[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 43



Chương 43

"Cô Kiều Mộng Tiêu, cô bị nghi ngờ phạm tội cố ý giết người. Ngoài ra, công ty của cô hôm qua còn xả thải trái phép. Xin mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến." Cảnh sát nhìn Kiều Mộng Tiêu, khó đoán được biểu cảm.

Kiều Mộng Tiêu có chút kinh ngạc, nàng biết chắc chắn mình bị hãm hại. Nhưng lúc này không thể vô căn cứ mà từ chối đi cùng, đành phải gật đầu.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Cố Ân Nam vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh. Chuyện thay đổi quá nhanh, Cố Ân Nam cảm thấy mình khó mà đối phó kịp.

"Các người làm gì vậy?!" Cô chạy đến trước mặt cảnh sát, nhăn mặt hỏi.

"Vị tiểu thư này, xin đừng cản trở công vụ." Một cảnh sát đưa tay ra ngăn cô.

Kiều Mộng Tiêu nhìn cô, cuối cùng chỉ nói một câu: "Trong tủ phòng mình có một cái điện thoại dự phòng, cậu tìm thử xem, giúp mình liên lạc với Lục Lộ."

Sau đó, Kiều Mộng Tiêu đi theo cảnh sát.

Cố Ân Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn theo, ánh mắt vô lực. Cô quay sang Cố Phi, hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Cố Phi đáp: cảnh sát dựa vào camera ghi hình, phát hiện Kiều  Mộng Tiêu tối qua đã vào phòng Cố Trường Quân. Dù hình ảnh hơi mờ, nhưng hôm nay chiếc túi trên người cô ấy giống y hệt như trên camera, đặc điểm khuôn mặt cũng không sai khác.

Cố Ân Nam nghe xong, liền tức giận.

"Chỉ dựa vào vậy mà có thể kết luận sao? Quá vội vàng rồi! Cháu hiểu tâm trạng của bác, nhưng sao lại có thể dễ dàng để cảnh sát đưa cậu ấy đi như vậy?!"Cố Ân Nam trong cơn tức giận, nói chuyện cũng không còn phân biệt lễ phép với người lớn.

"Ít nhất cũng phải điều tra kỹ rồi mới định tội chứ!" Cô tiếp tục nói.

"Người vì lợi ích mà xả thải trái phép, có chuyện gì họ không làm được? Còn cảnh sát đưa cô ấy đi, chủ yếu là vì xả thải trái phép? Còn việc Cố Trường Quân có phải bị hại bởi cô ấy hay không, như cháu nói, cần chứng thực thêm. Nếu không phải, tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho cô ấy." Cố Phi nói xong, không thèm để ý Cố Ân Nam nữa.

Thực ra, lý lẽ ông ta nói cũng đúng. Nhưng trong lòng Cố Phi, ông đã cho rằng Kiều Mộng Tiêu làm chuyện đó.

Người phụ nữ này, từ trước đến nay, về lợi ích, tính toán từng xu từng cắc. Lần trước, ông đồng ý để Cố Trường Quân gặp mặt Kiều Mộng Tiêu, nghĩ là vừa giải quyết vấn đề tình cảm của con trai, vừa điều chỉnh tình hình nước lửa giữa Cố và Kiều. Nhưng không thành công, con trai còn nói với ông rằng mình không thích Kiều Mộng Tiêu, hi vọng bọn họ không bị ép buộc nữa.

Cố Phi nhớ lại xong, có lẽ vì Cố Trường Quân từ chối Kiều Mộng Tiêu, nên cô ấy sinh hận ý.

Dĩ nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là trước đây Cố Trường Quân bất ngờ giúp Kiều Mộng Tiêu, Cố Phi thấy kỳ lạ. Giờ lại xảy ra chuyện này, chẳng phải Kiều Mộng Tiêu đang muốn giở trò gì sao?

Dù thực tế thế nào, việc ông không ưa Kiều Mộng Tiêu là chắc chắn.

Cố Ân Nam thấy nói với Cố Phi bây giờ cũng vô ích, liền quay người ra khỏi bệnh viện, vẫy một chiếc xe, trực tiếp về nhà.

Về đến nhà, thấy ba đang ngồi trong phòng khách đọc báo, mẹ đang bên cạnh gọt táo.

Cố Ân Nam vừa đến cửa, dựa tay vào khung cửa, không kìm được mà rơi nước mắt.

Mạc Lệ thấy con gái như vậy, há hốc mồm, đặt dao nhỏ và táo sang một bên, vội vàng chạy lại, vuốt má cô, thở dài liên tục.

"Nam Nam, con đừng quá lo lắng, anh trai con nhất định sẽ ổn thôi!" Mạc Lệ nắm tay cô, chỉ cảm thấy hết sức lạnh lẽo, hơn nữa toàn thân cô lúc này vẫn hơi phát run.

Cố Vân chậm rãi tháo mắt kính xuống, sau đó nhìn Cố Ân Nam: "Đứa nhỏ, con ổn chứ?"

Cố Ân Nam lắc đầu, chạy đến bên Cố Vân, nhưng vì vội quá, không may vấp phải chân bàn trà, cả người bùm một tiễng ngã phịch. Vì thế, Cố Ân Nam vừa chịu đau đớn vừa đỏ hồng mắt, cô nói: "Ba, sau khi con tốt nghiệp, con chưa bao giờ phiền toái gì đến ba mẹ, nhưng lần này, có chuyện, nhất định phải nhờ bố mẹ giúp con! Con xin hai người!"

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn con sốt ruột thế kia." Cố Vân có chút ngây ngốc.

Những năm gần đây, Cố Ân Nam trước mặt ông, bình thường đều tươi cười. Cô thuộc loại dù có đau khổ gì, cũng đều chọn tự mình gánh chịu. Nhưng bây giờ lại tràn đầy chán nản xin mình giúp đỡ, chắc chắn có chuyện lớn gì.

"Công ty của con gặp vấn đề à? Sắp phá sản?" Mạc Lệ nhô đầu ra, thử dò hỏi.

" Mẹ! Không phải!" Cố Ân Nam lắc đầu, quay sang Cố Vân:
"Ba, còn nhớ Kiều Mộng Tiêu không?"

"Ừ, nhớ, tổng giám đốc Vạn Mộc, lần trước còn đến nhà mình đúng không?" Cố Vân gật đầu.

Mạc Lệ nghe xong, tiếp tục hỏi: "Sao vậy, nó muốn làm khó con à? Không nên đâu, nhìn hai đứa tình cảm vẫn tốt mà."

"Mẹ!" Cố Ân Nam đối với năng lực suy diễn của Mạc Lệ cảm thấy thực sự bó tay.

"Con đừng vội, từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì?" Cố Vân đỡ con gái, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.

"Ba, Kiều Mộng Tiêu vừa bị cảnh sát đưa đi, nói cậu ấy là kẻ khả nghi sát hại anh họ, còn nói cậu ấy xả thải trái phép!" Cố Ân Nam nắm tay Cố Vân, nói vội vàng.

"Kẻ khả nghi?" Cố Vân nghe xong, rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên. "Ba nhớ đứa trẻ đó khá ngoan mà."

"Có khi nào bị nhầm không? Tôi cũng thấy con bé ấy trông khá dễ gần mà." Mạc Lệ cuối cùng cũng nói được một câu xuôi tai. Nhưng ngay sau đó, bà lại thốt ra câu làm người khác sốt ruột.

"Nhưng người đâu thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, dù sao thì, lòng người khó dò lắm. Nếu thật sự là cô ấy làm, cũng không nên quá ngạc nhiên. Chỉ là, Nam Nam à, may mà con không sao!" Mạc Lệ vỗ vai Cố Ân Nam, nói.

Cố Ân Nam nghe xong, lập tức nổi giận. Cô không thể không nổi giận lúc này: anh họ cô đang trong tình trạng nguy kịch, người cô yêu lại lâm vào rắc rối như vậy, lòng cô chỉ thấy khó chịu. Lúc này, Mạc Lệ nói như vậy, đồng nghĩa với việc bà mặc định Kiều Mộng Tiêu thật sự có tội, khiến cô càng thêm bức bối.

"Kiều Mộng Tiêu không phải người như vậy, cậu ấy tốt lắm! Ba, dù thế nào, nhất định phải giúp cô ấy! Bác cả dường như đã nhận định Kiều Mộng Tiêu không phải người tốt, nhất định muốn đưa cậu ấy vào chỗ chết!" Cố Ân Nam nhìn Mạc Lệ, cắn môi, lắc tay Cố Vân.

"Nam Nam, con đây là làm ba khó xử sao? Con cũng biết tính khí của bác cả con mà..." Cố Vân nhăn mày.

Nói thật, tính nóng nảy của Cố Phi, ông đã nhiều lần "thử sức" rồi. Người này, bất kể làm chuyện gì cũng đều toàn cơ bắp, trong sự nghiệp nếu không có vợ ông ấy giúp, chắc chắn không đạt được thành tựu như hôm nay.

Nên, một khi Cố Phi cho rằng Kiều Mộng Tiêu là kẻ xấu, cho dù có phá sản, cũng sẽ nhất định làm cô ấy không có cách nào thoát nổi.

"Nhưng đây đâu phải chuyện tính khí hay không! Chuyện còn chưa rõ ràng, mà bác cả đã thái độ như vậy, rõ ràng là trong lòng có định kiến với Kiều Mộng Tiêu! Khi người ta đã có định kiến, sẽ rất đáng sợ! Ba, con không yêu cầu ba giúp quá nhiều, con chỉ mong ba tranh thủ khi rảnh, tác động tư tưởng bác cả. Lời tiểu bối như con nói... đối với người kiêu ngạo như ông ấy thì chẳng nghe đâu, nhưng ba thì khác, dù ba là em trai của ông ấy, nhưng ngày xưa ba hỗ trợ bác ấy khởi nghiệp, chỉ cần ba mở lời, chắc chắn bác ấy sẽ nghe!" Cố Ân Nam nhìn Cố Vân, bày tỏ hết tâm ý của mình.

Đúng vậy, cô hiện giờ chỉ mong ba có thể giữ chân Cố Phi trước.

Cô rất thân với Cố Trường Quân, nhưng luôn e sợ Cố Phi. Lý do không chỉ vì Cố Phi có khuôn mặt đáng sợ, mà còn vì cô từng vô tình chứng kiến cảnh Cố Phi trừng phạt người khác.

Khác với Cố Vân, Cố Phi là kiểu người để đạt được mục tiêu sẽ bất chấp thủ đoạn. Trước kia, Cố Trường Quân vì điểm thi thấp hơn anh trai 5 điểm, nên Cố Phi chỉ đưa Cố Trường Tồn đi chơi, bỏ lại Cố Trường Quân.

Từ đó, Cố Ân Nam nhận ra, trong lòng Cố Phi, tình thân không bằng tài năng của con cái.

Một lần khác, khi chơi với Cố Trường Quân, hai người đều có chút nghịch ngợm, lúc chơi bóng không cẩn thận làm hỏng đồ trong sân một bà xa lạ.

Lúc đó Cố Vân không có ở đó, Cố Ân Nam và Cố Trường Quân thừa dịp người nó không phát hiện hai người họ gây án, vì thế đã chạy chối chết, lúc chạy về đến nhà, bởi vì lương tâm bất an, mới kể với Cố Phi.

Kết quả, Cố Phi chỉ lén dẫn cô đi xin lỗi, vừa đưa một sấp tiền bồi thường cho bà ấy, vừa nói: "Xin lỗi".

Lúc sau, Cố Phi tiếp tục nói với bà ấy: "Xin lỗi, cháu gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong bà thông cảm."

Cố Ân Nam lúc đó rất thắc mắc,vì thế, trên đường trở về cô liền hỏi: "Còn anh trai thì sao, sao chỉ mình con đi xin lỗi?"

Cố Phi chỉ cười, mua kẹo mút làm cô phân tâm.

Nhưng ngay sau đó, khi về nhà ông đánh cho Cố Trường Quân một trận. Lúc đó Cố Ân Nam đều bị doạ cho kẹo rơi xuống đất, cô nghĩ Cố Phi sẽ đánh cả mình nữa, nhưng không có.

Sau khi lớn lên, Cố Ân Nam mới chậm rãi hiểu được nguyên nhân. Cố Phi đối với con của mình quản rất nghiêm, nhưng với con nhà người khác thì yêu trứng chim chọn xương cốt. Nhưng ông ấy lại tâm cao khí ngạo, không cho phép con mình lộ tì vết trước người khác, nên mới như vậy.

Đôi khi cô thấy đáng thương cho anh họ. Phải, đáng thương, bởi vì Cố Phi thật sự... bệnh hoạn!

Cũng bởi vì Cố Phi bệnh hoạn, nên cô mới nghi ngờ lần này, Cố Phi sẽ nhân cơ hội này kéo Kiều Mộng Tiêu xuống. Bởi vì trong ký ức của cô, Cố Phi vốn không yêu thương Cố Trường Quân nhiều như vậy, kiêu ngạo của ông luôn dành cho Cố Trường Tồn.

Tại sao lại nói vậy? Vì hồi cô học cấp 2, Cố Trường Quân học cấp 3, có đến vài lần anh từng bỏ nhà đi nửa tháng. Lúc đó, cô và mẹ lo đến phát cuồng, còn Cố Phi lại rất bình thản.

Ông ta nói: "Lo cái gì? Thằng con trai hơn mười tuổi đầu rồi, chẳng lẽ còn không biết tự lo cho mình?!"

Sau này, khi Cố Trường Quân đánh nhau đến mức thương tích đầy mình, Cố Ân Nan đưa anh về, Cố Phi chỉ lạnh nhạt liếc một cái, nói: "Nhìn mày kìa! Chỉ biết làm tao mất mặt!" rồi quay lưng vào phòng, mặc kệ.

Rồi đến khi Cố Trường Quân sốt cao, Cố Phi cũng không quan tâm, chỉ lạnh nhạt bảo vợ: "Lát nữa đưa nó đi bệnh viện." Sau đó dắt Cố Trường Tồn đi xã giao.

Tại bệnh viện,mẹ Cố khóc gọi điện cho ông ta, nói con trai sốt cao không hạ, bác sĩ bảo có thể dẫn đến bại não. Vậy mà Cố Phi vẫn chỉ nói: "Bác sĩ chỉ nói có thể, chứ đâu nói chắc chắn. bà khóc cái gì? Tôi còn việc bận, cúp máy trước đây."

Chính vì thế, trong lòng Cố Ân Nan, Cố Phi chẳng khác nào một kẻ máu lạnh.

Lần này, Kiều Mộng Tiêu liên tiếp gặp rắc rối, cô càng phải đề phòng ông ta.

"Được rồi, ba sẽ cố hết sức." Cố Vân nhìn con gái, thở dài gật đầu.

"Ba, cảm ơn ba, con yêu ba!" Cố Ân Nam nói rồi ôm chặt cổ ông.

"Nhưng nếu thật sự cô ấy không trong sạch, ba cũng không thể giúp." Cố Vân nghiêm giọng.

"Yên tâm đi, con nhất định sẽ tìm ra chứng cứ!" Cố Ân Nam nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Ba, con phải ra sân bay ngay, ba chở con đi nhé?!"

"Bây giờ? Khuya thế này à?"

"Đúng. Không thể chậm trễ!" Cố Ân Nam gật đầu.

"Thật là, lạ quá, sao con bé này lại quan tâm đến người phụ nữ kia đến thế?" Cố Vân vừa đứng dậy, vừa nói.

Người ta đối xử tốt với con, thì con cũng phải đối xử tốt với người ta chứ." Cố Ân Nam vừa nói, vừa nhéo nhéo tay ông, "Ba à, vất vả cho ba rồi. Chuyện xong xuôi, con sẽ nghe lời ba, đi học lái xe, được không?"

Cố Vân nghe xong sững người. Quả thật như mặt trời mọc đằng Tây. Con gái bị ám ảnh chuyện lái xe, vậy mà chủ động muốn học, thật khó tin. Xem ra, tình cảm của nó với Kiều Mộng Tiêu đúng là sâu đậm.

Nhưng Mạc Lệ ngồi một bên, hơi nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Chỉ khẽ dặn một câu "Đi đường cẩn thận nhé", rồi chậm rãi đưa miếng táo vào miệng.

Không đúng... Ngay cả với Mục Tư Diêu, Cố Ân Nam cũng chưa từng quan tâm đến vậy.

Trở về chỗ ở của Kiều Mộng Tiêu, Cố Ân Nam bắt đầu lục ngăn kéo tìm điện thoại.

Cuối cùng cũng tìm được, cô bắt đầu dò số Lục Lộ, rồi bấm gọi.

Giờ này, liệu Lục Lộ có ngủ chưa? Xin ông trời phù hộ, đừng tắt máy! Cô thật sự không muốn chờ đợi.

May mắn thay, cuộc gọi được kết nối.

"Alo? Lục Lộ phải không?" Cố Ân Nam cầm chặt điện thoại hỏi.

"Đúng, xin hỏi cô là?"

"Là thế này, Kiều Mộng Tiêu gặp chuyện rồi, chị ấy bảo tôi tìm anh." Cố Ân Nam nói thẳng.

Vậy à? Cô đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện." Lục Lộ đáp ngay.

"Được, tôi đang ở nhà chị ấy." Cố Ân Nam nói.

Sau đó, cô vừa nhìn đồng hồ vừa chờ Lục Lộ.

Cùng lúc này, một người đàn ông rút điếu thuốc, vừa đi vừa nhanh chân đến cây ATM kiểm tra số dư. Thấy trong thẻ còn tiền, hắn mỉm cười, đi ra khỏi cây ATM, rồi hướng về chỗ ở của mình. Vừa đi hắn vừa gọi điện: "Này? Ngày mai rảnh không? Tôi mời cậu ăn một bữa thịnh soạn... À đúng, mai tôi đến gặp cậu. Tôi đang ở thành phố cậu đấy. Không sao đâu..." Nói xong, hắn không đợi bên kia trả lời, liền dập tắt điếu thuốc, vừa huýt sáo vừa tiếp tục đi về nhà.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...