm rãi nói: "Trên đời này, không phải ai cũng muốn biết cha ruột của mình là ai, chẳng qua là bị buộc phải thừa nhận mà thôi."

Tôi không thốt nên lời, lại hồi tưởng trước đây cũng từng ảo tưởng về một người cha, nhưng cuối cùng lại đoạn tuyệt với ông ta, không còn chút nhớ nhung nào nữa.

Công chúa quay sang nhìn tôi, thần sắc chút do dự, ngập ngừng hồi lâu thì hỏi tôi: "Phạm Bình, nàng có nhớ cha và em trai của mình không?"

Tôi như chết sững ra, cuối cùng lắc đầu: "Ta không muốn dính dáng gì đến họ nữa."

Hai mắt Công chúa sáng lên, nàng giật môi, lại hỏi: "Nếu ta trừng phạt họ không nhẹ, nàng có trách ta không?"

Trong giọng nói của nàng lồ lộ bất an, tôi đoán có lẽ nàng đã làm gì đó với họ, nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa, mỉm cười nói: "Công chúa quên rồi sao, ta không phải là trưởng tử Phạm gia, ta chỉ là Chất Nô của Công chúa, cho dù họ có chết đi cũng chẳng liên quan gì đến ta."

Nơi mắt Công chúa lạnh nhạt và lời thốt ra thình lình: "Ta đã cắt lưỡi Phạm Trạch Dân, cũng sai người đánh gãy tay chân của họ, đưa họ đến phương bắc đi phu, họ sẽ không bao giờ trở về nữa."

Tôi đâm ra kinh ngạc, hóa ra năm xưa Phạm Trạch Dân và Phạm Khiêm không phải bị thổ phỉ bắt đi, mà là do Công chúa mang họ đi sao.

Nghe những lời này, thực ra tôi cũng không còn nhiều xao động nữa, Phạm Khiêm ra sao, Phạm Trạch Dân thế nào, đều là số mệnh của mỗi người. Nhưng Công chúa chắc hẳn là muốn đòi lại công bằng cho tôi, đôi tay tôi bị họ hủy hoại, lý tưởng của tôi bị những lời lẽ ác độc bào mòn, bởi vậy Công chúa đã dùng hình phạt tương tự để trừng trị họ, điều này trái lại khiến tôi cảm thấy vô cùng hả hê, hai mươi bảy năm ngắn ngủi ấy, tất cả cay đắng khổ sở đều tan biến hết.

Tôi kéo tay Công chúa, dịu dàng nắm lấy, cúi đầu nói: "Ta biết Công chúa làm vì ta, lòng cảm kích và biết ơn nói sao cho hết, không còn cầu mong gì hơn nữa."

Công chúa chớp chớp mắt: "Tiếp tục?"

Tôi: "..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...