BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku

CHƯƠNG 53



Về đến phủ, Công chúa vẫn có việc cần xử lý. Dù không muốn rời xa nàng, tôi cũng chẳng nỡ quấy rầy. Nàng dẫu sao cũng là một quyền thần, vậy nên tôi đành nhẹ nhàng buông lơi bàn tay đang nắm chặt, tâm trí choáng những hụt hẫng.

Dường như nàng cảm nhận được, bèn khẽ khàng ghé lại gần, tới khi chỉ còn cách tôi vài tấc. Hơi thở tôi chừng như ngưng lại , cứ ngỡ nàng sắp làm điều gì đó táo bạo, bụng dạ rối bời không yên. Thế nhưng nàng chỉ đột nhiên cong môi, ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh: "Đến tối, vào phòng ta."

Dứt lời, nàng gọi Đinh Lan, dặn dò cô ấy đưa tôi đi thu xếp hành trang, lại cho người chuẩn bị bữa ăn để tôi không phải nhịn đói đến đêm.

Sắc mặt Đinh Lan tràn ngập vui mừng, lúc nhìn tôi không còn vẻ hằm hằm như trước, bèn mời tôi về nội viện, dẫu luyến tiếc vô ngần, nhưng chỉ đành theo chân cô ấy. Chả là câu nói của Công chúa chợt vang lên trong tâm trí, khiến toàn thân nóng bừng từ tai lan đến má.

Đinh Lan thấy bộ dạng tôi như vậy, liền buông lời trêu chọc: "Nương tử lần này trở về, sao e dè quá vậy? Kiêu ngạo ngang tàng khi xưa biệt tăm biệt tích đâu rồi?"

Tôi biết cô ấy vừa trêu, vừa bất bình thay cho Công chúa nên cũng chẳng để bụng, chỉ cười nhẹ đáp: "Biết sai biết sửa, ấy là đại thiện, Đinh Lan nương tử có thể tha thứ cho ta không?"

Đinh Lan hừ một cái, không trả lời.

Lúc dùng bữa, Đinh Lan cũng ở bên cạnh, hết sức ân cần, còn dặn tôi cả đêm chưa ăn gì, không nên ăn quá vội, tôi dĩ nhiên răm rắp nghe theo.

Sau bữa ăn, tôi ra sân đi dạo cho tiêu thực, chỉ thấy thời gian sao mà dài đằng đẵng, những mong được gặp Công chúa ngay lập tức. Đinh Lan lại trêu: "Trước kia nương tử tránh Quý chủ như tránh tà, giờ thì lại nóng lòng đến thế nhỉ."

Tôi phì cười, ngượng ngùng khôn tả. Giữa trời gió tuyết, không trung mịt mùng u ám, nhưng lòng tôi lại ngập tràn tia sáng ấm áp, và một khoảng trời quang đãng. Biết được tâm ý của nàng, tôi đã không còn cầu mong gì hơn.

Đương lúc thất thần, chợt thấy một bóng người từ hành lang chạy tới, còn chưa kịp nhìn rõ đã lao thẳng vào lòng tôi. Tôi giật mình, vội vàng né tránh, Đinh Lan vẫn còn ở bên cạnh quan sát, tôi không muốn thân mật với người khác, nhỡ bị hiểu lầm thì biết làm sao.

Người đó bổ nhào vào khoảng không, quay đầu dòm tôi, cặp mắt trong veo như mắt nai, rạng rỡ tiếng cười, gọi tôi: "Bình Nhi!"

Lúc này tôi mới nhìn rõ, là Đào Đào. Mấy tháng không gặp, cô ấy vẫn hoạt bát vui vẻ như xưa, khiến tôi cũng vui lây. Đi sau cô ấy là một nữ tử khác đang thong thả bước tới, chính là Triệu nương tử, thấy tôi, cô ấy cũng mỉm cười, dịu giọng bảo: "Nương tử đã về."

Tôi gật đầu cười nhẹ, Đinh Lan bước đến bên cạnh cô ấy, luồn tay ra sau lưng, dường như đang bí mật nắm tay nhau.

Mắt tôi chợt nóng lên. Gạt bỏ những rối rắm quá khứ, thực ra được ở bên họ cũng là tháng ngày cực kỳ hạnh phúc.

Đào Đào dòm tôi, sóng mắt long lanh: "Bình Nhi, ta nghe nói cô đã về, cô còn định đi nữa không?"

Dưới cái nhìn cảnh cáo của Đinh Lan, tôi lắc đầu, cười mỉm: "Không đi nữa."

Đào Đào vui mừng khôn xiết, định giơ tay kéo tay tôi, tôi vô thức nhẹ nhàng tránh đi. Cô ấy thoáng ngây người, quay đầu nhìn Đinh Lan, rồi rụt tay về buông thõng hai bên, nhuốm chút thất vọng song rất nhanh đã tan biến, lấy lại vẻ ngây thơ rạng rỡ: "Vậy thì tốt quá rồi! Ta cứ nghĩ sau này không được gặp cô nữa, nhưng giờ cô đã về, ta, Đại trưởng công chúa, Triệu nương tử và Đinh Lan nương tử đều mừng chết đi được!"

Tôi đương nhiên cũng thuận theo lời cô ấy mà đáp lại, bày tỏ sự mừng rỡ của mình. Sau đó chúng tôi lại đi tìm Ngô gia lệnh, bà ấy tỏ vẻ không hài lòng khi tôi trở về, còn răn dạy tôi không được tùy hứng như thế nữa, chỉ tổ cho mọi người lo lắng. Tôi cảm kích vô ngần, dù bà ấy không biết thân phận của tôi, nhưng những tình nghĩa này vẫn khiến tôi ấm áp trong lòng.

Chuyện cũ đã theo gió bay đi, chỉ riêng những người ta từng gặp, tình cảm ta từng có là chẳng thể phai mờ. Để rồi một ngày nào đó, chúng sẽ trở thành sự tồn tại đáng trân quý và hoài niệm trong tim. Trác sơn trưởng là thế, bà lão nơi tiểu viện Lạc Châu là thế, và họ cũng là như thế.



#



Đến tối, tôi tắm rửa xong xuôi rồi sang phòng Công chúa. Nàng xoã tóc nằm trên chiếc sập nhỏ, chống cằm nhìn tôi. Chỉ lặng lẽ ngắm xem như thế, không bày ván cờ tàn cũng không lật giở từng trang sách, việc vỏn vẹn chỉ có ở đấy, chờ đợi tôi.

Dưới ánh nến chập chờn ấy, lồng ngực tôi hỗn tạp những ngọt ngào, cay đắng và mừng rỡ. Tôi nhanh chân bước đến trước mặt nàng, đương lúc nàng rủ mi, tôi ngồi xuống một bên sập. Cảnh tượng này dường như đưa tôi trở về tháng ngày ở Lưu Xuân Các, khi tôi còn là phò mã, mà nàng là công chúa, tuy nhiên lúc đó, chúng tôi chưa từng thân mật đến vậy.

Tôi mãi không hé môi, chỉ ngắm nhìn dung nhan nàng, muốn khắc ghi từng tấc một vào tim, để rồi từ từ cảm nhận. Giữa sự im lặng kéo dài, Công chúa có lẽ ngượng ngùng, nàng nghiêng đầu khẽ ho một tiếng, hỏi: "Phạm Bình, sao ngươi không nói gì?"

Tôi đực mặt ra, sau cười khẽ đáp: "Lâu quá không gặp Công chúa, nhất thời thất thần, quên cả nói năng."

Nàng hạ mắt, trách yêu một câu: "Nói năng vớ vẩn."

Tôi bật cười: "Không phải vớ vẩn, là lời thật lòng của Phạm Bình."

Công chúa ngước nhìn, mắt sáng long lanh, một lát sau nàng hỏi: "Phạm Bình, ngươi đã xem bức hoạ đó chưa?"

Tôi đẫn đờ, xong lập tức đáp: "Xem rồi."

Công chúa nghẹo đầu sang bên: "Vậy ngươi đã đọc câu thơ đó chưa?"

Tôi lại đáp: "Đọc rồi."

Nàng ngồi thẳng dậy, đương lúc tôi còn kinh ngạc, nàng khẽ khàng ghé sát lại, hơi thở dịu dàng phả vào má tôi khiến tim tôi run lên, nàng hỏi: "Chữ trên con dấu đã thấy chưa?"

Tôi mỉm cười gật đầu: "Thấy rồi."

Công chúa liền chau mày, như có điều bất mãn: "Vậy ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?"

Tôi ngỡ ngàng, tâm tư mù tịt, cố gắng đoán tâm ý của nàng qua ánh mắt. Có lẽ nàng muốn tôi nói những lời làm nàng hài lòng, dẫu vậy tôi chẳng tài nào phân biệt được lời nào sẽ khiến nàng vui, đành im lặng hồi lâu. Mãi cho đến khi sắc mặt nàng lộ rõ buồn bực, tôi mới từ từ cất tiếng hỏi: "Ta có một điều không hiểu, muốn hỏi Công chúa một câu."

Công chúa "Ờ" một tiếng, thờ ơ đáp: "Là gì?"

Tôi đối diện với nàng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào trong mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ta muốn biết, điều mà Công chúa cầu mong, có giống với của ta không?"

Công chúa cụp mi, sau hồi suy nghĩ thì hỏi: "Của ngươi là thế nào?"

Tôi nén lại dòng tâm tư dâng trào, vừa lo vừa mong đợi, nhặt câu tìm chữ, hy vọng có thể khiến nàng cảm nhận được tình cảm của mình. Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi cất lời: "Nắm tay Công chúa, sẽ khiến ta bồn chồn bất an; ngắm nhìn dung mạo Công chúa, sẽ khiến tim ta loạn nhịp; nghĩ đến Công chúa, sẽ khiến ta vừa đau khổ vừa hạnh phúc, chìm vào tương tư. Ta... ta thích ở bên Công chúa, dù chỉ là lặng lẽ ở bên Công chúa, đắng cay cũng hóa ngọt bùi."

Công chúa khẽ mím môi, hồ như đã hài lòng, rồi lại hỏi tôi: "Còn gì nữa không?"

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chỉ muốn đem hết ruột gan kể cho nàng nghe: "Lúc mới sống lại, ta vô cùng đau khổ, chỉ một lòng muốn rời xa Công chúa, nhưng sâu thẳm trong tim, ta lại hy vọng được ở lại trong phủ. Ta tự lừa dối mình rằng đó là vì bổng lộc của Đại trưởng công chúa rất hậu hĩnh, nhưng phần nhiều là vì ta muốn gặp Công chúa. Dù cho tỳ nữ quét tước không được phép vào nội viện, ta vẫn sẽ nghĩ, liệu nơi này Công chúa đã từng đặt chân qua chưa, ngọn gió thổi qua đây có giống ngọn gió từng lướt qua người, lúc này Công chúa vui hay giận, buồn hay vui, ăn có ngon, ngủ có yên giấc không, có mơ gì không, và có khỏe mạnh không. Mỗi lần nghĩ đến, ta lại rất muốn gặp Công chúa, một bước cũng không muốn lìa xa."

Công chúa lặng lẽ nhìn tôi, mắt như có vì sao lấp lánh. Tôi thoáng do dự, song vẫn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng. Cổ họng tôi nghẹn lại, sống mũi cay cay, nhưng vẫn muốn giãi bày cho nàng nghe: "Ta mang tấm chân tình nhỏ bé này mà yêu Công chúa sâu đậm, chỉ mong Công chúa một đời vô lo, bình an vui vẻ. Đó chính là điều ta cầu."

Gió ngoài hiên xào xạc, bóng nến soi lên thân nàng, lúc tỏ lúc mờ.

Bấy giờ, dường như tôi đã tìm lại được dũng khí đã mất. Dù cho những tình ý nàng thổ lộ chưa đủ để khiến tôi an toàn đi chăng nữa, tôi vẫn bất chấp tất cả, như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ mong rằng tương lai, trong những ngày tháng kề cận mai này, có thể cùng nàng nếm trải ái tình trần thế, tỏ tường chuyện gió trăng.

Công chúa hơi cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị tôi nắm lấy, hồi lâu, nàng buông giọngi: "Có lẽ... cũng giống vậy."

Tôi sững sờ, vội hỏi: "Có lẽ?"

Công chúa lại rụt tay về, bước xuống sập, nhè nhẹ nghiêng đầu nói: "Ta buồn ngủ rồi, không muốn nói nữa."

Tâm tôi trống rỗng, chả rõ là cảm xúc gì nữa. Đương lúc thất thần, Công chúa đã đi vào gian trong, bóng nàng qua tấm bình phong lụa mờ ảo hiện ra. Giữa sự im lặng, nàng đột nhiên gọi tôi: "Phạm Bình."

Tôi do dự vì bất an, đâu biết nàng gọi tôi có chuyện gì, dẫu vậy vẫn nghe theo tiếng gọi ấy mà đứng dậy bước tới.

Khi từ từ đi vòng qua tấm bình phong, một chiếc áo choàng lông đột ngột che kín đầu tôi, tầm mắt tức thì bị khuất mất.

Giữa ngạc nhiên và bóng tối mịt mùng, tôi chợt thấy trên môi có một vật mềm mại và ấm áp sượt qua. Tôi đánh cái ngỡ ngàng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cái áo đột nhiên được giở ra, ánh nến kéo dài bóng hình.

Công chúa đứng trước mặt tôi, mái tóc đen rối bời, nàng nắm chặt hai góc áo, má ửng hai đóa hồng. Nhân lúc nỗi kinh ngạc và rung động trong tôi còn sục sôi, nàng đã vội quay đi, không dám nhìn mặt tôi, bỏ rơi một câu khe khẽ: "...Giống vậy."

Tôi lại ngơ ngác: "Cái gì?"

Công chúa nhíu mày dòm tôi, giọng điệu lại lạnh nhạt như xưa, vậy mà tôi cảm nhận được trong đó có vài phần sượng sùng, nàng nói: "Phạm Bình, sao ngươi ngốc thế."

Tai tôi tức thì ù đi, cả người từ mặt đến chân đều nóng bừng. Nàng sao lại...

Nàng không nói nữa, lập tức đẩy tôi ra khỏi phòng. Giữa trời gió tuyết, tôi trơ trơ đứng sững tại chỗ. Đinh Lan ở hành lang xa xa nhìn tôi, mắt toát vẻ châm chọc không thôi. Tôi hớt hải cúi đầu, chạy như bay đi.

Những ngày sau đó, tôi không gàn được khao khát muốn tìm nàng, bất kể nàng đi đâu, làm gì, tôi đều bám riết không rời, một khắc cũng không muốn buông lơi. Dù chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngắm nghía dung nhan nàng, tôi đã thấy mãn nguyện và hạnh phúc, chỉ mong sao những khoảnh khắc như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.

Rốt cuộc có một ngày, Công chúa ngẩng đầu khỏi án thư, nhăn mày nói: "Phạm Bình, đừng cứ nhìn ta như vậy nữa."

Tôi lấy làm lạ, ngờ nghệch hỏi một câu: "Tại sao?"

Nét bút nàng vẫn tuôn, dù thờ ơ ném cái liếc cho tôi: "Sẽ làm lòng ta loạn."

Tôi chết cứng tại chỗ, chả biết nên phản ứng ra sao.

Giọng điệu nàng rõ là bình thản, vậy mà nện cho tâm tôi chấn động, đầu óc tê liệt, hai tay cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, căng thẳng vô ngần, thế nên đành phải vội vàng bỏ chạy, để rồi ba bốn ngày sau tôi không dám đến gặp nàng nữa, hệt như mắc phải bệnh gì, tim đập liên hồi, mặt nóng bừng bừng.

Kẻ loạn lòng... đâu chỉ có mình nàng...

Chương trước Chương tiếp
Loading...