[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 11: Lâu rồi không gặp
Chương 11: Lâu rồi không gặpCố Ân Nam lật thử một chút, rồi phát hiện bên trong không chỉ có váy, mà còn có cả một chiếc quần lót mới tinh chưa cắt mác.Thay đồ xong, Cố Ân Nam đẩy cửa bước ra, đi đến bồn rửa tay, thở phào một hơi.Vặn mở vòi nước, cô vừa rửa tay vừa ngẩng đầu nhìn vào gương, thoáng sững lại.Nói thật, chiếc váy này kiểu dáng rất đơn giản, nhưng mặc lên trông cũng không tệ. Chỉ là hình như không vừa lắm, luôn cảm thấy phần vạt hơi dài, nếu ngắn hơn một chút, lộ ra đầu gối thì mới hoàn hảo.Rửa tay xong, Cố Ân Nam bước ra thì phát hiện Kiều Mộng Tiêu đang đứng chờ bên ngoài.Cố Ân Nam khẽ hắng giọng, kéo quai túi nói: "Chuyện vừa nãy... cảm ơn nhé.""Không có gì, chỉ tiện tay thôi. Thấy cậu ở trong đó lâu quá, còn tưởng bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi chứ." Kiều Mộng Tiêu vén tóc nói."Ý cậu là... cậu vẫn đứng ngoài này đợi tôi à?" Cố Ân Nam nắm được trọng điểm, hỏi lại."Đúng vậy." Kiều Mộng Tiêu gật đầu. "Nhưng ai ngờ cậu vừa vào là mất tăm mất tích. Quỷ mới biết nhất định cậu gặp chuyện gì kỳ lạ. Với lại, lúc cậu đi vào, bông hoa sau mông còn nở rộ quyến rũ lắm cơ."Bông hoa sau mông nở rộ quyến rũ... có thể miêu tả chuẩn hơn được không?
Nghe xong, Cố Ân Nam lập tức nghẹn lời, không nói được gì.Cũng có nghĩa là... thực ra Kiều Mộng Tiêu đã nhìn thấy rồi..."Dù sao thì, cảm ơn." Cố Ân Nam thở ra một hơi, quay đầu đi chỗ khác."Không có gì." Kiều Mộng Tiêu khẽ lắc đầu."Cậu hôm nay mặc đẹp lắm." Dù sao thì vừa nãy Kiều Mộng Tiêu quả thực đã giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử, nên Cố Ân Nam nghĩ một lát, quyết định khen nàng để tỏ lòng cảm kích.Hơn nữa, Kiều Mộng Tiêu hôm nay đúng là mặc rất đẹp. Có lẽ phải nói là, vóc người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.Chiếc váy liền ôm sát không tay của Chanel thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là chất vải dệt tweed màu be, không hề hoa mỹ. Nhưng khoác lên người Kiều Mộng Tiêu, lập tức toát lên vẻ sang quý.Kiều Mộng Tiêu dường như không ngờ Cố Ân Nam chủ động nói vậy, hơi sững lại rồi mỉm cười: "Cậu cũng vậy."Lần này đến lượt Cố Ân Nam ngẩn ra.Nói thật, đây chắc là lần đầu tiên cô nghe Kiều Mộng Tiêu khen mình nhỉ?"À đúng rồi, tôi thật không ngờ lúc ra ngoài cậu lại mang sẵn cả bộ đồ thay thế." Cố Ân Nam cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, rồi ngước lên nhìn Kiều Mộng Tiêu."Đó gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Kiều Mộng Tiêu vốn là kiểu người chỉ cần từng bị thiệt thòi ở đâu, thì sau này sẽ tìm mọi cách để không tái diễn.Trước đây, nàng cũng từng gặp phải tình huống giống Cố Ân Nam, nên từ đó về sau, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị thêm quần áo, giày dép, thậm chí cả đồ lót giao cho vệ sĩ giữ. Như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần gọi là có thể đưa đến ngay."À mà, cậu chờ tôi là có chuyện gì à?" Cố Ân Nam cuối cùng cũng vòng lại câu hỏi."Cũng chẳng có gì, chỉ là lúc cậu vào nhà vệ sinh thì Thẩm Kỳ với bạn trai cậu ấy tìm tôi, nói có việc gấp phải đi trước. Tôi nghĩ, người cậu không muốn gặp đã đi rồi, vậy thì chúng ta có thể đi ăn chung một bữa chứ?" Kiều Mộng Tiêu thong thả bước mấy bước đến bên cạnh Cố Ân Nam."Được." Cố Ân Nam gật đầu.Dù sao thì cô cũng không nỡ từ chối một người vừa mới giúp mình.Không ưa là một chuyện, biết ơn là chuyện khác."Ăn ở đây hay đi chỗ khác? Tôi mời." Lúc nãy lục trong túi, Cố Ân Nam chắc chắn ví vẫn còn đó, chứng tỏ cô có mang tiền, ít ra vẫn chưa xui xẻo đến mức cùng cực."Vậy thì đi chỗ khác đi, đến quán hồi cấp ba cậu với Vương Nhị hay ăn, thế nào?" Kiều Mộng Tiêu nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng buông một câu, nhưng lại suýt khiến Cố Ân Nam phun máu."Trời ạ, cậu biết quán đó cách đây bao xa không?! Quán đó ngay đối diện trường cấp ba, tức là tận trong thành phố quê tôi, bay máy bay cũng mất hai tiếng!""Không sao, vậy để lần sau đi. Còn bây giờ, hay là cậu nấu cơm cho tôi ăn đi." Kiều Mộng Tiêu khoanh tay, thong dong nói.Này này — đừng được voi đòi tiên thế chứ! Hơn nữa, dì cả vừa mới ghé thăm, mà cậu bắt tôi xuống bếp, chẳng phải chuyện không liên quan thì thờ ơ sao?! Cố Ân Nam suýt nữa bật thốt ra, nhưng nghĩ đến chuyện không muốn mang ơn, cuối cùng cô vẫn giơ tay làm ký hiệu OK.Mà thôi, nghĩ lại cũng được, dù sao tay nghề nấu nướng của mình thảm hại, thi thoảng "đầu độc" một người cũng chẳng sao."Thật ra..." Nhưng Kiều Mộng Tiêu lại đổi giọng."Thật ra gì?" Cố Ân Nam hỏi."Thật ra tôi chỉ đùa thôi. Cậu không khỏe thì khỏi nấu. Tôi biết gần đây có một nhà bán cháo, đến đó là được rồi." Nói xong, Kiều Mộng Tiêu chẳng quan tâm Cố Ân Nam có phản ứng gì, chân ngọc khẽ bước, eo nhỏ uyển chuyển lắc lư, mang theo cơn gió mà xuống lầu.Cố Ân Nam đành mặt mày u ám đi theo.Lúc nào cũng thấy ở cạnh Kiều Mộng Tiêu rất gượng gạo. Nói thật, dù từng là bạn cùng bàn, nhưng hồi đó cơ bản họ chưa bao giờ đi ăn cùng nhau.Kiều Mộng Tiêu bước đi không nhanh không chậm, mái tóc dài đen nhánh khẽ đung đưa theo từng bước chân nhẹ nhàng.Cố Ân Nam theo ngay phía sau, bất giác nhìn đến ngẩn ngơ. Thực ra, gạt bỏ những oán hận trong lòng dành cho Kiều Mộng Tiêu, thì nàng quả thật là một người rất xuất sắc.Một cô gái tài sắc vẹn toàn như thế, thật sự không thấy nhiều.Ánh mắt Cố Ân Nam lướt qua cánh tay trắng nõn mảnh mai của Kiều Mộng Tiêu, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn đưa tay bóp thử một cái. Không biết nếu làm vậy, Kiều Mộng Tiêu sẽ có phản ứng thế nào.Quán cháo mà Kiều Mộng Tiêu cực lực giới thiệu nằm hơi khuất, ngay ngã tư trong một khu dân cư lớn.Cố Ân Nam vừa đi vừa thắc mắc sao lại chọn nơi hẻo lánh thế này để ăn, trong lúc còn đang nghĩ ngợi thì đã đến cửa quán cháo rồi.Vừa bước vào, mùi thơm ngào ngạt lập tức ập đến, khiến bụng Cố Ân Nam réo lên, cơn đói cồn cào hơn hẳn."Phục vụ, trên lầu còn bàn trống không?" Cố Ân Nam đảo mắt nhìn một vòng, thấy đã kín khách. Lại thấy nhân viên ở quầy đang cắm mặt chơi điện thoại, thế là cô bước lên, gõ mấy cái lên quầy."Không có." Nhân viên kia vẫn dán mắt vào màn hình, chẳng buồn ngẩng đầu, trả lời uể oải."Vậy có thể lấy số chờ trước không...""Ừ, chờ chút đi." Hình như đối phương đang mải chat với ai đó, liền gạt phắt Cố Ân Nam sang một bên.Thấy cái thái độ ấy, Cố Ân Nam cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức sôi máu. Mẹ kiếp, làm ăn kiểu gì thế này? Đã không muốn làm thì thôi, đã đi làm còn bày cái mặt thối ra, lại còn lề mề dây dưa, rốt cuộc là muốn gì đây?!"Làm việc mà mải chơi điện thoại, không sợ bị ông chủ đuổi à?" Kiều Mộng Tiêu thấy Cố Ân Nam tức đến mức đầu muốn bốc khói, bèn khẽ lên tiếng."A, là Mộng Tiêu à! Lâu quá không gặp, hôm nay cuối cùng cậu cũng rảnh ghé đây rồi hả?!" Nhân viên kia vừa ngẩng đầu, nhận ra người đến là Kiều Mộng Tiêu thì gương mặt đầy oán khí khi nãy lập tức nở rộ nụ cười tươi rói.Nhìn cảnh này, cằm Cố Ân Nam suýt nữa thì rơi xuống đất."Vương... Nhị?" Cố Ân Nam nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra người vừa lạnh nhạt đến cực điểm với mình, giờ lại nhiệt tình hết mức với Kiều Mộng Tiêu, chính là Vương Nhị.Vương Nhị sau khi chú ý đến Cố Ân Nam đứng bên cạnh Kiều Mộng Tiêu, liền trợn to mắt kinh ngạc.*****
Nghe xong, Cố Ân Nam lập tức nghẹn lời, không nói được gì.Cũng có nghĩa là... thực ra Kiều Mộng Tiêu đã nhìn thấy rồi..."Dù sao thì, cảm ơn." Cố Ân Nam thở ra một hơi, quay đầu đi chỗ khác."Không có gì." Kiều Mộng Tiêu khẽ lắc đầu."Cậu hôm nay mặc đẹp lắm." Dù sao thì vừa nãy Kiều Mộng Tiêu quả thực đã giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử, nên Cố Ân Nam nghĩ một lát, quyết định khen nàng để tỏ lòng cảm kích.Hơn nữa, Kiều Mộng Tiêu hôm nay đúng là mặc rất đẹp. Có lẽ phải nói là, vóc người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.Chiếc váy liền ôm sát không tay của Chanel thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là chất vải dệt tweed màu be, không hề hoa mỹ. Nhưng khoác lên người Kiều Mộng Tiêu, lập tức toát lên vẻ sang quý.Kiều Mộng Tiêu dường như không ngờ Cố Ân Nam chủ động nói vậy, hơi sững lại rồi mỉm cười: "Cậu cũng vậy."Lần này đến lượt Cố Ân Nam ngẩn ra.Nói thật, đây chắc là lần đầu tiên cô nghe Kiều Mộng Tiêu khen mình nhỉ?"À đúng rồi, tôi thật không ngờ lúc ra ngoài cậu lại mang sẵn cả bộ đồ thay thế." Cố Ân Nam cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, rồi ngước lên nhìn Kiều Mộng Tiêu."Đó gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Kiều Mộng Tiêu vốn là kiểu người chỉ cần từng bị thiệt thòi ở đâu, thì sau này sẽ tìm mọi cách để không tái diễn.Trước đây, nàng cũng từng gặp phải tình huống giống Cố Ân Nam, nên từ đó về sau, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị thêm quần áo, giày dép, thậm chí cả đồ lót giao cho vệ sĩ giữ. Như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần gọi là có thể đưa đến ngay."À mà, cậu chờ tôi là có chuyện gì à?" Cố Ân Nam cuối cùng cũng vòng lại câu hỏi."Cũng chẳng có gì, chỉ là lúc cậu vào nhà vệ sinh thì Thẩm Kỳ với bạn trai cậu ấy tìm tôi, nói có việc gấp phải đi trước. Tôi nghĩ, người cậu không muốn gặp đã đi rồi, vậy thì chúng ta có thể đi ăn chung một bữa chứ?" Kiều Mộng Tiêu thong thả bước mấy bước đến bên cạnh Cố Ân Nam."Được." Cố Ân Nam gật đầu.Dù sao thì cô cũng không nỡ từ chối một người vừa mới giúp mình.Không ưa là một chuyện, biết ơn là chuyện khác."Ăn ở đây hay đi chỗ khác? Tôi mời." Lúc nãy lục trong túi, Cố Ân Nam chắc chắn ví vẫn còn đó, chứng tỏ cô có mang tiền, ít ra vẫn chưa xui xẻo đến mức cùng cực."Vậy thì đi chỗ khác đi, đến quán hồi cấp ba cậu với Vương Nhị hay ăn, thế nào?" Kiều Mộng Tiêu nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng buông một câu, nhưng lại suýt khiến Cố Ân Nam phun máu."Trời ạ, cậu biết quán đó cách đây bao xa không?! Quán đó ngay đối diện trường cấp ba, tức là tận trong thành phố quê tôi, bay máy bay cũng mất hai tiếng!""Không sao, vậy để lần sau đi. Còn bây giờ, hay là cậu nấu cơm cho tôi ăn đi." Kiều Mộng Tiêu khoanh tay, thong dong nói.Này này — đừng được voi đòi tiên thế chứ! Hơn nữa, dì cả vừa mới ghé thăm, mà cậu bắt tôi xuống bếp, chẳng phải chuyện không liên quan thì thờ ơ sao?! Cố Ân Nam suýt nữa bật thốt ra, nhưng nghĩ đến chuyện không muốn mang ơn, cuối cùng cô vẫn giơ tay làm ký hiệu OK.Mà thôi, nghĩ lại cũng được, dù sao tay nghề nấu nướng của mình thảm hại, thi thoảng "đầu độc" một người cũng chẳng sao."Thật ra..." Nhưng Kiều Mộng Tiêu lại đổi giọng."Thật ra gì?" Cố Ân Nam hỏi."Thật ra tôi chỉ đùa thôi. Cậu không khỏe thì khỏi nấu. Tôi biết gần đây có một nhà bán cháo, đến đó là được rồi." Nói xong, Kiều Mộng Tiêu chẳng quan tâm Cố Ân Nam có phản ứng gì, chân ngọc khẽ bước, eo nhỏ uyển chuyển lắc lư, mang theo cơn gió mà xuống lầu.Cố Ân Nam đành mặt mày u ám đi theo.Lúc nào cũng thấy ở cạnh Kiều Mộng Tiêu rất gượng gạo. Nói thật, dù từng là bạn cùng bàn, nhưng hồi đó cơ bản họ chưa bao giờ đi ăn cùng nhau.Kiều Mộng Tiêu bước đi không nhanh không chậm, mái tóc dài đen nhánh khẽ đung đưa theo từng bước chân nhẹ nhàng.Cố Ân Nam theo ngay phía sau, bất giác nhìn đến ngẩn ngơ. Thực ra, gạt bỏ những oán hận trong lòng dành cho Kiều Mộng Tiêu, thì nàng quả thật là một người rất xuất sắc.Một cô gái tài sắc vẹn toàn như thế, thật sự không thấy nhiều.Ánh mắt Cố Ân Nam lướt qua cánh tay trắng nõn mảnh mai của Kiều Mộng Tiêu, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn đưa tay bóp thử một cái. Không biết nếu làm vậy, Kiều Mộng Tiêu sẽ có phản ứng thế nào.Quán cháo mà Kiều Mộng Tiêu cực lực giới thiệu nằm hơi khuất, ngay ngã tư trong một khu dân cư lớn.Cố Ân Nam vừa đi vừa thắc mắc sao lại chọn nơi hẻo lánh thế này để ăn, trong lúc còn đang nghĩ ngợi thì đã đến cửa quán cháo rồi.Vừa bước vào, mùi thơm ngào ngạt lập tức ập đến, khiến bụng Cố Ân Nam réo lên, cơn đói cồn cào hơn hẳn."Phục vụ, trên lầu còn bàn trống không?" Cố Ân Nam đảo mắt nhìn một vòng, thấy đã kín khách. Lại thấy nhân viên ở quầy đang cắm mặt chơi điện thoại, thế là cô bước lên, gõ mấy cái lên quầy."Không có." Nhân viên kia vẫn dán mắt vào màn hình, chẳng buồn ngẩng đầu, trả lời uể oải."Vậy có thể lấy số chờ trước không...""Ừ, chờ chút đi." Hình như đối phương đang mải chat với ai đó, liền gạt phắt Cố Ân Nam sang một bên.Thấy cái thái độ ấy, Cố Ân Nam cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức sôi máu. Mẹ kiếp, làm ăn kiểu gì thế này? Đã không muốn làm thì thôi, đã đi làm còn bày cái mặt thối ra, lại còn lề mề dây dưa, rốt cuộc là muốn gì đây?!"Làm việc mà mải chơi điện thoại, không sợ bị ông chủ đuổi à?" Kiều Mộng Tiêu thấy Cố Ân Nam tức đến mức đầu muốn bốc khói, bèn khẽ lên tiếng."A, là Mộng Tiêu à! Lâu quá không gặp, hôm nay cuối cùng cậu cũng rảnh ghé đây rồi hả?!" Nhân viên kia vừa ngẩng đầu, nhận ra người đến là Kiều Mộng Tiêu thì gương mặt đầy oán khí khi nãy lập tức nở rộ nụ cười tươi rói.Nhìn cảnh này, cằm Cố Ân Nam suýt nữa thì rơi xuống đất."Vương... Nhị?" Cố Ân Nam nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra người vừa lạnh nhạt đến cực điểm với mình, giờ lại nhiệt tình hết mức với Kiều Mộng Tiêu, chính là Vương Nhị.Vương Nhị sau khi chú ý đến Cố Ân Nam đứng bên cạnh Kiều Mộng Tiêu, liền trợn to mắt kinh ngạc.*****