[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 45
Chương 45Buổi tối, Cố Ân Nam theo cùng Kiều Mộng Tiêu đi gặp Lục Lộ.Lục Lộ mở cửa, cười nhẹ, rồi nhường lối để hai người bước vào phòng khách."Thế nào rồi?" Kiều Mộng Tiêu hỏi ngay."Ngày xảy ra sự việc, Cố Trường Quân uống quá nhiều rượu, sau đó, trong đồ uống phát hiện có thuốc Dafy được sử dụng quá liều." Lục Lộ nói xong, đặt một tờ giấy lên trước mặt Kiều Mộng Tiêu."Sau đó tôi lại đi kiểm tra ghi hình mấy ngày đó, phát hiện người ra vào căn phòng kia chỉ có ba người: một là cô bé nhân viên dọn phòng Thôi Hân Dao, hai là Cố Trường Quân, và còn lại chính là cô. Nếu cô không làm gì, vậy thì hiển nhiên, kẻ đáng nghi nhất chính là Thôi Hân Dao." Lục Lộ vừa nói, vừa lấy ra một túi nhựa nhỏ."Trong này là nửa vỏ nang thuốc tôi tìm thấy ở góc phòng. Có lẽ khi ai đó tháo nhiều viên con nhộng ra, vô ý làm rơi lại một mảnh. Trên vỏ nang không có bất kỳ dấu vân tay nào, chứng tỏ lúc tháo thuốc, người đó đeo găng tay — mục đích là để không lưu lại chứng cứ. Nếu thật sự Cố Trường Quân tự mình uống thuốc, thì việc gì phải xóa sạch dấu vân tay? Vậy nên, phán đoán ban đầu là: Cố Trường Quân không phải tự sát." Lục Lộ đặt túi nhựa đó xuống trước mặt Kiều Mộng Tiêu."Nếu vậy thì, kẻ đã bí mật vận chuyển và xả thải bừa bãi, cùng kẻ bỏ thuốc cho Cố Trường Quân, hẳn là một." Kiều Mộng Tiêu nhìn mảnh vỏ thuốc, khẽ nhíu mày.Nói thật, người nàng đắc tội quả thật không ít, nhưng toàn trên thương trường — mà chuyện làm ăn thì ai chẳng có lúc chịu thiệt. Hơn nữa, nếu là đối thủ thương trường, bình thường sẽ không dùng chiêu lộ liễu thế này để chơi xỏ. Bởi cách làm quá non tay, rất dễ bị vạch trần. Cuộc sống đâu phải tiểu thuyết, thương nhân nào đủ tinh khôn lại chịu đánh một ván cờ mà không chắc thắng?Thế nhưng, có thể làm tới mức này, cũng chứng minh kẻ đó có thế lực, bằng không không thể nắm rõ cả nàng lẫn Cố Trường Quân như lòng bàn tay. Người như thế... e rằng không chỉ là đối thủ thương mại, mà có thể là người thân, kẻ có hiềm khích sâu nặng với nàng.Nhưng... Kiều Mộng Tiêu nghĩ mãi, cũng không tìm ra mình có người họ hàng nào thế lực lớn đến vậy.Rốt cuộc, là ai mà căm hận nàng đến mức này, đến mức không màng đến an nguy bản thân, vẫn dùng mấy thủ đoạn rẻ tiền chỉ để loại bỏ nàng nhanh chóng?"Cố tiểu thư, dạo này cô có gặp chuyện gì kỳ lạ không?" Lục Lộ trầm ngâm một lát rồi hỏi."Có, anh trai tôi gặp chuyện." Cố Ân Nam đáp ngay không cần nghĩ."Cô biết tôi không hỏi chuyện đó mà." Lục Lộ nhún vai, nhíu mày.Cố Ân Nam lặng thinh. Có nên kể chuyện kia ra không?Thẩm Nặc — tức Thẩm Hạo Niên.Kiều Mộng Tiêu quay lại nhìn Cố Ân Nam."Thật chứ?"Cố Ân Nam suy nghĩ một chút rồi gật đầu."Gần đây, tôi gặp một người, Thẩm Nặc." Cô cắn móng tay nói."Thẩm Nặc? Nhà thiết kế thời trang hàng đầu?" Kiều Mộng Tiêu hỏi."Đúng." Cố Ân Nam gật đầu, nghiến răng tiếp tục nói: "Trước đây mình và anh ta từng yêu nhau một đoạn thời gian. Sau đó chia tay, anh ta cũng biến mất rất lâu. Nhưng vài ngày trước, anh ta lại xuất hiện. Hơn nữa, có vẻ như anh ta biết chuyện mình với cậu.""Nếu là Thẩm Nặc..." Lục Lộ hơi nheo mắt, dùng ngón tay cái gãi cằm. "Thẩm Nặc tôi không quen lắm, nhưng gia đình từng nhắc đến, nói là bị bỏng rồi phải phẫu thuật.""Không phải bỏng, mà bị tạt axit." Cố Ân Nam sửa lại. "Nghe nói khi nghe người ta nói xấu tôi, anh ta đã đánh nhau với họ, đối phương cầm axit nên bị tạt.""Có vẻ anh ta thực sự rất yêu cô nhỉ." Lục Lộ nhấc cốc nước lên.Cố Ân Nam định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Lời Lục Lộ nghe như bình thường, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa."Bố mẹ Thẩm Nặc là bạn của bố mẹ tôi. Có một thời gian gia đình anh ta phá sản, bố mẹ phải đi vay tiền khắp nơi, cuối cùng vay được của nhà tôi, nên tôi biết một số chuyện về Thẩm Nặc. Nghe nói sau khi bị huỷ dung, tính tình thay đổi thất thường, âm tình bất định, từng tự tử vài lần, trong đó một lần dùng dao đâm vào bản thân nhưng vô tình đâm trúng ba mình." Lục Lộ vuốt cằm tiếp tục nói."Anh ta có phải tinh thần có vấn đề không?" Kiều Mộng Tiêu hỏi, rồi lại cúi đầu xuống, nói tiếp: "Cũng đúng, sau khi bị hủy dung, cho dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ sụp đổ. Tiếp theo, phải điều tra kỹ kẻ đã lén vận chuyển rồi bỏ trốn kia."Cố Ân Nam nghe họ nói một lúc, sau đó lấy điện thoại ra. Trong đó lại hiện thêm mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Đúng vậy, mặc dù cô đã chặn số của Thẩm Nặc, nhưng anh ta vẫn có thể dùng những số khác để gọi đến.Cố Ân Nam suy nghĩ giây lát, rồi đẩy điện thoại tới trước mặt Lục Lộ, nói: "Tôi không biết phải nói sao. Nhưng, các người đang nghi ngờ anh ta, đúng không? Thôi được, thật ra tôi cũng nghi ngờ anh ta. Bởi vì, chính từ lúc anh ta xuất hiện, mới xảy ra nhiều chuyện như thế này. Nhìn đi, trong máy tôi, đều là cuộc gọi nhỡ của anh ta."Sở dĩ cô khẳng định chắc chắn là vì đã từng nghe máy hai ba lần với số lạ, kết quả bên kia đều là Thẩm Nặc."Cậu ổn chứ?" Kiều Mộng Tiêu nhìn điện thoại, rồi quay đầu lại, đặt tay lên vai Cố Ân Nam."Thật ra, mình chỉ cảm thấy vì mình mà anh ta bị hủy dung, điểm này khiến mình mãi không thể vượt qua. Nhưng, bất luận thế nào, chuyện này nhất định phải điều tra rõ. Cho dù có phải anh ta hay không, cũng phải làm sáng tỏ." Cố Ân Nam gượng cười.Trong lòng cô chỉ là có chút áy náy. Nghĩ rằng nếu không phải vì mình, Thẩm Nặc cũng sẽ không trở thành bộ dạng hiện giờ."Thực ra cô không cần phải như thế." Lục Lộ thấy dáng vẻ của Cố Ân Nam, không nhịn được lại muốn "chữa trị tâm lý" cho người ta.Ưu điểm của anh là việc gì cũng cảm thấy hứng thú: đầu tiên là kết bạn khắp ngành nghề, hai là điều tra vụ án, ba là làm cố vấn tâm lý, bốn là xe cộ, năm là... "gây chuyện tình ái". Còn khuyết điểm duy nhất, chính là chẳng mấy hứng thú với sự nghiệp của ba, khiến ba anh sốt ruột đến mức muốn đánh anh."Thứ nhất, cô là người có tư tưởng độc lập, vì vậy cô có quyền lựa chọn hay từ bỏ đối tượng của mình. Thứ hai, cô và anh ta chỉ là yêu đương, chưa kết hôn, cũng chẳng có con cái. Cho nên dù là về pháp luật hay đạo đức, việc cô 'bắt cá hai tay' cũng không cần nghĩ quá nhiều. Với bản thân cô, làm gì để hạnh phúc thì cứ làm. Thứ ba, nếu đối phương thực sự là người tinh thần yếu đuối, dễ cực đoan, thì cho dù cô thuận theo anh ta, cũng chưa chắc được yên ổn. Sống lâu bên một người tâm lý mỏng manh, chuyện gì cần xảy ra vẫn sẽ xảy ra." Lục Lộ vắt chân chữ ngũ, phân tích từng điều một."Cho nên, Cố tiểu thư, cô hoàn toàn không cần mang gánh nặng tội lỗi." Lục Lộ tiếp tục khuyên nhủ."Tôi chỉ là... đột nhiên nhớ lại một chuyện. Hồi đại học, có một người bạn hẹn tôi đi ăn. Cô ấy nói muốn đến chỗ xa hơn một chút, ăn xong tiện đi dạo, nhưng tôi nhất quyết chỉ ăn gần trường rồi về ngủ. Kết quả hôm sau, tôi nhận tin cô ấy ngã lầu tử vong. Vì hôm đó tuyết rơi dày, bên ngoài rất lạnh, cô ấy lại quên mang chìa khóa, còn bạn cùng phòng đều đi xa không thể quay về. Bác quản lý ký túc xá thường không cho mượn chìa khóa, nên cô ấy trèo từ ban công phòng bên cạnh qua ban công phòng mình, rồi trượt chân ngã xuống." Cố Ân Nam nói tới đây, đôi mắt cụp xuống.Cô vẫn nhớ rõ tình cảnh năm đó.Lúc cùng nhau ăn cơm xong về trường, cô gái ấy còn xoa tay nói: "Thật phiền, sắp tốt nghiệp rồi, tương lai mịt mù quá! Sau này mình có thể làm gì đây?"Kết quả, chẳng bao lâu sau, cô gái từng cười nói ríu rít ấy đã rời khỏi nhân thế.Khi đó, nhiều người trò chuyện với Cố Ân Nam, nhắc đến cô gái kia, đều nói cô ấy "đầu óc có vấn đề"."Dù chìa khóa khó mượn, nhưng trong trường hợp đặc biệt, dì quản lý vẫn sẽ cho mượn mà, sao cô ấy không đi hỏi thử chứ?!""Cô ấy lá gan thật to, tầng ba tuy không phải quá cao, nhưng cũng đâu thấp, sao dám làm vậy? Có phải trước đây cô ấy cũng thường hay làm thế không?""Tôi đoán chắc chắn là bị tà ma nhập rồi, nếu không thì sao lại làm chuyện ấy? Người bình thường, nói cho cùng, chỉ có ba cách chọn thôi. Một là đi năn nỉ dì quản lý mượn chìa khóa, hai là sang phòng bên cạnh chờ bạn cùng phòng về, ba là tìm bạn thân rồi cùng nhau chờ."......Thế nhưng, Cố Ân Nam nghe những lời ấy, chỉ cảm thấy bất lực.Cô nghĩ, nếu khi đó mình chịu đi cùng cô gái ấy đến chỗ xa ăn cơm, ăn xong lại dạo quanh siêu thị, thì có lẽ bi kịch đã có thể tránh được. Bởi vì, nghe nói sau khi cô ấy rơi xuống chỉ nửa tiếng, bạn cùng phòng đã quay về. Nếu hôm đó đi xa ăn rồi dạo chơi, thời gian kéo dài thêm, chắc hẳn đã kịp tránh được tai nạn.Nhưng, tất cả đã quá muộn.Sau khi cô gái ấy qua đời, cả phòng của họ đã dọn ra ngoài, thuê khách sạn nhỏ gần cổng sau trường ở suốt một tuần.Còn việc duy nhất Cố Ân Nam có thể làm, chính là đi gặp mặt lần cuối, rồi cùng gia đình cô ấy thu dọn di vật.Vốn tưởng rằng loại chuyện thế này sẽ không bao giờ tái diễn trong đời mình. Nào ngờ, việc của Thẩm Nặc lại khiến cô một lần nữa rơi vào thứ đau khổ kỳ dị ấy."Thôi thế này đi, chúng ta về trước, chuyện khác để ngày mai rồi nói." Kiều Mộng Tiêu thấy sắc mặt Cố Ân Nam không ổn, bèn đứng dậy chào Lục Lộ."Được." Lục Lộ gật đầu.Cố Ân Nam cùng Kiều Mộng Tiêu đi ra ngoài, khẽ thở phào một hơi.Đêm lạnh như nước, gió mát khẽ lay, trăng sao lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng rực rỡ rơi xuống, mang theo chút hơi lạnh."Chợt nhận ra, có rất nhiều chuyện của cậu mà mình chẳng hề biết." Kiều Mộng Tiêu là người đầu tiên phá tan sự im lặng."Tương tự, có rất nhiều chuyện của cậu mà mình cũng không biết. Ví dụ như Lục Lộ." Cố Ân Nam quay lại nhìn Kiều Mộng Tiêu, rồi nắm lấy tay nàng, nói: "Lần đầu tiên mình thấy, mình thật sự không hiểu cậu.""Từ từ rồi sẽ hiểu thôi. Lên xe nào." Kiều Mộng Tiêu đưa tay mở cửa xe.Thấy Cố Ân Nam ngồi vào, nàng mỉm cười với cô ấy.----Cùng lúc đó, Lưu Hiểu Viện vừa tắm xong, sấy khô tóc.Phòng của cô rất nhỏ, ước chừng chỉ khoảng mười mét vuông, đặt một chiếc giường đơn, một bàn gấp, đối diện chéo giường là một tủ nhỏ để đồ lặt vặt, trên tủ có một chiếc tivi mini. Vì tủ nhỏ không đựng hết quần áo, nên cô mua thêm một tủ vải, cũng rẻ thôi, hơn trăm tệ.Sàn nhà bằng xi măng, dễ bị ẩm. Bếp thì là bếp dùng chung ở tầng trệt.Ngoài ra, việc tắm rửa cũng chẳng thuận tiện, vì không có bình nóng lạnh, nên cô chỉ có thể dùng điện nhiệt đun một thùng nước, rồi xách vào nhà tắm để rửa.Lưu Hiểu Viện nhìn quanh căn phòng, không nhịn được bật cười chua chát.Với hoàn cảnh như thế này, cô còn mơ mộng yêu đương với Mục Tư Diêu sao? Chẳng phải cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?Dạo này trong nhà xảy ra chuyện, chi tiêu tăng lên, nên hằng tháng cô phải thắt lưng buộc bụng, tiền trong tay so với năm ngoái ít đi rõ rệt.Tiền lương mỗi tháng của cô chỉ có mấy nghìn, vì muốn tiết kiệm, nên tiền thuê phòng chỉ dám bỏ khoảng năm trăm. Nhưng ở thành phố này, phòng năm trăm thì cũng chỉ được như thế này thôi, còn chẳng bằng về quê. Nói mới nhớ, có người anh họ nghe nói năm nay kiếm bộn, sắp đưa vợ về quê cưới, tiền mừng cưới chắc chắn là khoản không nhỏ.Còn cô, cũng thật sự sắp phải về rồi. Hành lý đã dọn gần xong, một chiếc vali, một balo lớn, đang để ở góc tường.Rời khỏi nơi này, có lẽ cũng có thể hoàn toàn gạt bỏ Mục Tư Diêu ra khỏi cuộc sống của mình.Hôm ấy, sau khi Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam rời đi, cô bảo mẫu nhỏ kia đã uy hiếp Mục Tư Diêu , nói rằng nếu cô không đưa cho cô ta ba triệu, thì sẽ đem chuyện đó nói cho Tưởng Thanh Phong biết.Cuối cùng, Mục Tư Diêu thật sự đã đưa tiền cho cô ta.Đúng vậy, cô ấy có gia đình, có băn khoăn, mà mình còn ở bên cạnh cô ấy, chắc chỉ mang đến đủ loại bất hạnh thôi.Đúng lúc này, điện thoại để sạc bên giường bất ngờ reo.Lưu Hiểu Viện cầm lên, thấy là Mục Tư Diêu gọi."Alô?""Em ở nhà không?" Giọng của Mục Tư Diêu nghe có chút lạ, giống như có hơi thở bị nghẹn trong lồng ngực, rất đè nén."Có... chị... sao thế?" Lưu Hiểu Viện ngập ngừng một chút rồi hỏi."Em đang ở đâu?""Chị muốn qua đây à?" Lưu Hiểu Viện ngạc nhiên, lập tức đảo mắt nhìn quanh phòng."Ừm..." Giọng mũi của Mục Tư Diêu càng nặng.Lưu Hiểu Viện suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra địa chỉ.Sau đó, cô thay quần áo, mang theo chìa khóa và điện thoại, khóa cửa rồi xuống lầu đợi Mục Tư Diêu .Khoảng nửa tiếng sau, xe của Mục Tư Diêu rốt cuộc cũng xuất hiện, Lưu Hiểu Viện liền bước tới.Mục Tư Diêu tắt đèn xe, xuống xe, rồi nói: "Thật ngại quá, muộn thế này còn tới tìm em. Nói ra thì, tối nay trăng tròn thật. Nơi này khó tìm quá, vừa nãy tôi còn đi nhầm đường, may mà không phải trên cao tốc. Em dọn nhà từ bao giờ thế? Trước đây đâu có ở đây..."Mục Tư Diêu cúi đầu bước đi, nói liền một hơi rất nhiều, dường như cố làm mình trông thoải mái hơn, nhưng thật ra giọng cô rất gấp gáp và run rẩy."Tư Diêu, chị sao vậy?" Lưu Hiểu Viện tiến lên một bước, khẽ nắm lấy tay cô.Cả người Mục Tư Diêu khựng lại."Tư Diêu, đi lối này." Lưu Hiểu Viện chỉ sang một căn nhà khác.Ngôi nhà này trông đã rất cũ, như một ông lão ngoài sáu mươi, run rẩy đứng đó, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.Đến cửa, Lưu Hiểu Viện vỗ tay, đèn cảm ứng sáng lên, cô mới bước vào lối cầu thang hẹp.Mục Tư Diêu nhìn quanh nơi này, trong lòng bỗng dâng lên chút xót xa cho Lưu Hiểu Viện."Ở đây à? Không có cửa chống trộm, lỡ mất đồ quý giá thì sao?" Cô vừa nhìn quanh vừa hỏi."Em đâu có đồ quý giá gì, nên cũng chẳng sao." Lưu Hiểu Viện cười gượng.Lúc này Mục Tư Diêu mới chợt nhận ra hoàn cảnh của Lưu Hiểu Viện khác hẳn mình.Nói thật thì, chỗ trước đây của Lưu Hiểu Viện cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít nhất trông an toàn hơn."Sao không ở chỗ cũ nữa?" Mục Tư Diêu hỏi."Chỗ đó đắt quá, tuy đầy đủ đồ điện, nhưng ở lâu thì chịu không nổi." Lưu Hiểu Viện cúi đầu cười: "Nên quay về nhà thì hơn, nhà rộng rãi, ở thoải mái, lại tiết kiệm tiền thuê."Nghe vậy, Mục Tư Diêu lại trầm mặc.Đầu mũi cay cay.Lưu Hiểu Viện mở cửa, nhường cô ấy vào trước, rồi mới bước vào và đóng cửa lại."Có gì thì nói luôn đi, nói xong về sớm chút. Mật Mật ở nhà một mình cũng không tốt." Lưu Hiểu Viện chạm nhẹ ngón tay lên bàn, rồi quay lại nói."Hôm nay mẹ tôi trông con bé." Mục Tư Diêu nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Tối nay, tôi ở lại đây được không?"Lưu Hiểu Viện nghe xong, hơi kinh ngạc."Ngày mai chiều em phải đi rồi, tối nay cho tôi ở cùng em đi. Mai tôi chở em ra bến xe luôn." Mục Tư Diêu đan chặt mười ngón tay, đi đi lại lại trong phòng."Nhưng ở đây điều kiện không tốt, e là chị không quen." Lưu Hiểu Viện nói tiếp."Không sao." Mục Tư Diêu lắc đầu, rồi ngồi xuống một chiếc ghế nhựa nhỏ.Lưu Hiểu Viện không khuyên thêm, chỉ rót một cốc nước đưa cho cô ấy.Hai người ngồi cạnh nhau, đều muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu thế nào, đành im lặng trong lúng túng."Dạo này bộ phim truyền hình tên 'Hồng Hà' hình như rất hot, em có xem không?" Mục Tư Diêu cầm ly nước hỏi.Lưu Hiểu Viện gật đầu."Nghe nói 10 giờ có chiếu tập cuối, chúng ta cùng xem nhé." Mục Tư Diêu lại nói.Lưu Hiểu Viện gật đầu lần nữa, mỉm cười: "Được.""Bây giờ mới 9 giờ... Hay ra mua chút đồ ăn vặt đi, xem phim mà không có đồ nhắm thì còn gì vui?" Nói rồi Mục Tư Diêu đứng dậy.Lưu Hiểu Viện khựng lại, rồi cũng đứng lên theo.Hình như, đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa từng cùng Mục Tư Diêu vừa ăn vặt vừa xem TV.Cảm giác đó là thế nào, cô gần như quên mất. Nhưng đột nhiên, lại rất mong chờ."Lúc tới đây, hình như bên tay phải ngoài khu có cửa hàng tiện lợi 24h, chúng ta ra đó xem nhé." Mục Tư Diêu vừa bước ra cửa vừa nói."Ừ.""Hy vọng có đồ ăn ngon." Mục Tư Diêu vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người lại bất chợt lặng ngắt.Cảm giác này, giống như quay lại những ngày mới quen.Hồi đó hai người chưa thân, thường thì Mục Tư Diêu luyên thuyên một tràng, còn Lưu Hiểu Viện chỉ ừ à vài câu.Vào cửa hàng tiện lợi, Mục Tư Diêu cầm giỏ bước vào dãy kệ, quay sang cười:
"Thích gì cứ lấy nhé, tôi mời."Kết quả, Lưu Hiểu Viện chọn mãi, cuối cùng chỉ bỏ vào một túi ô mai."Giảm cân à?" Mục Tư Diêu lắc đầu, rồi bắt đầu "càn quét" kệ hàng. Chẳng bao lâu, giỏ đã đầy ắp đồ ăn vặt, lại lấy thêm hai lon bia đen, rồi mới đi thanh toán.Trên đường về, hai người tranh nhau xách túi lớn, kết quả đành mỗi người xách một bên quai túi mà đi.Con đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy ngang, ánh đèn sáng quét qua mặt đất, rồi chậm rãi kéo dài về phía xa."Sau khi về nhà, em định làm công việc gì?" Mục Tư Diêu cố gắng tìm chủ đề."Ở quê cũng có đài phát thanh, truyền hình, mấy công việc kiểu đó.""Ừ, thế nào cũng được, nhưng nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân. Em vốn thể chất lạnh, nên đừng ăn nhiều đồ có tính hàn. Nước chanh các thứ cũng chỉ nên uống vừa phải thôi. Khu nhà em hình như an ninh không tốt lắm phải không? Hình như có nghe em nói qua rồi, nên hạn chế đi đường ban đêm, cố gắng đi cùng đồng nghiệp. Còn nữa, nếu đối tượng xem mắt không tốt với em, thì nhất định đừng tự mình chịu đựng để uất ức bản thân. Người ta sống một đời là để thoải mái, không thể miễn cưỡng. Trời lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo, đừng coi trọng phong độ mà bỏ qua sức khỏe. Giờ còn trẻ nên chưa cảm nhận được, nhưng về sau sẽ đủ loại bệnh tật. Tôi nhớ có lần trời chỉ vài độ, nhưng em chỉ mặc một cái áo khoác gió với áo trong, móng tay tím tái cả rồi mà còn cứng miệng nói không lạnh. Chuyện đó tuyệt đối không được lặp lại nữa, biết chưa?" Mục Tư Diêu vô tình lại nói một tràng dài."Vâng, xin mệnh lệnh." Lưu Hiểu Viện nghe xong, mỉm cười ngọt ngào."Ừ, biết là tốt." Mục Tư Diêu dời ánh mắt khỏi cô, chớp mắt mấy lần rồi nhìn ra con sông nhỏ chảy men theo khu dân cư."Giờ ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng thật..." Mục Tư Diêu thở dài, nói một câu chẳng ăn nhập với chủ đề."Cảm ơn." Lúc này, Lưu Hiểu Viện bất chợt lên tiếng.Mục Tư Diêu vẫn nhìn mặt sông, không quay đầu lại. Vì cô nhận ra mình trở nên yếu mềm, mắt đã đầy nước nóng hổi, sợ rằng chỉ cần quay đầu, dòng lệ sẽ tuôn trào."Tư Diêu, thật ra... khoảng thời gian một năm đó, có chị bên cạnh làm bạn, thật tốt. Em vốn là người ít nói, với đạo lý đối nhân xử thế đều đạm mạc, luôn cảm thấy tình cảm con người quá giả tạo. Nhưng chị đã thay đổi suy nghĩ đó của em." Lưu Hiểu Viện ngước nhìn bầu trời sao, thở dài."Em sẽ không quên. Đúng, tuyệt đối sẽ không quên chị." Cô nhấn mạnh lần nữa."Tôi cũng vậy." Hai người đi xuống lầu, Mục Tư Diêu dậm chân một cái, đèn cảm ứng vàng vọt sáng lên. Cô lập tức giật lấy túi đồ ăn từ tay Lưu Hiểu Viện, một mình xách lên cầu thang rất nhanh.Nhìn bóng lưng Mục Tư Diêu, tâm trạng mà Lưu Hiểu Viện vừa cố ổn định lại rối loạn thêm.Nếu có thể, cô thật sự muốn nắm tay người phụ nữ kia, cùng đi hết cuộc đời. Nhưng bây giờ, tất cả đã muộn rồi. Đúng vậy, tất cả đã muộn.Trở lại căn phòng thuê nhỏ bé, Mục Tư Diêu đổ đồ ăn vặt lên giường, bật TV rồi ngồi xuống."Cái này cháu gái tôi thích lắm, nghe nói ăn rất ngon, em nếm thử đi." Nhân lúc quảng cáo, Mục Tư Diêu lấy một hộp bánh quy nhân socola rượu vang đỏ, bóc gói nhỏ đưa cho Lưu Hiểu Viện.Lưu Hiểu Viện mỉm cười nhận lấy, rút một thanh bánh quy nhỏ, bỏ vào miệng nhai chậm rãi."Cái này cũng ngon." Mục Tư Diêu lại lấy ra một hộp socola truffle.Cô vẫn nhớ, Lưu Hiểu Viện thích ăn socola, bánh quy, các loại hạt.Thế nên cô mua gần như toàn đồ đó: bánh quy nam việt quất, hạt mắc ca, hạt dẻ cười, bánh trứng giòn..."Lạ ghê, giờ chẳng còn mua được mấy món vặt hồi tiểu học nữa." Mục Tư Diêu bóc một hạt dẻ cười, vừa cười vừa nói: "Tôi còn nhớ hồi nhỏ, tiệm tạp hóa hay bán mấy gói 5 xu, nào là 'thịt Đường Tăng', 'vịt quay Bắc Kinh', 'gà xé cay' rồi đủ loại bim bim cay kỳ quặc. Nhớ thật.""Ừ, thay đổi nhiều quá." Lưu Hiểu Viện gật đầu.Đúng lúc đó, bộ phim 'Hồng Hà' chiếu tập cuối.Nữ chính tên Trịnh An Hạ, là bác sĩ; nam chính Diệp Hồng Lâm, là chiến sĩ. Trước đó, Diệp Hồng Lâm mất một chân trong chiến tranh, đang cấp cứu, tính mạng nguy kịch."Tôi thích Trịnh An Hạ lắm, từ đầu tới cuối cô ấy đều điềm tĩnh, nội tâm phong phú và đặc biệt. Hy vọng có kết thúc đẹp." Mục Tư Diêu vừa ăn vặt vừa nói."Nhưng em nghĩ đây sẽ là bi kịch." Lưu Hiểu Viện nhìn màn hình, chậm rãi nói.Trong phim, Diệp Hồng Lâm tỉnh lại, nhưng ngay lúc đó, quân địch lại bất ngờ tập kích. Anh biết, khi mình hôn mê, tiểu đoàn Thanh Báo bị đánh tan, bốn đại đội trưởng đều hy sinh, hai tiểu đoàn còn lại cũng bị đánh bom tan tác, chỉ còn hơn trăm người sống sót...Kết quả, đúng như Lưu Hiểu Viện đoán.Diệp Hồng Lâm cuối cùng giết được chín kẻ địch, rồi cũng ngã xuống.Ở đoạn cuối, Trịnh An Hạ chạy đến nhận thi thể, khóc đến đau lòng. Trong cả phim, đây là lần đầu tiên cô bật khóc, và khóc rất thảm thiết. Những đồng đội của Diệp Hồng Lâm quanh đó cũng đỏ mắt.Khi mai táng các chiến sĩ, Trịnh An Hạ lấy thuốc lá, châm cho mỗi người một điếu, rồi rít một hơi, đặt bên cạnh họ.Cuối cùng, quân địch bị đánh lui. Nhưng kết cục chẳng biết là vui hay buồn, khiến người xem khó mà nén nổi cảm xúc."Bi thương quá." Mục Tư Diêu im lặng một lúc, khẽ thở dài.Lưu Hiểu Viện chỉ lặng lẽ tắt TV, rồi đi đun nước cho Mục Tư Diêu tắm.Đến tận nửa đêm, hai người mới leo lên giường.Cái giường hơi nhỏ, dù sao cũng là giường đơn, nên nằm cạnh nhau thì không đủ chỗ, chỉ có thể nghiêng người mà nằm.Ban đầu, cả hai đều quay lưng lại với nhau để ngủ, nhưng nửa tiếng trôi qua, chẳng ai ngủ được."Hiểu Viện, ngủ chưa?" Mục Tư Diêu chống nửa người ngồi dậy."Chưa." Lưu Hiểu Viện quay đầu nhìn cô.Ánh trăng len qua khung cửa sổ nhỏ hắt lên gương mặt của Mục Tư Dao, tái nhợt đến thê lương."Tiểu Viện, mình không nỡ xa cậu." Mục Tư Diêu ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng thốt ra câu này."Ừm." Lưu Hiểu Viện nhìn cô ấy, mỉm cười, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ rơi xuống giọt lệ."Đừng đi, ở lại đây với tôi." Mục Tư Diêu bất chợt nắm chặt tay cô.Thế nhưng, Lưu Hiểu Viện lại nhắm mắt, khẽ lắc đầu.Mục Tư Diêu đành quay người nằm xuống, nhưng nước mắt cứ ào ạt tuôn ra, lau thế nào cũng không hết, thậm chí càng lau càng nhiều.Sáng hôm sau, hơn chín giờ, cả hai mới tỉnh dậy.Đôi mắt ai cũng sưng húp, riêng Mục Tư Diêu còn sưng đến mức hai mí biến thành một mí."Thật là... Tôi đi lấy khăn thấm nước lạnh chườm chút đã." Mục Tư Diêu soi gương nhỏ, rồi bước xuống giường, cầm khăn đi đến vòi nước.Giường thì nhỏ, cứng, lại nóng bức, chiếc quạt bé tí chẳng giải quyết được gì. Sau một đêm, cô cảm thấy lưng mỏi, eo đau, cổ và vài chỗ trên người còn nổi mẩn đỏ như bị rôm sảy.Thì ra, suốt một năm qua, Lưu Hiểu Viện đã sống trong điều kiện như vậy. Ấy thế mà lần sinh nhật trước của mình, cô ấy vẫn tặng mình một sợi dây chuyền pha lê, giá đâu khoảng hơn bốn ngàn tệ. Nếu số tiền đó để dành cho bản thân, chắc cuộc sống còn dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng thuê được căn phòng đàng hoàng hơn.Sau khi thay nhau chườm mắt, Mục Tư Diêu lấy trong túi ra món quà sinh nhật Lưu Hiểu Viện tặng mình, đeo lên cổ, rồi bắt đầu trang điểm. Vì mắt vẫn chưa giảm sưng rõ rệt, nên cô dán thêm miếng kích mí.Sau đó, Mục Tư Diêu lại giúp Lưu Hiểu Viện trang điểm.Ngũ quan và làn da của Lưu Hiểu Viện vốn đã đẹp, chỉ cần chăm chút một chút, lập tức hóa thành một tiểu mỹ nhân.Khi thu dọn đồ trang điểm bỏ vào túi, Mục Tư Diêu cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện đã mười hai giờ mười lăm. Xe của Lưu Hiểu Viện là vào lúc năm giờ chiều.Thời gian trôi đi từng phút từng giây nhanh đến mức chẳng thể níu giữ. Nghĩ vậy, cô lại rơi nước mắt.Chợt Mục Tư Diêu hiểu ra tâm trạng của Lưu Hiểu Viện suốt những năm qua.Lưu Hiểu Viện chỉ nói sẽ về nhà xem mắt thôi, mà bản thân mình đã chẳng thể chấp nhận được. Còn mình thì đã lập gia đình, sinh con, đối với Lưu Hiểu Viện chẳng phải càng đau đớn hơn sao?"Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi." Mục Tư Diêu dùng thêm phấn nền che quanh mắt, cất hộp phấn vào túi, quay đầu nói."Ừ." Lưu Hiểu Viện gật đầu. "Em mang hành lý theo luôn nhé, lát nữa khỏi quay lại.""Ừm." Mục Tư Diêu gật đầu, rồi tranh cầm hộ hành lý cho Lưu Hiểu Viện.Xuống dưới nhà, cất hành lý vào cốp xe xong, Mục Tư Diêu liền đưa Lưu Hiểu Viện đến một nhà hàng.Đây là nơi trước kia cô thường hay dẫn Lưu Hiểu Viện tới. Không gian sạch sẽ gọn gàng, trang trí cũng khá đặc biệt, mang hơi hướng rừng cây. Ngay cả đĩa bày món cũng độc đáo, đều tạo hình các con vật nhỏ.Khi gọi món xong, bên cạnh họ có một cặp tình nhân ngồi xuống.Cô gái nói: "Phiền quá, mai lại phải đi học rồi, không muốn xa anh, biết làm sao đây?"Chàng trai đáp: "Chỉ năm ngày thôi mà, sẽ qua rất nhanh thôi."Cô gái nói: "Hay quá! À đúng rồi, tuần sau có một bộ phim hoạt hình của Disney công chiếu, thứ bảy mình đi xem nhé! Sau đó lại đi công viên trò chơi. Ồ đúng rồi, nghe nói ở thành phố bên mới khai trương một thủy cung, đang có khuyến mãi, mua vé online siêu rẻ, chúng mình cùng đi nhé!"Chàng trai đáp: "Được, được, đều nghe theo em, cùng đi."Cô gái lại thở dài: "Haiz, vẫn là không muốn xa anh chút nào, năm ngày thật sự khó chịu nổi."......Chỉ là năm ngày không gặp mà thôi, đâu phải cả đời không gặp nữa. Có cần phải làm như thể sinh ly tử biệt vậy không? Mục Tư Diêu cầm ly nước, khẽ cười lạnh. Nhưng ngay sau đó, lại thấy cay đắng trong lòng.Thật ra, cô cũng rất muốn được ở bên Lưu Hiểu Viện như vậy. Không cần bận tâm điều gì, thoải mái làm nũng, thoải mái kéo đối phương đi khắp nơi mình muốn, cùng nhau làm tất cả những điều đẹp đẽ nhất."Hôm nay trời vẫn nóng thật..." Lưu Hiểu Viện nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói."Ừ, chắc phải cuối tháng mười, đầu tháng mười một mới bắt đầu se lạnh." Mục Tư Diêu cũng hướng mắt nhìn theo.Ăn xong cơm trưa, lúc nhìn lại thì đã một giờ rưỡi.Mục Tư Diêu lại dẫn Lưu Hiểu Viện vào khu trò chơi điện tử.Lưu Hiểu Viện không rành mấy trò điện tử, thế là Mục Tư Diêu vừa chơi vừa dạy."Sai rồi sai rồi, không phải thế, nhanh nhấn nút xanh lá kia kìa!""À đúng đúng, chỗ đó, hạ xuống, kẹp chặt... á... rớt rồi!""Bên trái, bên trái, nhiều quái vật gớm ghiếc kìa, nhanh bắn đi!"......Có lẽ bầu không khí trong khu trò chơi vốn đã rất vui vẻ, nên chơi một hồi, cả hai tạm quên đi những đám mây u ám trong lòng.Chỉ là, thời gian trôi quá nhanh, mới thoáng chốc đã hơn một tiếng nữa trôi qua.Ra khỏi khu trò chơi, Mục Tư Diêu lại nghiêng đầu nhìn Lưu Hiểu Viện: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn đi. Từ đây về nhà em đi tàu phải mười bốn tiếng, trên đường sẽ chán lắm đấy. Đã nói để tôi mua vé máy bay cho em mà em không chịu.""Không sao. Ở quê em vốn không có sân bay, đi máy bay còn phải sang thành phố bên cạnh chuyển tàu cao tốc, cũng phiền lắm." Lưu Hiểu Viện tiếp lời: "Với lại, đi tàu giường nằm, cũng không quá vất vả đâu."Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Mục Tư Diêu kéo vào siêu thị mua một đống lớn đồ ăn vặt.Rất nhanh, đã bốn giờ.Ngồi trong xe, Lưu Hiểu Viện quay lại nói với Mục Tư Diêu: "Đi nhà ga thôi."Nhưng Mục Tư Diêu lại không nhúc nhích, cuối cùng cả người gục xuống vô-lăng, cúi đầu, không nói một lời."Dù sao em cũng phải đi. Sau khi đi rồi, bất kể với chị hay với em, đều là chuyện tốt. Tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng không tránh được thời gian bào mòn. Vì vậy, tất cả rồi cũng sẽ qua thôi." Lưu Hiểu Viện đưa tay vuốt tóc cô."Em thật sự không buồn sao?" Mục Tư Diêu bất chợt hỏi.Giọng cô nghẹn ngào, rõ ràng là vừa khóc."Buồn thì sao chứ? Dù có buồn, cũng không thay đổi được gì." Lưu Hiểu Viện ngẩn người, rồi đáp.Đúng vậy, thực ra, cô rất buồn.Những ngày qua, cơm chẳng muốn ăn, ngày nào cũng sống mơ hồ, công việc cũng xảy ra đủ thứ trục trặc. Nhưng, như thế thì có ích gì? Chẳng qua chỉ khiến cuộc sống thêm rối ren mà thôi."Cái này cho em." Mục Tư Diêu ngẩng đầu, lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Lưu Hiểu Viện.Sau đó, cuối cùng cô cũng khởi động xe.Nhưng cô lái rất chậm.Đến nhà ga thì đã bốn giờ rưỡi."Từ nay về sau... hãy sống tốt với chồng chị nhé." Lưu Hiểu Viện nói, bắt đầu tháo dây an toàn.Thế nhưng, Mục Tư Diêu lại khởi động xe lần nữa, quay đầu rời khỏi ga tàu.Lưu Hiểu Viện ngạc nhiên quay đầu nhìn cô."Cho chị ích kỷ một lần thôi, được không?" Mục Tư Diêu ngoái lại, gượng cười yếu ớt.-----Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Cố Trường Quân cuối cùng cũng tỉnh lại.Chỉ là vì quá suy yếu, nên anh thậm chí chẳng còn sức để nói.Cố Ân Nam nhìn anh, vui mừng đến mức không biết nói gì.Khi Cố Trường Quân phát hiện Tử Đào đứng bên cạnh, đôi mắt anh thoáng kinh ngạc."Tạ ơn trời, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Mẹ Cố nhìn thấy con trai tỉnh lại, xúc động đến rơi nước mắt.Bà đã túc trực ở đây mấy ngày liền, cả người gầy đi một vòng. Bà luôn khấn cầu từng phút từng giây mong con trai tỉnh lại.Khi thấy Cố Trường Quân mở mắt, bà chắp tay, liên tục lẩm bẩm: "Trời phù hộ con ta, trời phù hộ con ta...""Anh, thấy thế nào rồi?" Cố Ân Nam ngồi xổm bên giường, nắm tay anh.Bởi vì sợ mấy ngày nay có ai đó hãm hại Cố Trường Quân, nên cô vẫn canh chừng ở đây.Cố Trường Quân mỉm cười nhẹ, nhưng rõ ràng có chút bối rối. Tại sao mình lại nằm đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phát hiện mình chẳng nhớ gì cả.Khi nhìn thấy Tử Đào đứng bên cạnh, cả người anh đều ngơ ngẩn.Tại sao Tử Đào cũng ở đây?"Thế nào..." Cuối cùng, Cố Trường Quân gắng gượng, khàn giọng thốt ra hai chữ."Con trai, con đã gặp chuyện gì thế? Sao lại uống nhiều rượu đến vậy? Còn nữa, con nói xem, có phải cái cô Kiều Mộng Tiêu kia đẩy con xuống lầu không?" Mẹ Cố vội vàng hỏi.Cố Ân Nam nghe vậy, trong lòng luôn thấy khó chịu.Đúng là, bọn họ vẫn nghĩ chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Kiều Mộng Tiêu.Thế nhưng, bên Lục Lộ điều tra lại cho thấy, chuyện này có quan hệ rất lớn với Thôi Hân Dao.Bởi vì, Lục Lộ phát hiện nhà Thôi Hân Dao từng mở tiệm thuốc. Chỉ là, tạm thời điều đó chưa chứng minh được gì, nên Lục Lộ bảo Cố Ân Nam đừng vội lộ ra, tránh đánh rắn động cỏ, vì thế cô chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng."Mẹ..." Cố Trường Quân khẽ cau mày."Sao thế, con thấy chỗ nào khó chịu à?""Không phải... Gần đây, mọi người có gặp một người đàn ông trên đầu có vết sẹo không?" Cố Trường Quân hỏi.Cố Ân Nam nghe xong, lập tức sững sờ."Đàn ông?" Cố Ân Nam hỏi."Ừm... Cụ thể thì anh không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như có người đầu có sẹo bắt anh cưới Kiều Mộng Tiêu, anh không đồng ý, rồi sau đó thì chẳng còn nhớ gì nữa..." Cố Trường Quân nói tiếp.Lúc này, đầu óc anh vẫn còn mơ hồ, nhiều chuyện chưa thể nhớ lại rõ ràng. Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt Cố Ân Nam lập tức tái nhợt. Chẳng lẽ, người mà Cố Trường Quân nói đến chính là Thẩm Nặc?! Chẳng lẽ, nghi ngờ của Lục Lộ thực ra là đúng sao?!*****
"Thích gì cứ lấy nhé, tôi mời."Kết quả, Lưu Hiểu Viện chọn mãi, cuối cùng chỉ bỏ vào một túi ô mai."Giảm cân à?" Mục Tư Diêu lắc đầu, rồi bắt đầu "càn quét" kệ hàng. Chẳng bao lâu, giỏ đã đầy ắp đồ ăn vặt, lại lấy thêm hai lon bia đen, rồi mới đi thanh toán.Trên đường về, hai người tranh nhau xách túi lớn, kết quả đành mỗi người xách một bên quai túi mà đi.Con đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy ngang, ánh đèn sáng quét qua mặt đất, rồi chậm rãi kéo dài về phía xa."Sau khi về nhà, em định làm công việc gì?" Mục Tư Diêu cố gắng tìm chủ đề."Ở quê cũng có đài phát thanh, truyền hình, mấy công việc kiểu đó.""Ừ, thế nào cũng được, nhưng nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân. Em vốn thể chất lạnh, nên đừng ăn nhiều đồ có tính hàn. Nước chanh các thứ cũng chỉ nên uống vừa phải thôi. Khu nhà em hình như an ninh không tốt lắm phải không? Hình như có nghe em nói qua rồi, nên hạn chế đi đường ban đêm, cố gắng đi cùng đồng nghiệp. Còn nữa, nếu đối tượng xem mắt không tốt với em, thì nhất định đừng tự mình chịu đựng để uất ức bản thân. Người ta sống một đời là để thoải mái, không thể miễn cưỡng. Trời lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo, đừng coi trọng phong độ mà bỏ qua sức khỏe. Giờ còn trẻ nên chưa cảm nhận được, nhưng về sau sẽ đủ loại bệnh tật. Tôi nhớ có lần trời chỉ vài độ, nhưng em chỉ mặc một cái áo khoác gió với áo trong, móng tay tím tái cả rồi mà còn cứng miệng nói không lạnh. Chuyện đó tuyệt đối không được lặp lại nữa, biết chưa?" Mục Tư Diêu vô tình lại nói một tràng dài."Vâng, xin mệnh lệnh." Lưu Hiểu Viện nghe xong, mỉm cười ngọt ngào."Ừ, biết là tốt." Mục Tư Diêu dời ánh mắt khỏi cô, chớp mắt mấy lần rồi nhìn ra con sông nhỏ chảy men theo khu dân cư."Giờ ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng thật..." Mục Tư Diêu thở dài, nói một câu chẳng ăn nhập với chủ đề."Cảm ơn." Lúc này, Lưu Hiểu Viện bất chợt lên tiếng.Mục Tư Diêu vẫn nhìn mặt sông, không quay đầu lại. Vì cô nhận ra mình trở nên yếu mềm, mắt đã đầy nước nóng hổi, sợ rằng chỉ cần quay đầu, dòng lệ sẽ tuôn trào."Tư Diêu, thật ra... khoảng thời gian một năm đó, có chị bên cạnh làm bạn, thật tốt. Em vốn là người ít nói, với đạo lý đối nhân xử thế đều đạm mạc, luôn cảm thấy tình cảm con người quá giả tạo. Nhưng chị đã thay đổi suy nghĩ đó của em." Lưu Hiểu Viện ngước nhìn bầu trời sao, thở dài."Em sẽ không quên. Đúng, tuyệt đối sẽ không quên chị." Cô nhấn mạnh lần nữa."Tôi cũng vậy." Hai người đi xuống lầu, Mục Tư Diêu dậm chân một cái, đèn cảm ứng vàng vọt sáng lên. Cô lập tức giật lấy túi đồ ăn từ tay Lưu Hiểu Viện, một mình xách lên cầu thang rất nhanh.Nhìn bóng lưng Mục Tư Diêu, tâm trạng mà Lưu Hiểu Viện vừa cố ổn định lại rối loạn thêm.Nếu có thể, cô thật sự muốn nắm tay người phụ nữ kia, cùng đi hết cuộc đời. Nhưng bây giờ, tất cả đã muộn rồi. Đúng vậy, tất cả đã muộn.Trở lại căn phòng thuê nhỏ bé, Mục Tư Diêu đổ đồ ăn vặt lên giường, bật TV rồi ngồi xuống."Cái này cháu gái tôi thích lắm, nghe nói ăn rất ngon, em nếm thử đi." Nhân lúc quảng cáo, Mục Tư Diêu lấy một hộp bánh quy nhân socola rượu vang đỏ, bóc gói nhỏ đưa cho Lưu Hiểu Viện.Lưu Hiểu Viện mỉm cười nhận lấy, rút một thanh bánh quy nhỏ, bỏ vào miệng nhai chậm rãi."Cái này cũng ngon." Mục Tư Diêu lại lấy ra một hộp socola truffle.Cô vẫn nhớ, Lưu Hiểu Viện thích ăn socola, bánh quy, các loại hạt.Thế nên cô mua gần như toàn đồ đó: bánh quy nam việt quất, hạt mắc ca, hạt dẻ cười, bánh trứng giòn..."Lạ ghê, giờ chẳng còn mua được mấy món vặt hồi tiểu học nữa." Mục Tư Diêu bóc một hạt dẻ cười, vừa cười vừa nói: "Tôi còn nhớ hồi nhỏ, tiệm tạp hóa hay bán mấy gói 5 xu, nào là 'thịt Đường Tăng', 'vịt quay Bắc Kinh', 'gà xé cay' rồi đủ loại bim bim cay kỳ quặc. Nhớ thật.""Ừ, thay đổi nhiều quá." Lưu Hiểu Viện gật đầu.Đúng lúc đó, bộ phim 'Hồng Hà' chiếu tập cuối.Nữ chính tên Trịnh An Hạ, là bác sĩ; nam chính Diệp Hồng Lâm, là chiến sĩ. Trước đó, Diệp Hồng Lâm mất một chân trong chiến tranh, đang cấp cứu, tính mạng nguy kịch."Tôi thích Trịnh An Hạ lắm, từ đầu tới cuối cô ấy đều điềm tĩnh, nội tâm phong phú và đặc biệt. Hy vọng có kết thúc đẹp." Mục Tư Diêu vừa ăn vặt vừa nói."Nhưng em nghĩ đây sẽ là bi kịch." Lưu Hiểu Viện nhìn màn hình, chậm rãi nói.Trong phim, Diệp Hồng Lâm tỉnh lại, nhưng ngay lúc đó, quân địch lại bất ngờ tập kích. Anh biết, khi mình hôn mê, tiểu đoàn Thanh Báo bị đánh tan, bốn đại đội trưởng đều hy sinh, hai tiểu đoàn còn lại cũng bị đánh bom tan tác, chỉ còn hơn trăm người sống sót...Kết quả, đúng như Lưu Hiểu Viện đoán.Diệp Hồng Lâm cuối cùng giết được chín kẻ địch, rồi cũng ngã xuống.Ở đoạn cuối, Trịnh An Hạ chạy đến nhận thi thể, khóc đến đau lòng. Trong cả phim, đây là lần đầu tiên cô bật khóc, và khóc rất thảm thiết. Những đồng đội của Diệp Hồng Lâm quanh đó cũng đỏ mắt.Khi mai táng các chiến sĩ, Trịnh An Hạ lấy thuốc lá, châm cho mỗi người một điếu, rồi rít một hơi, đặt bên cạnh họ.Cuối cùng, quân địch bị đánh lui. Nhưng kết cục chẳng biết là vui hay buồn, khiến người xem khó mà nén nổi cảm xúc."Bi thương quá." Mục Tư Diêu im lặng một lúc, khẽ thở dài.Lưu Hiểu Viện chỉ lặng lẽ tắt TV, rồi đi đun nước cho Mục Tư Diêu tắm.Đến tận nửa đêm, hai người mới leo lên giường.Cái giường hơi nhỏ, dù sao cũng là giường đơn, nên nằm cạnh nhau thì không đủ chỗ, chỉ có thể nghiêng người mà nằm.Ban đầu, cả hai đều quay lưng lại với nhau để ngủ, nhưng nửa tiếng trôi qua, chẳng ai ngủ được."Hiểu Viện, ngủ chưa?" Mục Tư Diêu chống nửa người ngồi dậy."Chưa." Lưu Hiểu Viện quay đầu nhìn cô.Ánh trăng len qua khung cửa sổ nhỏ hắt lên gương mặt của Mục Tư Dao, tái nhợt đến thê lương."Tiểu Viện, mình không nỡ xa cậu." Mục Tư Diêu ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng thốt ra câu này."Ừm." Lưu Hiểu Viện nhìn cô ấy, mỉm cười, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ rơi xuống giọt lệ."Đừng đi, ở lại đây với tôi." Mục Tư Diêu bất chợt nắm chặt tay cô.Thế nhưng, Lưu Hiểu Viện lại nhắm mắt, khẽ lắc đầu.Mục Tư Diêu đành quay người nằm xuống, nhưng nước mắt cứ ào ạt tuôn ra, lau thế nào cũng không hết, thậm chí càng lau càng nhiều.Sáng hôm sau, hơn chín giờ, cả hai mới tỉnh dậy.Đôi mắt ai cũng sưng húp, riêng Mục Tư Diêu còn sưng đến mức hai mí biến thành một mí."Thật là... Tôi đi lấy khăn thấm nước lạnh chườm chút đã." Mục Tư Diêu soi gương nhỏ, rồi bước xuống giường, cầm khăn đi đến vòi nước.Giường thì nhỏ, cứng, lại nóng bức, chiếc quạt bé tí chẳng giải quyết được gì. Sau một đêm, cô cảm thấy lưng mỏi, eo đau, cổ và vài chỗ trên người còn nổi mẩn đỏ như bị rôm sảy.Thì ra, suốt một năm qua, Lưu Hiểu Viện đã sống trong điều kiện như vậy. Ấy thế mà lần sinh nhật trước của mình, cô ấy vẫn tặng mình một sợi dây chuyền pha lê, giá đâu khoảng hơn bốn ngàn tệ. Nếu số tiền đó để dành cho bản thân, chắc cuộc sống còn dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng thuê được căn phòng đàng hoàng hơn.Sau khi thay nhau chườm mắt, Mục Tư Diêu lấy trong túi ra món quà sinh nhật Lưu Hiểu Viện tặng mình, đeo lên cổ, rồi bắt đầu trang điểm. Vì mắt vẫn chưa giảm sưng rõ rệt, nên cô dán thêm miếng kích mí.Sau đó, Mục Tư Diêu lại giúp Lưu Hiểu Viện trang điểm.Ngũ quan và làn da của Lưu Hiểu Viện vốn đã đẹp, chỉ cần chăm chút một chút, lập tức hóa thành một tiểu mỹ nhân.Khi thu dọn đồ trang điểm bỏ vào túi, Mục Tư Diêu cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện đã mười hai giờ mười lăm. Xe của Lưu Hiểu Viện là vào lúc năm giờ chiều.Thời gian trôi đi từng phút từng giây nhanh đến mức chẳng thể níu giữ. Nghĩ vậy, cô lại rơi nước mắt.Chợt Mục Tư Diêu hiểu ra tâm trạng của Lưu Hiểu Viện suốt những năm qua.Lưu Hiểu Viện chỉ nói sẽ về nhà xem mắt thôi, mà bản thân mình đã chẳng thể chấp nhận được. Còn mình thì đã lập gia đình, sinh con, đối với Lưu Hiểu Viện chẳng phải càng đau đớn hơn sao?"Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi." Mục Tư Diêu dùng thêm phấn nền che quanh mắt, cất hộp phấn vào túi, quay đầu nói."Ừ." Lưu Hiểu Viện gật đầu. "Em mang hành lý theo luôn nhé, lát nữa khỏi quay lại.""Ừm." Mục Tư Diêu gật đầu, rồi tranh cầm hộ hành lý cho Lưu Hiểu Viện.Xuống dưới nhà, cất hành lý vào cốp xe xong, Mục Tư Diêu liền đưa Lưu Hiểu Viện đến một nhà hàng.Đây là nơi trước kia cô thường hay dẫn Lưu Hiểu Viện tới. Không gian sạch sẽ gọn gàng, trang trí cũng khá đặc biệt, mang hơi hướng rừng cây. Ngay cả đĩa bày món cũng độc đáo, đều tạo hình các con vật nhỏ.Khi gọi món xong, bên cạnh họ có một cặp tình nhân ngồi xuống.Cô gái nói: "Phiền quá, mai lại phải đi học rồi, không muốn xa anh, biết làm sao đây?"Chàng trai đáp: "Chỉ năm ngày thôi mà, sẽ qua rất nhanh thôi."Cô gái nói: "Hay quá! À đúng rồi, tuần sau có một bộ phim hoạt hình của Disney công chiếu, thứ bảy mình đi xem nhé! Sau đó lại đi công viên trò chơi. Ồ đúng rồi, nghe nói ở thành phố bên mới khai trương một thủy cung, đang có khuyến mãi, mua vé online siêu rẻ, chúng mình cùng đi nhé!"Chàng trai đáp: "Được, được, đều nghe theo em, cùng đi."Cô gái lại thở dài: "Haiz, vẫn là không muốn xa anh chút nào, năm ngày thật sự khó chịu nổi."......Chỉ là năm ngày không gặp mà thôi, đâu phải cả đời không gặp nữa. Có cần phải làm như thể sinh ly tử biệt vậy không? Mục Tư Diêu cầm ly nước, khẽ cười lạnh. Nhưng ngay sau đó, lại thấy cay đắng trong lòng.Thật ra, cô cũng rất muốn được ở bên Lưu Hiểu Viện như vậy. Không cần bận tâm điều gì, thoải mái làm nũng, thoải mái kéo đối phương đi khắp nơi mình muốn, cùng nhau làm tất cả những điều đẹp đẽ nhất."Hôm nay trời vẫn nóng thật..." Lưu Hiểu Viện nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói."Ừ, chắc phải cuối tháng mười, đầu tháng mười một mới bắt đầu se lạnh." Mục Tư Diêu cũng hướng mắt nhìn theo.Ăn xong cơm trưa, lúc nhìn lại thì đã một giờ rưỡi.Mục Tư Diêu lại dẫn Lưu Hiểu Viện vào khu trò chơi điện tử.Lưu Hiểu Viện không rành mấy trò điện tử, thế là Mục Tư Diêu vừa chơi vừa dạy."Sai rồi sai rồi, không phải thế, nhanh nhấn nút xanh lá kia kìa!""À đúng đúng, chỗ đó, hạ xuống, kẹp chặt... á... rớt rồi!""Bên trái, bên trái, nhiều quái vật gớm ghiếc kìa, nhanh bắn đi!"......Có lẽ bầu không khí trong khu trò chơi vốn đã rất vui vẻ, nên chơi một hồi, cả hai tạm quên đi những đám mây u ám trong lòng.Chỉ là, thời gian trôi quá nhanh, mới thoáng chốc đã hơn một tiếng nữa trôi qua.Ra khỏi khu trò chơi, Mục Tư Diêu lại nghiêng đầu nhìn Lưu Hiểu Viện: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn đi. Từ đây về nhà em đi tàu phải mười bốn tiếng, trên đường sẽ chán lắm đấy. Đã nói để tôi mua vé máy bay cho em mà em không chịu.""Không sao. Ở quê em vốn không có sân bay, đi máy bay còn phải sang thành phố bên cạnh chuyển tàu cao tốc, cũng phiền lắm." Lưu Hiểu Viện tiếp lời: "Với lại, đi tàu giường nằm, cũng không quá vất vả đâu."Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Mục Tư Diêu kéo vào siêu thị mua một đống lớn đồ ăn vặt.Rất nhanh, đã bốn giờ.Ngồi trong xe, Lưu Hiểu Viện quay lại nói với Mục Tư Diêu: "Đi nhà ga thôi."Nhưng Mục Tư Diêu lại không nhúc nhích, cuối cùng cả người gục xuống vô-lăng, cúi đầu, không nói một lời."Dù sao em cũng phải đi. Sau khi đi rồi, bất kể với chị hay với em, đều là chuyện tốt. Tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng không tránh được thời gian bào mòn. Vì vậy, tất cả rồi cũng sẽ qua thôi." Lưu Hiểu Viện đưa tay vuốt tóc cô."Em thật sự không buồn sao?" Mục Tư Diêu bất chợt hỏi.Giọng cô nghẹn ngào, rõ ràng là vừa khóc."Buồn thì sao chứ? Dù có buồn, cũng không thay đổi được gì." Lưu Hiểu Viện ngẩn người, rồi đáp.Đúng vậy, thực ra, cô rất buồn.Những ngày qua, cơm chẳng muốn ăn, ngày nào cũng sống mơ hồ, công việc cũng xảy ra đủ thứ trục trặc. Nhưng, như thế thì có ích gì? Chẳng qua chỉ khiến cuộc sống thêm rối ren mà thôi."Cái này cho em." Mục Tư Diêu ngẩng đầu, lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Lưu Hiểu Viện.Sau đó, cuối cùng cô cũng khởi động xe.Nhưng cô lái rất chậm.Đến nhà ga thì đã bốn giờ rưỡi."Từ nay về sau... hãy sống tốt với chồng chị nhé." Lưu Hiểu Viện nói, bắt đầu tháo dây an toàn.Thế nhưng, Mục Tư Diêu lại khởi động xe lần nữa, quay đầu rời khỏi ga tàu.Lưu Hiểu Viện ngạc nhiên quay đầu nhìn cô."Cho chị ích kỷ một lần thôi, được không?" Mục Tư Diêu ngoái lại, gượng cười yếu ớt.-----Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Cố Trường Quân cuối cùng cũng tỉnh lại.Chỉ là vì quá suy yếu, nên anh thậm chí chẳng còn sức để nói.Cố Ân Nam nhìn anh, vui mừng đến mức không biết nói gì.Khi Cố Trường Quân phát hiện Tử Đào đứng bên cạnh, đôi mắt anh thoáng kinh ngạc."Tạ ơn trời, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Mẹ Cố nhìn thấy con trai tỉnh lại, xúc động đến rơi nước mắt.Bà đã túc trực ở đây mấy ngày liền, cả người gầy đi một vòng. Bà luôn khấn cầu từng phút từng giây mong con trai tỉnh lại.Khi thấy Cố Trường Quân mở mắt, bà chắp tay, liên tục lẩm bẩm: "Trời phù hộ con ta, trời phù hộ con ta...""Anh, thấy thế nào rồi?" Cố Ân Nam ngồi xổm bên giường, nắm tay anh.Bởi vì sợ mấy ngày nay có ai đó hãm hại Cố Trường Quân, nên cô vẫn canh chừng ở đây.Cố Trường Quân mỉm cười nhẹ, nhưng rõ ràng có chút bối rối. Tại sao mình lại nằm đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phát hiện mình chẳng nhớ gì cả.Khi nhìn thấy Tử Đào đứng bên cạnh, cả người anh đều ngơ ngẩn.Tại sao Tử Đào cũng ở đây?"Thế nào..." Cuối cùng, Cố Trường Quân gắng gượng, khàn giọng thốt ra hai chữ."Con trai, con đã gặp chuyện gì thế? Sao lại uống nhiều rượu đến vậy? Còn nữa, con nói xem, có phải cái cô Kiều Mộng Tiêu kia đẩy con xuống lầu không?" Mẹ Cố vội vàng hỏi.Cố Ân Nam nghe vậy, trong lòng luôn thấy khó chịu.Đúng là, bọn họ vẫn nghĩ chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Kiều Mộng Tiêu.Thế nhưng, bên Lục Lộ điều tra lại cho thấy, chuyện này có quan hệ rất lớn với Thôi Hân Dao.Bởi vì, Lục Lộ phát hiện nhà Thôi Hân Dao từng mở tiệm thuốc. Chỉ là, tạm thời điều đó chưa chứng minh được gì, nên Lục Lộ bảo Cố Ân Nam đừng vội lộ ra, tránh đánh rắn động cỏ, vì thế cô chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng."Mẹ..." Cố Trường Quân khẽ cau mày."Sao thế, con thấy chỗ nào khó chịu à?""Không phải... Gần đây, mọi người có gặp một người đàn ông trên đầu có vết sẹo không?" Cố Trường Quân hỏi.Cố Ân Nam nghe xong, lập tức sững sờ."Đàn ông?" Cố Ân Nam hỏi."Ừm... Cụ thể thì anh không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như có người đầu có sẹo bắt anh cưới Kiều Mộng Tiêu, anh không đồng ý, rồi sau đó thì chẳng còn nhớ gì nữa..." Cố Trường Quân nói tiếp.Lúc này, đầu óc anh vẫn còn mơ hồ, nhiều chuyện chưa thể nhớ lại rõ ràng. Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt Cố Ân Nam lập tức tái nhợt. Chẳng lẽ, người mà Cố Trường Quân nói đến chính là Thẩm Nặc?! Chẳng lẽ, nghi ngờ của Lục Lộ thực ra là đúng sao?!*****