BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku

CHƯƠNG 52



Đầu tháng mười hai, tôi tức tốc quay về kinh thành. Suốt quãng đường, tôi không dám ngơi nghỉ nhiều, lòng dạ rối bời lo lắng không yên. Khi về đến phủ đại trưởng công chúa, trời đã về khuya.

Tôi nhảy xuống ngựa, gõ cửa phủ. Người gác đêm nhận ra tôi, thấy tôi trở về còn thoáng chút vui mừng. Tôi vội vàng hỏi thăm tình hình gần đây của Công chúa, rồi lại hỏi giờ này nàng đã an giấc chưa.

Tên gác đêm lắc đầu, bảo tôi: "Quý chủ vào cung rồi, đêm nay cổng cung đã đóng, chắc là không về nữa đâu. Nếu sớm thì sáng mai khi cổng cung mở, người sẽ về ngay, hoặc có lẽ phải đợi tan triều Quý chủ mới trở lại. Dạo này nhiều chuyện phiền nhiễu quá, Quý chủ bận rộn lắm."

Tôi chau mày đăm chiêu một chốc, rồi lập tức quay người lên ngựa. Tên gác đêm đưa tay gọi với theo: "Ấy, cô không vào phủ đợi sao?".

Tôi cười khẽ lắc đầu, quất roi thúc ngựa, lao vào màn đêm thăm thẳm để đến cổng cung. Dù chỉ là một thoáng chốc, tôi cũng không thể chờ đợi thêm, chỉ mong được thấy nàng ngay khoảnh khắc nàng bước ra khỏi cổng cung, vì những món quà nàng để lại, và cũng vì những gian truân nàng đã phải gánh chịu suốt mấy tháng qua.

Đêm dài đằng đẵng, tôi kéo chặt chiếc áo lông trên người. Trời đã vào đông, gió lạnh quất vào mặt khiến chóp mũi tôi đỏ ửng, hơi thở ra cũng tức thì ngưng tụ thành sương.

Lòng tôi tràn trề những mong mỏi, dường như cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có. Những ký ức xưa cũ như đèn kéo quân [1] chậm rãi lướt qua tâm trí, những lời nói ngày cũ tựa tiếng chuông gió leng keng vang vọng, khiến tim tôi không ngừng thổn thức. Từng chút một, từng giọt một, giờ đây tất cả đều trở nên rõ rệt vô ngần, tựa như mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua, mang đến cho tôi bao nhiêu kỳ vọng về hôm nay và cả tương lai.

[1] Đây là một loại đèn lồng truyền thống, khi thắp nến, hình ảnh bên trong sẽ xoay tròn, tạo cảm giác như các nhân vật đang chuyển động. Trong văn học, cụm từ này thường được dùng theo nghĩa bóng để chỉ những ký ức, hình ảnh quá khứ lướt qua tâm trí một cách nhanh chóng, dồn dập, tựa như một cuốn phim quay chậm.

Những ngày tôi đi xa, Công chúa nàng... có nhớ tôi không?

Hễ nghĩ đến chuyện của Công chúa, tôi lại bất giác mỉm cười. Tôi thấy mình có chút ngượng ngùng, nhưng chẳng thể ngăn mình thôi tưởng tượng về nàng.

Câu đầu tiên tôi nên nói là gì, tôi nên đối diện với Công chúa bằng vẻ mặt nào, làm sao để bày tỏ nguyện vọng không muốn rời đi nữa đây? Nghĩ đến đó, cơ thể tôi vì căng thẳng và kích động mà bất giác nóng lên, đêm dài cũng vì thế mà không còn quá khó khăn nữa.

Trong niềm tương tư ấy, vòm trời dần hửng sáng. Phía sau có tiếng xe ngựa vọng lại, hẳn đã đến giờ vào triều sớm. Tôi dắt ngựa nép vô một bên, trái tim cứ bồi hồi.

Không lâu sau, cùng với tiếng chuông trầm hùng, cánh cổng cung màu đỏ son nạm tám mươi mốt chiếc đinh vàng chậm chạp mở ra. Vệ binh hai bên xếp thành hàng lối, các bá quan trong đủ loại triều phục đều lần lượt xuống xe, tay cầm hốt [2] chào hỏi nhau. Dường như dư âm của cuộc cung biến vẫn chưa lắng xuống, trông sắc mặt ai nấy đều toát phần nặng nề, bất an.

[2] Đây là một tấm thẻ bằng ngà, tre hoặc ngọc, được quan lại cầm trên tay khi vào chầu vua, được dùng để ghi lại những lời vua truyền hoặc để ghi những điều cần tấu lên, tránh việc quên sót trước mặt thiên tử.

Tôi tìm kiếm xe ngựa của Công chúa giữa dòng người tấp nập nhưng chẳng thấy đâu, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng, chẳng biết là do cái lạnh thấu xương gây ra, hay do tôi quá căng thẳng khi sắp được gặp nàng.

Thêm một lúc lâu nữa trôi qua, vẫn chẳng thấy bóng dáng Công chúa đâu. Con ngựa bên cạnh liên tục phì hơi, xem chừng cũng khó chịu vì lạnh. Tôi đương do dự có nên dắt nó đến một nơi khuất gió hay không thì từ trong cổng cung vẳng ra tiếng vó ngựa lóc cóc dồn dập. Tôi chững một thoáng, ngoảnh đầu nhìn lại thì cỗ xe lộng lẫy có lọng che, biểu trưng cho thân phận tôn quý của hoàng thất lọt vào tầm mắt đang chầm chậm lăn bánh ra ngoài.

Sống mũi tôi xon xót, trăm mối vạn mối cứ bời bời trong óc. Mãi cho đến khi xe ngựa của nàng hoàn toàn rời khỏi cổng cung, tôi chẳng còn nghĩ ngợi được chi khác nữa, buông vội dây cương rồi lao ngay đến trước xe, giọng khản đi mà gọi: "Công chúa!".

Vệ binh hai bên cổng cung lập tức xông ra, chặn tôi lại. Tôi không động đậy, chỉ đăm đăm vào trong xe. Giây lát sau, một bàn tay từ trong vươn ra, rồi Đinh Lan cúi người bước xuống. Thấy tôi, cô ấy ngạc nhiên vô cùng, đoạn quay người vào trong xe nói gì đó.

Khi từ trong xe bước ra lần nữa, cô ấy nói với các vệ binh rằng đây là thị nữ trong phủ, không phải kẻ gian, các vệ binh bèn lui đi. Tiếp đó, ánh mắt cô ấy dừng trên người tôi, vẻ mặt hệt như vừa bất mãn vừa vui mừng: "Nương tử còn đứng ngây đó làm gì, không mau tới đây."

Tôi ngơ ngẩn một thoáng, niềm vui trong lòng vỡ òa mà ra, bèn vội vàng tiến tới, dưới sự dìu dắt của cô ấy mà bước lên xe ngựa. Cô ấy trông về phía sau tôi, hỏi: "Đó là ngựa của nương tử à, cứ bỏ ở đó vậy sao?"

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, xong quay sang cười với cô ấy: "Phiền Đinh Lan nương tử chăm sóc nó giúp ta."

Đinh Lan hừ một tiếng, nhảy xuống xe rồi thúc giục tôi vào trong. Thần tình cô ấy sốt sắng, tựa hồ còn gấp gáp hơn cả tôi. Tim tôi đập rộn lên liền cúi người chui vào trong.

Khi ngửng mặt lên, tôi thấy Công chúa đang mặc cung trang, khoác một chiếc áo lông cáo trắng, tay ôm lò sưởi, nghiêng người dựa vào một bên tay vịn, cặp mắt tĩnh lặng dõi theo tôi, thần sắc điềm nhiên.

Tôi hơi ngẩn ngơ, do dự một thoáng nhưng cuối cùng vẫn vào trong tìm một chỗ bên cạnh nàng ngồi xuống. Công chúa không nói một lời nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi tôi. Căng thẳng đã choáng ngợp trong tôi, những lời định bộc bạch trước đó đều quên sạch, chẳng biết nên bắt chuyện với nàng thế nào.

Đương lúc lưỡng lự, tôi nghe nàng hỏi: "Ngươi không lạnh sao?"

Tôi ngơ ngác, còn Công chúa thì nhẹ nhàng mở áo lông ra, đưa chiếc lò sưởi tay bên dưới cho tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã vô thức giơ tay ra nhận lấy. Hơi ấm lan tỏa khắp người khiến tôi rùng mình một cái. Tôi cúi đầu nhìn lò sưởi trong tay mà cảm động vô ngần. Khẽ giật giật tay, bấy giờ mới nhận ra hai bàn tay mình đã bị cóng đến mức đỏ ửng sưng vù từ lâu, chả qua trước đó không để ý, nay được lò sưởi sưởi ấm lại sinh ra một trận đau nhói.

Lòng tôi gợn nỗi se sắt, tôi ngẩng đầu nhìn Công chúa, cười khẽ: "Chỉ sợ không kịp gặp Công chúa, nên đành phải đợi ở ngoài cổng cung thôi."

Công chúa hơi chau mày, vừa như trách móc lại vừa như nũng nịu: "Phạm Bình, ngươi đúng là đồ ngốc."

Nàng có thể nói như vậy, ngược lại khiến tôi thấy gần gũi hơn rất nhiều. Cảm giác căng thẳng trước đó thoáng chốc bay biến, chỉ còn sót lại niềm vui và sự mãn nguyện khi được gặp nàng. Tôi cẩn thận ngắm nàng, mới nhận ra mấy tháng nay, nàng đã tiều tụy đi trông thấy.

Và điều khiến tôi càng thêm đau lòng, kinh ngạc hơn cả là hai bên thái dương của nàng đã điểm biết bao nhiêu tóc bạc. Lẽ nào tình hình trong kinh lại hung hiểm đến vậy, đến mức cả nàng cũng không thể dễ dàng giải quyết sao?

Công chúa thấy ánh mắt của tôi, dường như nhận ra mái tóc bạc của mình đã bị phát hiện, bèn khẽ ngoảnh mặt đi. Có lẽ nàng dù không quá chú trọng dung mạo, song ở độ tuổi này lại mọc nhiều tóc bạc như vậy, khó tránh khỏi phiền muộn.

Tôi chợt hối hận khôn cùng, bất giác ôm chặt lò sưởi, rồi lại nhích lại gần nàng hơn. Hai mắt nàng sáng lên, dõi theo từng cử động của tôi, tuy nhiên tôi chỉ dừng lại ở đó, rồi hỏi nàng: "Ta nghe nói trước đây Công chúa bị thương nặng, giờ vết thương thế nào rồi?"

Công chúa nhàn nhạt đáp: "Đã khỏi hẳn rồi."

Tôi thoáng yên tâm hơn, ngừng một chốc, thì phân tích với nàng rằng: "Phạm Bình tài hèn sức mọn, không hiểu biết nhiều, nhưng mưu nghịch là đại sự, tuyệt không thể do một mình Sở Vương thao túng, sau lưng ắt hẳn còn có những kẻ liên quan khác. Công chúa nếu muốn sau này được yên ổn, vẫn cần phải tra rõ ràng mới được."

Công chúa im lặng không đáp, chau mày nhìn tôi.

Những chuyện này lẽ ra nàng đều có thể phát giác, không cần tôi phải nhắc nhở. Tôi cúi mày suy tư thêm tí nữa, ánh mắt đầy quan tâm: "Trước đây Công chúa bị hành thích, có lẽ cũng liên quan đến chuyện này. Ta không biết Công chúa đã thỏa thuận những gì mà không truy cứu nữa, nhưng bây giờ chính là thời cơ tốt để nhổ cỏ tận gốc. Hơn nữa, thống lĩnh cấm quân Nam Nha trước đó đã đổi người, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, những người bên cạnh Công chúa cũng nên điều tra cho kỹ, không nên vì tình nghĩa ngày xưa mà cho rằng đều là người trung thành..."

"Phạm Bình."

Tôi còn định bổ sung, nhưng bị Công chúa ngắt lời. Nàng chau mày thật chặt, trông bất mãn vô cùng: "Ta không muốn nghe những thứ này, ngươi trở về, không có lời nào khác muốn nói sao?"

Thoắt giật mình, tôi quan sát sắc mặt nàng, dường như hơi mong đợi. Tâm trí tôi đâm ra rối rắm, bất giác ho khan hai tiếng mới đè nén được cái mặt nóng ran. Con ngươi đối diện đã hôi hổi, tựa như cư ngụ một ngọn lửa muốn thiêu cháy tôi. Trước đây nàng chưa từng nhìn tôi nồng nhiệt như vậy, hay là vì lời nói của nàng làm tôi loạn trí, mới thấy được những điều khác lạ trong mắt nàng?

Trầm ngâm giây lát, tôi trấn tĩnh lại tâm tình, hỏi nàng: "Công chúa muốn nghe gì?"

Công chúa rủ mi, suy nghĩ xong thì hỏi: "Ngươi còn đi nữa không?"

Nàng hỏi thẳng thắn, khiến tôi hơi bối rối, nhưng thoáng chốc vui vẻ lan đầy, tôi lắc đầu: "Không đi nữa."

Hai mắt công chúa sáng lên, tuy vậy vẫn dằn xuống, hờ hững hỏi: "Không đi thì ngươi định ở đâu?"

Tôi mừng quýnh thêm hơn, vuốt ve chiếc lò sưởi trong tay, nhẹ giọng đáp: "Nếu Công chúa không chê, vậy thì ở bên cạnh Công chúa, được chứ?"

Gió lạnh gào thét bên ngoài, đập vào lọng hoa trên nóc, khiến người ta sinh lòng e sợ.

Trong xe, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt điềm nhiên của Công chúa. Nàng khẽ cong khóe môi, mày mắt dịu dàng như trăng sáng khiến người ta say đắm. Giọng nàng không còn thờ ơ như trước, mà nhuốm chút tinh ranh và đắc ý, nhè nhẹ thốt lên: "Phạm Bình, là tự ngươi muốn quay về, ta không có ép ngươi."

Tôi mỉm cười gật đầu, hệt như có một luồng hân hoan vừa vỡ òa trong tim khiến đầu óc quay cuồng: "Là tự ta muốn quay về, ta chính là kẻ không có khí phách như vậy đó, không thể rời xa Công chúa."

Nụ cười của nàng càng thêm sâu, song lại vụt tắt trong chớp mắt. Nàng ngoảnh mặt đi không nhìn tôi, tay vò vò vạt áo lông, chả biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Tôi dừng chốc, tâm can lại nở đầy mong đợi, không khỏi dốc hết can đảm hỏi nàng: "Công chúa luôn hỏi ta muốn cầu điều gì, vậy điều Công chúa cầu... là ta sao?"

Thân hình nàng bỗng cứng lại, giục giã tim tôi thấp thỏm không yên. Dù đã từ những món quà nàng tặng mà nhận ra tâm ý của nàng, nhưng nàng chưa từng đích thân nói ra, vẫn khiến tôi có cảm giác như đang mơ, không giống như thật.

Công chúa khẽ ngoảnh đầu, đáp: "Không phải."

Tôi sững sờ, vội vã hỏi dồn: "Vậy Công chúa muốn cầu ai?"

"Con vẹt," Công chúa điềm nhiên đáp, rồi quay sang nhìn tôi, khẽ nhăn mũi, thể như đang chê bai tôi, "Con vẹt ngốc như vậy, cả thiên hạ khó mà tìm được."

Tôi chợt phì cười, từ lời nói của nàng mà nhận ra vài phần e thẹn. Hóa ra không chỉ mình tôi cảm thấy da mặt nóng ran khó xử, Công chúa cũng vậy.

Không khí này khiến tôi chẳng thể hỏi dồn thêm nữa, đành dời mắt đi hòng trấn tĩnh lại nhịp tim xao động. Tôi chỉ sợ mình quá vội vàng sẽ khiến Công chúa bất an, vẫn nên từ từ, chậm lại một chút thì hơn.

Xe ngựa ung dung tiến về phía trước, giữa bầu không khí thinh lặng ngượng ngùng, rốt cuộc chúng tôi cũng về đến phủ đại trưởng công chúa. Lúc xuống xe, Công chúa ngăn tôi lại, bước ra trước. Tôi hơi sững sờ, khi vén rèm cúi người chui ra khỏi xe thì thấy nàng đang đứng bên cạnh, chậm rãi giương tay về phía tôi, thể như đang đợi tôi nắm lấy.

Tim tôi đập mạnh một nhịp, thoáng chốc nhớ lại mấy lần trước, nàng đều làm động tác này, nhưng khi ấy tôi chưa nhận ra, lại sợ quá gần gũi với nàng sẽ có kết cục bi thảm, do đó cố tình từ chối.

Nhưng điều tôi chưa từng nói ra là, tôi cũng khao khát được nắm lấy tay nàng.

Ngượng nghịu và bất an, tôi đứng ngây người, đoạn hoàn hồn thì lại thấy nàng chau mày, mắt đầy nghi hoặc: "Phạm Bình?"

Tôi dừng một chốc, sau hơi cúi người, đưa tay về phía nàng. Bầu trời bỗng nỗi một cơn gió lạnh lướt qua, ngay sau đó, một giọt nước giá buốt tan ra trên mu bàn tay tôi. Cả tôi và Công chúa đều bất ngờ, ngửng đầu nhìn lên trời, ngàn bông tuyết lả tả từ không trung phiêu diêu xuống, đậu trên mái tóc, trên vai chúng tôi, lướt qua gò má, se se lạnh.

Giữa trời tuyết rơi, lòng tôi bỗng đong đầy vui sướng. Trong một khoảnh khắc, tôi vươn tay, nắm chặt lấy tay Công chúa. Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, bóng hình lọt vào đáy mắt tôi, hồi sau thì cúi mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, dường như mỉm cười. Ngay sau đó, nàng khẽ đổi động tác, từ nắm tay chuyển thành mười ngón đan nhau.

Tôi đâm ra ngơ ngác, nàng lại nhìn về phía bầu trời mông lung, buông tiếng cười khẽ: "Phạm Bình, là tuyết đầu mùa."

Lập tức nàng quay đầu lần nữa, trong lúc tôi còn đương ngẩn ngơ, nàng đã gõ một tiếng thật mạnh vào tim tôi: "Ngươi đã trở về, thật tốt."

Hốc mắt tôi không dưng nóng ran, đến tận hôm nay, rốt cuộc tôi cũng được như ý nguyện, được chạm đến trái tim nàng.



---

Editor:

▪️Tuyết đầu mùa là dấu hiệu của mùa đông, ngụ ý câu chuyện bước sang một giai đoạn mới. Những hiểu lầm và rạn nứt trước đó giống như bụi bẩn của năm cũ, sẽ được tuyết bao phủ và mang đến một cơ hội xoay chuyển, đồng thời tuyết trắng tinh khôi cũng tượng trưng cho sự thanh lọc mối quan hệ của cả hai, những tổn thương, lừa dối trong quá khứ tạm thời bị xóa tan, mối quan hệ bị đóng băng trước đó cũng tan chảy như tuyết đầu mùa ("Bầu trời bỗng nỗi một cơn gió lạnh lướt qua, ngay sau đó, một giọt nước giá buốt tan ra trên mu bàn tay tôi").

Ngoài ra còn có một cách nói ví von đại khái là cùng nhau đi đến khi bạc đầu, khi hai người yêu nhau cùng nắm tay đi trong tuyết, những hạt tuyết rơi xuống làm trắng xóa tóc cũng tựa như mái đầu bạc, như vậy cũng xem như đã cùng nhau đi đến khi bạc đầu giai lão.

Trước mắt tạm hiểu như vậy đi, thật ra hình ảnh tuyết đầu mùa, câu nói "Phạm Bình, là tuyết đầu mùa", "Ngươi đã trở về, thật tốt" và câu "Phạm Bình, lời hứa của ngươi đều là giả dối, ngươi lại lừa gạt ta" (chương 35) đều có liên quan đến một chi tiết khác chưa kể, nên sẽ mang thêm ý nghĩa khác nữa.

▪️"Phạm Bình, là tự ngươi muốn quay về, ta không có ép ngươi": Chủ đề chính của những chương trước là sự lựa chọn, Công chúa cũng cho Phạm Bình có cơ hội được lựa chọn, vậy nên lúc này Phạm Bình lựa chọn ở lại, Công chúa mới nói câu này.

▪️"Con vẹt ngốc như vậy, cả thiên hạ khó mà tìm được": Có một hint thú vị là ở chương 15, Phạm Bình dạy mãi mà con vẹt quá đần chỉ biết gọi "Công chúa", Công chúa liền nói con vẹt đó quả nhiên giống Phạm Bình. Nếu hiểu theo một hướng khác thì không phải nói Phạm Bình ngu ngốc, mà nói con vẹt đó chỉ biết gọi Công chúa cũng giống như thế giới Phạm Bình chỉ xoay quanh Công chúa, mọi suy nghĩ và hành động của Phạm Bình đều chỉ muốn làm Công chúa vui, Công chúa dùng câu này là để bày tỏ mình đã hiểu tấm lòng của Phạm Bình.

▪️"...đến tận hôm nay, rốt cuộc tôi cũng được như ý nguyện, được chạm đến trái tim nàng": Ý là khác với những lần mập mờ trước đó, sau một loạt hành động chủ động tỏ rõ tâm ý của Công chúa, nhất là cái đan tay, Phạm Bình mới hiểu được lòng Công chúa.

P/s: Bà con đừng để công túa lừa, sói đội lốt cừu đó 😀

Chương trước Chương tiếp
Loading...