[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 44



Chương 44

Sau khi Cố Ân Nam kể chi tiết mọi việc cho Lục Lộ nghe, Lục Lộ trầm ngâm một lát, rồi quay lại nhìn cô.

"Không sao đâu, cũng không phải chuyện lớn." Lục Lộ an ủi Cố Ân Nam.

"Thật sao?" Cố Ân Nam vẫn còn nghi ngờ.

Nhưng vì Lục Lộ là người mà Kiều Mộng Tiêu tin tưởng, nên cô cũng nên tin anh.

"Hôm nay đã muộn rồi, cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đến tìm cô." Nói xong, Lục Lộ đứng dậy rời đi.

Sáng hôm sau, vừa rạng sáng Lục Lộ lái xe đến đón Cố Ân Nam. Anh đưa cô đến gặp một người đàn ông, thân phận thực sự của người này, bọn họ không nói rõ, nhưng trông rất uy quyền.

Cố Ân Nam chỉ thấy Lục Lộ và người đàn ông đó vừa trò chuyện vừa hút thuốc, sau đó Lục Lộ bước ra ngoài phòng, tiến tới trước mặt cô.

"Sao rồi?" Cố Ân Nam theo sau lưng anh hỏi.

"Không có gì, chỉ là để Kiều Mộng Tiêu có thể sớm ra ngoài thôi." Lục Lộ mỉm cười.

"Anh rốt cuộc là ai vậy?" Cố Ân Nam không nhịn được hỏi.

"Tôi à? Tôi là người của Kiều Mộng Tiêu, Kiều Mộng Tiêu cũng là người của tôi." Lục Lộ mỉm cười nhếch mép.

"Cái gì?!" Cố Ân Nam nghe xong suýt nhảy lên.

"Đùa cô thôi mà. Tôi và Kiều Mộng Tiêu quen biết nhau vài năm, vẫn luôn là bạn bè, khi có chuyện thì giúp đỡ nhau, chỉ vậy thôi. Ngoài ra, tôi là nam, thích nam, cô Cố, cô cứ việc yên tâm." Lục Lộ nói, mở cửa xe, mỉm cười với Cố Ân Nam rồi đưa tay ra ra hiệu "mời".

Cái cách nói chuyện này khiến Cố Ân Nam bối rối. Vậy ra trước đây cô ghen cũng hoàn toàn vô ích? Vậy ra anh ta biết rõ mối quan hệ "đặc biệt" giữa cô và Kiều Mộng Tiêu?

Lục Lộ lái xe đưa Cố Ân Nam đến khách sạn nơi Cố Trường Quân ở. "Nhà" mà Cố Trường Quân nhắc Kiều Mộng Tiêu đến thực ra không phải là nhà thật, mà là căn hộ thuê dài hạn trong khách sạn đó.

Đến khách sạn, Lục Lộ tươi cười chào nhân viên lễ tân, rồi được nhân viên dẫn vào phòng bảo vệ để xem camera giám sát.

"Lục thiếu, tình hình là thế này: Anh ấy về phòng lúc 13 giờ 12 phút, sau đó không ra ngoài nữa. Đến 19 giờ 09 phút, có một người phụ nữ đi vào, nhưng 19 giờ 17 phút thì đã ra ngoài. Sau đó, Cố tiên sinh nhảy lầu lúc 19 giờ 30 phút." Nhân viên bảo vệ nói với Lục Lộ tình hình chi tiết.

"Ừ." Lục Lộ gật đầu, rồi quay sang nói với Cố Ân Nam: "Xem phần trước đi."

Cố Ân Nam cảm nhận rõ Lục Lộ thực sự có hậu thuẫn mạnh mẽ.

"Được." Nhân viên bảo vệ lui về, mở phần camera trước 13 giờ 12 phút. Trong đó, trước cửa phòng Cố Trường Quân hoàn toàn không có ai dừng lại hay làm gì bất thường.

"Cậu xem, không có ai." Nhân viên bảo vệ giơ tay.

"Thật không, vậy thì xem tiếp, từ 8 giờ sáng đi." Lục Lộ nói tiếp.

Nói thật thì, nhân viên bảo vệ cũng thấy khá bất đắc dĩ, nhưng anh ta chẳng dám nói gì thêm. Bởi vì Lục Lộ chính là con trai độc nhất của ông chủ khách sạn, hơn nữa nghe nói tuy Lục Lộ cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, nhưng trong tương lai không xa vẫn sẽ là người thừa kế khách sạn này, cho nên chẳng ai dám đắc tội.

Hình ảnh trong đoạn video tua nhanh trông có chút kỳ lạ, người đi lại xung quanh đều di chuyển với động tác cứng nhắc, trông nhỏ bé đến lạ.

Khoảng gần một tiếng sau, cuối cùng cũng có người bước vào phòng của Cố Trường Quân.

"Người này là ai?" Lục Lộ dừng lại hình ảnh, quay đầu hỏi.

"À, là cô bé nhân viên dọn phòng." Bảo vệ trả lời.

"Tôi biết là nhân viên dọn phòng, tôi hỏi tên cô ấy." Lục Lộ vân vê nhẫn vàng trên tay.

"Oh, cô ấy mới vào, hình như tên là Thôi Hân Dao." Bảo vệ đáp.

"Không tệ, trông cũng khá xinh đấy." Lục Lộ nói xong, liền quay người bước ra ngoài.

Sau đó, Cố Ân Nam lại đi theo Lục Lộ đến phòng của Cố Trường Quân.

Thật ra, đây là lần đầu tiên Cố Ân Nam bước vào căn phòng này.

Chỉ thấy Lục Lộ sau khi đi vào thì lập tức đeo găng tay, lúc thì cầm thứ này lên xem xét, lúc lại cầm thứ khác, thỉnh thoảng còn khom người quan sát sàn nhà và đồ đạc xung quanh. Sau khi thu thập được vài vật chứng, anh ta dùng nhíp gắp cẩn thận rồi bỏ vào túi nhựa. Cuối cùng, anh ta lại bước ra ban công quan sát một vòng.

Rồi ngay sau đó, Lục Lộ đi ra khỏi phòng.

"Có manh mối chưa? Giờ đi đâu?" Cố Ân Nam theo sau hỏi.

"Đi tán gái." Lục Lộ trả lời.

"Gì? Không phải anh nói anh thích đàn ông sao?" Cố Ân Nam nhíu mày.

"Đúng vậy, có mâu thuẫn sao?" Lục Lộ quay lại cười, tiếp tục đi lên phía trước.

Cố Ân Nam theo anh đến quầy lễ tân.

"Mọi người có ai có số của Thôi Hân Dao không?" Lục Lộ hỏi.

Nghe xong, cô gái ở quầy lễ tân liền đưa số điện thoại cho Lục Lộ. Thật lòng mà nói, các cô có chút ngưỡng mộ, cũng có chút ghen tị. Bởi vì Lục Lộ rất hiếm khi xuất hiện, nhưng anh ta lại chính là hình mẫu tình nhân trong mộng của hầu hết các cô gái ở đây.

"Cảm ơn." Lục Lộ nhướng mày, sau đó đi tới một góc, bấm số gọi đi. "A lô, là Thôi mỹ nữ đó hả?"

"Xin chào, xin hỏi anh là ai?" Giọng của Thôi Hân Dao nhanh chóng vang lên sau khi bắt máy.

"Tôi muốn gặp cô, cô có rảnh không?"

"Xin lỗi, bây giờ đang trong giờ làm việc..."

"Không sao, tôi là Lục Lộ." Vừa nói, Lục Lộ vừa rút điếu thuốc ra.

"Vậy được." Thôi Hân Dao trả lời.

"Tôi đang đợi cô ở quầy lễ tân." Lục Lộ nói xong liền cúp máy, sau đó quay người, từ trong hộp thuốc rút ra một điếu, chìa đến trước mặt Cố Ân Nam.

"Cảm ơn, tôi không hút." Cố Ân Nam nhíu mày từ chối.

"Thôi Hân Dao có vấn đề gì à?" Cố Ân Nam nhỏ giọng hỏi.

"Không biết." Lục Lộ quẹt diêm châm thuốc, nghiêng đầu hút, thổi khói thành vòng.

Một lát sau, Thôi Hân Dao tới.

Nhìn kỹ thì, Thôi Hân Dao quả thật trông cũng không tệ. Dù mặc đồng phục làm việc, nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tươi tắn, chỉ là có chút căng thẳng và lúng túng.

"Lục thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Thôi Hân Dao lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy. Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?" Lục Lộ hỏi.

"Tôi vừa tròn 22." Thôi Hân Dao trả lời.

"Đúng là một độ tuổi đẹp. Vẫn thường nghe người ta nói cô rất xinh đẹp, quả nhiên không sai..." Lục Lộ mỉm cười.

Cố Ân Nam chỉ muốn phun máu. Nếu nhớ không lầm thì hình như anh ta vừa mới biết đến sự tồn tại của Thôi Hân Dao thôi chứ?

"Lục thiếu quá khen rồi." Hai má Thôi Hân Dao khẽ ửng hồng.

"Cô tốt nghiệp trường đại học nào?" Lục Lộ lại hỏi.

"Bắc Sư." Trong vô thức, gương mặt Thôi Hân Dao lại càng đỏ hơn.

"Nếu không ngại, đi uống với tôi tách trà, thế nào?" Lục Lộ hơi cúi người, ghé sát tai cô nói nhỏ.

Trời ạ! Anh ta thật sự đang... tán gái sao?! Cố Ân Nam chỉ thấy một cơn giận đang bốc thẳng lên đỉnh đầu.

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, có tôi ở đây, sẽ chẳng ai dám trách cô." Lục Lộ vỗ nhẹ lên vai Thôi Hân Dao.

Cố Ân Nam đứng bên cạnh trợn trắng mắt, trợn xong lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút..

"Cô đến công ty của Kiều Mộng Tiêu trước đi, điều tra bảng kế hoạch xử lý nước thải." Lúc này, Lục Lộ quay sang Cố Ân Nam, khẽ thì thầm bên tai: "Tôi đã báo trước với bọn họ rằng cô sẽ quay lại, cho nên đừng lo bị gây khó dễ."

"Được." Cố Ân Nam trả lời, nhưng trong lòng lại nguyền rủa anh ta cả ngàn lần, sao không cho mình đi sớm hơn chút chứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng đó là công ty do Kiều Mộng Tiêu quản lý, nhưng vì sao Lục Lộ lại có dáng vẻ của một ông chủ thế này? Nói thật, việc Kiều Mộng Tiêu có thể nhanh chóng phát triển mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy, chỉ dựa vào sức một người thì đúng là hơi khó tin... Rốt cuộc thì Lục Lộ là ai, sao lại có thể thần thông quảng đại đến thế?

"Nhưng mà, cô ấy..."

"Ồ, cô ấy là chị tôi, khỏi phải để ý, chúng ta cùng nhau bàn về lý tưởng nhân sinh đi..."

Câu đối thoại phía sau suýt chút nữa làm Cố Ân Nam tức nổ phổi! Chị?! Chị gái á?! Dù sao nhìn thế nào thì mình cũng phải trẻ trung hơn anh ta cả khối chứ?!

Cố Ân Nam hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, sau đó bước ra ngoài bắt xe, thẳng tiến về công ty của Kiều Mộng Tiêu.

Đến nơi, Cố Ân Nam lập tức bắt tay vào điều tra.

Bảng kế hoạch xử lý nước thải không có vấn đề, theo đó thì hôm nay lẽ ra phải xử lý đúng quy trình. Nói cách khác, chín tấn nước thải kia đã bị ai đó bí mật đưa đi chỗ khác.

Tiếp đó, Cố Ân Nam lại kiểm tra camera giám sát.

Vừa xem xong, cô liền sững sờ. Nước thải quả thật đã bị lén lút vận chuyển ra ngoài vào lúc nửa đêm. Thật chẳng hiểu mấy bảo vệ kia đang làm cái gì nữa!

Sau đó, Cố Ân Nam tiếp tục điều tra ra được người lái xe. Người đó tên là Bạch Lâm, nghe nói đã xin nghỉ việc, hơn nữa còn vừa được phê chuẩn trong hai ngày gần đây.

Cố Ân Nam cảm thấy có gì đó không ổn, liền gọi theo số điện thoại ghi trong danh sách, kết quả nhận được lại là: số thuê bao không tồn tại.

Cô lập tức sững sờ, sau đó mang theo toàn bộ tài liệu chạy thẳng tới đồn cảnh sát.

Kết quả tra cứu cho thấy: không hề có người này. Thì ra cái tên Bạch Lâm kia đã dùng giấy tờ giả để trà trộn vào công ty.

Cảnh sát vì thế cũng lập tức nâng mức độ quan trọng của vụ việc lên.

Cuối cùng, Kiều Mộng Tiêu được thả.

Chỉ là, vẫn chưa thể thở phào. Bởi vì chuyện này có tính chất nghiêm trọng: hoặc là có người muốn kéo đổ Kiều Mộng Tiêu, hoặc là có kẻ muốn nuốt trọn tiền của công ty. Mà nhìn tình hình hiện tại, khả năng thứ nhất rõ ràng lớn hơn nhiều.

Nhận được điện thoại của Kiều Mộng Tiêu, Cố Ân Nam vội vàng chạy đến đón. Trong niềm vui mừng khôn xiết, cô nhào tới ôm chặt lấy người kia.

"Người phụ nữ này, làm mình sợ muốn chết!" Cố Ân Nam vừa nói vừa giơ tay đấm nhẹ vào vai Kiều Mộng Tiêu.

"Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu." Kiều Mộng Tiêu đáp.

Cố Ân Nam vẫn đang cảm thấy khó tin.

"Kiều lão đại, đột nhiên mình hơi sợ." Cô quay đầu nhìn Kiều Mộng Tiêu.

"Hử? Sao lại vậy?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Lục Lộ... người này thật sự khiến người ta rùng mình. Cứ như mang nhiều thân phận vậy, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết. Rốt cuộc, quan hệ của hai người là thế nào?"

"Nếu không có mình thì sẽ không có anh ta của hiện tại; mà nếu không có anh ta, cũng sẽ không có mình của bây giờ. Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, mình thật sự khó mà nói rõ được." Kiều Mộng Tiêu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhận ra không thể trả lời ngắn gọn.

Thực sự nếu kể ra, chắc phải mất vài ngày mới rõ ràng được.

"Mình chỉ lo... anh ta quá mạnh. Còn chị lại hợp tác với anh ta, nhỡ đâu một ngày nào đó bị phản đòn thì làm sao?" Cố Ân Nam tiếp tục hỏi.

"Cậu có xu hướng tự coi mình là nạn nhân à?"

"Quả thật, có một chút." Cố Ân Nam cảm thấy từ đầu đến cuối, mọi chuyện diễn biến quá nhanh, đến mức bản thân không kịp phản ứng.

Ban đầu cô còn nghĩ, nếu thật sự không ổn thì phải nhờ đến ba ra tay. Dù sao, nếu Cố Phi trong lúc này mà làm ra điều gì, chắc chắn sẽ rất khó thu xếp hậu quả. Thế nhưng Lục Lộ lại ra tay quá nhanh, gần như chẳng để Cố Phi có cơ hội nhúng tay.

"Cũng đừng nghĩ Lục Lộ thần thông đến mức ấy. Chuyện này bề ngoài thì có vẻ được giải quyết rồi, nhưng thực tế vẫn chưa xong đâu. Dù là chuyện của Cố Trường Quân, hay vụ nước thải kia. Lục Lộ chỉ mới tạm thời xoay chuyển tình thế bất lợi thành có lợi một chút. Mình được thả, nhưng không có nghĩa là đã yên ổn. Nếu xử lý không khéo, bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị bắt lại." Vừa nói, Kiều Mộng Tiêu vừa vuốt nhẹ lên ngón tay mình.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...