[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 10. Mất mặt đến tận nhà dì
Chương 10. Mất mặt đến tận nhà dì"Dù sao thì cậu cũng chỉ thích nhìn tôi mất mặt thôi chứ gì?" Cố Ân Nam chưa để Kiều Mộng Tiêu kịp mở miệng giải thích, đã vội vàng đưa ra kết luận."Nhìn bộ dạng cậu thế này, hình như vẫn còn thích cậu ấy à. Không tệ, khá chung tình đấy." Kiều Mộng Tiêu nhếch khóe môi, thong thả nói."Thích thì cũng chưa hẳn. Chỉ là, nếu cậu ấy còn độc thân, thì tôi dĩ nhiên cũng muốn theo đuổi, dù sao tôi cũng độc thân, lại khá muốn yêu đương. Nhưng cái làm tôi tức không phải vì cậu ấy có người rồi, mà tôi tức giận là vì cậu!" Cố Ân Nam bẻ ngoặt đề tài, chỉ thẳng vào Kiều Mộng Tiêu."Cậu tức giận tôi cái gì?" Kiều Mộng Tiêu cảm thấy khó hiểu."Cậu cố ý phải không? Cậu muốn nhìn tôi mất mặt chứ gì? Ban đầu còn bảo có bất ngờ, kêu tôi ăn mặc thật xinh đẹp đến đây, lại không nói cho tôi biết Thẩm Kỳ đã có chồng rồi. Cậu là cố tình đúng không?" Cố Ân Nam tức giận nhìn chằm chằm nàng.Nói thật, đúng là nguy hiểm thật.Ừ thì, bây giờ với Thẩm Kỳ, cô không còn cái cảm giác tim đập rộn ràng như trước kia nữa. Nhưng thiện cảm thì vẫn có. Cho nên, cô đã tính sẽ xin số điện thoại của Thẩm Kỳ, rồi sau này hẹn ra ngoài để bồi dưỡng tình cảm.Nhưng may mà chưa kịp làm. Nếu đã xin số, lại còn biết được Thẩm Kỳ có bạn trai, thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"Này này này, vị tiểu thư này, từ từ. Vừa nãy không phải cậu bảo muốn nghe tôi giải thích à? Sao bây giờ lại tự tiện thay tôi nói luôn rồi? Khi nào cậu biến thành giun trong bụng tôi thế?" Kiều Mộng Tiêu vén tóc, cố tình tỏ ra khó hiểu."Được thôi. Vậy cậu giải thích đi, có phải cậu tính toán thế không?" Ân Nam hằm hằm hỏi."Không." Kiều Mộng Tiêu lắc đầu."Tôi thật sự chẳng nghĩ gì cả. Chỉ là, Thẩm Kỳ đột ngột quay về, rồi tìm tôi nói muốn tụ tập. Tôi bảo, được thôi, có thể dẫn thêm người không. Cậu ấy nói có thể, hỏi tôi muốn dẫn ai. Cuối cùng tôi nói dẫn hoa khôi lớp, Cố Ân Nam, cậu ấy liền đồng ý. Ai ngờ cậu ấy lại dẫn theo đàn ông chứ? Cái đó thì tôi quản nổi sao, tiểu thư?" Kiều Mộng Tiêu kể lại đầu đuôi sự việc, vẻ mặt thản nhiên, chẳng có kẽ hở nào."Thế tại sao cậu phải dẫn tôi theo?" Cố Ân Nam suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nghẹn ra một câu."Không phải cậu thích cậu ấy sao, cho nên...""Suỵt ——" Vừa nghe vậy, sắc mặt Ân Nam lập tức biến đổi, cô nắm chặt cổ tay Kiều Mộng Tiêu, kéo tuột vào phía sau một chậu cây rồi ngồi thụp xuống. Vì dùng sức quá mạnh, cả người cô lệch đi, sau đó mới chỉnh lại chiếc túi xách trên vai, rồi buông tay: "Nhỏ tiếng thôi, tôi không muốn để cậu ấy biết.""Được, không thành vấn đề." Kiều Mộng Tiêu gật đầu."Dù sao thì tôi cũng khó hiểu cách nghĩ của cậu. Bình thường chẳng ai làm vậy đâu, thế mà cậu lại kéo tôi theo... Cứ như thể chúng ta thân thiết lắm ấy." Cố Ân Nam thì thầm."Nghe như thể cách nghĩ của cậu mới bình thường vậy. Tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc đến tên cậu trong điện thoại thôi, cậu cần gì phải nghĩ nhiều? Đột nhiên thấy cậu thật là ngốc quá mức, đầu óc cậu làm bằng bê tông cốt thép đấy à?" Kiều Mộng Tiêu vốn dĩ lúc nào cũng thong dong, ít khi nổi nóng, vui buồn khó đoán, thế mà lúc này lại đột nhiên bực tức.Cố Ân Nam lập tức trừng mắt kinh ngạc —— what, cô gái này ngày càng hống hách rồi sao? Dám mắng thẳng vào mặt mình là đồ ngốc!"Kiều Mộng Tiêu, cậu... tôi..." Nếu không phải vì muốn giữ hình tượng, Cố Ân Nam thật sự muốn đưa tay bóp cổ nhấc cậu ta lên, rồi xoay một vòng ba trăm chín mươi sáu độ!Kiều Mộng Tiêu nhìn bộ dạng hung hăng của đối phương, trong lòng lại càng khó chịu. Cái gì mà "cảm thấy chúng ta giống như thân thiết lắm" chứ? Hai người họ chẳng lẽ còn chưa đủ thân sao? Thực ra, lý do khiến Kiều Mộng Tiêu nổi nóng chính là điều đó."Tóm lại, gặp cậu đúng là xui xẻo. Tôi cũng chẳng cần cậu giả vờ làm người tốt trước mặt tôi!" Cố Ân Nam nói xong liền đứng bật dậy.Thật ra, nguyên nhân khiến Cố Ân Nam bực bội, còn vì lần này Thẩm Kỳ quay về, người đầu tiên cậu ấy tìm là Kiều Mộng Tiêu, chứ không phải mình. Mà việc mình có mặt ở đây, cũng chỉ vì Kiều Mộng Tiêu nhắc đến trong điện thoại nên mới được rủ tới.Cảm giác đó thật sự khó chịu vô cùng. Thẩm Kỳ vốn không hề nghĩ tới mình, vậy mình tới đây làm gì?"Tôi chẳng hề giả mù sa mưa làm người tốt." Kiều Mộng Tiêu cuối cùng cũng mất đi một nửa sự nhẫn nại."Hơn nữa, cậu nghĩ tôi giả vờ làm người tốt trước mặt cậu thì được lợi ích gì sao?" Kiều Mộng Tiêu đứng lên hỏi thẳng.Cố Ân Nam lập tức nghẹn lời. Ừ nhỉ, quả thực là cô quá ngang bướng, cô phải thừa nhận."Phải, là tôi hẹp hòi, rõ ràng là bản thân không bằng người ta, vậy mà còn nghĩ người giỏi hơn mình chắc chắn có ý đồ xấu. Là lỗi của tôi. Nhưng, làm ơn lần sau khi làm gì đó thì nghĩ một chút, cái mà cậu cho là việc tốt, với người khác có chắc là việc tốt không." Cố Ân Nam thở dài, nhướng mày nhìn Kiều Mộng Tiêu.Kiều Mộng Tiêu thoáng ngẩn ra. Thật sự thì, trước giờ nàng hoàn toàn không hiểu tại sao Cố Ân Nam lại luôn mang theo ác cảm với mình. Nhưng nghe xong những lời vừa rồi, cuối cùng nàng đã hiểu."Thật là..." Kiều Mộng Tiêu nhìn chằm chằm Cố Ân Nam hồi lâu, rồi đưa tay xoa trán, quay đi."Được rồi. Lát nữa giúp cậu nói với Thẩm Kỳ, cứ bảo tôi có việc bận, nên đi trước." Cố Ân Nam nói xong, rồi xoay người định rời đi."Cậu hoàn toàn không cần phải thấy tự ti hay so sánh gì cả. Thật ra, nói thẳng ra, tôi luôn rất ngưỡng mộ cậu. Thế nào, có bất ngờ không? Nhưng sự thật là vậy, cậu luôn nghĩ mình không bằng tôi, nhưng tôi lại luôn ngưỡng mộ cậu." Kiều Mộng Tiêu bất ngờ ném ra một câu khi Cố Ân Nam vừa quay đi."Cái gì?"Cố Ân Nam sững sờ quay lại.Câu nói đó của Kiều Mộng Tiêu dường như là thật, biểu cảm trên mặt cũng không giống như đang giả vờ."Không có gì. Thôi, cậu muốn đi thì đi đi, lát nữa tôi sẽ nói lại giúp cậu." Kiều Mộng Tiêu nhanh chóng kết thúc chủ đề, mỉm cười nhìn Cố Ân Nam.Người này, thay đổi cũng thật nhanh."Được, tạm biệt." Cố Ân Nam dứt lời, không thèm nhìn lại, đi thẳng vào nhà vệ sinh.Nói thật, ban nãy cô đúng là có ý định đi vệ sinh. Chỉ là nghe thấy tiếng giày cao gót của Kiều Mộng Tiêu nên mới dừng lại, giờ thì chịu không nổi nữa!Một phút trước, cô còn cảm thấy hình như "dì cả" đến thăm mình rồi, bây giờ phải vào kiểm tra cho chắc.Nghĩ vậy, Ân Nam vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.Vừa lao vào, kéo quần lót xuống, cô liền sững sờ!Dù đã dán băng vệ sinh dự phòng, nhưng vừa rồi thật sự khiến cô cảm nhận rõ rệt thế nào là "tràn đầy khí thế"!Sau đó, Cố Ân Nam vội kéo váy kiểm tra, phát hiện trên váy cũng đã bị dính. Khuôn mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai! Lát nữa đi ra thì biết nhìn mặt ai đây?!Dù sao thì trước hết cũng phải thay ngay miếng băng lớn đã.Nghĩ vậy, Ân Nam lập tức mở túi xách, lục tìm bên trong...Nhưng mà... tìm cả buổi rồi, không. thấy. đâu!Cố Ân Nam lôi ra được một gói khăn giấy chỉ còn sót lại đúng một tờ, khóe miệng co giật cả nửa ngày, rồi cả người bỗng chốc suy sụp. Chết tiệt! Ông trời định hại mình sao?! Nghĩ đến đây, Cố Ân Nam bất giác rùng mình một cái. Rõ ràng cô nhớ trong túi còn có băng vệ sinh mà! Hơn nữa còn có một cuộn giấy vệ sinh nhỏ nữa cơ, sao lại biến mất sạch sẽ thế này?!Quả nhiên, tới kỳ thì sao lại có thể xách cái loại túi đan bằng cỏ chẳng có khoá kéo này chứ? Chín mươi phần trăm là bị rớt trên xe lúc đi rồi! Giữa đường đúng là không nên ngủ gật! Cố Ân Nam vỗ mạnh một cái lên đầu mình, chỉ có thể âm thầm mắng bản thân là đồ ngốc nghếch!Quay đầu nhìn sang ống đựng giấy bên cạnh, Cố Ân Nam gõ gõ cái đồ sắt kia, hận không thể có phép màu để biến ra một cuộn giấy mới tinh ngay lập tức!Vì thế, Cố Ân Nam cắn răng lấy điện thoại ra, mở khoá, lướt danh bạ.Trong tình cảnh này, cô không thể gọi mấy người bạn bè xa tận chân trời kia đến cứu. Còn Thẩm Kỳ thì càng không thể! Làm sao cô có thể để "nữ thần" nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình được? Dù đã chắc chắn rằng quá khứ, hiện tại, hay tương lai cũng chẳng thể nào có quan hệ tình cảm gì với Thẩm Kỳ nữa, nhưng... đó vẫn là nữ thần trong lòng cô!Thế nên, Cố Ân Nam cắn môi, ánh mắt dừng lại ở cái tên Kiều Mộng Tiêu.Dù hai người vốn dĩ như nước với lửa, nhưng lúc mấu chốt thì đâu thể nghĩ nhiều thế được. Có thể sẽ bị cái người "cao tay ám đen" đó chế giễu vài câu, nhưng còn hơn là chết dí ở đây, hoặc liều lĩnh ra ngoài để rồi mất mặt! Váy thì có thể rửa tạm trong bồn, nhưng nếu không có băng vệ sinh, không có giấy, chắc chắn chưa kịp đi xuống tầng trệt, váy lại bẩn mất!Do dự mãi, nhìn đồng hồ trên màn hình nhích từng phút, Ân Nam mồ hôi vã ra như tắm. Đúng lúc đó, điện thoại bất ngờ đổ chuông —— gọi tới, chính là Kiều Mộng Tiêu!"Alo, Kiều Mộng Tiêu, cậu gọi đến thật đúng lúc, nếu rảnh thì giúp tôi một việc nhé..." Cố Ân Nam cố gượng ra nụ cười, giọng hạ xuống thật nhỏ vì nghe thấy có người khác vừa bước vào nhà vệ sinh.Thế nhưng, người kia lại cúp máy luôn.Khoan đã... giọng nói đó nghe như ngay ở gần đây vậy. Hơn nữa, hình như ngay phía sau cánh cửa trước mặt cô, có người đang đứng."Đồ tôi ném vào rồi, cậu đón lấy." Giọng nói lười nhác vang lên từ ngoài cửa —— đúng là Kiều Mộng Tiêu!"À... ờ, được!" Cố Ân Nam lí nhí đáp, thậm chí quên luôn cả việc phải hỏi xem là cái gì.Ngay sau đó, một cái túi xanh từ phía trên cửa rơi xuống!Mở ra xem, bên trong là một chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt, một miếng băng vệ sinh màu tím, cùng với một gói khăn giấy.Khoan đã! ... Sao nàng biết mình cần đúng những thứ này?*****