[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 12: Ký ức loang lổ



Chương 12: Ký ức loang lổ

Cố Ân Nam nhìn chằm chằm vào Vương Nhị, một lúc lâu mà không thốt nên lời.

Nói đi cũng phải nói lại, mới không lâu trước đây thôi, Vương Nhị còn suốt ngày đi cùng mình để bới móc Kiều Mộng Tiêu cơ mà. Mới có bao lâu đâu, chưa đến ba tháng chứ mấy, sao tự dưng lại thân thiết với Kiều Mộng Tiêu đến vậy? Cái này tuyệt đối không hợp logic chút nào!

"Nam Nam, ôi chao, thì ra là cậu à, mình nhớ cậu chết đi được!" Vương Nhị sững sờ một lát rồi bất ngờ túm lấy tay Cố Ân Nam, nịnh nọt liên hồi. "Mấy tháng không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp mà, đến vịt trời trên kia cũng không sánh bằng cậu!"

"Khoan đã, cái gì cơ? Cậu đang nói cái quái gì vậy?" Cố Ân Nam nghe xong, cảm thấy sai sai. Vịt trời trên trời là cái thể loại khen gì thế, đây rốt cuộc là khen hay chê vậy?!

"Ý cậu ấy muốn nói là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa* đấy." Kiều Mộng Tiêu nhắc khéo.

"À? Thế à? Ấy da, dù sao cũng là cái nghĩa ấy, nói sao cũng được, miễn các cậu hiểu là được rồi!" Vương Nhị cười hí hửng, sau đó lại vỗ bốp một cái vào người Cố Ân Nam: "Nam Nam đồ chết tiệt, ghét thật đó, lâu như vậy mà chẳng thèm liên lạc với người ta gì cả!"

Cố Ân Nam không hề chuẩn bị, cũng không ngờ Vương Nhị lại dùng lực mạnh đến vậy. Vai bị vỗ rung lên, cái túi vốn đang trễ nửa trên cánh tay thế là "bịch" một tiếng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, một sợi dây chuyền đá mắt mèo xanh lăn ra khỏi túi.

"Vương Nhị! Cậu có thể đừng lúc nào cũng thô lỗ như vậy được không?!" Thấy dây chuyền rơi ra, sắc mặt Cố Ân Nam lập tức biến đổi, cô hoảng hốt cúi xuống nhặt lên, giơ dưới ánh đèn soi cẩn thận, xác nhận không hề bị xước hay hỏng, lúc ấy mới thở phào, rồi dè dặt cất trở lại vào túi.

"Mình nói cho cậu biết nhé, nếu làm hỏng dây chuyền này của mình, mình sẽ quẳng cậu xuống 'U Hà' đấy!" Cố Ân Nam kề sát Vương Nhị, dọa dẫm.

Nghe thấy hai chữ "U Hà", Vương Nhị lập tức xẹp lép, ôm lấy vai rùng mình một cái, ấm ức nói: "Mình đâu có cố ý, Nam Nam đừng giận nữa mà!"

"Thôi thôi, bỏ đi, mau tìm cho bọn mình cái bàn trống đi!" Cố Ân Nam chịu không nổi ánh mắt tội nghiệp ấy, đành phẩy tay đổi chủ đề.

"Ừm! Vừa hay, trên lầu còn trống bàn số 4, hai cậu lên đó đi!" Vương Nhị lại cười tươi rói.

Cố Ân Nam gật đầu, rồi bước lên trước.

Kiều Mộng Tiêu nhìn bóng lưng Cố Ân Nam, nghĩ ngợi đôi chút, định đi theo thì bị Vương Nhị kéo tay lại. Nàng quay đầu, khó hiểu nhìn Vương Nhuỵ.

"Tiêu Tiêu, cậu ấy rất coi trọng sợi dây chuyền đó đấy." Vương Nhị nói. "Lúc nào cũng mang theo bên người."

"Vậy sao?" Khóe môi Kiều Mộng Tiêu khẽ nhếch.

"Đó là chuyện tốt, đúng không?" Vương Nhị tiếp lời.

"Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà. Cậu ấy giữ đến giờ, có khi đơn giản chỉ vì thấy nó đẹp thôi." Kiều Mộng Tiêu đưa tay xoa trán.

"Thôi đi, còn đơn giản thấy đẹp. Ngay cả chính cậu nói ra mà bản thân cũng chẳng tin đâu, đúng không?!" Vương Nhị bĩu môi lắc đầu.

"Tiêu Tiêu, cậu là người tốt, Nam Nam nhà mình cũng là người tốt. Cho nên, với tư cách người tốt, cậu nhất định đừng để Nam Nam của mình rơi vào tay kẻ xấu, OK?" Ánh mắt Vương Nhị tràn đầy mong đợi.

"Ý cậu là nhờ mình mai mối cho cậu ấy tìm được người tốt?" Kiều Mộng Tiêu chế nhạo nói.

"Ôi trời ơi, Kiều đại tổng tài, cậu đừng giả ngu trước mặt mình nữa có được không, thật sự là dày vò mình chết mất thôi!" Vương Nhị than thở.

"Một lời khuyên thôi, ít xem mấy bộ phim cổ trang ngốc nghếch lại đi." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa vỗ vai Vương Nhị, nheo mắt: "Là bạn cậu, mình thật sự không muốn thấy cậu trẻ trung thế này mà đã não tàn đến ngay cả lời cũng nói không rõ."

Nghe xong, Vương Nhị thật muốn lấy gạch tự vả vào trán mình.

"Thôi được, vậy thì nói thẳng nhé. Kiều Mộng Tiêu, xin cậu gạt bỏ những lo nghĩ kỳ cục kia đi, rồi hãy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Nam, OK?" Nói rồi, Vương Nhị còn liên tục chớp mắt với nàng.

Kiều Mộng Tiêu nghe xong, gương mặt xinh đẹp quyến rũ ấy lại nở nụ cười.

"Vương đại tiểu thư, thuốc, không thể." Dứt lời, Kiều Mộng Tiêu phất tay áo bỏ đi, thong dong lên lầu.

Vương Nhị thì chống tay lên quầy thở dài. Có lúc, chính cô cũng chẳng biết nên nói Kiều Mộng Tiêu thế nào, không rõ rốt cuộc là cố chấp, hay là nghĩ quá nhiều.

Lên đến lầu, Kiều Mộng Tiêu ngồi xuống đối diện Cố Ân Nam ở bàn số 4.

"Tôi gọi cháo tôm tươi, rau xà lách trộn dầu, đồ nguội Giang Châu, còn có lưỡi vịt xào kiểu Triều Sở. Nếu cậu không thích thì có thể gọi thêm." Cố Ân Nam nói xong, nhún vai, rồi nhấc tách trà nhấp một ngụm.

"Không cần." Kiều Mộng Tiêu lắc đầu. Nghĩ ngợi một chút, sau đó nàng đan hai tay chống cằm hỏi: "Sợi dây chuyền đó, với cậu quan trọng lắm sao?"

Cố Ân Nam không ngờ đối phương lại bất chợt nhắc tới đề tài này, vì thế chỉ lặng lẽ nhìn chén trà trước mặt.

"Không muốn nói cũng không sao." Kiều Mộng Tiêu tỏ vẻ chẳng hề để ý.

Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ bưng cháo và mấy món dưa muối lên.

"Đúng vậy, với mình rất quan trọng. Thậm chí... còn quan trọng hơn cả Thẩm Kỳ rất nhiều." Cố Ân Nam vừa múc cháo cho mình, vừa lên tiếng.

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Ân Nam, như đang lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo.

"Có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi. Được rồi, ăn cháo đi nào!" Thế nhưng, Cố Ân Nam dường như không định nói thêm nữa.

Nói thế nào nhỉ... cảm giác chuyện ấy căn bản không thể diễn tả bằng lời.

Mọi việc phải bắt đầu kể từ kỳ nghỉ hè tiểu học năm lớp Hai.

Lần đó, mẹ cô đang sắc thuốc trong bếp, nhưng vì có việc phải ra ngoài nên dặn Cố Ân Nam trông giúp. Thế nhưng, cô trông được một lúc thì chán, bèn quay vào phòng chơi game. Khi ba mẹ không ở nhà, đó chính là khoảng thời gian hiếm hoi được thoải mái, có cơ hội chơi thỏa thích thì cô chẳng bao giờ bỏ lỡ.

Ai ngờ, cô lại quên béng mất nồi thuốc kia. Sau đó, trong nhà đã xảy ra một vụ nổ, một mảnh vỡ bay ra làm mắt cô bị thương ngay tại chỗ.

Về sau, cô được đưa đến bệnh viện. Vì quá sợ hãi nên vừa khóc vừa la hét, không cho ai lại gần.

Mãi đến một lần, cô y tá nói với cô: "Nam Nam, có một chị gái muốn đến thăm em, em có muốn gặp không?"

Nghe xong, đôi mắt còn quấn băng của Cố Ân Nam chỉ biết lắc đầu lia lịa, nói rằng chẳng muốn gặp ai cả. Bởi trong lòng cô đầy tự ti: không chỉ đôi mắt bị thương rồi tạm thời mù lòa, mà làn da bên má trái và cánh tay trái cũng bị bỏng nặng.

Cô nghĩ, dáng vẻ mình lúc ấy hệt như một con quái vật trong truyện, nên chẳng muốn gặp bất kỳ ai.

Thế nhưng, chị gái mà y tá nhắc tới lại không bỏ đi. Nàng bước đến cạnh giường, khẽ vỗ vai Cố Ân Nam rồi nói: "Em gái, đừng sợ. Chị nói cho em biết nhé, chị từng bị gãy tay, gãy chân, rồi còn bị nước sôi làm bỏng nổi đầy bọng nước, thậm chí cả dây thanh quản cũng từng bị tổn thương. Nhưng giờ vẫn ổn cả đây thôi."

"Thật sao?" Cố Ân Nam nghe xong, cuối cùng cũng nhen nhóm chút hứng thú với người khác.

"Thật. Với lại, lần này chị còn vừa mới mổ ruột thừa nữa cơ. Nhưng chị chẳng thấy sợ hãi, bởi chị biết, chỉ cần có nghị lực, chị sẽ không chết được đâu!" Cô bé ấy tiếp tục kể.

"Thật á? Chị thực sự từng gặp nhiều chuyện như vậy sao? Chị tên gì thế?" Cảm xúc của cô bé Ân Nam lập tức dâng cao.

"Chị hả, chị tên Kiều Dịch. Nếu em đồng ý, mỗi ngày chị sẽ đến nói chuyện, chơi cùng em, được không?"

"Được ạ!" Câu trả lời dứt khoát ấy, là bởi Cố Ân Nam rất muốn biết những chuyện Kiều Dịch đã trải qua. Bởi nghe như một hành trình nhiều sóng gió, hệt như trong phim.

"Nhưng có một điều kiện, đó là từ giờ em phải ăn uống đàng hoàng. Nếu không, chị sẽ không đến tìm em nữa!"

"Được ạ! Chị y tá, mẹ em đâu? Giờ em muốn ăn cơm rồi!" Cố Ân Nam vui vẻ đồng ý.

Nghĩ đến đây, Cố Ân Nam lại húp thêm mấy thìa cháo lớn, rồi ngẩng đầu lặng lẽ quan sát Kiều Mộng Tiêu.

"Thật là trùng hợp, sao các cậu đều họ Kiều vậy nhỉ?" Cô buột miệng nói một câu, cũng không đợi Kiều Mộng Tiêu đáp, liền đặt bát đũa xuống, mở túi ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền bên trong. Đây chính là món đồ duy nhất Kiều Dịch để lại cho cô.

*****

TẠI SAO NGƯỜI XƯA  DÙNG "TRẦM NGƯ LẠC NHẠN" 

"BẾ NGUYỆT TU HOA" ĐỂ HÌNH DUNG THIẾU NỮ XINH ĐẸP

          Những cô gái "trầm ngư lạc nhạn" 沉鱼落雁, "bế nguyệt tu hoa" 闭月羞花 nhất định là khuynh thành khuynh quốc. Thế thì, "trầm ngư lạc nhạn" "bế nguyệt tu hoa" này từ đâu mà ra?

          Kì thực, "trầm ngư lạc nhạn" "bế nguyệt tu hoa" là để chỉ tứ đại mĩ nữ thời cổ của Trung Quốc. Dung mạo xinh đẹp của họ không chỉ nam nhân xiêu lòng mà ngay cả thảo mộc sinh linh cũng đều phải thất sắc.

          Nói về "trầm ngư" 沉鱼 là nói đến Tây Thi 西施. Tương truyền là người nước Việt thời Xuân Thu, bị đưa đến nước Ngô để mê hoặc Ngô Vương 吴王, cuối cùng giúp Câu Tiễn 勾践 phục quốc. Tây Thi vốn là một cô gái giặt lụa bên khe suối, bóng của cô trong nước cùng với tay áo hỗ tương lay động, mĩ diễm tuyệt luân. Cá trong nước nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế, quên cả vẫy đuôi, bất giác chìm xuống đáy nước. Vì vậy người ta khổ công tìm mà không thấy nét đẹp để hình dung Tây Thi, bèn gọi nét đẹp đó là "trầm ngư chi sắc" 沉鱼之色.

          Nói về "lạc nhạn" 落雁 là nói đến Vương Chiêu Quân 王昭君. Vương Chiêu Quân là Dịch đình đãi chiếu 掖庭待诏 (1) của Hán Nguyên Đế 汉元帝, nhưng không có duyên được gặp quân vương. Hung Nô Hô Hàn Da 呼韩耶 đến triều đình, nguyện hoà thân cùng triều Hán. Hán Nguyên Đế đáp ứng tuyển chọn cung nữ nơi hậu cung. Vương Chiêu Quân thà đi xa đến đại mạc, chứ không muốn chết già chốn thâm cung, thế là nàng mạnh dạn bước ra, tự nguyện hoà thân. Lúc lên đường, hoàng đế nhìn thấy dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, hối hận thì đã muộn. Trên đường đến Hung Nô, Chiêu Quân tay ôm đàn tì bà đàn, tiếng đàn ai oán. Bầy chim nhạn bay về phương nam nghiêng tai nghe, mê mẩn trước vẻ đẹp và tiếng ca của nàng, trong phút chốc quên bay, cả bầy liên tiếp rơi xuống đất. Thế là Chiêu Quân xuất tái có được tiếng khen là "lạc nhạn" 落雁.

          Nói về "bế nguyệt" 闭月 là nói đến Điêu Thiền 貂蝉. Điêu Thiền là ca nữ của Tư đồ Vương Doãn 王允 cuối đời Đông Hán, không những xinh đẹp mà còn có lòng ưu quốc ưu dân. Để giúp Vương Doãn giữ được xã tắc Đông Hán, dưới sự tranh nhau giữa Đổng Trác 董卓 và Lữ Bố 吕布, Điêu Thiền cuối cùng khiêu khích Lữ Bố giết chết Đổng Trác. Điêu Thiền thích thưởng hoa ngắm trăng. Ngày nọ lúc nàng ngắm trăng, sau khi trăng ẩn vào đám mây, mọi người cảm thán rằng: Ngay cả Thường Nga 嫦娥 cung Quảng Hàn 广寒 cũng tự thẹn không đẹp bằng Điêu Thiền. Cho nên, vẻ đẹp của Điêu Thiền có được tiếng khen là "bế nguyệt" 闭月.

          Nói về "tu hoa" 羞花 là nói đến Dương Ngọc Hoàn 杨玉环. Dương Ngọc Hoàn không chỉ thân thể đẫy đà mà còn đa tài đa nghệ, được chiều chuộng một đời, cuối cùng hương tiêu ngọc nát trong đám loạn quân tại Mã Ngôi 马嵬. Vóc dáng của nàng khỏi phải nói nhiều, chỉ riêng nói về dung mạo xinh đẹp, ngày nọ, Ngọc Hoàn đang dạo trong vườn hoa, trăm hoa đang đua nở thấy nàng liền khép cánh hoa lại. Cung nữ trông thấy đều cảm thán: Ngay cả hoa cũng cảm thấy thua nàng. Thế là từ "tu hoa" 羞花 từ đó mà ra.

          Đến nay, đối với những cô gái xinh đẹp, người ta khen ngợi là "trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa".

Chương trước Chương tiếp
Loading...