[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

PN 3



Chương 85

"Tiểu sư muội "
Thanh âm vang dội từ xa vọng đến, cuốn theo một trận náo nhiệt như lũ quét, nhanh chóng lướt tới trước mặt Thịnh Tây Chúc.
Kiếm khí lạnh lẽo như sương, sắc bén vẽ nên một đường băng lam chói mắt giữa không trung, nhẹ nhàng chém đôi chiếc lá đang rơi.
Lưỡi kiếm đột ngột đổi hướng, mũi dao mỏng lóe lên hàn quang như tia điện, chĩa thẳng vào một vị khách không mời mà đến đang chạy tới.

Kiều Kha Lý vội phanh lại bước chân, ôm đầu ngồi xổm, run rẩy cầu xin:
"Sư muội tha mạng!"

Thịnh Tây Chúc liếc hắn một cái, dứt khoát thu kiếm vào vỏ. Dung mạo nàng thanh tú, lạnh nhạt như ánh trăng, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống hỏi:
"Sư huynh đột nhiên tới đây, không biết có chuyện gì?"

Kiều Kha Lý ngẩng đầu, vẻ mặt vừa dè chừng vừa tò mò nhìn nàng:
"Ngươi nghe ta nói! Sư tôn hôm nay dẫn về một tiểu cô nương, nói là đồng môn sư muội mới thu nhận, muốn mọi người cùng đến chào đón!"

Thịnh Tây Chúc sắc mặt không đổi:
"Không đi."

"A? Vì sao chứ! Đây là tân sư muội mà, sư tôn cũng đã lâu rồi không thu đồ đệ mới! Nghe nói nàng kia dáng dấp rất ưa nhìn, còn nhỏ hơn ngươi một tuổi! Ngươi không tò mò sao?"

"Không hứng thú."

Kiều Kha Lý bắt đầu làm nũng:
"Đi đi đi mà~ Sư tôn dặn ta nhất định phải dẫn ngươi đến!"

Thịnh Tây Chúc nhìn vị nam nhân mắt to mày rậm đang làm ra vẻ mặt tội nghiệp, không khỏi nhíu mày, mím môi.

Kiều Kha Lý suýt khóc:
"Hảo sư muội, nếu ngươi không đi cùng ta, ta nhất định sẽ bị sư tôn rầy la... Ngươi nỡ lòng nhìn ta bị mắng sao? Hu hu hu..."
"Ta cầu ngươi đó, ngươi là sư muội tốt nhất thiên hạ mà!"

"Tây Chúc? Tiểu Chúc Chúc? Đừng quên hồi bé là ai đã dẫn ngươi lén xuống núi mua đồ ăn vặt!"

Thịnh Tây Chúc: "..."

Nàng bị hắn làm ồn đến nhức đầu, tay khẽ day trán tỏ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng đành buông lời:
"Đi thôi."

Kiều Kha Lý lập tức đổi sắc mặt, vui mừng hớn hở kéo nàng đi tham gia náo nhiệt.

Khi ấy là độ xuân vừa đến, ngày dài rực rỡ, Vong Tích Phong hoa nở khắp núi, bách mị thiên hồng, phong cảnh rực rỡ động lòng người.

Thịnh Tây Chúc bước đi trên con đường lát đá xanh, từ xa đã trông thấy Kim Lâu Yến cùng mấy vị sư huynh sư tỷ đang ngồi dưới gốc đào, cùng nhau thưởng hoa rơi rực rỡ.

Bên cạnh Kim Lâu Yến, có một thiếu nữ lạ mặt đứng yên, tay cầm một cành hoa đào, xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay.

Thịnh Tây Chúc hơi nâng mắt khuôn mặt kia phấn điêu ngọc trác, đường nét thanh tú, không hề kém cạnh sắc thắm của hoa đào đang nở rộ.

Nghe tiếng bước chân đến gần, Kim Lâu Yến ngoảnh đầu, nhìn thấy hai người từ xa đi tới, liền nở nụ cười:
"Vừa hay, Thịnh sư tỷ đến rồi."

Thiếu nữ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rỡ:
"Ở đâu, ở đâu? Để ta nhìn xem!"

Thịnh Tây Chúc vừa bước đến trước bàn đá, liền cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng lập tức rơi lên người mình.
Nàng vốn không ưa người khác nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi nhíu mày, thuận theo ánh mắt ấy nhìn lại liền đối mặt với một đôi mắt hồ ly sáng trong, ánh nhìn lộ rõ hàm ý dò xét.

"..."
Thịnh Tây Chúc lạnh mặt, nhanh chóng dời mắt đi.

Kim Lâu Yến ho khẽ một tiếng, chỉnh trọng lên tiếng:
"Được rồi, người đã đông đủ. Để ta giới thiệu một chút, vị cô nương này tên Khúc Kỳ, là Lục sư muội của các ngươi."

Khúc Kỳ nghe xong tiến lên một bước, ngượng ngùng cười:
"Mới đến, mong các vị sư huynh sư tỷ chỉ giáo nhiều hơn. Ta sẽ cố gắng."

Nói xong, nàng cũng không giấu giếm chút nào, lập tức đưa ánh mắt sáng rỡ trở lại phía Thịnh Tây Chúc.

Một trận ồn ào nổi lên, chỉ có Thịnh Tây Chúc mặt không đổi sắc, đứng yên như cũ.

Ngu Hoàn cười nói:
"A, Khúc Kỳ có phải còn nhỏ hơn Tây Chúc? Vậy từ nay về sau, chúng ta không thể gọi Thịnh sư muội là tiểu sư muội nữa rồi!"

Tuyết Cao giả vờ than thở:
"Ai nha, ta quen gọi vậy mất rồi. Giờ bắt ta gọi Đại sư tỷ nghe kỳ lắm nha!"

Đạm Hoàng Tô lạnh nhạt:
"Tùy các ngươi, ta gọi sao cũng được."

Mặc dù mọi người vẫn quen miệng gọi Thịnh Tây Chúc là tiểu sư muội, nhưng xét về bối phận, nàng là đại đồ đệ đầu tiên mà Kim Lâu Yến thu nhận. Chẳng qua vì tuổi nàng nhỏ nhất, lâu dần đám người cũng quen gọi vậy cho thân mật.

Kim Lâu Yến cười xòa:
"Xoắn xuýt gì chứ, cứ gọi sao thuận miệng là được, miễn là trong lòng phân rõ vai vế."

"Đúng vậy, từ trước đến nay sư môn chúng ta cũng chẳng câu nệ hình thức." Kiều Kha Lý nhìn sang Khúc Kỳ, bỗng nhiên trêu chọc:
"Khúc sư muội, sao ngươi nhìn Tây Chúc chằm chằm không chớp mắt thế kia?"

Tuyết Cao hùa theo, giọng nũng nịu:
"Đúng rồi đó~ Khúc sư muội thật là, con mắt cứ dán chặt lấy Thịnh sư muội. Ta biết Thịnh sư muội dáng dấp đẹp thật, nhưng tụi ta cũng đâu có kém đâu!"

Đạm Hoàng Tô dội một gáo nước lạnh:
"Ngươi vẫn là quên đi thì hơn."

Tuyết Cao giận dữ, vén tay áo:
"Ôi ta cái tính nóng này... Ý ngươi là sao hả? Muốn đánh nhau phải không?!"

Đạm Hoàng Tô mặt không biến sắc, rút kiếm ra.

Không khí trong phút chốc như giương cung bạt kiếm.
Khúc Kỳ vội vã xua tay:
"Không không không! Ta cảm thấy các vị sư huynh sư tỷ ai cũng rất đẹp. Chỉ là... ta thấy Thịnh sư tỷ dung mạo tuyệt sắc, xương cốt thanh kỳ, là võ học kỳ tài vạn người có một, tương lai tất thành đại khí!"

Mọi người nhất thời ngây người.
Thịnh Tây Chúc cũng khựng lại, ánh mắt như có như không nhìn sang nàng.

Thiếu nữ ấy gương mặt trắng mịn như phấn, môi hồng tươi như son, cử chỉ linh động nhưng không mất đi nét nhu thuận.
Nhưng cặp mắt hồ ly kia lại khéo đến mức khiến người ta không khỏi sinh nghi. Tuy gương mặt vẫn còn non nớt, nhưng đã có thể hình dung tương lai sẽ là một tuyệt sắc giai nhân phong tư khuynh thành.

Chỉ nhìn gương mặt thôi, cũng biết đây tuyệt đối là loại tiểu hồ ly giảo hoạt không thể dễ tin.

Thịnh Tây Chúc hừ nhẹ một tiếng, không mặn không nhạt.

Kim Lâu Yến lấy làm lạ:
"Khúc Kỳ, sao con lại nói vậy?"

Khúc Kỳ ho khẽ, bày vẻ nói có lý có căn cứ:
"Người xem, tên của mọi người đều là đồ ăn Tuyết Cao, Đạm Hoàng Tô, Ngu Hoàn... chỉ có Thịnh Tây Chúc là tên đứng đắn nhất. Như vậy không phải đã chứng minh tỷ ấy nhất định không tầm thường sao?"

Mọi người: "..."
Nói quá nhưng lại... không hẳn là không đúng.

Kim Lâu Yến dở khóc dở cười, lắc đầu:
"Được rồi. Ta định sắp xếp Khúc Kỳ ở Tây đình. Sau này mọi người quan tâm giúp đỡ nhau nhiều hơn."

Nàng quay sang nhìn Khúc Kỳ, gương mặt thanh lệ nở nụ cười hiền hòa:
"Về sau ngươi cũng là người một nhà, không cần câu nệ. Cứ làm điều mình muốn là được."

Khúc Kỳ răm rắp gật đầu, cung kính đáp:
"Đa tạ sư phụ!"

Kim Lâu Yến khẽ gật đầu, dáng vẻ ôn hòa:
"Ta còn hẹn với lão Lý bên cạnh có việc, phải đi trước. Ai có thời gian, đưa Khúc Kỳ về phòng giúp ta?"

Đám người lập tức sôi nổi giành phần:
"Ta đến! Ta đến!"
"Để ta đưa muội ấy!"

Thịnh Tây Chúc hai tay giấu trong tay áo, giữ nguyên dáng vẻ hờ hững không mảy may để tâm.

Chợt nghe giọng Khúc Kỳ ngọt ngào vang lên:
"Vậy... làm phiền Thịnh sư tỷ dẫn ta đi nhé?"

Đám người: "!"
Thịnh Tây Chúc: "..."

Khúc Kỳ chớp mắt, ánh mắt hồ ly long lanh, vô tội cười hỏi lại:
"Thịnh sư tỷ?"

Ngay tức khắc, mấy người xung quanh lập tức tụ lại, xì xào râm ran...

Tuyết Cao ghé tai thì thầm:
"Khúc Kỳ đúng là gan lớn, chọn ai không chọn lại chọn Thịnh sư muội người mà trong Vấn Kiếm Tông nổi danh tính tình lạnh như băng, suốt ngày chỉ biết luyện kiếm, chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện tầm thường."

Đạm Hoàng Tô gật đầu tán thành:
"Rất có lý."

Kiều Kha Lý nháy mắt đầy ẩn ý:
"Ta đoán Khúc sư muội là thấy người ta đẹp quá, không nhịn được mà muốn tới gần thôi. Tục ngữ nói rồi, háo sắc là bản tính con người. Đợi nàng biết được Thịnh Tây Chúc đáng sợ đến mức nào, chắc chắn sẽ lùi bước."

Kim Lâu Yến nghe đám đệ tử xì xào, nghiêng đầu nhìn họ đầy khó hiểu:
"Các ngươi tụm lại rù rì cái gì vậy?"

Rồi quay sang nhìn Thịnh Tây Chúc đang sắc mặt trầm trầm, nàng nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Cũng tốt, ngươi là Đại sư tỷ, đúng là nên chăm sóc tiểu sư muội mới tới. Tiểu Chúc Chúc, phiền ngươi đưa Khúc Kỳ về phòng nhé!"

Khúc Kỳ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt long lanh đầy trông đợi.

Thịnh Tây Chúc ngừng một chút, mặt đen lại, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Khúc Kỳ nhanh chóng lon ton theo sau, hai người một trước một sau đi về phía tây đình.

Nhìn theo bóng lưng nàng, mọi người đều lộ vẻ thương cảm sâu sắc.

Ai cũng biết, bất kỳ ai tiếp cận Thịnh Tây Chúc vì "nhan sắc", cuối cùng đều... bị dọa cho bỏ chạy!

Khúc sư muội, bảo trọng nhé.

Hai người đi dọc đường mòn giữa núi, hai bên rừng hoa như gấm, ánh nắng rọi xuyên qua tán cây, lặng lẽ đổ xuống bóng dáng thẳng tắp của thiếu nữ phía trước.

Khúc Kỳ không chớp mắt nhìn theo bóng lưng nàng.

Thịnh Tây Chúc bất chợt dừng lại, quay người, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm:
"Muội nhìn ta chằm chằm như vậy, rốt cuộc là vì gì?"

Khúc Kỳ sững người một thoáng, rồi vô cùng thẳng thắn:
"Bởi vì dung mạo tỷ rất đẹp mắt a."

Thịnh Tây Chúc cười lạnh, trong lòng cười khinh:
Thật là nông cạn.

Sắc mặt nàng trầm xuống, từng chữ từng chữ rõ ràng:
"Kiếm giả tu đạo, nên ôm chí thương sinh, thân thể chỉ là chiếc vỏ ngoài vẻ ngoài có gì đáng nói?"

Khúc Kỳ mắt lấp lánh sùng bái:
"Oa, Tiểu Chúc Chúc, lời sư tỷ thật có đạo lý!"

Thịnh Tây Chúc lập tức cau mày:
"Không cho gọi ta như thế!"

Khúc Kỳ vô tội chớp mắt:
"Ta thấy sư phụ với mấy sư huynh đều gọi tỷ vậy mà? Ngươi không thích thì thôi, ta gọi là sư tỷ nha."

Nàng ghé sát lại, giọng ngọt ngào, nụ cười cong cong:
"Thịnh sư tỷ."

Thịnh Tây Chúc nhíu mày, ánh mắt lạnh thêm vài phần.

Nàng vốn dĩ quanh năm lạnh lùng, khí chất như sương tuyết, thường khiến người khác phải e dè. Nhưng Khúc Kỳ chẳng hề sợ, còn dám chủ động tiếp cận.

Khúc Kỳ lại tiến thêm một bước, nhẹ nhàng gọi như đang dỗ trẻ con:
"Thịnh sư tỷ?"

Thịnh Tây Chúc cau mày, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

Khúc Kỳ ngoan ngoãn dừng chân, ánh mắt trông mong nhìn nàng xoay người, lại lặng lẽ bước theo.

Thịnh Tây Chúc: "... Muội không phải mới vừa rồi nhìn rất chăm chú sao?"

Khúc Kỳ vô tội đáp: "Nhìn chăm chú không đồng nghĩa với hiểu rõ nha."

Thịnh Tây Chúc không thể phản bác, nghĩ đến lời căn dặn của sư tôn, đành ngồi xuống, kiên nhẫn giảng lại từng chút một. Khúc Kỳ nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu: "Tạ ơn sư tỷ, ngươi thật tốt."

Những ngày sau đó, nàng ngày nào cũng kéo tay áo Thịnh Tây Chúc, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác về nội dung bài giảng.

Ban đầu, Thịnh Tây Chúc còn tưởng nàng là đối thủ đáng để cạnh tranh, nào ngờ lại là kẻ ngốc căn bản không biết gì! Ngay cả những điều cơ bản nhất trong tu luyện cũng chẳng hiểu rõ, học pháp quyết thì chậm chạp, nói nhiều, ồn ào lại còn tinh quái.

Thịnh Tây Chúc không hiểu, sư tôn rốt cuộc vì sao lại thu nhận một người như thế làm đồ đệ.

Mang thân phận đại sư tỷ, nàng chỉ đành nhẫn nhịn, mặt không đổi sắc giảng giải từng chút một. Mỗi lần kết thúc, Khúc Kỳ lại cười như hồ ly nhỏ, ngọt ngào nói: "Cám ơn Thịnh sư tỷ, ngươi là tốt nhất."

Thịnh Tây Chúc hừ lạnh phẩy tay áo bỏ đi, nhưng đi được nửa đường mới sực nhớ để quên một cuốn sách, bèn quay lại.

Vừa đến góc tường, đã nghe giọng Ngu Hoàn nhẹ giọng khuyên: "Khúc sư muội, thôi đi. Thịnh sư tỷ không giỏi giao tiếp với người khác, có gì không hiểu, ngươi cứ hỏi bọn ta là được."

Thịnh Tây Chúc lặng người, đứng yên trong bóng râm lắng nghe.

Chỉ nghe thấy Khúc Kỳ kiên quyết đáp: "Không được, nếu không phải nàng thì ta không muốn."

Ngu Hoàn ngạc nhiên: "Ngươi rốt cuộc vì sao lại cố chấp với nàng như vậy?!"

Khúc Kỳ hùng hồn: "Bởi vì Thịnh Tây Chúc chính là tốt, là hoàn mỹ! Không ai biết thì mặc kệ, ta biết là đủ rồi!"

Ngu Hoàn: "... Khúc sư muội, ngươi... đừng quá si mê, thật đó."

Thịnh Tây Chúc sau tường nghe vậy, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Sáng hôm sau, quả nhiên Khúc Kỳ lại tìm đến hỏi bài.

Thịnh Tây Chúc lần này sinh lòng nghi ngờ, muốn thử nàng một phen. Nàng cố ý lộ ra vẻ lạnh nhạt chán ghét, nghiêm mặt nói: "Ngày nào cũng giảng cho muội, vì sao một chút tiến bộ cũng không thấy?"

Khúc Kỳ mỉm cười, thành thật: "Nếu ta học hết rồi, chẳng phải sẽ không có lý do đến tìm tỷ sao?"

Thịnh Tây Chúc: "... Vậy nên ngươi cố tình giả vờ ngu ngốc?"

Khúc Kỳ thành khẩn: "Không hẳn. Đa phần là ta hiểu, nhưng vẫn có chỗ mơ hồ. Nghe tỷ giảng thì mới rõ ràng hơn."

Thịnh Tây Chúc nheo mắt lại.

Quả nhiên, người này có tâm cơ! Ngụy trang ngu ngốc để tiếp cận nàng, nhất định là có mục đích. Là muốn lấy tu vi của nàng, hay là mưu cầu bí tịch nàng cất giữ?

Nàng bỗng giơ tay, ngón tay điểm nhẹ lên mệnh môn của Khúc Kỳ.

Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói thấp trầm: "Ngươi tiếp cận ta, rốt cuộc có mưu đồ gì?"

Khúc Kỳ thấy nàng đột ngột áp sát, thân thể run nhẹ, nhưng mặt lại ửng đỏ như điểm phấn: "Muội..."

Thịnh Tây Chúc: "Nói mau!"

Bị ánh mắt kia ép bức, Khúc Kỳ vội vàng hét lên: "Thịnh sư tỷ, ta muốn cùng ngươi kết thành đạo lữ!"

Không khí náo nhiệt trong học đường lập tức ngưng đọng.

Trên tay các tu sĩ, quyển sách rơi "bịch" xuống đất.

Tất cả đều há hốc mồm, chết lặng tại chỗ.

Ngay cả Thịnh Tây Chúc cũng hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc. Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc mơ hồ, đầu ngón tay hơi hơi cuộn lại.

Người này... lại có thể nói ra lời như thế trước bao người mà không chút ngượng ngùng?

Trước giờ, người theo đuổi Thịnh Tây Chúc không ít, nhưng nàng lạnh lùng, vô tâm với chuyện yêu đương. Ai đến cũng đều bị khí thế của nàng hù cho chạy mất.

Chưa từng có ai giống Khúc Kỳ: nhiệt tình không sợ chết, kiên nhẫn như nước sông cuồn cuộn, khiến người ta tránh cũng tránh không xong.

Thịnh Tây Chúc trầm mặc giây lát, cuối cùng hạ giọng: "... Ngươi nói bậy."

Khúc Kỳ cúi đầu, ủy khuất mà thầm thì: "Sao lại là nói bậy... muội chính là nhìn trúng sắc đẹp của tỷ mà."

Thịnh Tây Chúc: "Chúng ta mới quen được mấy ngày, ngươi liền muốn kết đạo lữ?"

Khúc Kỳ: "Phải a! Vì ta... nhất kiến chung tình!"

Xung quanh, tiếng hít khí lạnh đồng loạt vang lên.

Tất cả mọi người đều muốn: Khúc sư muội, quả nhiên là... điên rồi.

Thịnh Tây Chúc lập tức đứng bật dậy, nghiêm giọng quát: "Hoang đường!"

Khúc Kỳ uỷ khuất, đôi mắt hồ ly long lanh cụp xuống, giọng dịu đi: "Là thật đó... ta chính là thích sư tỷ mà."

Thịnh Tây Chúc cảm thấy vành tai nóng lên, ánh mắt liếc quanh, bắt gặp đủ loại ánh nhìn hóng chuyện từ bốn phương tám hướng. Nàng vội vàng hạ giọng, nghiến răng nói: "Không được nói bậy nữa!"

Khúc Kỳ gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Được được, vậy chúng ta về phòng rồi nói tiếp."

Thịnh Tây Chúc ấn đường giật giật, trực tiếp nắm lấy cổ tay đối phương kéo đi, chẳng buồn nói thêm nửa câu.

Sau lưng bỗng bùng nổ tiếng xì xào và tiếng thét bén nhọn phấn khích, như thể cả học đường sắp bị lật tung.

Sắc mặt Thịnh Tây Chúc lạnh như băng, một đường kéo người về tận Tây đình, đẩy cửa phòng mình bước vào, lúc này mới thả Khúc Kỳ xuống. Đối phương vẻ mặt vẫn tươi rói, ngẩng đầu cười đến sáng rỡ.

Thịnh Tây Chúc lạnh giọng cảnh cáo: "Về sau không cho phép tùy tiện nói bậy trước mặt người khác."

Khúc Kỳ vẫn đang tò mò đánh giá phòng nàng, thấy phòng ốc sạch sẽ gọn gàng thì đôi mắt sáng rực, vui vẻ gật đầu: "Được thôi. Vậy sau này ta chỉ nói riêng với một mình ngươi."

Thịnh Tây Chúc nhíu chặt mày: "Ta cũng không cần ngươi nói riêng với ta."

Khúc Kỳ vội vàng tỏ ra nghe lời: "Vậy ta lặng lẽ nói cũng được."

Thịnh Tây Chúc: "..."

Người này đúng là... mặt dày không ai địch nổi!

Nàng cố trấn định, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải cố chấp như vậy. Ta đã quyết tâm tu đạo, đoạn tình tuyệt ái."

Khúc Kỳ mỉm cười, ánh mắt cong cong dịu dàng: "Ta biết chứ. Nhưng gánh thiên hạ trong lòng và thương một người, không hề mâu thuẫn. Vì sao lại không thể có cả hai?"

Thịnh Tây Chúc lạnh mặt: "Chuyện tình cảm, nhàm chán nhất. Không bằng đem thời gian đó dùng vào tu luyện."

Khúc Kỳ nghiêng đầu phản bác: "Không nhàm chán đâu. Rất thú vị."

Nàng dùng ngón út nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Thịnh Tây Chúc, giọng nói nhẹ như tơ liễu, mang theo chút mê hoặc mơ hồ: "Sư tỷ, thử một lần với ta xem sao?"

Thịnh Tây Chúc như bị bỏng, lập tức hất tay nàng ra, giận dữ: "Ngươi... ngươi sao không biết xấu hổ một chút! Đồng môn yêu nhau, chẳng khác gì loạn luân!"

Khúc Kỳ ngây thơ hỏi lại: "Nhưng môn quy có nói là sư tỷ muội không thể yêu nhau sao?"

Thịnh Tây Chúc nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.

Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, lạnh giọng: "Tóm lại, ta sẽ không kết đạo lữ với ngươi. Sư muội, mời về cho."

Khúc Kỳ nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, bật cười khẽ: "Sư tỷ đừng nóng. Chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Sợ chọc giận người ta thật, nàng ngoan ngoãn bước nhanh ra ngoài. Quả nhiên, sau lưng lập tức vang lên tiếng "rầm" – cửa đóng mạnh không chút lưu tình.

Khúc Kỳ thần sắc ung dung, ngẩng đầu nhìn bầu trời góc 45 độ, nhếch môi cười tà mị: "A... nữ nhân, chờ xem. Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu."

Một giọng máy móc vang lên bên tai:
"Ký chủ, ta là để ngươi cảm hóa phản diện, không phải để ngươi công lược nàng!!!"

Khúc Kỳ vô tội nhún vai: "Thế nhưng trong truyện xuyên thư chẳng phải đều viết như vậy sao? Muốn cảm hóa phản diện, cách tốt nhất chính là... ngủ với nàng! Ta làm đúng nhiệm vụ mà."

Hệ thống: "... Có ai cảm hóa như ngươi không, vừa lên đã nói kết đạo lữ, người ta không đánh ngươi mới lạ."

Khúc Kỳ trầm ngâm nói: "Ngươi không hiểu đâu. Chân thành chính là tất sát kỹ. Bóng thẳng là thắng nhanh nhất."

Hệ thống: "Ta thực sự không hiểu nổi mấy suy nghĩ kiểu mẫu đơn như ngươi..."

Khúc Kỳ nhướn mày: "Hiểu hay không không quan trọng. Nhìn kết quả là được. Ta thao tác lần này, đảm bảo khiến Đại ma vương kia khắc ghi ấn tượng mười phần."

Hệ thống: "... Ta thật sự hâm mộ cái sự tự tin vô biên của ngươi."

Hôm sau.

Khúc Kỳ mặt dày đi tìm Thịnh Tây Chúc để cùng đến lớp.

Kết quả, Thịnh Tây Chúc ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho nàng một cái, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Khúc Kỳ vội vàng đuổi theo hỏi bài, nhưng đối phương vẫn bộ dạng lạnh băng, xa cách như núi tuyết.

Hệ thống cười không chút khách khí:
"Đây chính là cái ngươi gọi là 'ấn tượng mười phần' đấy à?"

Khúc Kỳ: "... Không sao, ổn định, có thể thắng."

Hệ thống: "Ngươi đối mặt là loại Đại ma vương lấy sự nghiệp làm đầu. Có thể đồng ý ngươi mới là chuyện lạ."

Khúc Kỳ mắt lập tức sáng lên: "Không sai! Chính là sự nghiệp tâm! Ngươi lại vừa nhắc ta chuyện quan trọng!"

Hệ thống: "...???"

Thịnh Tây Chúc rất nhanh phát hiện, Khúc Kỳ hình như... thay đổi rồi.

Không còn bám dính lấy nàng như keo chó nữa. Không còn đi học cùng nàng, không còn ríu rít đi theo hỏi bài, thậm chí cũng không đến làm phiền nàng ôn luyện như trước.

Thay vào đó, Khúc Kỳ dậy từ rất sớm, một mình đến trường ôn tập. Gặp vấn đề không hiểu, nàng cũng đi hỏi người khác. Tảo khóa vừa kết thúc, vẫn ngồi lì trong lớp học, tiếp tục học đến tận tối.

Thịnh Tây Chúc trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác khó tả như tro tàn lại cháy. Một cảm giác nguy cơ mơ hồ len lỏi.

Lẽ nào...

Lẽ nào những lời Khúc Kỳ nói trước kia, nào là muốn kết đạo lữ, nào là thích nàng, tất cả chỉ là để nàng buông lỏng cảnh giác? Rồi âm thầm tu luyện, muốn vượt qua nàng?

Không sai... nhất định là như vậy!

Thật là... giảo hoạt nữ nhân!

Từ hôm đó trở đi, Thịnh Tây Chúc âm thầm bắt đầu so kè với nàng.

Khúc Kỳ dậy sớm? Nàng dậy sớm hơn.

Khúc Kỳ là người cuối cùng rời khỏi lớp học? Nàng thì rời muộn hơn.

Khúc Kỳ đốt đèn học đêm? Nàng cũng thức đến tận nửa đêm.

Cứ thế, từng ngày trôi qua. Hai người dường như lại có thêm nhiều thời gian tiếp xúc – dù rằng lúc đầu là vì ganh đua.

Dần dần, Thịnh Tây Chúc cũng bắt đầu quen với việc sau lưng có một chiếc đuôi nhỏ líu ríu bám theo. Quen với giọng nói mềm mại, quen với bóng dáng Khúc Kỳ luôn ngồi cách nàng không xa.

Xuân hạ qua đi, thời gian thấm thoắt nửa năm.

Một ngày nọ, Khúc Kỳ gục đầu xuống bàn, mặt vùi vào khuỷu tay, rồi chợt nói:

"Sư tỷ, chúng ta cược một ván đi."

Thịnh Tây Chúc mắt không rời sách, giọng lãnh đạm: "Cược gì?"

"Lần khảo nghiệm sắp tới, ai có thành tích cao hơn, có thể yêu cầu người còn lại thực hiện một điều kiện bất kỳ."

Thịnh Tây Chúc hừ lạnh: "Không thú vị."

Khúc Kỳ cười trong trẻo: "Sao lại không thú vị? Chẳng lẽ... ngươi không dám cược? Sợ thua?"

Thịnh Tây Chúc khựng lại một chút, ánh mắt híp lại: "Cái này... có gì mà không dám?"

"Vậy... cược nha?" – Khúc Kỳ nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nóng bỏng.

Thịnh Tây Chúc dứt khoát đáp: "Cược!"

Ngày khảo nghiệm nhanh chóng đến.

Sáng hôm sau, đạo sĩ phụ trách công bố kết quả ở trước lớp cười híp mắt nói:

"Lần này, thành tích cao nhất toàn viện vẫn là Thịnh Tây Chúc. Như thường lệ, mọi người hãy lấy nàng làm gương mà học tập!"

Thịnh Tây Chúc lập tức liếc nhìn Khúc Kỳ bên cạnh.

Quả nhiên, đối phương khẽ cúi đầu, vai hơi sụp xuống, khuôn mặt vùi vào cánh tay, thì thào:

"Ai da... ta đã cố gắng học như vậy mà..."

Khóe miệng Thịnh Tây Chúc nhếch lên, nhưng rất nhanh liền thu lại, nghiêm túc nói: "Lần sau cố gắng hơn."

Khúc Kỳ ngẩng đầu, giọng hơi khàn: "Sư tỷ... bây giờ ngươi có thể yêu cầu ta làm một điều."

Thịnh Tây Chúc bình tĩnh nói: "Từ hôm nay trở đi, theo ta tĩnh tâm tu luyện. Không được nghĩ đến chuyện tình cảm nữa."

Khúc Kỳ không trả lời.

Thịnh Tây Chúc hơi cau mày, quay đầu nhìn sang – chỉ thấy đối phương vẫn vùi đầu, bờ vai khẽ run lên... như đang khóc.

Trong khoảnh khắc, nàng luống cuống tay chân: "Ngươi..."

Khúc Kỳ bỗng ngẩng đầu.

Hốc mắt đỏ hoe, đuôi hồ ly sau lưng cũng cụp xuống ủ rũ, thần sắc lại kiên định chưa từng thấy:

"Ta mặc kệ. Ta chính là thích ngươi."

Thịnh Tây Chúc há miệng, tim bỗng khẽ run.

Không phải là nói cho có... Không phải diễn kịch để đánh lừa nàng... Người này, từ đầu đến cuối đều là thật lòng.

Khúc Kỳ chậm rãi duỗi tay ra, giọng nghèn nghẹn:

"Ta thật sự... rất khó chịu. Sư tỷ, có thể ôm ta một cái không?"

Thịnh Tây Chúc chưa kịp phản ứng, đã bị người ta nhẹ nhàng dựa vào, mặt Khúc Kỳ cọ lên vai nàng, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên tai.

Nàng đứng đơ tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải đẩy ra.

Chỉ vô thức giơ tay lên, cứng nhắc vỗ một cái lên vai đối phương: "... Đừng buồn nữa."

Khúc Kỳ ôm càng chặt hơn, cằm đặt lên vai nàng, giọng như tơ nhện mềm mại quấn lấy:

"Thịnh sư tỷ, ngươi thật tốt... Ta thích nhất là ngươi."

Thịnh Tây Chúc không nói gì, chỉ đáp nhẹ:

"... Lần sau sẽ thi tốt."

Khúc Kỳ cụp mắt, giọng khàn khàn: "Sư tỷ thi nhất, chắc hẳn vui lắm nhỉ... Ta cũng vì sư tỷ vui mà vui."

Ánh mắt Thịnh Tây Chúc chợt phức tạp.

Nàng đã quên mất cá cược, cứ đứng yên như vậy để người ta ôm thật lâu.

Có mấy người đi ngang qua, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, suýt nữa thì trật cả chân.

Tảo khóa kết thúc, Thịnh Tây Chúc đành mang theo Khúc Kỳ "khóc chít chít" trở về Tây đình. Nhẹ nhàng khuyên nhủ mãi, mới đưa được nàng vào phòng.

Vừa xoay người định rời đi, bước chân chậm lại mấy lần.

Đêm khuya, Thịnh Tây Chúc ngồi xếp bằng trên giường, vốn muốn nhập định tu luyện. Nhưng tâm lại loạn, khí huyết không thông.

Trong đầu nàng lặp đi lặp lại hình ảnh đôi mắt ướt nước kia, cùng câu nói kia...

Khúc Kỳ bỗng nhiên nỗ lực như vậy, là để vượt qua nàng...
Hay là vì... thật lòng muốn đến gần nàng?

Lần nữa mở mắt ra, đã là nửa đêm. Trong sự tĩnh mịch, vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Có người gõ cửa phòng nàng.

Thịnh Tây Chúc ra mở, trông thấy Khúc Kỳ đang đứng ngoài trên người khoác một chiếc áo mỏng đơn bạc, dáng vẻ có chút ủ rũ, thần sắc mệt mỏi.

Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo Thịnh Tây Chúc, ánh mắt trong veo mang theo chút mong chờ, khẽ nói:
"Sư tỷ, ta không ngủ được... Ngươi có thể bồi ta một lát không?"

Thịnh Tây Chúc đối diện với đôi mắt lấp lánh ấy, không kịp suy nghĩ liền gật đầu đồng ý. Trong mơ mơ hồ hồ, nàng để Khúc Kỳ lên giường, rồi chui vào trong chăn, nằm xuống bên cạnh mình.

"Sư tỷ, cảm ơn ngươi chịu bồi ta."
Thịnh Tây Chúc tâm trạng phức tạp, chỉ đáp trầm giọng:
"... Ngủ đi."

Nàng nhắm mắt lại, nhưng mãi vẫn không thể chợp mắt.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Tây Chúc cảm thấy tiếng hít thở khe khẽ như đang áp sát lại, càng lúc càng gần.
Một ánh mắt nóng rực không chút che giấu quét qua mặt nàng chầm chậm, từng tấc một.

"Sư tỷ thật đẹp... thật đáng yêu..."
Khúc Kỳ thì thầm, giọng nói nhẹ như gió lướt qua tai.

Rồi nàng lại thấp giọng hỏi:
"Sư tỷ ngủ rồi sao? Nếu như ngủ thật rồi... ta sẽ làm chuyện xấu đó."

Hơi thở ấm nóng phả sát bên mặt, khiến tim Thịnh Tây Chúc đập mạnh hơn, nhưng nàng vẫn cố nhắm mắt, không nhúc nhích, như muốn biết rốt cuộc người kia định làm gì.

Khúc Kỳ bỗng bật cười khe khẽ:
"Vẫn chưa chịu mở mắt? Vậy ta cứ tiếp tục thôi..."

Lông mi Thịnh Tây Chúc run lên vô thức, như cánh bướm phập phồng nhưng nàng vẫn không mở mắt.

Đúng lúc ấy, một cảm giác mềm mại, dịu dàng như nước lướt qua môi nàng nhẹ như chuồn chuồn chạm mặt hồ, nhưng lại khiến tâm nàng khẽ rung.

Ngay sau đó, người kia như không kìm được lòng tham, cúi đầu hôn thêm mấy lần, đem đôi môi nàng hôn đến ướt át mềm mại, thậm chí còn lặng lẽ thăm dò đầu lưỡi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...