[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 32: Vẫn tìm được



Chương 32: Vẫn tìm được

Chớp mắt khi cánh cổng mở ra, Cố Ân Nam buông tay Kiều Mộng Tiêu ra, rồi bước xuống cầu thang.

Cố Ân Nam quay người tránh ra, nháy mắt trong tay trống rỗng, trong lòng dâng lên một nỗi cô đơn. Tình cảm giữa phụ nữ với phụ nữ muốn được người đời công nhận quả thật quá khó. Dù có thể vượt qua trăm ngàn trở ngại, cũng chưa chắc có thể kiên trì chịu đựng đến cùng.

Khi Cố Ân Nam lao vào ôm ba mình, Cố Vân, cũng ngọt ngào gọi một tiếng "Ba", Kiều Mộng Tiêu đứng bên cạnh nhìn, lại thấy có chút hâm mộ.

"Ồ, cháu là..." Cố Vân sau khi bước vào, nhìn Kiều Mộng Tiêu, chỉ cảm thấy quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

"Bác Cố, bác vẫn khoẻ chứ. Cháu là Kiều Mộng Tiêu." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười tự giới thiệu.

"Đúng rồi, nhớ ra rồi, ở Vạn Mộc Quang Hoa. Không ngờ cháu lại là bạn của con gái bác." Cố Vân khen ngợi xong thì quay đầu lại, cố tình làm vẻ mặt chán ghét, gõ nhẹ lên đầu Cố Ân Nam: "Con nhìn người ta giỏi giang thế kia, rồi nhìn lại con xem, ra cái thể thống gì?"

"Thể thống?" Cố Ân Nam cau mày, xoa xoa trán: "Dù con có ra sao, chẳng phải cũng do gen tốt đẹp mà hai người cho con hay sao?"

"Con nhỏ hỗn xược này!" Cố Vân trừng mắt, làm bộ định cởi dép đánh con gái.

Thế là, Cố Ân Nam vèo một cái bỏ chạy, chồm lên lan can cầu thang làm mặt quỷ, còn nói: "Con đây tương lai sẽ tỏa sáng chói lòa toàn cầu đấy nhé, ba đừng đánh hỏng con nha."

"Không phải ba nói, nhưng với cái tính cách này của con, đàn ông nào mà dám lấy chứ?" Cố Vân bất lực lắc đầu.

"Thế nên con sẽ đi trước một bước, khỏi cần đàn ông nữa." Nói rồi, Cố Ân Nam nhảy xuống như thỏ, ghé vào bên cạnh Kiều Mộng Tiêu, nói với ba: "Hay là, ba đã thích Kiều Mộng Tiêu như vậy, thì để con cưới cậu ấy về làm vợ, được không?"

Câu này vừa thốt ra, người lo lắng không chỉ có Cố Ân Nam, mà còn cả Kiều Mộng Tiêu.

Nhưng Cố Vân lại chẳng nghĩ nhiều, chỉ ngửa đầu cười ha hả mấy tiếng, chống nạnh nói: "Thôi đi, Nam Nam, cho dù con dám cưới, thì người ta cũng chẳng thèm lấy đứa như con đâu, đúng không?"

"Xì ——" Cố Ân Nam nghe xong, buồn bực quay mặt sang chỗ khác.

Đêm hôm đó, Kiều Mộng Tiêu vừa mới nằm lên giường, thì cửa phòng bị gõ cộc cộc. Sau đó, Cố Ân Nam mặc chiếc váy ngủ hoa nhỏ li ti mở cửa bước vào.

"Làm gì vậy?" Kiều Mộng Tiêu ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì, chỉ xem có muỗi không thôi. Nếu có thì trong tủ đầu giường có nhang muỗi truyền thống với cả loại điện nữa." Cố Ân Nam lấp lửng nói, cứ đứng nấn ná ở cửa.

"Cảm ơn, hôm nay không có muỗi." Kiều Mộng Tiêu vuốt lại tóc, rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.

"Ờ..." Cố Ân Nam kéo dài giọng, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Một lúc sau, lại vang lên tiếng gõ cửa.

Quả nhiên, vẫn là Cố Ân Nam.

"Ba tôi mang ít đồ ăn về, tôi muốn hỏi cậu có muốn ăn không?" Quả thật, trong tay Cố Ân Nam là một hộp bánh hạnh nhân nhỏ.

"Cảm ơn, tôi muốn ngủ, nhưng không muốn béo như heo." Kiều Mộng Tiêu lại lắc đầu.

Thế là, Cố Ân Nam bĩu môi, chậm rãi lui ra, đóng cửa lại.

Kiều Mộng Tiêu chờ vài phút, thấy bên ngoài im lặng, bèn xuống giường, mở cửa ngó ra, nhìn quanh cũng chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu. Có lẽ thực sự về ngủ rồi.

Xoa nhẹ cánh tay, Kiều Mộng Tiêu quay lại phòng, khép cửa, rồi chợt nhớ đến Kiều Dịch.

Cắn cắn môi, nàng kéo chiếc túi treo sau cửa xuống, mở ngăn phụ, lại phát hiện đôi khuyên tai không còn ở đó! Tuy nói đôi khuyên ấy chất lượng kém, nhưng đó là minh chứng cho tình bạn giữa nàng và Kiều Dịch!

Khi đó, Kiều Dịch kéo nàng ra một sạp nhỏ, mua hai đôi khuyên giống nhau nhưng khác màu, một đôi xanh lam, một đôi trắng, rồi tách ra, ghép thành một xanh một trắng thành cặp, mỗi người giữ một chiếc.

"Chiếc này tượng trưng cho tớ chính là của cậu, cậu chính là của tớ. Sau này dù có lấy chồng, sinh con, chúng ta cũng không được bỏ rơi nhau, được không?" Khi đưa khuyên cho Kiều Mộng Tiêu, Kiều Dịch mỉm cười ngây thơ trong sáng.

Vì đôi khuyên đó, cả hai còn chạy đến tiệm nhỏ để xỏ lỗ tai. Mà cũng vì thế, hôm ấy khi về nhà, Kiều Mộng Tiêu bị mẹ mang tư tưởng bảo thủ mắng cho một trận, nói nàng là con hồ ly nhỏ không lo học hành.

Nghĩ đến đây, Kiều Mộng Tiêu liền bắt đầu lục tung phòng tìm kiếm.

Đổ hết đồ trong túi ra lục một lượt, không thấy. Lật lớp trong ví tiền, không thấy. Ngăn kéo, không thấy. Lật chăn lên, không thấy. Dưới gối, không thấy. Dưới sàn, không thấy. Trong nhà tắm, cũng không thấy.

Chẳng lẽ rơi trên xe rồi? Nghĩ vậy, Kiều Mộng Tiêu lại mở cửa định ra ngoài.

Nghe tiếng cửa mở, Cố Ân Nam cũng mở cửa, ló đầu ra:

"Cậu muốn làm gì thế?" Cố Ân Nam ngạc nhiên hỏi.

"Có món đồ tìm không thấy, chắc là để quên trên xe. Tôi xuống xe xem lại, chìa khóa gara đâu?" Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa xuống lầu.

"Đồ gì mà quan trọng vậy?" Cố Ân Nam vẫn chưa hiểu, đi theo sau.

"Khuyên tai, cậu có thấy không?" Kiều Mộng Tiêu dừng bước, quay đầu hỏi.

Cố Ân Nam nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu. Thế là Kiều Mộng Tiêu tiếp tục chạy xuống.

Sau khi lấy chìa khóa, Cố Ân Nam bỗng thấy hình như mình có chút ấn tượng. Khuyên tai, khuyên tai... Trong đầu như bị sét đánh trúng, cô đứng ngây ra.

Nhớ rồi, hình như lúc mình uống chút rượu, trong phòng khách đã nhặt được... Sau đó... đúng vậy, bị mình vô tình ném ra ngoài cửa sổ rồi!

"Thảm rồi..." Cố Ân Nam thều thào hai chữ, rồi lại đi ra, nuốt nước bọt nhìn Kiều Mộng Tiêu.

"Khuyên tai cậu nói... là một xanh một trắng đúng không?"

"Đúng, cậu thấy rồi à?" Kiều Mộng Tiêu lập tức thở phào, còn cười hỏi: "Cậu cất giúp tôi rồi hả?"

Thế nhưng, câu này vừa thốt ra, liền thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Ân Nam biến thành vẻ thảm thương.

"Không phải... Tôi... lỡ tay ném mất rồi."

"Ném... ném đi đâu?"

"Chắc rơi xuống bãi cỏ kia." Cố Ân Nam đưa tay chỉ phía sau.

Thế là, Kiều Mộng Tiêu chẳng nghĩ gì, liền xoay người chuẩn bị đi ra.

"Đợi đã, tôi đi tìm cùng cậu!" Cố Ân Nam vừa nói xong, Kiều Mộng Tiêu đã đi mất. Thế là cô vội chạy vào lấy đèn pin nhỏ, bật hết đèn trong sân, rồi chạy ra ngoài.

Hai người tìm quanh bãi cỏ một vòng, chẳng thấy gì. Cố Ân Nam buồn bực ảm não.

Đôi khuyên đó trông thì chẳng ra sao, nhưng Kiều đại lão lại để ý như vậy, chứng tỏ nó rất có ý nghĩa. Cái gọi là "quý giá" này, chắc chắn không nằm ở tiền bạc, mà là ở kỷ niệm.

Đang tìm, Cố Ân Nam ngáp một cái, bước thêm một bước, bỗng trượt chân, cả người ngã ngửa ra sau!

"A ——" Tiếng gào của Cố Ân Nam vang vọng khắp nơi.

"Ngã chỗ nào rồi?" Kiều Mộng Tiêu quay lại đỡ cô.

"Đau..." Cố Ân Nam được đỡ dậy, chỉ thấy chỗ giữa mông và đùi rát bỏng. Cô đưa tay sờ, phát hiện có vật nhỏ đâm vào da, liền rút ra, đưa dưới đèn pin soi thử.

Vừa nhìn, Kiều Mộng Tiêu lập tức hóa đá. Không gian xung quanh như ngưng đọng lại.

Mông... khuyên tai... khuyên tai... mông...

Vậy là, tại buổi tối này, đôi khuyên tai đầy kỷ niệm cuối cùng cũng được tìm thấy. Chiếc màu xanh còn nguyên vẹn, chiếc màu trắng thì phần kim đã từ thẳng thành cong, dưới sức mạnh "hủy diệt" của mông nhà họ Cố.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...