[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 30: Cố MM bị hôn



Chương 30: Cố MM bị hôn

"Ha ha, người nào, mình mới không thèm để ý!" Cố Ân Nam cầm ly rượu đế cao, rót cho mình một ly rượu tây, đi tới cửa phòng ngủ, dựa vào khung cửa. Nhìn mình trong gương, cô tạo dáng quyến rũ như một quý cô trưởng thành, lại nở nụ cười lạnh, nâng ngực một chút, tự nhủ: "Dù sao thì dáng người mình cũng rất nóng bỏng đó chứ!"

"Nhóc con, so với chị, cậu vẫn còn non lắm!"

Nói rồi, Cố Ân Nam đưa tay vuốt nhẹ xương quai xanh của mình, hất cằm, rồi ánh mắt sắc bén, uống một ngụm rượu nữa.

Sau đó, dường như có hơi say, cô đặt ly xuống, đi vào phòng khách nơi Kiều Mộng Tiêu từng ở, phát hiện trên nền ban công có một đôi khuyên tai rẻ tiền, chất lượng kém.

"Cái gì đây, xấu quá đi, trời ạ, gu thẩm mỹ của cậu ta càng ngày càng kém..." Cố Ân Nam cầm khuyên tai xoay xoay một lúc, rồi mơ màng vung tay ném bừa ra ngoài cửa sổ.

Ối da.

Chợt nghĩ, lỡ như đó là đồ của Kiều Mộng Tiêu thì sao? Gương mặt Cố Ân Nam lập tức tối sầm lại.

Nhưng cô cũng chẳng quản thêm, chỉ xoay người, ngã phịch xuống giường ngủ thiếp đi.

-----

Trong khi Lục Lộ nói chuyện với Cù Vịnh Liên, Kiều Mộng Tiêu đứng một mình ngoài sân.

Không biết từ lúc nào, trời đã tối, màn đêm như mực đổ loang lổ, nhuộm thế giới thành một mảng sâu thẳm thâm trầm. Bầu trời tĩnh lặng, trăng sao sáng trong, tỏa ánh sáng dịu dàng, như từ nơi cao vợi cúi nhìn xuống chúng sinh.

Lúc này, điện thoại của Kiều Mộng Tiêu reo lên.

"A lô, Vương Nhị, có chuyện gì vậy?"

"Chẳng có gì đâu, chỉ muốn hỏi hôm nay cậu có vui vẻ không thôi, haha!" Giọng Vương Nhị nghe như rất hóng hớt.

"Tạm ổn, sao tự dưng lại hỏi thế?"

"Không có gì, à... Thế, Nam Nam có nói gì với cậu không?"

"Không."

"Trời ạ, vậy là các cậu cứ thế mà lãng phí cả một ngày à?!" Vương Nhị kêu toáng lên.

"Khoan đã, bây giờ cậu không ở cùng cậu ấy sao?" Kiều Mộng Tiêu lại hỏi.

"Không, nếu ở cạnh thì làm sao mình rảnh rỗi nói chuyện với cậu được chứ?!"

"Cậu ấy không rủ cậu ăn tối à?" Kiều Mộng Tiêu nhớ rõ lúc đi, người kia còn kiêu kỳ bảo bàn đồ ăn đó là làm cho Vương Nhị mà.

"Không nha, mình đi với Chương Tiểu Nhiễm. À phải, Nam Nam hình như thật sự thích cậu rồi đó! Mà nè, hôm nay cậu có đi cùng một anh nào không? Cậu ấy ăn dấm chua dữ lắm đó nha!" Vương Nhị nói bằng giọng hết sức khoa trương.

Không hiểu sao, nghe vậy, khóe môi Kiều Mộng Tiêu bất giác cong lên, cười thật lòng.

Cố Ân Nam ghen sao... Khoan đã, nghĩa là, bàn đồ ăn hôm nay thực ra là nấu cho mình? Mà chẳng phải Cố Ân Nam vốn không biết nấu ăn sao?

Nghĩ đến đây, Kiều Mộng Tiêu nhìn đồng hồ. Giờ đã chín giờ tối, nếu quay về đó, chắc cũng mười giờ hơn.

Đúng lúc ấy, cửa căn phòng nhỏ phía sau mở ra, Cù Vịnh Liên bước ra, cảm ơn Lục Lộ.

"Cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Có muốn về nhà không? Hay để tôi báo cho người nhà tới? Cù Vãn rất lo cho cô đấy." Kiều Mộng Tiêu bước đến, nhẹ giọng hỏi.

"Không cần, tôi muốn một mình tĩnh lặng thêm chút nữa." Vừa nghe đến tên Cù Vãn, thân hình Cù Vịnh Liên khẽ run, sau đó liên tục gật đầu. "Cô giúp tôi đưa cái này cho họ, để họ biết tôi vẫn còn sống là được rồi."

Kiều Mộng Tiêu nhận lấy cuộn băng video trong tay cô, gật đầu.

"Vậy chúng tôi đi trước." Kiều Mộng Tiêu nói.

"Ừ." Cù Vịnh Liên khẽ gật đầu.

Thế là, Kiều Mộng Tiêu cùng Lục Lộ rời đi.

Ngồi vào xe, Kiều Mộng Tiêu quay sang hỏi: "Tình hình cô ấy thế nào?"

"Cũng vậy thôi... nhưng tâm trạng đã dịu lại nhiều." Lục Lộ thở dài.

Phải rồi, có thể tốt được bao nhiêu đâu. Là chị gái, lại đem lòng yêu chính em gái ruột mình, tình cảm như thế vốn dĩ đã đầy bế tắc. Tuy rằng họ không phải chị em ruột thực sự.

"Cậu phải cố lên đấy." Lục Lộ nhìn ra tâm trạng Kiều Mộng Tiêu không tốt, liền giơ nắm đấm cổ vũ. "Hơn nữa, chuyện của cậu và cô ấy hoàn toàn khác mà, người cậu thích cũng chẳng phải em gái gì đâu."

"Nói bậy gì thế." Kiều Mộng Tiêu khởi động xe.

"Được thôi." Lục Lộ nhún vai.

Sau khi đưa Lục Lộ về, Kiều Mộng Tiêu lái xe hướng về khách sạn mình ở. Nhưng nghĩ ngợi một lát, nàng bỗng xoay tay lái, đổi hướng chạy thẳng về nhà họ Cố.

Dừng xe, Kiều Mộng Tiêu bước xuống, do dự một chút, rồi vẫn đi lên bậc thang, đưa tay bấm chuông cửa.

Nhưng chuông vang lên hồi lâu, chẳng có ai ra mở. Nàng đứng đó chốc lát, rồi lấy điện thoại gọi cho Cố Ân Nam.

Lần đầu không ai bắt máy, nên gọi lại lần thứ hai. Lần này, hơn mười giây sau, cuối cùng cũng có người nghe.

"A lô?"

"Mở cửa cho tôi." Kiều Mộng Tiêu nói xong liền cúp máy.

Cố Ân Nam nghe điện thoại xong còn tưởng mình hoa mắt, bởi vì, trong chớp mắt, đối phương đã cúp luôn! Để chắc chắn bản thân không bị ảo giác, cô ngồi xếp bằng mở danh bạ ra xem.

Một phút trước – Kiều Mộng Tiêu.

Không hiểu vì sao, trong lòng bất chợt dâng lên một tia vui sướng nho nhỏ!

Dù đầu vẫn còn ong ong, Cố Ân Nam lập tức bật dậy, đưa tay kéo ga giường cho ngay ngắn, rồi chạy đến trước gương, cầm lược chải lại mái tóc hơi rối, sau đó lon ton chạy xuống cầu thang.

Chiêu số hai trong kỹ năng yêu đương – ồ không, chính xác hơn phải gọi là kỹ năng theo đuổi – chính là: dịu dàng, chu đáo! Tuyệt đối, tuyệt đối đừng vì có tình địch mà xụ mặt poker face, như thế chỉ khiến người ta khó chịu!

Vậy nên, lát nữa mở cửa thì nên nói gì nhỉ? Nói: "Cậu vừa bận gì thế? Chắc mệt lắm rồi nhỉ! Vào nghỉ một chút đi!" Ừ, thế là ổn rồi!

Nhưng, ngay lúc Cố Ân Nam mở cửa, nhìn thấy Kiều Mộng Tiêu, thì chiêu số hai vừa chuẩn bị trong đầu cô đã lập tức bị quên sạch sành sanh.

"Yo, lần này lại quên cái gì nữa thế hả?" Cố Ân Nam khoanh tay trước ngực, gương mặt tỏ ra cực kỳ kiêu căng mà hỏi, rồi hất đầu, chuyển ánh mắt khỏi người Kiều Mộng Tiêu, ngước nhìn chùm đèn pha lê nhà mình.

Sai rồi sai rồi, thoại hình như sai bét rồi! Trong lòng Cố Ân Nam gào thét.

Sai thì sai, dù sao mấy lời dịu dàng chu đáo đó vốn cũng chẳng hợp với tính cách của mình. Một giọng khác trong lòng cô thở dài đáp.

"Không phải." Kiều Mộng Tiêu chẳng buồn để ý đến vẻ mặt khó coi của Cố Ân Nam, trực tiếp bước vào, đứng trước mặt cô, hỏi: "Những món ăn cậu nấu tối nay, còn thừa không?"

Hự ——!

Cố Ân Nam lập tức quay phắt lại, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn chằm chằm Kiều Mộng Tiêu.

"Chạy cả ngày, bụng đói meo rồi." Kiều Mộng Tiêu đưa tay xoa bụng, giọng mang theo chút tủi thân, mà trên gương mặt lại treo nụ cười dịu dàng vô hại.

"Còn, còn thừa." Cố Ân Nam lắp bắp trả lời, rồi vội vàng đóng cửa lại.

Không những là còn thừa, mà cả bàn ăn đó, cô vốn chưa hề động đũa, tất cả vẫn còn nguyên trong tủ lạnh!

Cố Ân Nam nhanh tay cắm lại nồi cơm điện cho nóng, sau đó lần lượt mang đồ ăn ra hâm lại, rồi bày biện lại lên bàn.

Ban đầu, Kiều Mộng Tiêu còn nghĩ mấy món Cố Ân Nam nấu chắc chẳng ra hồn. Nhưng không ngờ, cả màu sắc lẫn mùi vị đều ổn cả. Dù gì thì bình thường cô ấy rất hiếm khi nấu nướng.

"Tại sao hôm nay đột nhiên cậu lại muốn tự mình vào bếp vậy?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Ngứa tay không được sao?" Cố Ân Nam vừa đáp, vừa cúi đầu húp một thìa canh. Chỉ là, vẻ mặt lại thoáng có chút chột dạ. Quả nhiên, vừa húp xong đã sặc ngay!

"Thế sao, còn có, sao mặt cậu lại đỏ thế kia? Chẳng lẽ bị hơi nóng khi hâm đồ ăn hun đỏ à?" Kiều Mộng Tiêu lại hỏi.

Lần này, Cố Ân Nam ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, sau đó gật mạnh: "Đúng thế!"

Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay ôm trán, khẽ cười khúc khích.

Cố đồng học à, đầu óc cậu lại bị kẹt mất rồi sao?! Nhưng... cái dáng vẻ đó, sao mà khiến tim người ta ngứa ngáy đến vậy.

Ánh mắt Kiều Mộng Tiêu bỗng trở nên phức tạp. Nàng đặt bát đũa xuống, như đã hạ quyết tâm, đứng dậy, vòng qua bàn, bước tới bên cạnh Cố Ân Nam, cúi xuống, khẽ khàng hôn lên má cô như chuồn chuồn lướt nước.

Ngay tức khắc, thìa canh trong tay Cố Ân Nam rơi tõm vào bát.

Vậy tức là... vừa rồi, mình bị hôn sao?

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...