[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 31: Sau chữ "yêu" có một người
Chương 31: Sau chữ "yêu" có một người
"Kiều Mộng Tiêu... cậu..."Lẽ ra cô muốn nói: "Kiều Mộng Tiêu, cậu làm gì vậy—" nhưng nụ hôn bất ngờ trên môi đã khiến nửa câu còn lại bị chính cô nuốt trọn vào bụng.Cố Ân Nam đứng chết trân tại chỗ, cảm giác hơi thở dịu dàng của Kiều Mộng Tiêu gắt gao trói buộc cô, khiến cô không biết phải cử động ra sao. Ngón tay thon dài của Kiều Mộng Tiêu nhẹ nhàng ấn lên vai cô. Dù người kia không dùng lực, nhưng Cố Ân Nam vẫn cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ thể hơi chao nghiêng về phía sau, ngay lập tức, Kiều Mộng Tiêu kịp thời đưa tay nâng lấy vòng eo mảnh mai của cô.Kiều Mộng Tiêu cúi xuống nhìn cô, mái tóc đen dài như dòng nước rũ thẳng xuống, ánh sáng từ đèn pha lê phủ lên gương mặt cô như dát một tầng sa mờ ảo."Cậu chẳng phải vẫn muốn thế sao?" Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa từ từ hạ thấp cánh tay, khiến Cố Ân Nam mất trọng tâm, ngã lưng xuống gần mặt sàn."Cái quỷ gì, cậu nói gì vậy hả!" Nhịp tim Cố Ân Nam gia tốc đập loạn, trên mặt rặng mây đỏ bay loạn, nhưng cô vẫn giả vờ giận dữ quay đi.Kiều Mộng Tiêu nhìn người con gái tuyệt đẹp trong vòng tay mình, cảm thấy bản thân không thể kìm chế nữa, như muốn phá bỏ mọi rào cản mà mình tự đặt ra.Nếu Cố Ân Nam vẫn giữ tâm lý ghét bỏ mình như xưa, có lẽ Kiều Mộng Tiêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ kéo cô vào trong lòng mình. Nhưng giờ đây, Cố Ân Nam lại thích mình, đến lúc này, muốn dừng lại thật khó, cũng không còn định lực nào để dừng lại.Như lúc này, cho dù trong lòng Kiều Mộng Tiêu còn nhiều lo lắng, nhưng phần lý trí đã bị phong ấn, để cho cảm xúc chiếm trọn.Bởi vì nàng phát hiện ra, dù thế nào đi nữa, mình cũng rất thích cái cô nàng có chút ngốc nghếch, có chút ngây ngô này. Rất muốn đường hoàng giữ cô ấy ở bên cạnh, nắm tay, che chở, sưởi ấm, yêu thương.Bởi vì nàng phát hiện, bất kể thế nào, cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh người phụ nữ trước mắt ngã vào vòng tay của người khác, càng không chịu nổi ý nghĩ về việc có ai khác ngoài mình sẽ chạm vào từng tấc da thịt của Cố Ân Nam."Tôi đang nói gì, cậu rất rõ ràng, không phải sao?" Kiều Mộng Tiêu khẽ nói.Cố Ân Nam bị Kiều Mộng Tiêu ép ngã xuống sàn, mái tóc dài tán loạn phủ trên nền nhà, sau đó Kiều Mộng Tiêu còn đẩy cái ghế vướng víu sang một bên."Đúng, tôi biết rõ. Nhưng câu tôi hỏi cậu, cậu đã từng trả lời rõ ràng chưa?" Cố Ân Nam đưa tay chống vào vai Kiều Mộng Tiêu, nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng."Trước kia tôi từng hỏi tại sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy, tốt đến mức tôi tưởng cậu thầm thích tôi, nhưng cậu bảo là không. Sau đó tôi lại hỏi cậu có từng thích ai chưa, cậu vẫn nói là không có. Như vậy chẳng phải có nghĩa là cậu vốn không thích tôi sao?" Cố Ân Nam nói xong, nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt mơ hồ dâng lên hơi nước, tuy nhanh chóng bị ý chí mạnh mẽ của cô ép xuống."Tôi hiểu rồi." Kiều Mộng Tiêu nói, bỗng nhắm mắt lại, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt."Đồ thần kinh, cậu hiểu cái gì cơ chứ?!" Cố Ân Nam giận dữ chất vấn."Cậu để tâm đến những chuyện này, chứng tỏ cậu thực sự thích tôi." Kiều Mộng Tiêu cười híp mắt, vẻ mặt đầy thỏa mãn."Hừ!" Cố Ân Nam lại hất mặt sang chỗ khác.Thế là, Kiều Mộng Tiêu đưa bàn tay thon dài ra, khẽ nâng cằm cô, ép khuôn mặt ấy quay về phía mình, dịu giọng nói: "Có hừ cũng vô ích, đó là sự thật.""Đồ tự luyến!" Cố Ân Nam bấm mạnh vào tay Kiều Mộng Tiêu.Nhưng Kiều Mộng Tiêu chịu đựng đau đớn rất nhỏ trên tay, chỉ khẽ nhíu mày, rồi lại cúi người xuống, chiếm lấy đôi môi mềm mại mà bướng bỉnh kia. Đầu lưỡi khẽ tách hàm răng, chậm rãi tiến vào, triền miên quấn quýt.Nụ hôn ấy, vừa tĩnh lặng vừa triền miên, khiến toàn thân run rẩy. Cố Ân Nam choáng váng đến mức thở cũng không thông. Hai người vốn hiếm khi chạm tay, vậy mà giờ đây lại gần gũi đến mức hơi thở cũng như hòa làm một."Không được, cậu vẫn chưa trả lời tôi... nói rõ ràng đi!" Cố Ân Nam gom hết sức lực đẩy Kiều Mộng Tiêu ra."Những gì tôi vừa làm, chẳng lẽ chưa đủ làm câu trả lời sao?" Kiều Mộng Tiêu cong khóe môi, trong mắt ánh lên ý cười nồng đậm."Tôi sợ." Cuối cùng, sau một hồi nén nhịn, Cố Ân Nam nhìn thẳng vào nàng, nói dõng dạc.Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu khựng lại, rồi ngồi dậy, lặng lẽ nhìn cô."Cậu rất đẹp, đầu óc thông minh, thủ đoạn cao minh, hơn nữa lại giỏi che giấu. Sự mạnh mẽ ấy dễ khiến người ta thấy đáng sợ." Cố Ân Nam cũng ngồi dậy. "Tôi không giống cậu. Cậu làm gì cũng rất xuất sắc, bởi vì cậu có thiên phú, còn tôi thì khác. Bất kể làm gì cũng phải cố gắng, nỗ lực nhiều lần mới may ra đạt được mức tạm coi là thành công."Nghe hết những lời ấy, Kiều Mộng Tiêu vẫn im lặng."Cậu quá xuất sắc, mà người giỏi hơn tôi thì có nhiều lắm. Tôi sợ nếu ở bên cậu, chỉ cần sơ suất một chút, cậu sẽ bị người khác cướp đi." Cố Ân Nam cúi nhìn sàn nhà, rồi lại ngẩng lên nhìn nàng. "Tôi sợ điều đó. Cho nên, tôi muốn biết cậu có thật sự thích tôi không, kiểu thích như tình nhân, để tôi có được một viên thuốc an thần.""Nói cậu ngốc, cậu liền ngốc thật cho tôi xem hả." Không ngờ, sau khi nghe xong, Kiều Mộng Tiêu lại đưa tay ôm trán."Chẳng phải cậu nói tôi rất xuất sắc sao? Vậy thì, đã như vậy, sao tôi có thể làm chuyện sai lầm? Sao có thể cho phép bản thân làm chuyện sai lầm? Cho nên, một khi tôi đã chọn ở bên cậu, thì tuyệt đối sẽ không có biến cố ngu ngốc nào xảy ra."Hừ ——! Tự tin ngang ngược đến mức này, chắc chỉ có Kiều Mộng Tiêu mới nói nổi! Trong lòng Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu đúng là một con quái vật!"Thật ra, nói đến cùng, điều cậu muốn xác nhận không phải là tôi có yêu cậu hay không sao?" Kiều Mộng Tiêu thở dài, rồi nói tiếp: "Ừ, tuy cậu hơi ngốc, nhưng không thể phủ nhận rằng..."Nhưng ngay lúc này, ngoài nhà bỗng vang lên tiếng xe.Cố Ân Nam nghe thấy, lập tức giật mình, vội kéo rèm nhìn ra —— trời ơi, là xe của ba cô!"Cmn cmn cmn ——!" Cố Ân Nam bật dậy, túm lấy Kiều Mộng Tiêu lao lên cầu thang như bay, chạy thẳng vào phòng ngủ."Cậu làm gì thế?" Kiều Mộng Tiêu khó hiểu hỏi."Ba tôi đột ngột trở về! Trời ạ, cậu mau trốn đi!" Cố Ân Nam vừa nói vừa mở cửa."Nhưng... Tôi cũng đâu phải đàn ông, cho dù ông ấy nhìn thấy, thì có sao đâu?" Kiều Mộng Tiêu vẫn điềm nhiên đáp.Lúc này Cố Ân Nam mới sực tỉnh —— đúng vậy, trốn thì có ý nghĩa gì? Thở phào một hơi, cô ngượng ngùng cười, rồi định đi xuống lại."Này." Đúng lúc Cố Ân Nam đặt tay lên lan can, vuốt tóc, quay người thì Kiều Mộng Tiêu nắm chặt cổ tay cô."Ừm, vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết." Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ giây lát, rồi nghiêm túc nói: "Tôi yêu cậu."Thái độ của nàng cực kỳ chân thành, ánh mắt sâu thẳm như biển xanh."Tôi đồng ý." Cố Ân Nam nhìn Kiều Mộng Tiêu, phì cười một tiếng, sau đó nắm chặt lấy tay nàng.Kiều Mộng Tiêu nâng trán —— tại sao cảm giác mà Cố Ân Nam mang đến, lại giống như hai người vừa mới... kết nghĩa huynh đệ thế này?*****Editor: Hai bả tỏ tình mà tui xem như đang tấu hài, haha
"Kiều Mộng Tiêu... cậu..."Lẽ ra cô muốn nói: "Kiều Mộng Tiêu, cậu làm gì vậy—" nhưng nụ hôn bất ngờ trên môi đã khiến nửa câu còn lại bị chính cô nuốt trọn vào bụng.Cố Ân Nam đứng chết trân tại chỗ, cảm giác hơi thở dịu dàng của Kiều Mộng Tiêu gắt gao trói buộc cô, khiến cô không biết phải cử động ra sao. Ngón tay thon dài của Kiều Mộng Tiêu nhẹ nhàng ấn lên vai cô. Dù người kia không dùng lực, nhưng Cố Ân Nam vẫn cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ thể hơi chao nghiêng về phía sau, ngay lập tức, Kiều Mộng Tiêu kịp thời đưa tay nâng lấy vòng eo mảnh mai của cô.Kiều Mộng Tiêu cúi xuống nhìn cô, mái tóc đen dài như dòng nước rũ thẳng xuống, ánh sáng từ đèn pha lê phủ lên gương mặt cô như dát một tầng sa mờ ảo."Cậu chẳng phải vẫn muốn thế sao?" Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa từ từ hạ thấp cánh tay, khiến Cố Ân Nam mất trọng tâm, ngã lưng xuống gần mặt sàn."Cái quỷ gì, cậu nói gì vậy hả!" Nhịp tim Cố Ân Nam gia tốc đập loạn, trên mặt rặng mây đỏ bay loạn, nhưng cô vẫn giả vờ giận dữ quay đi.Kiều Mộng Tiêu nhìn người con gái tuyệt đẹp trong vòng tay mình, cảm thấy bản thân không thể kìm chế nữa, như muốn phá bỏ mọi rào cản mà mình tự đặt ra.Nếu Cố Ân Nam vẫn giữ tâm lý ghét bỏ mình như xưa, có lẽ Kiều Mộng Tiêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ kéo cô vào trong lòng mình. Nhưng giờ đây, Cố Ân Nam lại thích mình, đến lúc này, muốn dừng lại thật khó, cũng không còn định lực nào để dừng lại.Như lúc này, cho dù trong lòng Kiều Mộng Tiêu còn nhiều lo lắng, nhưng phần lý trí đã bị phong ấn, để cho cảm xúc chiếm trọn.Bởi vì nàng phát hiện ra, dù thế nào đi nữa, mình cũng rất thích cái cô nàng có chút ngốc nghếch, có chút ngây ngô này. Rất muốn đường hoàng giữ cô ấy ở bên cạnh, nắm tay, che chở, sưởi ấm, yêu thương.Bởi vì nàng phát hiện, bất kể thế nào, cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh người phụ nữ trước mắt ngã vào vòng tay của người khác, càng không chịu nổi ý nghĩ về việc có ai khác ngoài mình sẽ chạm vào từng tấc da thịt của Cố Ân Nam."Tôi đang nói gì, cậu rất rõ ràng, không phải sao?" Kiều Mộng Tiêu khẽ nói.Cố Ân Nam bị Kiều Mộng Tiêu ép ngã xuống sàn, mái tóc dài tán loạn phủ trên nền nhà, sau đó Kiều Mộng Tiêu còn đẩy cái ghế vướng víu sang một bên."Đúng, tôi biết rõ. Nhưng câu tôi hỏi cậu, cậu đã từng trả lời rõ ràng chưa?" Cố Ân Nam đưa tay chống vào vai Kiều Mộng Tiêu, nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng."Trước kia tôi từng hỏi tại sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy, tốt đến mức tôi tưởng cậu thầm thích tôi, nhưng cậu bảo là không. Sau đó tôi lại hỏi cậu có từng thích ai chưa, cậu vẫn nói là không có. Như vậy chẳng phải có nghĩa là cậu vốn không thích tôi sao?" Cố Ân Nam nói xong, nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt mơ hồ dâng lên hơi nước, tuy nhanh chóng bị ý chí mạnh mẽ của cô ép xuống."Tôi hiểu rồi." Kiều Mộng Tiêu nói, bỗng nhắm mắt lại, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt."Đồ thần kinh, cậu hiểu cái gì cơ chứ?!" Cố Ân Nam giận dữ chất vấn."Cậu để tâm đến những chuyện này, chứng tỏ cậu thực sự thích tôi." Kiều Mộng Tiêu cười híp mắt, vẻ mặt đầy thỏa mãn."Hừ!" Cố Ân Nam lại hất mặt sang chỗ khác.Thế là, Kiều Mộng Tiêu đưa bàn tay thon dài ra, khẽ nâng cằm cô, ép khuôn mặt ấy quay về phía mình, dịu giọng nói: "Có hừ cũng vô ích, đó là sự thật.""Đồ tự luyến!" Cố Ân Nam bấm mạnh vào tay Kiều Mộng Tiêu.Nhưng Kiều Mộng Tiêu chịu đựng đau đớn rất nhỏ trên tay, chỉ khẽ nhíu mày, rồi lại cúi người xuống, chiếm lấy đôi môi mềm mại mà bướng bỉnh kia. Đầu lưỡi khẽ tách hàm răng, chậm rãi tiến vào, triền miên quấn quýt.Nụ hôn ấy, vừa tĩnh lặng vừa triền miên, khiến toàn thân run rẩy. Cố Ân Nam choáng váng đến mức thở cũng không thông. Hai người vốn hiếm khi chạm tay, vậy mà giờ đây lại gần gũi đến mức hơi thở cũng như hòa làm một."Không được, cậu vẫn chưa trả lời tôi... nói rõ ràng đi!" Cố Ân Nam gom hết sức lực đẩy Kiều Mộng Tiêu ra."Những gì tôi vừa làm, chẳng lẽ chưa đủ làm câu trả lời sao?" Kiều Mộng Tiêu cong khóe môi, trong mắt ánh lên ý cười nồng đậm."Tôi sợ." Cuối cùng, sau một hồi nén nhịn, Cố Ân Nam nhìn thẳng vào nàng, nói dõng dạc.Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu khựng lại, rồi ngồi dậy, lặng lẽ nhìn cô."Cậu rất đẹp, đầu óc thông minh, thủ đoạn cao minh, hơn nữa lại giỏi che giấu. Sự mạnh mẽ ấy dễ khiến người ta thấy đáng sợ." Cố Ân Nam cũng ngồi dậy. "Tôi không giống cậu. Cậu làm gì cũng rất xuất sắc, bởi vì cậu có thiên phú, còn tôi thì khác. Bất kể làm gì cũng phải cố gắng, nỗ lực nhiều lần mới may ra đạt được mức tạm coi là thành công."Nghe hết những lời ấy, Kiều Mộng Tiêu vẫn im lặng."Cậu quá xuất sắc, mà người giỏi hơn tôi thì có nhiều lắm. Tôi sợ nếu ở bên cậu, chỉ cần sơ suất một chút, cậu sẽ bị người khác cướp đi." Cố Ân Nam cúi nhìn sàn nhà, rồi lại ngẩng lên nhìn nàng. "Tôi sợ điều đó. Cho nên, tôi muốn biết cậu có thật sự thích tôi không, kiểu thích như tình nhân, để tôi có được một viên thuốc an thần.""Nói cậu ngốc, cậu liền ngốc thật cho tôi xem hả." Không ngờ, sau khi nghe xong, Kiều Mộng Tiêu lại đưa tay ôm trán."Chẳng phải cậu nói tôi rất xuất sắc sao? Vậy thì, đã như vậy, sao tôi có thể làm chuyện sai lầm? Sao có thể cho phép bản thân làm chuyện sai lầm? Cho nên, một khi tôi đã chọn ở bên cậu, thì tuyệt đối sẽ không có biến cố ngu ngốc nào xảy ra."Hừ ——! Tự tin ngang ngược đến mức này, chắc chỉ có Kiều Mộng Tiêu mới nói nổi! Trong lòng Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu đúng là một con quái vật!"Thật ra, nói đến cùng, điều cậu muốn xác nhận không phải là tôi có yêu cậu hay không sao?" Kiều Mộng Tiêu thở dài, rồi nói tiếp: "Ừ, tuy cậu hơi ngốc, nhưng không thể phủ nhận rằng..."Nhưng ngay lúc này, ngoài nhà bỗng vang lên tiếng xe.Cố Ân Nam nghe thấy, lập tức giật mình, vội kéo rèm nhìn ra —— trời ơi, là xe của ba cô!"Cmn cmn cmn ——!" Cố Ân Nam bật dậy, túm lấy Kiều Mộng Tiêu lao lên cầu thang như bay, chạy thẳng vào phòng ngủ."Cậu làm gì thế?" Kiều Mộng Tiêu khó hiểu hỏi."Ba tôi đột ngột trở về! Trời ạ, cậu mau trốn đi!" Cố Ân Nam vừa nói vừa mở cửa."Nhưng... Tôi cũng đâu phải đàn ông, cho dù ông ấy nhìn thấy, thì có sao đâu?" Kiều Mộng Tiêu vẫn điềm nhiên đáp.Lúc này Cố Ân Nam mới sực tỉnh —— đúng vậy, trốn thì có ý nghĩa gì? Thở phào một hơi, cô ngượng ngùng cười, rồi định đi xuống lại."Này." Đúng lúc Cố Ân Nam đặt tay lên lan can, vuốt tóc, quay người thì Kiều Mộng Tiêu nắm chặt cổ tay cô."Ừm, vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết." Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ giây lát, rồi nghiêm túc nói: "Tôi yêu cậu."Thái độ của nàng cực kỳ chân thành, ánh mắt sâu thẳm như biển xanh."Tôi đồng ý." Cố Ân Nam nhìn Kiều Mộng Tiêu, phì cười một tiếng, sau đó nắm chặt lấy tay nàng.Kiều Mộng Tiêu nâng trán —— tại sao cảm giác mà Cố Ân Nam mang đến, lại giống như hai người vừa mới... kết nghĩa huynh đệ thế này?*****Editor: Hai bả tỏ tình mà tui xem như đang tấu hài, haha