BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku
CHƯƠNG 51
Tôi chẳng màng đến điều gì khác, lập tức thuê ngựa tốt nhất quyết phóng về kinh thành. Tin tức từ kinh sư truyền đến đã là chuyện của hơn nửa tháng trước, nàng bị thương ra sao, thương thế hiện giờ thế nào rồi, tất cả những điều đó khiến đầu óc tôi rối như tơ lộn quầng. Nhưng ngay lúc tôi vừa định lên ngựa thì thấy Tôn Duyệt Chi vội vã chạy tới ghì chặt dây cương của tôi. Tôi chau mày, nói: "Tôn nương tử đừng cản ta, ta phải đi xem nàng thế nào." Tôn Duyệt Chi thở hồng hộc, lắc đầu bảo tôi dừng lại , rồi đưa một chiếc hộp gỗ tới: "Ta không phải muốn cản cô, chỉ là Quý chủ có dặn dò, nếu nương tử muốn quay về kinh, nhất định phải để ta giao những thứ này cho cô." Tôi thoáng ngẩn ngơ, nghĩ ngợi một lát rồi nhảy xuống ngựa, nhận lấy chiếc hộp trong tay bà ấy, lòng đầy hồ nghi: "Đây là chuyện từ khi nào?" Tôn Duyệt Chi đáp: "Ngay từ lúc cô mới xuống núi, Quý chủ đã giao những thứ này cho ta, chỉ dặn rõ rằng, nếu cô trước sau không có ý định về kinh tìm người, thì cứ giữ mãi, không cần đưa cho cô xem." Tôi đầy bụng hoài nghi, siết chặt chiếc hộp gỗ. Công chúa đang toan tính điều gì? Tôn Duyệt Chi tuy điềm nhiên, nhưng lại một mực muốn tôi xem trước. Tôi không nén được hỏi: "Nàng không nói thêm gì nữa sao?" Tôn Duyệt Chi lắc đầu: "Quý chủ chỉ bảo, chỉ cần nương tử xem xong, sẽ hiểu được lòng của người." Tim tôi đập thót một cái, mắt chăm chăm vào cái hộp. Hộp được chạm khắc hoa văn tinh xảo, còn có dấu vết thường xuyên được vuốt ve. Lưỡng lự một hồi, tôi vẫn từ từ mở nắp. Bên trong là một tờ giấy Tuyên cùng một con dấu. Kia là... Tôi cầm con dấu lên, trong đó sắc máu tựa mây trôi cuồn cuộn, chính là viên Kê Huyết Thạch mà năm xưa tôi đã thắng mang về cho Công chúa trong yến tiệc mừng Đoan Ngọ. Lật qua xem, dưới đế khắc bốn chữ, tôi thoáng chốc sững sờ, toàn thân trơ cứng ngay tại chỗ, vội vã lấy tờ giấy trong hộp ra mở xem.Cạch một tiếng, hộp gỗ rơi xuống đất, còn tôi thì run rẩy không thôi. Bức tranh trên giấy, chính là bức chân dung năm xưa Công chúa vẽ cho tôi ở Thanh Vân Đình. Đã nhiều năm trôi qua, người trong tranh thần thái đờ đẫn, thân hình cứng ngắc, trông đến là tức cười. Vậy mà tôi lại thấy lồng ngực cảm động đến chua xót. Góc trên bên phải bức tranh là những đóa hoa bào đồng chen chúc, khoảng trống bên cạnh có đề một bài thơ:Trầm tương nhân vị khứ, dục trụ hà vô nhân Dư sinh tự khả tục, đồng quy tam đồ lâm. Đôi tay tôi vì xúc động mà bần bật. Đó là nửa sau của bài thơ tôi làm cho Đào Đào vào dịp Đoan Ngọ, được nàng sửa đi vài chữ, ý nghĩa đã hoàn toàn khác biệt [1].[1] Xem chú thích ở bình luận 👉Nàng biết, Công chúa biết. Tôi lại nhìn xuống góc trái bên dưới, nơi đó có một dấu ấn son đỏ, chính là bốn chữ – Tạ Cầu Bình Ấn. Mà bốn chữ khắc ngược trên viên Kê Huyết Thạch kia, cũng chính là bốn chữ này.Tôi không sao kìm nén được cảm xúc nữa, một giọt nước mắt nóng hổi bỗng rơi xuống, thấm ướt một mảng giấy Tuyên.
#
Nhu Gia Công chúa tên là "Lam [2]", đây không phải một cái tên hay. Nữ tử trong triều mười lăm tuổi làm lễ cập kê [3], sẽ được Đế Hậu [4] ban tên tự, nhưng Công chúa vốn không được sủng ái, mười bốn tuổi đã vội vàng cập kê, rồi hạ giá đến Phạm phủ.[2] Tạ Lam là tên húy, hay còn gọi là tên thật, là tên do cha mẹ, trưởng bối đặt lúc mới sinh. Còn tên tự là tên được đặt khi đến tuổi trưởng thành, thường mang ý nghĩa bổ sung, giải thích hoặc có liên quan đến ý nghĩa của tên húy. Thời xưa, người trưởng thành (đặc biệt là nam giới có học thức và đôi khi là nữ giới thuộc tầng lớp quý tộc) thường có cả tên húy và tên tự.[3] Lễ trưởng thành dành cho nữ tử thời xưa. Sau lễ này, nữ tử được xem là đến tuổi kết hôn, được phép búi tóc và cài trâm (kê).[4] Hoàng đế và hoàng hậu. Năm đó tôi cũng vừa tròn hai mươi, cần hành quan lễ [5], Phạm Trạch Dân là người coi trọng lễ nghi nhất, bèn lấy cho tôi tên tự là "Cảnh Nghị", ngụ ý thể hiện ý nghĩa của chữ "Bình" [6].[5] Lễ trưởng thành dành cho nam tử thời xưa, người nam sẽ được đội mũ (quan), chính thức được coi là người trưởng thành và được ban tên tự.[6] Chữ "Cảnh" được lấy từ cụm "Cảnh hành hành chỉ" trong Kinh Thi, có nghĩa là "con đường lớn thênh thang để đi", ẩn dụ cho hành vi, phẩm hạnh cao cả, đáng noi theo; chữ "Nghị" liên quan đến cụm "Bình nghị bác chính", nghĩa là bình luận, bàn bạc và sửa chữa những điều sai trái cho đúng đắn; như vậy tên tự Cảnh Nghị mang ý nghĩa "hành xử theo đức hạnh cao cả và tham gia vào việc bình luận, sửa chữa cho đúng đắn", để mở rộng và làm phong phú thêm cho ý nghĩa của tên "Bình". Năm Thừa An thứ hai mươi, Phạm Khiêm có một đứa con trai, Phạm Trạch Dân đặt tên cho nó là "Tử Vọng", tên ở nhà là A Truất [7], mong nó lớn lên khỏe mạnh tráng kiện. Tôi và mẹ đều tặng quà, Công chúa cũng tặng một ít vàng bạc đồ chơi, Phạm phủ một phen vui mừng, chỉ riêng Công chúa là không vui cho lắm.[7] Truất có nghĩa là nảy mầm, lớn mạnh, thể hiện mong ước đứa trẻ sẽ khôn lớn khỏe mạnh. Tôi nghĩ có lẽ nàng nhớ mẫu thân, bèn đến thăm, lúc đó nàng đang nhìn những cây mai hồng trong các, âm thầm bần thần. Tôi gọi một tiếng, nàng từ từ quay lại, bỗng hỏi tôi: "Phạm Bình, tên tự của ngươi là gì?" Tôi hơi ngớ người, bước đến bên cạnh nàng, khẽ nói: "Là Cảnh Nghị. Cảnh trong 'cảnh hành hành chỉ', Nghị trong 'bình nghị bác chính'." Công chúa không nói gì thêm, chỉ phủ vẻ lãnh đạm, dường như chẳng mảy may hứng thú. Tôi nhìn thần sắc của nàng, hơi do dự, đoán chừng là do Tiên đế chưa ban tên tự cho nàng nên mới buồn bã, bèn cười bảo với nàng: "Thực ra ta thích tên Chất Nô hơn, đó là tên mụ mẹ đặt cho ta." Công chúa vẫn không phấn chấn lên được, nàng nghịch tay áo, chốc lát, nàng quay lại từ giữa những cành mai hồng, hờ hững dòm tôi: "Ta không có tên tự, cũng không có tên mụ." Tôi nhất thời nghẹn lời, ngờ rằng mình đã chạm vào nỗi đau của nàng, lòng vô cùng hối hận. Đang định giải thích thì thấy nàng khẽ chớp mắt, dường như nói đùa: "Hay là ngươi đặt cho ta một cái đi, ta tên Tạ Lam, Lam trong tham lam." Tôi lặng người nhìn nàng, không phân biệt được cảm xúc của nàng lúc này. Cha mẹ thường gửi gắm kỳ vọng vào tên của con cái, sẽ không đặt một cái tên xấu như vậy. Tôi vừa căng thẳng vừa bất an, suy nghĩ một lát rồi nói với nàng: "Ta không phải phụ mẫu của Công chúa, đặt tên tự cho Công chúa, thực sự không hợp lễ." Nàng "ờ" một tiếng, thần sắc vẫn hờ hững, nhưng lại nhiễm chút thất vọng. Tôi không nỡ nhìn nàng như vậy, bèn nói: "Công chúa thích tên tự như thế nào?" Công chúa cúi đầu suy nghĩ một chốc thì nói: "Ta không biết cái tên này của ta có thể đặt được tên tự gì nữa [8]. Phạm Bình, ngươi còn có tên mụ, còn ta thì không có."[8] Như đã giải thích ở trên, tên tự thường mang ý nghĩa bổ sung, giải thích hoặc có liên quan đến ý nghĩa của tên húy. Tôi nhất thời xót xa vô ngần, sớm đã biết nàng không được sủng ái, nhưng đâu ngờ ngay cả một cái tên thân mật khi bé cũng không có. Bóp chặt nắm tay, tôi chầm chậm cất lời: "Chữ Lam, tuy có ý tham lam, ngụ ý không tốt lắm, nhưng Công chúa thử nghĩ theo một hướng khác xem sao, biết đâu đây lại chính là minh chứng rằng, đối với Công chúa, thiên hạ không có gì là không thể cầu được." Nàng bỗng sững sờ, hai mắt sáng lên, nội tâm tôi cũng vì thế mà nở hoa theo, lại nói: "Sau này nếu Công chúa có thứ gì muốn cầu, có thể lấy đó làm tên. Hơn nữa, Công chúa đã không có tên mụ, hay là cứ lấy hai chữ 'Công chúa' làm tên mụ đi, nếu có người thân thiết gọi người, thì cũng giống như đang gọi tên mụ của người, người thấy thế nào?" Người thường không thể gọi thẳng tên Công chúa, tôi nói với nàng như vậy, thực ra cũng có chút lòng riêng. Tôi hy vọng nàng có thể vì điều này mà vui vẻ, chứ không chỉ là một vị Công chúa tôn quý không ai biết nỗi khổ. Công chúa không trả lời, tôi chẳng biết nàng có hài lòng hay không. Từ đó về sau, cũng không nghe nàng nhắc đến chuyện tên họ nữa, tôi cứ ngỡ nàng đã quên rồi. Sau này, cho đến tận bây giờ, tôi đều gọi nàng là Công chúa, không phải vì thói quen lâu năm không sửa được, mà là tôi muốn nhân cơ hội ấy để gần gũi với nàng. Câu nói đùa nho nhỏ đó, là tình cảm thầm kín của tôi đối với nàng, tôi không mong nàng có thể nhớ, nhưng hôm nay nàng lại dùng con dấu "Cầu Bình" này để nói cho tôi biết, nàng thực ra chưa từng quên. Bức tranh và viên Kê Huyết Thạch trong tay tôi nặng tựa ngàn cân, khiến tôi không thở nổi. Đó là niềm vui, là sự cảm động. Đến lúc này tôi mới vỡ lẽ, nàng cố ý để tôi đi, nàng biết rõ chỉ cần đưa ra những thứ này vào lúc đó thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, vậy mà nàng vẫn cho tôi một cơ hội. Nàng vốn dĩ tâm tư tinh tế, nhớ hết mọi chuyện, chỉ có tôi là mơ màng chẳng hay, ngu ngốc cùng cực, chẳng dám tin nàng đối với tôi hữu tình. Tôi lại nhớ đến những câu hỏi trước kia của nàng, vừa đắng ngắt vừa day dứt. Đã có rất nhiều lần, nàng dùng cách đó để thăm dò lòng tôi, hỏi tôi cầu mong điều gì, nhưng tôi luôn lảng tránh, chưa từng thành thật đối diện. Giữa dòng lệ hôi hổi, tôi nhìn về phía kinh sư, gió lạnh cuốn tung áo bào, thổi lên phần phật. Bầu trời thăm thẳm một màu xanh biếc. Trái tim tôi tựa như tuấn mã tung hoành nơi thảo nguyên, sải bước trên thảm cỏ non mơn mởn, mãnh liệt mà khoáng đạt, gạt phăng hết thảy quá khứ về phía sau làn mây khói, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng hình đơn bạc điềm nhiên của nàng, cùng những ký ức an yên nhỏ giọt của bao năm tháng.Cầu Bình, Cầu Bình, thứ công chúa muốn cầu... là tôi.
--- Tác giả: Còn nhớ miếng Kê Huyết Thạch mà Phạm Bình đã thắng về cho Công chúa không, còn nhớ bài thơ ngày Đoan Ngọ đó không, còn nhớ bức tranh Công chúa vẽ cho Phạm Bình không, còn nhớ tên tự của Phạm Bình không, còn nhớ lúc Công chúa hỏi Phạm Bình muốn cầu xin điều gì không, tất cả đều là tình yêu thầm kín của Công chúa đó. Tôi thật sự rất thích chi tiết về tên của Công chúa, đã nhịn đến tận bây giờ, hy vọng mọi người sẽ thích chi tiết cài cắm này!!! Độc giả: Quả nhiên chỉ cần Công chúa mở miệng thì chương 1 là chương cuối... Editor: ▪️"Người thường không thể gọi thẳng tên Công chúa, tôi nói với nàng như vậy, thực ra cũng có chút lòng riêng. Tôi hy vọng nàng có thể vì điều này mà vui vẻ, chứ không chỉ là một vị Công chúa tôn quý không ai biết nỗi khổ": Thông thường, người ngoài không thể gọi thẳng tên của công chúa. Gọi "Công chúa" chỉ là một danh xưng tôn kính và xa cách. Tuy nhiên Phạm Bình muốn biến danh xưng trang trọng, xa cách đó thành một biệt danh thân mật, riêng tư chỉ giữa hai người. Khi Phạm Bình gọi "Công chúa", nó không còn là một tước vị, mà là một cách gọi thân mật, thay thế cho cái tên mụ mà Công chúa không có, đó là lòng riêng của Phạm Bình. Ngoài ra Phạm Bình còn hy vọng điều này sẽ khiến Công chúa cảm thấy mình được trân trọng, yêu thương một cách đặc biệt, chứ không chỉ là một vị công chúa cao quý nhưng cô độc.▪️"Sau này nếu Công chúa có thứ gì muốn cầu, có thể lấy đó làm tên": Phạm Bình đang an ủi Công chúa bằng cách cố gắng diễn giải lại cái tên không hay của Công chúa theo một hướng tích cực, rằng chữ "Lam" không phải "tham lam", mà có nghĩa là "thứ mà Công chúa cầu mong, mong muốn có được", cũng nói đùa là sau này nếu Công chúa cầu mong thứ gì thì có thể lấy nó làm tên, cho nên Công chúa mới khắc tên ấn là "Tạ Cầu Bình".▪️Tạ Cầu Bình Ấn: Công chúa đang chơi chữ từ chính tên của Phạm Bình và tên tự Cảnh Nghị. Bình trong Phạm Bình, cũng trong bình luận, bình phẩm, Phạm Bình quá khứ là "thầy giáo" thường xuyên bình phẩm, giải thích thơ văn, sách vở cho Công chúa nên "Tạ Cầu Bình" có thể hiểu là Tạ cầu Phạm Bình hoặc Tạ cầu (được Bình) bình phẩm. Còn Nghị trong Cảnh Nghị cũng có nghĩa tương tự là bàn luận (Hán Việt là bình nghị).▪️Chương 42, cả hai đi Huyền Diệu Quán cầu phúc nhưng không tiết lộ Công chúa cầu xin cái gì, thì có lẽ chương này là câu trả lời.p/s: Hai đứa nó xa nhau mà còn lãng mạn hơn lúc gặp mặt nữa, hổng ấy mình khỏi về đi 🐧
#
Nhu Gia Công chúa tên là "Lam [2]", đây không phải một cái tên hay. Nữ tử trong triều mười lăm tuổi làm lễ cập kê [3], sẽ được Đế Hậu [4] ban tên tự, nhưng Công chúa vốn không được sủng ái, mười bốn tuổi đã vội vàng cập kê, rồi hạ giá đến Phạm phủ.[2] Tạ Lam là tên húy, hay còn gọi là tên thật, là tên do cha mẹ, trưởng bối đặt lúc mới sinh. Còn tên tự là tên được đặt khi đến tuổi trưởng thành, thường mang ý nghĩa bổ sung, giải thích hoặc có liên quan đến ý nghĩa của tên húy. Thời xưa, người trưởng thành (đặc biệt là nam giới có học thức và đôi khi là nữ giới thuộc tầng lớp quý tộc) thường có cả tên húy và tên tự.[3] Lễ trưởng thành dành cho nữ tử thời xưa. Sau lễ này, nữ tử được xem là đến tuổi kết hôn, được phép búi tóc và cài trâm (kê).[4] Hoàng đế và hoàng hậu. Năm đó tôi cũng vừa tròn hai mươi, cần hành quan lễ [5], Phạm Trạch Dân là người coi trọng lễ nghi nhất, bèn lấy cho tôi tên tự là "Cảnh Nghị", ngụ ý thể hiện ý nghĩa của chữ "Bình" [6].[5] Lễ trưởng thành dành cho nam tử thời xưa, người nam sẽ được đội mũ (quan), chính thức được coi là người trưởng thành và được ban tên tự.[6] Chữ "Cảnh" được lấy từ cụm "Cảnh hành hành chỉ" trong Kinh Thi, có nghĩa là "con đường lớn thênh thang để đi", ẩn dụ cho hành vi, phẩm hạnh cao cả, đáng noi theo; chữ "Nghị" liên quan đến cụm "Bình nghị bác chính", nghĩa là bình luận, bàn bạc và sửa chữa những điều sai trái cho đúng đắn; như vậy tên tự Cảnh Nghị mang ý nghĩa "hành xử theo đức hạnh cao cả và tham gia vào việc bình luận, sửa chữa cho đúng đắn", để mở rộng và làm phong phú thêm cho ý nghĩa của tên "Bình". Năm Thừa An thứ hai mươi, Phạm Khiêm có một đứa con trai, Phạm Trạch Dân đặt tên cho nó là "Tử Vọng", tên ở nhà là A Truất [7], mong nó lớn lên khỏe mạnh tráng kiện. Tôi và mẹ đều tặng quà, Công chúa cũng tặng một ít vàng bạc đồ chơi, Phạm phủ một phen vui mừng, chỉ riêng Công chúa là không vui cho lắm.[7] Truất có nghĩa là nảy mầm, lớn mạnh, thể hiện mong ước đứa trẻ sẽ khôn lớn khỏe mạnh. Tôi nghĩ có lẽ nàng nhớ mẫu thân, bèn đến thăm, lúc đó nàng đang nhìn những cây mai hồng trong các, âm thầm bần thần. Tôi gọi một tiếng, nàng từ từ quay lại, bỗng hỏi tôi: "Phạm Bình, tên tự của ngươi là gì?" Tôi hơi ngớ người, bước đến bên cạnh nàng, khẽ nói: "Là Cảnh Nghị. Cảnh trong 'cảnh hành hành chỉ', Nghị trong 'bình nghị bác chính'." Công chúa không nói gì thêm, chỉ phủ vẻ lãnh đạm, dường như chẳng mảy may hứng thú. Tôi nhìn thần sắc của nàng, hơi do dự, đoán chừng là do Tiên đế chưa ban tên tự cho nàng nên mới buồn bã, bèn cười bảo với nàng: "Thực ra ta thích tên Chất Nô hơn, đó là tên mụ mẹ đặt cho ta." Công chúa vẫn không phấn chấn lên được, nàng nghịch tay áo, chốc lát, nàng quay lại từ giữa những cành mai hồng, hờ hững dòm tôi: "Ta không có tên tự, cũng không có tên mụ." Tôi nhất thời nghẹn lời, ngờ rằng mình đã chạm vào nỗi đau của nàng, lòng vô cùng hối hận. Đang định giải thích thì thấy nàng khẽ chớp mắt, dường như nói đùa: "Hay là ngươi đặt cho ta một cái đi, ta tên Tạ Lam, Lam trong tham lam." Tôi lặng người nhìn nàng, không phân biệt được cảm xúc của nàng lúc này. Cha mẹ thường gửi gắm kỳ vọng vào tên của con cái, sẽ không đặt một cái tên xấu như vậy. Tôi vừa căng thẳng vừa bất an, suy nghĩ một lát rồi nói với nàng: "Ta không phải phụ mẫu của Công chúa, đặt tên tự cho Công chúa, thực sự không hợp lễ." Nàng "ờ" một tiếng, thần sắc vẫn hờ hững, nhưng lại nhiễm chút thất vọng. Tôi không nỡ nhìn nàng như vậy, bèn nói: "Công chúa thích tên tự như thế nào?" Công chúa cúi đầu suy nghĩ một chốc thì nói: "Ta không biết cái tên này của ta có thể đặt được tên tự gì nữa [8]. Phạm Bình, ngươi còn có tên mụ, còn ta thì không có."[8] Như đã giải thích ở trên, tên tự thường mang ý nghĩa bổ sung, giải thích hoặc có liên quan đến ý nghĩa của tên húy. Tôi nhất thời xót xa vô ngần, sớm đã biết nàng không được sủng ái, nhưng đâu ngờ ngay cả một cái tên thân mật khi bé cũng không có. Bóp chặt nắm tay, tôi chầm chậm cất lời: "Chữ Lam, tuy có ý tham lam, ngụ ý không tốt lắm, nhưng Công chúa thử nghĩ theo một hướng khác xem sao, biết đâu đây lại chính là minh chứng rằng, đối với Công chúa, thiên hạ không có gì là không thể cầu được." Nàng bỗng sững sờ, hai mắt sáng lên, nội tâm tôi cũng vì thế mà nở hoa theo, lại nói: "Sau này nếu Công chúa có thứ gì muốn cầu, có thể lấy đó làm tên. Hơn nữa, Công chúa đã không có tên mụ, hay là cứ lấy hai chữ 'Công chúa' làm tên mụ đi, nếu có người thân thiết gọi người, thì cũng giống như đang gọi tên mụ của người, người thấy thế nào?" Người thường không thể gọi thẳng tên Công chúa, tôi nói với nàng như vậy, thực ra cũng có chút lòng riêng. Tôi hy vọng nàng có thể vì điều này mà vui vẻ, chứ không chỉ là một vị Công chúa tôn quý không ai biết nỗi khổ. Công chúa không trả lời, tôi chẳng biết nàng có hài lòng hay không. Từ đó về sau, cũng không nghe nàng nhắc đến chuyện tên họ nữa, tôi cứ ngỡ nàng đã quên rồi. Sau này, cho đến tận bây giờ, tôi đều gọi nàng là Công chúa, không phải vì thói quen lâu năm không sửa được, mà là tôi muốn nhân cơ hội ấy để gần gũi với nàng. Câu nói đùa nho nhỏ đó, là tình cảm thầm kín của tôi đối với nàng, tôi không mong nàng có thể nhớ, nhưng hôm nay nàng lại dùng con dấu "Cầu Bình" này để nói cho tôi biết, nàng thực ra chưa từng quên. Bức tranh và viên Kê Huyết Thạch trong tay tôi nặng tựa ngàn cân, khiến tôi không thở nổi. Đó là niềm vui, là sự cảm động. Đến lúc này tôi mới vỡ lẽ, nàng cố ý để tôi đi, nàng biết rõ chỉ cần đưa ra những thứ này vào lúc đó thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, vậy mà nàng vẫn cho tôi một cơ hội. Nàng vốn dĩ tâm tư tinh tế, nhớ hết mọi chuyện, chỉ có tôi là mơ màng chẳng hay, ngu ngốc cùng cực, chẳng dám tin nàng đối với tôi hữu tình. Tôi lại nhớ đến những câu hỏi trước kia của nàng, vừa đắng ngắt vừa day dứt. Đã có rất nhiều lần, nàng dùng cách đó để thăm dò lòng tôi, hỏi tôi cầu mong điều gì, nhưng tôi luôn lảng tránh, chưa từng thành thật đối diện. Giữa dòng lệ hôi hổi, tôi nhìn về phía kinh sư, gió lạnh cuốn tung áo bào, thổi lên phần phật. Bầu trời thăm thẳm một màu xanh biếc. Trái tim tôi tựa như tuấn mã tung hoành nơi thảo nguyên, sải bước trên thảm cỏ non mơn mởn, mãnh liệt mà khoáng đạt, gạt phăng hết thảy quá khứ về phía sau làn mây khói, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng hình đơn bạc điềm nhiên của nàng, cùng những ký ức an yên nhỏ giọt của bao năm tháng.Cầu Bình, Cầu Bình, thứ công chúa muốn cầu... là tôi.
--- Tác giả: Còn nhớ miếng Kê Huyết Thạch mà Phạm Bình đã thắng về cho Công chúa không, còn nhớ bài thơ ngày Đoan Ngọ đó không, còn nhớ bức tranh Công chúa vẽ cho Phạm Bình không, còn nhớ tên tự của Phạm Bình không, còn nhớ lúc Công chúa hỏi Phạm Bình muốn cầu xin điều gì không, tất cả đều là tình yêu thầm kín của Công chúa đó. Tôi thật sự rất thích chi tiết về tên của Công chúa, đã nhịn đến tận bây giờ, hy vọng mọi người sẽ thích chi tiết cài cắm này!!! Độc giả: Quả nhiên chỉ cần Công chúa mở miệng thì chương 1 là chương cuối... Editor: ▪️"Người thường không thể gọi thẳng tên Công chúa, tôi nói với nàng như vậy, thực ra cũng có chút lòng riêng. Tôi hy vọng nàng có thể vì điều này mà vui vẻ, chứ không chỉ là một vị Công chúa tôn quý không ai biết nỗi khổ": Thông thường, người ngoài không thể gọi thẳng tên của công chúa. Gọi "Công chúa" chỉ là một danh xưng tôn kính và xa cách. Tuy nhiên Phạm Bình muốn biến danh xưng trang trọng, xa cách đó thành một biệt danh thân mật, riêng tư chỉ giữa hai người. Khi Phạm Bình gọi "Công chúa", nó không còn là một tước vị, mà là một cách gọi thân mật, thay thế cho cái tên mụ mà Công chúa không có, đó là lòng riêng của Phạm Bình. Ngoài ra Phạm Bình còn hy vọng điều này sẽ khiến Công chúa cảm thấy mình được trân trọng, yêu thương một cách đặc biệt, chứ không chỉ là một vị công chúa cao quý nhưng cô độc.▪️"Sau này nếu Công chúa có thứ gì muốn cầu, có thể lấy đó làm tên": Phạm Bình đang an ủi Công chúa bằng cách cố gắng diễn giải lại cái tên không hay của Công chúa theo một hướng tích cực, rằng chữ "Lam" không phải "tham lam", mà có nghĩa là "thứ mà Công chúa cầu mong, mong muốn có được", cũng nói đùa là sau này nếu Công chúa cầu mong thứ gì thì có thể lấy nó làm tên, cho nên Công chúa mới khắc tên ấn là "Tạ Cầu Bình".▪️Tạ Cầu Bình Ấn: Công chúa đang chơi chữ từ chính tên của Phạm Bình và tên tự Cảnh Nghị. Bình trong Phạm Bình, cũng trong bình luận, bình phẩm, Phạm Bình quá khứ là "thầy giáo" thường xuyên bình phẩm, giải thích thơ văn, sách vở cho Công chúa nên "Tạ Cầu Bình" có thể hiểu là Tạ cầu Phạm Bình hoặc Tạ cầu (được Bình) bình phẩm. Còn Nghị trong Cảnh Nghị cũng có nghĩa tương tự là bàn luận (Hán Việt là bình nghị).▪️Chương 42, cả hai đi Huyền Diệu Quán cầu phúc nhưng không tiết lộ Công chúa cầu xin cái gì, thì có lẽ chương này là câu trả lời.p/s: Hai đứa nó xa nhau mà còn lãng mạn hơn lúc gặp mặt nữa, hổng ấy mình khỏi về đi 🐧