[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

PN 2



Chương 84

Sơ dương vừa nhô lên nơi cuối đường chân trời, vạn trượng ánh sáng ban mai mờ nhạt rực rỡ, chậm rãi đánh thức tiểu trấn đang chìm trong giấc ngủ tĩnh lặng.

Gà gáy vừa dứt, ngoài đường đã lác đác có người đẩy xe hàng rong, rao vang khắp nơi nào là bánh bao nóng, màn thầu thơm phức, các loại điểm tâm thơm lừng. Trong trà lâu nơi đầu phố, dân quê tụm năm tụm ba vừa uống trà sáng vừa tám chuyện hàng xóm, bàn xem hôm qua nhà ai xảy ra chuyện gì thú vị. Trẻ con thì đuổi nhau chơi đùa ngoài ngõ, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp nơi hết thảy đều là khói lửa nhân gian giản dị nhất.

Tô Phù Vãn co ro trong góc giường, đại não trống rỗng, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà. Khi nghe thấy tiếng người náo nhiệt ngoài cửa sổ, thần sắc nàng khẽ động, chậm rãi đi tới bên khung cửa sổ ngó xuống.

Một con phố dài với đủ loại cảnh tượng hiện ra trước mắt quen thuộc, mà cũng xa lạ vô cùng.

Tô Phù Vãn đứng dựa bên cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi chậm rãi nhận ra: Bản thân vậy mà đã thoát khỏi sự khống chế của Thịnh Hạ.

Nhưng tất cả trước mắt lại khiến nàng có cảm giác hư ảo như đang mộng du. Thịnh Hạ chắc hẳn đã phát hiện nàng bỏ trốn, nhưng cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Lấy thân phận cùng năng lực của đối phương, việc truy được nàng chỉ là sớm muộn. Nàng... thật sự có thể thoát khỏi sao?

Một cơn gió thu khẽ lướt qua, đáy lòng Tô Phù Vãn nổi lên một tầng rét lạnh.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, là giọng của Nguyễn Đường:
"Tiểu sư muội, ngươi tỉnh chưa?"

Tô Phù Vãn hoàn hồn, thấp giọng đáp: "Đã tỉnh rồi."

Nguyễn Đường nói: "Ta mang bữa sáng đến, có thể vào không?"

Tô Phù Vãn vội vàng bước ra mở cửa. Trước mặt nàng là Nguyễn Đường, tay bưng một bộ đồ ăn đơn sơ, gương mặt mang theo nụ cười trong sáng:
"Tiểu sư muội, buổi sáng tốt lành."

Tô Phù Vãn khẽ sững người, vội nghiêng người mời vào: "Đa tạ Nguyễn sư tỷ, mời vào."

Nguyễn Đường bước nhanh vào phòng, đặt phần bữa sáng lên bàn rồi nói:
"Tiểu sư muội mau lại ăn đi, để nguội thì không ngon."

Nàng mặc một bộ trường bào tay hẹp màu xám nhạt, tóc dài như mực thắt gọn bằng trâm gỗ, đôi mắt linh động, khuôn mặt hồng hào như đào tháng ba. Dù chỉ là y phục giản dị, khí chất thiếu nữ anh khí giữa lông mày nàng vẫn không cách nào che giấu.

Tô Phù Vãn ngồi xuống đối diện, ánh mắt lướt qua bàn ăn: một bát cháo gạo thanh đạm, vài đĩa dưa muối, lạc rang, đơn sơ nhưng đầy đủ.

Ở bên cạnh Thịnh Hạ, tuy người kia đối đãi nàng lạnh nhạt, nhưng ăn uống lại chưa từng bạc đãi. Mỗi bữa đều là món nàng thích, từ rau xanh đến thịt mỡ đều chế biến tinh xảo, trình bày đẹp mắt có lẽ sợ nàng nháo đến tuyệt thực thì chính mình lại bận lòng. Lâu dần, khẩu vị nàng bị nuông chiều đến xảo quyệt.

Lúc này nhìn thấy phần bữa sáng mộc mạc trước mặt, nàng không khỏi sững sờ.

Nguyễn Đường nhìn ra, vội hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"

Tô Phù Vãn khẽ lắc đầu: "Không, ta rất thích."
Nàng cầm thìa, từng ngụm nhỏ chậm rãi ăn. Cháo ấm nóng trôi xuống bụng, dưa muối chua giòn khai vị, khiến cảm giác bất an trong lòng cũng dịu đi đôi chút.

Nguyễn Đường chống má, nhìn nàng ăn một hồi rồi chậm rãi hỏi:
"Tiểu sư muội, sắc mặt ngươi dường như không tốt lắm... Mày nhíu, thần sắc mệt mỏi tối qua không ngủ được sao?"

Tô Phù Vãn buông thìa, thành thật đáp: "Không đâu, ta ngủ rất sớm."

Nguyễn Đường gật đầu: "Chút nữa ăn xong, có muốn đi dạo quanh khách điếm giải sầu một chút không?"

Tô Phù Vãn do dự rồi khẽ lắc đầu nàng không muốn tiếp xúc với người lạ.

Nguyễn Đường nói: "Cũng được. Hiện giờ ra ngoài dễ khiến người khác chú ý. Tạm thời đừng để lộ hành tung, ba ngày này cẩn thận một chút. Chờ chúng ta rời khỏi đây, sau đó muốn đi đâu cũng được."

Tô Phù Vãn nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục húp cháo. Một giọt nước cháo dính lên khóe môi.

Nguyễn Đường thấy vậy, cầm lấy một tờ giấy muốn lau giúp nàng, lại bị Tô Phù Vãn vô thức tránh né, ánh mắt nàng lập tức căng thẳng như thú nhỏ cảnh giác.

Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.

Nguyễn Đường lặng lẽ thu tay lại, nhẹ giọng nói:
"Tiểu sư muội, ta không có ý làm ngươi sợ."

Tô Phù Vãn cụp mắt, sắc mặt trắng bệch như giấy, lí nhí nói:
"... Thật xin lỗi, Nguyễn sư tỷ."

"Không sao đâu, ta không trách ngươi." Nguyễn Đường thở dài, ánh mắt trầm lại: "Đều tại con tiện nhân Hạ Chi Dao kia hại ngươi thành ra thế này. Nếu gặp lại nàng, ta tuyệt đối sẽ không tha!"

Tô Phù Vãn vừa nghe đến cái tên kia, lập tức trợn to mắt, toàn thân co rúm lại theo phản xạ.

Nguyễn Đường lập tức giận dữ đến đỏ mặt tía tai, tựa như Hạ Chi Dao đang đứng ngay trước mắt, nàng nghiến răng bóp nát tờ giấy trong tay thành một cục.

Thấy vậy, Tô Phù Vãn chậm rãi bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
"Sư tỷ... chúng ta không phải đối thủ của nàng, vẫn nên tránh xa thì hơn."

Nguyễn Đường đập bàn bật dậy:
"Ta mặc kệ! Ngươi chịu khổ như vậy, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao?"

Tô Phù Vãn há miệng muốn nói, cuối cùng lại chẳng thể thốt ra lời.

Quan hệ giữa nàng và Thịnh Hạ... đã sớm không thể dùng đúng sai để phân định. Tình cảm lẫn dây dưa giữa cả hai, phức tạp đến mức chính nàng cũng không thể làm rõ.

Thấy nàng im lặng, Nguyễn Đường khẽ nghiêng đầu hỏi:
"Là ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi sao?"

Tô Phù Vãn lắc đầu. Đôi mắt từng sáng như sao giờ phủ đầy tro tàn, trống rỗng và mờ mịt, như bị khóa chặt trong một tầng sương mù dày đặc chẳng chút sinh khí, chẳng gợn nổi một con sóng.

Nguyễn Đường đột nhiên có chút ưu thương.

Vấn Kiếm Tông đã từng là đệ nhất đại tông, cao cao tại thượng, nay sụp đổ trong nháy mắt, cảnh còn người mất, từ đám mây rơi thẳng xuống bùn đen. Có thể trong hoàn cảnh hỗn loạn ấy mà gặp lại cố nhân, đối với nàng mà nói, đã là chuyện may mắn giữa trăm ngàn bất hạnh.

Hiện tại, nàng cùng Tô Phù Vãn như hai khúc gỗ mục trôi nổi giữa biển rộng mênh mông, lảo đảo dựa vào nhau, lay lắt mà sống sót. Ai biết tương lai còn phải trải qua bao nhiêu khổ nạn, bao nhiêu biến cố? Nhân Gian giới bây giờ, đã không còn là thế giới quen thuộc của thuở ban đầu nữa rồi.

Trời đất bao la, nơi nào mới gọi là nhà?

Tô Phù Vãn để ý thấy nét thất vọng ảm đạm trong đáy mắt nàng, bất chợt mở miệng hỏi khẽ:
"Nguyễn sư tỷ, gần đây tình hình Nhân Gian giới thế nào? Có thể kể cho ta nghe một chút không?"

Nguyễn Đường sửng sốt, vẻ lo âu tan đi một nửa, ngạc nhiên hỏi lại:
"Ngươi... ngươi không biết gì sao?"

Tô Phù Vãn gật đầu:
"Chỉ biết rằng nhân tộc đại bại. Còn lại... Thịnh Hạ chưa từng kể thêm gì cho ta."

Nguyễn Đường hừ lạnh một tiếng, tức giận lộ rõ trên mặt:
"Còn gọi nàng là Hạ sư tỷ? Một nhân tra như nàng, tiểu sư muội ngươi không cần phải khách khí nữa!"

Tô Phù Vãn trầm mặc không đáp.

Nguyễn Đường cũng không ép nàng, chỉ thở dài một tiếng, rồi kể tiếp:
"Kim chưởng môn sau khi chiến tử, Vấn Kiếm Tông triệt để sụp đổ. Các đệ tử tan đàn xẻ nghé, mỗi người một hướng, sống sót đã là may mắn. Sau đó, Nhân Gian giới bị chia cắt Ma tộc chiếm phía bắc, Nguyệt Cung chiếm phía nam, chia nhau thống trị. Nhiều khu vực, nhân loại bị cấm đặt chân đến, ngược lại Ma tộc thì ngang nhiên xuất hiện trên mặt đất, lộng hành vô độ, thật khiến người ta phẫn nộ."

Tô Phù Vãn lặng lẽ lắng nghe, nhẹ giọng nói:
"Nghe có vẻ... Ma tộc cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt?"

Nguyễn Đường lắc đầu:
"Không đuổi tận giết tuyệt, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Phần lớn nhân loại bị ép xuống sinh sống dưới lòng đất, tối tăm không thấy ánh mặt trời. Một bộ phận nhỏ thì co cụm sống sót ở Thịnh Tây Chúc vùng đất tạm được Ma tộc bỏ qua. Nhưng sống kiểu đó... cũng chỉ là kéo dài hơi tàn."

Tô Phù Vãn nghe đến đó, ngẩng đầu hỏi:
"Thịnh Tây Chúc... nàng thế nào rồi?"

Nguyễn Đường thoáng im lặng, rồi khẽ đáp:
"Vài ngày trước, Nguyệt Cung tổ chức đại hôn, khắp nơi treo đèn kết hoa, oanh oanh yến yến rộn ràng. Nghe nói là bóng đè đế người đứng đầu Nguyệt Cung cùng Khúc Kỳ thành thân."

Nói đến đây, nàng khẽ mím môi, trong đôi mắt trong veo lộ ra nét ảm đạm mơ hồ.

Tô Phù Vãn im lặng trong chốc lát, rồi gật đầu:
"Thì ra là thế..."

Lần nữa nghe đến cái tên "Khúc Kỳ", trong lòng nàng chỉ còn lại một sự trống rỗng nhẹ tênh, như thể tất cả đã cách xa đến tận một đời người.

Nàng từng vì ghen tị mà phẫn nộ, vì không cam lòng mà khổ sở, từng xem Khúc Kỳ như cái gai trong mắt, trăm phương ngàn kế muốn khiến nàng biến mất. Nhưng bây giờ, mọi oán hận từng có đều tan biến như mây khói.

So đo được mất, tính toán thắng thua đến cuối cùng cũng chỉ làm bản thân tự trói buộc trong quá khứ.

Nguyễn Đường lặng lẽ cúi đầu, thấp giọng nói:
"Ta từng tìm đến Khúc Kỳ, nhưng rồi biết được nàng cùng đại ma đầu kia đã sớm định thân. Có lẽ... hết thảy đều là số mệnh. Có những người, vốn đã hữu duyên vô phận."

Tô Phù Vãn ánh mắt mơ hồ, khẽ đáp:
"Ừ. Hữu duyên vô phận, cưỡng cầu... cũng chẳng được gì."

Hai người lại trò chuyện đôi ba câu nữa, rồi Nguyễn Đường đứng dậy rời đi. Bóng lưng nàng kéo dài trong ánh đèn lờ mờ, mang theo vẻ cô đơn không nói nên lời.

Tô Phù Vãn một mình ngồi bên cửa sổ, từ sáng tới tối, từ mặt trời mọc đến hoàng hôn buông, chỉ lặng lẽ ôm đầu gối ngẩn ngơ.

Ngoài kia, nhà nhà đã thắp đèn, trong mỗi ngọn lửa là một mái ấm. Nhưng không có một ánh đèn nào dành cho nàng.

Thời gian chảy trôi như nước, đảo mắt đã qua hai ngày. Nguyễn Đường mấy hôm nay đối với nàng vô cùng chu đáo, không hề lơi lỏng. Từng câu từng chữ đều chân thành tha thiết, khiến Tô Phù Vãn dần dần buông lỏng đề phòng.

Đến chạng vạng hôm ấy, Nguyễn Đường nói có việc gấp cần ra ngoài, trước khi đi còn dặn nàng phải thật cẩn thận, tuyệt đối không mở cửa, không gặp người lạ.

Tô Phù Vãn tiễn nàng đến tận cửa, đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng mảnh mai ấy dần khuất xa nơi cuối ngõ nhỏ. Trong lòng nàng, không hiểu vì sao, dâng lên một tia bất an âm ỉ như thể điều gì đó sắp xảy ra.

Buổi chiều, có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài gian phòng. Nghe qua âm thanh, dường như là gã sai vặt của khách điếm, giọng nói cất lên đầy nhiệt tình:
"Cô nương, thùng tắm đã chuẩn bị xong, có muốn dọn vào không?"

Tô Phù Vãn thoáng do dự, rồi từ chối:
"Không cần."

Nào ngờ, bên ngoài truyền đến một tiếng cười lạnh, rồi rầm một tiếng, cửa bị đạp tung. Một đám người xông vào phòng, vây kín lấy nàng.

"Đây chính là nữ đệ tử Vấn Kiếm Tông mang thể chất cực dương kia sao?"
"Nhìn chân dung giống y như đúc, chắc chắn không sai!"
"Mau, bắt nàng đi, đừng để ai phát hiện!"

Sắc mặt Tô Phù Vãn tái nhợt, hoảng hốt lùi về sau vài bước. Ngay lúc đó, một người trong đám bước lên, giơ tay tung về phía nàng một nắm bột phấn vàng nhạt.

Nàng cảm thấy mắt đau nhói, đầu óc quay cuồng, rồi toàn bộ thế giới trước mặt đột nhiên tối sầm lại.

"...Hiện tại động thủ sao?"
"Không vội. Trước tiên mang nàng đến miếu hoang. Chờ người tới đông đủ rồi hẵng tính."
"Lão đại, hiện nay các đại tông môn đều đang ráo riết tìm Tô Phù Vãn, chúng ta phải ra tay sớm!"
"Sợ gì? Nàng đã rơi vào tay chúng ta, còn có thể chạy thoát được chắc?"

Tô Phù Vãn dần dần mở mắt. Cả người mềm nhũn, không cách nào cử động.

Nàng định mở miệng, nhưng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ. Một sợi xích sắt thô to vắt ngang hông, trói chặt nàng vào một góc khuất, nơi chỉ có ánh sáng lờ mờ chiếu qua những lỗ hổng tường mục nát.

Bốn phía là đống cỏ khô rối bời, mùi ẩm mốc xộc lên nồng nặc. Trong không khí phảng phất hương vị cũ kỹ, khiến người ta muốn nôn mửa.

Không xa có vài pho tượng đất bị thời gian bào mòn đến nứt vỡ, màu sắc sặc sỡ đã phai, thân thể mẻ vụn, nằm ngổn ngang như những linh hồn mục rữa vừa thê lương, vừa quái dị.

Bao quanh nàng là năm sáu người, nam nữ đều có, mặc đạo bào lấm lem, trong mắt ánh lên vẻ thèm khát không hề che giấu.

Một tên nam tử bước tới gần, cúi người nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu:
"Nha, Tô cô nương tỉnh rồi. Không ngờ ngoài thân thể đặc biệt, dung mạo cũng thật không tệ."

Tô Phù Vãn trừng mắt, sợ hãi nhìn hắn.

Một nữ tử trong nhóm cau mày quát:
"Được rồi! Đừng làm trò ngu ngốc nữa. Làm chính sự trước!"

Nàng tiến lên, tháo mảnh vải nhét trong miệng Tô Phù Vãn ra, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy mưu tính:
"Cô nương, đừng sợ. Chúng ta chỉ có chút việc... muốn nhờ."

Tô Phù Vãn giọng run run:
"Các ngươi... muốn làm gì?"

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía một nữ tử cao gầy đứng đầu, dáng người thẳng tắp, khí chất lạnh lẽo, hiển nhiên là thủ lĩnh. Nàng ta nhìn thẳng vào Tô Phù Vãn, mở miệng:
"Nghe nói cô nương là thể chất cực dương hiếm gặp. Chúng ta có một yêu cầu có phần quá đáng... Muốn mượn một chút linh khí của cô."

Tô Phù Vãn cắn môi, không trả lời, nhưng ánh mắt đầy đề phòng.

Tên nam tử lúc trước bực bội lên tiếng:
"Lão đại đang hỏi đấy! Mau trả lời đi!"

Nữ tử lãnh đạo liếc hắn một cái, nhíu mày:
"Ngậm miệng! Dọa nàng sợ bỏ chạy thì sao?"

Hắn cười gượng, ngậm ngùi lùi lại.

Tô Phù Vãn đảo mắt nhìn khắp xung quanh số lượng địch đông, thực lực không yếu, hơn nữa linh lực trong cơ thể nàng vẫn bị gông xiềng khắc chế, lúc này gần như không còn cơ hội đào thoát.

Nàng buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, hỏi:
"Các ngươi... định 'mượn' bằng cách nào?"

Nghe vậy, nữ tử kia mỉm cười, nhưng nụ cười khiến người khác lạnh sống lưng:
"Có hai cách. Một là lột linh phủ và đan nguyên trong cơ thể ngươi ra ngoài. Phương pháp này sẽ không khiến ngươi chết ngay, nhưng ngươi sẽ trở thành người bình thường, cả đời không thể tu luyện nữa."

Sắc mặt Tô Phù Vãn tái nhợt như giấy. Nàng nghiến răng, ánh mắt mang theo phẫn hận nhìn thẳng nữ nhân kia.

Đối với người tu đạo, mất đi linh phủ và đan nguyên, chẳng khác nào phế bỏ một nửa tính mạng. Một người như vậy, dẫu còn sống cũng chẳng khác gì cái xác không hồn.

Cái này so với muốn mạng của nàng còn đáng sợ hơn.

Nữ nhân lại nói:
"Phương pháp thứ hai, chính là ngươi chủ động hiến tế cho ta. Như vậy ngươi ngược lại không cần thừa nhận bất cứ thống khổ nào. Trước khi thời gian đầu thai luân hồi bắt đầu, liền có thể trực tiếp tái khởi kiếp sau."

Tô Phù Vãn ngẩn ra, thấp giọng lặp lại:
"... Hiến tế?"

Nữ nhân gật đầu, khóe môi cong lên:
"Đúng, hiến tế xong thì ngươi được giải thoát. Thế nào? Chúng ta coi như rất nhân đạo rồi, trả lại cho ngươi quyền lựa chọn. Nếu đổi lại là mấy tông môn lòng dạ ác độc khác, chỉ sợ vừa thấy ngươi ngất đi đã trực tiếp động thủ, căn bản không hỏi đến ý nguyện của ngươi."

Tô Phù Vãn trầm mặc, như đang cân nhắc.

Nữ nhân nheo mắt cười nhạt, thong dong nói:
"Cho ngươi thời gian một nén hương, cứ từ từ suy nghĩ."

Nàng không lập tức động thủ, đương nhiên là có tính toán. So với việc cưỡng ép lôi linh phủ ra, để đối phương tự nguyện hiến tế sẽ thu được lợi ích lớn hơn gấp bội. Không chỉ có thể tiếp nhận thể chất cực dương, mà toàn bộ cảnh giới tu hành, tu vi, tư chất của đối phương đều có thể kế thừaquả thực là một bước lên trời.

Nghe nói đời trước Tô Phù Vãn từng là thiên tài kiếm tu kinh tài tuyệt diễm của Vấn Kiếm Tông, nếu nàng chịu tự nguyện hiến tế... chẳng phải là buôn bán quá lời sao?

Tô Phù Vãn thu người trong góc tường, lặng lẽ quan sát các nàng, ánh mắt đen nhánh như hươu con kinh hoảng, dao động không ngừng.

Nữ nhân thấy vậy càng thêm đắc ý. Một tiểu cô nương yếu ớt như vậy, không phải đã nằm trong tay nàng rồi sao?

Thời gian một nén hương trôi qua, đám người lập tức đồng loạt nhìn về phía nàng, từng thanh đao kiếm trong tay đều mài đến sáng loáng, ánh lửa bắn tung tóe.

"Tiểu cô nương," một người lạnh giọng khuyên nhủ, "vẫn nên ngoan ngoãn hiến tế đi, đỡ phải chịu khổ da thịt."

Tô Phù Vãn nhìn bọn họ, ánh mắt dần nguội lạnh, chậm rãi nói:
"... Được, ta hiến tế."

Nữ nhân vừa mừng vừa kinh ngạc, chưa kịp mở miệng thì đã nghe nàng bổ sung:
"Nhưng ta không biết cách."

"Chuyện nhỏ," nữ nhân cười, "chúng ta dạy cho ngươi."

Nói rồi, nàng đem hiến tế pháp quyết truyền cho Tô Phù Vãn.

Tô Phù Vãn tay chân vụng về, thử làm theo mấy lần, đều thất bại.

Nữ nhân vẫn nhẫn nại, cười khẽ một tiếng, ánh mắt nóng rực như đang nhìn một chiếc bánh ngọt sắp tới tay:
"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, cứ từ từ chờ ngươi học được."

miếu tối om không một bóng người.

Ngoài cửa là một mảnh đen kịt, chỉ có tiếng côn trùng mơ hồ vang vọng và từng đợt gió lạnh lướt qua.

Nàng đã cố gắng hết sức để trì hoãn thời gian, trong lòng thấp thỏm hy vọng Nguyễn Đường có thể sớm phát hiện ra nàng không còn ở khách điếm, kịp thời tìm tới nơi này.

Qua một hồi lâu, nữ nhân rốt cuộc bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm từng động tác vụng về của nàng, lạnh lùng chất vấn:
"Ngươi cố ý?"

Một kẻ khác cũng hùa theo:
"Chắc chắn là cố ý! Người ta đồn Tô Phù Vãn là thiên tài trăm năm khó gặp, làm sao có thể học mãi không xong!"

Tô Phù Vãn cảm thấy một luồng khí lạnh men dọc cần cổ. Một thanh trường kiếm sắc bén đã đặt ngay sau gáy, lưỡi kiếm nhẹ nhàng cắt xước lớp da mỏng, khiến trán nàng lập tức rịn mồ hôi lạnh.

Nữ nhân từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, sắc mặt càng lúc càng âm trầm:
"Niệm mau."

Tô Phù Vãn khẽ động bờ môi, thì thào:
"... Ta học không được."

"Sẽ không?"

Nữ nhân tức quá hóa cười, trở tay tát thẳng vào mặt nàng một cái:
"Vật nhỏ, ngươi đang giỡn với ta?"

Tiếng bạt tai vang giòn tan, đầu Tô Phù Vãn lệch sang một bên. Nàng ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo, cắn răng nói:
"Cho ta thêm chút thời gian nữa, biết đâu sẽ học được."

"Ngươi đã không còn cơ hội."

Nữ nhân lạnh giọng đáp, rồi dời lưỡi kiếm, chuyển sang đâm xuống ba tấc dưới tim nàng. Động tác chậm rãi, tàn nhẫn:
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì chịu khổ đi."

Cơn đau như xé rách tâm can lập tức ập tới, khiến mắt Tô Phù Vãn trợn trừng, một tiếng kêu đau đớn bật ra từ cổ họng.

Bốn phía, ánh mắt từng người đều méo mó tham lam, thèm thuồng nhìn nàng như nhìn con mồi béo bở, hận không thể lập tức xé xác nàng ra, rút gân lóc xương, từng chút một nuốt chửng từng tấc da thịt.

Cơn đau dữ dội như nuốt chửng thần trí nàng, từng đường thần kinh đều bị tra tấn đến tê liệt.

Hào quang trong mắt Tô Phù Vãn dần dần tắt lịm, môi tái nhợt đến gần như không còn huyết sắc.

Nàng không cam lòng. Nàng còn chưa thoát khỏi thế giới này. Chẳng lẽ... thật sự sẽ bị hủy trong tay đám người này sao?

Trong tầm mắt mờ mịt, ảm đạm... bỗng vang lên một tiếng thở dài cực nhẹ bên tai.

Một đôi tay đón lấy nàng.

Tô Phù Vãn hoa mắt, mơ hồ cảm thấy có thứ gì mềm mại như tơ lướt qua mặt nàng từng chút một.

Ngực bị ai đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống, cơn đau thấu tim gan kỳ lạ dần dần tan biến, ánh mắt nàng chậm rãi khôi phục sự thanh minh.

Nàng hoàn toàn mở mắt, đập vào mắt là một đôi đồng tử đen như mực.

Ánh mắt ấy thâm sâu tĩnh lặng, tựa hồ mang theo phong ba dữ dội bị đè nén, giống như dưới mặt băng phẳng lặng là một dòng nước ngầm đang cuộn trào.

Người nọ toàn thân khoác một tầng ngân bào, sắc mặt đạm mạc, không nhiễm bụi trần. Giữa gian miếu đổ nát tiêu điều, nàng đứng đó như thần linh hạ phàm, chói mắt đến mức khiến người không dám nhìn thẳng.

Con ngươi Tô Phù Vãn đột ngột co rút lại, thân thể vì sợ hãi mà vô thức run rẩy.

Thịnh Hạ cúi người ôm nàng vào trong ngực, bàn tay dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu lau đi vết máu bên môi nàng, động tác thân mật như đang vuốt ve một món đồ sứ dễ vỡ.

"Chó con không ngoan, chủ nhân còn chưa về nhà, đã tự mình vụng trộm bỏ chạy rồi."

Tô Phù Vãn sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng nhận ravết thương nơi ngực nàng đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn. Nàng vùng vẫy ngồi dậy, khi hoàn toàn trông rõ tình cảnh trước mắt, thì theo bản năng rít lên một tiếng ghê rợn.

Nữ nhân đã từng ra tay với nàng, lúc này thất khiếu đổ máu, ngã ngửa cách đó không xa. Hai tay nàng ta gãy gập thành tư thế quỷ dị, như thể bị một lực lượng tàn bạo vặn gãy từng khớp xương sống sờ sờ. Khuôn mặt còn giữ nguyên nét hoảng loạn dữ tợn, chết không nhắm mắt.

Những kẻ còn lại, không ai giữ được hình dáng người. Chỉ còn lại từng mảng thịt đỏ lòm, tay chân cụt rơi tứ tung trên nền gạch lạnh lẽo, nhìn qua giống hệt đám tượng bùn vỡ vụn đổ nát.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không gian, đem cả thần miếu cổ xưa biến thành một tầng địa ngục nhân gian sống sờ sờ.

"Người đã dám hại ngươi, vậy ngươi muốn ta trừng phạt nàng như thế nào?"

Thịnh Hạ từ phía sau ôm lấy nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ quai hàm như thể đang chơi đùa với cún con:
"Ta đem nội tạng nàng lôi ra từng đoạn, từng đoạn bóp nát, có được không?"

Tô Phù Vãn hoảng loạn lùi về phía trước, nhưng liền bị Thịnh Hạ kéo lại, vòng eo bị siết chặt, mạnh mẽ ôm vào lòng.

Xa xa, nữ nhân kia vẫn còn hấp hối, mở trừng mắt, máu tươi chảy tràn vào đồng tử. Nàng ta giơ cánh tay đầy máu hướng về phía Tô Phù Vãn, môi run run như đang gọi khẽ:
"Cứu... mạng..."

Tô Phù Vãn như sụp đổ, không chịu nổi nữa, há miệng hít lấy từng ngụm khí lạnh, run rẩy nhắm chặt hai mắt.

Thịnh Hạ chuyên chú nhìn bên mặt nàng, con ngươi đen ngòm nhẹ nhàng co lại, chậm rãi nói:
"Rất sợ phải không? Vậy để ta giết nàng ngay bây giờ."

Lời vừa dứt, Tô Phù Vãn liền nghe thấy một tiếng "phốc" nặng nề vang lêntựa như vật gì đó bị nghiền nát rồi nổ tung. Một khối thịt nhầy nhụa bắn thẳng xuống ngay bên chân nàng.

"Nhìn xem, không có ta bên cạnh, chó con liền chẳng làm nổi gì cả."

Thịnh Hạ từng chút từng chút vuốt ve gò má nàng, ngữ khí dịu dàng như tình nhân thầm thì bên tai:
"Ngươi đã không còn nơi nào để đi."

Tô Phù Vãn không dám mở mắt, cả người lạnh như rơi vào hầm băng, run rẩy không thôi.

Thịnh Hạ... là cố tình thả nàng ra. Muốn để nàng hiểu rõthế gian này không có nơi nào dung thân, không có ai đến cứu, cuối cùng chỉ có thể giống như một con cún hoang, ngoan ngoãn quay về bên chân chủ nhân.

Quá mức hoang đường. Nữ nhân này... đã hoàn toàn điên rồi.

"... Ngươi giết nhiều người như vậy, không sợ báo ứng sao?"

Thịnh Hạ nghe vậy, khẽ bật cười, tiếng cười thấp trầm, mang theo từng tia điên loạn:
"Ta sớm đã chịu báo ứng rồi."

Nàng khẽ xoa lên đỉnh đầu Tô Phù Vãn, thần sắc dần trở nên lạnh lẽo:
"Chó con, nên về nhà rồi."

Tô Phù Vãn khựng lại trong thoáng chốc, rồi đột ngột mở mắt ra.

Nàng xoay người, thái độ đột nhiên thay đổi, chủ động tiến sát về phía Thịnh Hạ, đưa tay ôm lấy cổ nàng.

Thịnh Hạ hơi sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đang tiến gần của Tô Phù Vãn.

Một nụ hôn khẽ như lông vũ rơi xuống môinhẹ đến mức tựa như ảo giác.

Các nàng từng dây dưa, từng triền miên như quyến lữ, cũng từng giằng xé như cừu địch. Nhưng trong tất cả những lần đó, chưa từng có một nụ hôn nhẹ nhàng như thế. Một lần chân thật, không mang dục vọng, không giả dối.

Chỉ một thoáng sau, Tô Phù Vãn rời khỏi nàng, nhẹ nhàng chạm trán Thịnh Hạ, thấp giọng nói:
"Ta hận ngươi."

"Thịnh Hạ, ta hận đến mức muốn giết ngươi."

Ánh mắt Thịnh Hạ trầm xuống, đen như vực sâu, lặng lẽ nhìn nàng, không chút biểu cảm.

Hàng mi dài của Tô Phù Vãn khẽ run lên, giọng nàng tiếp tục:
"... Nhưng ta cũng từng yêu ngươi."

Câu nói này khiến Thịnh Hạ chấn động. Nàng khẽ mở to mắt, đồng tử run nhẹ như bị thứ gì đó mạnh mẽ va chạm vào sâu trong tâm trí.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ đổ vào, rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Tô Phù Vãn, khiến đôi mắt phủ mờ hơi sương của nàng càng thêm trong suốt.

Nàng khẽ cườinụ cười rất nhẹ, rất khẽ, như mang theo ý vị tự giễu.

Trước mắt nàng thoáng hiện về đoạn hồi ức năm đó trong sơn động.

Khi nàng bất an, lo lắng, chính là Thịnh Hạ ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói mãi câu:
"Thích nhất Vãn Vãn."

Câu nói ấy, ngắn ngủi đến không thể đơn giản hơn, lại được lặp đi lặp lại suốt một đêm.

Thịnh Hạ mang theo đồ ăn chín, y phục, tất cả đều là những thứ nàng thích nhất.

Nàng từng vì đau đớn mà hung hăng cắn vào vai Thịnh Hạ, từng coi nàng như hạ nhân mà sai khiến, vậy mà người ấy chưa từng giận dữ, chỉ lẳng lặng chịu đựng, dùng ánh mắt cong cong mà ôn nhu nhìn nàng, chưa bao giờ nói một câu trách móc.

Nàng ghét vị đắng, không chịu uống thuốc. Mỗi lần như vậy đều là Thịnh Hạ hết lời dỗ dành, từng chút một đút nàng uống xong, lại không ngại phiền phức thay nàng bôi thuốc lên từng vết thương.

Tô Phù Vãn tuy ích kỷ, lạnh nhạt, nhưng trái tim không phải sắt đá.

Câu "Thích nhất Vãn Vãn", từng chữ từng lời đều chân thật như vậy, nàng sao có thể không động tâm?

Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là một hồi chơi đùa, một lần tâm động sai thời điểm, đến cuối cùng cũng chỉ thành trò cười mà thôi.

Sau đó, mọi bí mật đều bị xé toạc, nàng bị giày xéo đến tận cùng, mất sạch tôn nghiêm, trong lòng chỉ còn lại một nỗi hận thấu tận xương tủy.

Tô Phù Vãn bất chợt cười khẽ, nhưng nụ cười ấy, nhìn thế nào cũng giống đang khóc.

Nàng nghiêm túc nhìn vào đối phương, ánh mắt như muốn xuyên thẳng vào tận đáy tâm can Thịnh Hạ, từng chữ từng chữ hỏi:
"Thịnh Hạ... ngươi thật sự chưa từng yêu ta sao?"

Thịnh Hạ trầm mặc hồi lâu, thần sắc bình thản đến mức tàn nhẫn, chậm rãi nói:
"Chưa từng yêu."

Tô Phù Vãn đáy mắt thoáng qua vẻ thản nhiên, như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một tiếng:
"Vậy... tốt rồi."

Ngay khoảnh khắc ấy, Thịnh Hạ bỗng cảm giác trong ngực như trống rỗng. Ánh trăng rơi xuống, lạnh buốt như tuyết. Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, hai tay của Tô Phù Vãn bắt đầu dần dần trở nên trong suốt.

Nàng đột ngột mở to mắt, như bị ai bóp nghẹn cổ họng, kinh hoảng nhìn về phía Tô Phù Vãn, gần như muốn xé rách mi mắt để nhìn rõ hơn:
"Ngươi... làm sao có thể..."

Tô Phù Vãn khẽ hừ một tiếng, thần sắc ẩn hiện lại nét cao ngạo ngày trước của vị đại tiểu thư, khoé môi cong lên đầy giễu cợt:
"Ta rất thông minh. Loại pháp thuật hiến tế thế này, chỉ cần nhìn một lần là biết."

Thịnh Hạ hoảng loạn túm lấy tay áo nàng, toàn thân như sụp đổ. Lớp vỏ lạnh lùng giả tạo trên gương mặt nàng bắt đầu nứt vỡ từng mảnh, tựa như lớp giấy dán sặc sỡ bị lột tróc, để lộ ra đau đớn thực sự bên dưới.
"Không được... ngươi không thể đi..."

Tô Phù Vãn lại chỉ cười, ánh mắt mang theo chút tàn khốc, chút lạnh lùng:
"Đáng tiếc ta giết không được ngươi, giữ ngươi cũng chẳng có cách gì. Nhưng để ta tiếp tục làm chó cho ngươi? Vậy thà chết cho rồi."

"Ngươi chẳng phải vẫn luôn hận ta sao? Vậy thì ta đem mạng này trả lại cho ngươi... Đừng hận nữa."

Lấy mạng trả nợ. Từ nay về sau, hết thảy đều thanh toán.

Thân thể nàng càng lúc càng trong suốt, linh khí như ngôi sao đầy trời tản ra, từng chút một dung nhập vào thân thể Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ giống như phát điên mà ôm chặt lấy nàng, toàn lực vận chuyển linh lực, muốn giữ lại dù chỉ một tia sinh khí cuối cùngnhưng vô dụng.

Nàng là ThầnSáng Thế Thần vô pháp vô thiên, thế nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của một người xuyên thư. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Phù Vãn từng chút một tiêu tán.

"Vãn Vãn... Vãn Vãn... đừng đi!"
Thịnh Hạ chưa từng hèn mọn như thế, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc như rỉ máu, lặp đi lặp lại, gần như van xin,
"Ta cầu ngươi... Trở về... Ta cầu ngươi..."

Tô Phù Vãn ý thức dần dần mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng mở mắt lần cuối, đưa tay khẽ chạm lên mặt Thịnh Hạrồi xuyên thẳng qua như chạm vào không khí.

"...Ngươi tại sao lại khóc?" Giọng nàng mỏng nhẹ như gió thoảng, "Ngươi không phải hận ta nhất sao?"

Trước mắt nàng dần trở nên mông lung, nhưng vẫn kịp thấy Thịnh Hạ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đỏ rực như máu, nước mắt như muốn tràn ra nơi khoé mắt.

Thịnh Hạ chưa từng dám thừa nhận rằng mình từng yêu Tô Phù Vãn.

Nàng luôn xem đó là nhược điểmlà điểm chí tử khiến người khác lợi dụng. Giống như năm đó, khi còn ở trường trung học, Tô Phù Vãn dựa vào tình cảm của nàng mà giẫm nát trái tim nàng không thương tiếc.

Hậnlà có thật. Nhưng nếu không yêu, sao có thể cùng "kẻ thù" lưu luyến không dứt nơi giường chiếu?

Tô Phù Vãn là ánh trăng trong thời thiếu nữ của nàng. Cũng là tia hy vọng duy nhất giữa tuyệt cảnh u tối.

Thế nhưng chính tay nàng lại bóp nát ánh trăng ấy.

Để rồi đến cuối cùng, Tô Phù Vãn tình nguyện chết, cũng không muốn ở lại bên nàng thêm một khắc.

Tính toán trăm đường, cuối cùng vẫn là công cốc.

Mà Tô Phù Vãngiờ đây chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Toàn thân nàng như tan vào hư vô, ý thức nhẹ bẫng trôi đi, tựa như lần đầu tiên từ khi bước vào thế giới này được thả lỏng hoàn toàn.

Tựa như... đang trôi trên tầng mây mềm mại, xa rời tất thảy hồng trần, yêu hận, và đau đớn.

Thiếu nữ chậm rãi nhắm mắt lại, hòa tan vào ánh trăng. Hận yêu theo gió tan biến.

Thịnh Hạ giống như cánh bướm bị dập tắt lửa, lao theo luồng sáng ấy, lại chật vật ngã xuống mặt đất.

Nàng quỳ nơi Tô Phù Vãn biến mất, ngồi lặng một mình thật lâu, cho đến tận bình minh.

Hệ thống cuối cùng không nhịn được, lên tiếng:
"Tác giả đại đại, ngươi... còn ổn chứ?"

Thịnh Hạ khẽ động, đôi mắt lãnh đạm xưa nay giờ trống rỗng đến đáng sợ, không còn lấy một tia cảm xúc.

Hệ thống không đành lòng:
"Tác giả đại đại, nàng đã chết rồi... ngươi hãy nén bi thương."

Đôi môi Thịnh Hạ run lên, giọng khàn khàn:
"... Không còn cách nào cứu nàng trở lại sao?"

Hệ thống trầm mặc một lúc rồi nói:
"Ở thế giới này, nếu đã chết thì... trừ khi thiết lập lại toàn bộ cốt truyện, bằng không không có cách nào cứu được."

Thịnh Hạ đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài. Chỉ mấy bước sau, thân thể lại ngã quỵ xuống đất, trong miệng trào ra một tiếng nghẹn ngào vỡ vụn.

Ngoài phòng ánh sáng rực rỡ, nàng nhắm chặt mắt, nơi đáy mắt khô cạn rốt cuộc lại rơi xuống một giọt lệ thanh.

Hệ thống bỗng nói:
"Tác giả đại đại, thế giới này được tạo ra vì báo thù. Nhưng ngươi cũng có thể chọn từ bỏ nó... và nhận lấy một cơ hội làm lại."

Toàn thân Thịnh Hạ chấn động. Nàng khàn giọng hỏi:
"Thế giới này... sẽ biến mất sao?"

"Sẽ không." Hệ thống đáp. "Nhưng ngươi sẽ trở về thời điểm mọi thứ còn chưa bắt đầu. Nếu có thể trở lại quá khứ... ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

--

Tô Phù Vãn mờ mịt mở mắt.

Nàng phát hiện mình đang đứng ở góc hành lang, ánh chiều ngoài cửa sổ vàng ươm, tiếng chuông tan học vang vọng khắp sân trường.

Cúi đầu nhìn lại, nàng trông thấy mình mặc bộ đồng phục trung học quen thuộc, bất giác sững sờ.

Chẳng phải nàng đã chết rồi sao? Sao lại... trở về quá khứ?

Mang theo nỗi hoang mang mờ mịt, Tô Phù Vãn ngẩng đầu nhìn quanh. Đột nhiên, nàng trông thấy phía trước hành lang có một đám người tụ tập.

Vài gương mặt quen thuộc bạn học cùng lớp đang vây quanh một nữ sinh gầy gò nhỏ nhắn, ép buộc cô phải móc tiền ra.

Tô Phù Vãn vừa liếc mắt liền nhận ra, người đứng giữa bọn họ chính là Thịnh Hạ.

Thì ra nàng đã quay trở về thời điểm hai người vừa mới sinh ra, cùng xuất hiện trên thế gian này...

Trong lòng nàng thoáng chốc dao động. Nếu lúc này giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì, quay lưng bỏ đi, thì có lẽ... sau này sẽ không phát sinh những chuyện kia nữa, phải không?

Thế nhưng, hình ảnh người thiếu nữ dịu dàng với ánh mắt sáng ngời lại hiện lên trong đầu.

Tô Phù Vãn khẽ động ánh mắt, không tự chủ được bước một bước về phía trước, rồi men theo cầu thang đi xuống lầu.

Nếu từ giờ trở đi nàng đối xử với Thịnh Hạ tốt một chút, biết đâu, đối phương cũng sẽ không bước vào con đường lạc lối?

Còn chưa kịp bước hết cầu thang, Tô Phù Vãn đã trông thấy cô bé kia cúi đầu mở ví tiền, dứt khoát đưa tiền cho tên cầm đầu trong nhóm người đối diện.

Tên đó sững sờ một lúc, rồi mặt mày hớn hở, cười to nói:
"Biết điều đấy! Hôm nay tha cho mày một lần, ngày mai nhớ mang theo đấy nhé."

Thịnh Hạ gật đầu, mặt không biểu cảm, xoay người rời khỏi khu giảng đường.

Ngay khi vừa đi ra khỏi tòa nhà, nàng bất chợt quay đầu lại và ánh mắt liền chạm vào gương mặt kinh ngạc của Tô Phù Vãn.

Cô bé ấy có đôi con ngươi đen nhánh, nhìn nàng bằng nụ cười dịu dàng. Trong ánh mắt long lanh kia dường như ẩn giấu ánh lệ, nàng mấp máy môi, chậm rãi nói một câu dù không thành tiếng, Tô Phù Vãn lại thấy rõ hình miệng của nàng.

"...Tô Phù Vãn, ta buông tha ngươi."

Tô Phù Vãn như bị đóng đinh tại chỗ. Nàng nhận ra từng đường nét miệng của cô bé, nhưng hai chân lại cứng đờ, chỉ có thể lặng im nhìn bóng lưng gầy nhỏ ấy dần khuất xa trong ánh tà dương.

Nắng chiều nghiêng ngả kéo dài chiếc bóng bé nhỏ của nàng.

Cô bé ấy, không hề quay đầu lại lần nào nữa.

Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại hai kết thúc. Kế tiếp là phiên ngoại về Tiểu Tiên quân cùng tiểu bánh bích quy~

---
edit PN2 như cực hình :))) edit để xả stress mà đọc pn2 còn vấn đề hơn

Chương trước Chương tiếp
Loading...